Vay nóng Homecredit

Truyện:Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế - Chương 089

Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Trọn bộ 126 chương
Chương 089
Thân phận của Đỗ Trọng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Lazada


"Thật kinh ngặc, không ngờ hóa ra là hữu tướng đại nhân đang âm thầm cấu kết với Thanh Bình hầu, muốn bức vua thoái vị, tự mình xưng vương."

"Giờ Ngọ hôm nay sẽ hành hình hữu tướng ở chợ, đến lúc đó chúng ta có thể đi xem."

"..."

Ngày này, người ở kinh đô bắt đầu sôi trào, bởi vì qua nửa tháng giải quyết, triều đình đã dán thông báo, công bố rằng hữu tướng cấu kết với Thanh Bình hầu có ý đồ mưu phản. Vào giờ ngọ hôm nay sẽ chém đầu ở chợ. Thông báo vừa ra, mọi người trong kinh đô bắt đầu bàn tán líu ríu. Chuyện trên triều đình thì bọn họ không nắm rõ ràng. Nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được mợi chuyện. Việc này là có ý định vặn hữu tướng ngã. Mọi người nghĩ được kết quả này liền không ngừng thổn thức. Gần vua như gần cọp, cho dù là quyền cao chức trọng, thì cũng không qua được trận này.

Trong cung, Phúc Hải bẩm báo chi tiết tình huống bên ngoài cho Mộ Phi Chỉ nghe. Mộ Phi Chỉ nghe xong, khép sổ con lại, hỏi Phúc Hải: "Bên phía Đại Lý Tự đã xử lý ổn thỏa chưa?"

"Bẩm vương thượng, đã xử lý ổn rồi." Phúc Hả không biết Mộ Phi Chỉ muốn làm cái gì, nên cứ theo lệnh của của Mộ Phi Chỉ để làm việc, vì thế còn biết được khi nào hắn muốn bán thuốc trong cái hồ lô này thì phải đến lúc đó mới biết đươc

Giờ ngọ,

Một đám quan binh vây kín sân khấu giữa chợ đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được. Sau đó mọi người vây xem chỉ nhìn thấy một chiếc xe chở tù kéo theo một người, chậm rãi đi về phía này. Người đó đầu bù tóc rối, trên mặt, trên người dính đầy trứng chim và rau quả vỡ nát. Khi hắn đi đến gần, quan binh liền dẫn hắn đi xuống. Trong lúc vô tình, người đó nâng mặt lên một cái, thoáng lộ ra khuôn mặt xuống sắc kia không phải là hữu tướng Quý Viễn Sơn thì là ai?

Hắn bị người ta ép quỳ lên trên đài cao, nhưng vẫn còn có người ném trứng và lá rau xà lách lên người hắn, bởi vì ở đây có một số người dân Hoài Nam cũng đi xem. Mộ Phi Chỉ chính là thần của bọn họ. Đây cũng không phải do bọn họ phóng đại, mà vì từ khi Mộ Phi Chỉ tự mình cầm quyền tới nay, Hoài Nam phát triển và biến hóa vô cùng lớn. Hiện giờ, Kinh Đô vô cùng phồn hoa, thậm chí ở bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy được rất nhiều nhà buôn của Hoài Bắc và Tắc Bắc. Sự phồn hoa như vậy là việc mà trước nay chưa có. Hiện giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một kẻ muốn bức vua thoái vị, thậm chí còn muốn liên thủ để soán quyền. Điều này đối với người dân Hoài Nam mà nói, đây là tội danh không thể tha thứ. Cho nên tự nhiên thái độ của bọn họ đối hữu tướng cũng sẽ không thể tốt được.

Sự việc như một tuồng kịch, theo thông cáo kia, người bị xử quyết hôm nay là hữu tướng còn người giám sát lại là tả tướng. Từ trước đến nay, hai người này vốn xung khắc với nhau như nước với lửa. Hữu tướng nhìn thấy bóng dáng tả tướng đang châm rãi bước đến, sắc mặt đen xì lại.

"Quý đại nhân, hiện tại ngươi có cảm giác như thế nào?" Tả tướng đi tới trước mặt hữu tướng rồi ngồi chồm hổm xuống, trong ánh mắt dài nhỏ mang theo vài phần đắc ý.

"Cẩu tặc, đều do ngươi tính kế ta ở trong bóng tối." Vốn Quý Viễn Sơn xuất thân từ võ tướng, tự nhiên không thể đối đáp được với tả tướng có xuất thân từ văn nhân. Bất ngờ hắn nhổ một ngụm vào mặt tả tướng, biểu tình trên mặt vô cùng hung dữ.

"Hữu tướng không nên nói lung tung mấy lời này. Dù sao, thánh chỉ xử quyết ngươi ngày hôm nay cũng không phải do bổn tướng muốn có là được. Muốn trách thì ngươi lên trách vương thượng." Tả tướng đứng dậy, vỗ tro bụi trên quan bào của, sau đó ngồi xuống chỗ của mình sau bàn giám trảm, vô cùng bình tĩnh chờ thánh chỉ xử quyết của Mộ Phi Chỉ.

Không đến một phút đồng hồ, tả tướng cũng không biết trong nhà hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Một đội Ngự Lâm quân phụng mệnh lệnh Mộ Phi Chỉ, yên lặng vây tả tướng phủ lại. Sau đó bắt đầu xét nhà, mà lúc này tả tướng đang ngồi ở trên đài giám trảm, nhìn người cầm thánh chỉ màu vàng sáng đang cưỡi ngựa đến càng lúc càng gần. Đợi khi người nọ đi đến gần bàn giám trảm, lúc đó đúng vào giờ ngọ. Người nọ cầm thánh chỉ trong tay rồi mở ra, sau đó thấy đám người xung quanh tất cả đều quỳ xuống.

"Thánh chỉ của vương thượng, thân là Thừa tướng lại cấu kết với Thanh Bình hầu, ý đồ mưu phản, hiện giờ đặc biệt hạ lệnh, tả tướng, trảm đầu ngay lập tức." Hai tay tả tướng đang định nhận thánh chỉ, nhưng bởi vì câu nói này mà dừng lại một giây. Mà đám người xung quanh vẫn chưa hiểu được tình huống hiện tại là chuyện gì, chỉ thấy hơn mười người áo đen chạy từ bên ngoài vào, chạy thẳng đến bên cạnh tả tướng, tốc độ nhanh chóng khiến người líu lưỡi.

"Phứt phứt." một tiếng, hữu tướng vốn đang quỳ, dây trói tay ở đằng sau ông ta bị đứt. Ông ta vén mái tóc tán loạn kia lên, cho dù trên mặt vẫn còn dính lòng trắng trứng, nhưng cũng không thể che dấu được hết ánh mắt mãnh liệt: "Tả tướng, ngươi cảm thấy màn diễn xuất này như thế nào?"

Quần chúng xung quanh đều muốn hôn mê, đây là chuyện gì, không phải muốn xử quyết hữu tướng sao? Tại sao trong nháy mắt lại đổi thành xử quyết tả tướng?

Tốc độ của người trong Thiên Cơ lâu rất nhanh, ngay khi tả tướng sững sờ sau khi nghe được thánh chỉ, chỉ trong một cái chớp mắt đã bắt đầu xuống tay, vừa nhanh vừa mạnh. Nhưng về phía tả tướng cũng không phải là không có chuẩn bị. Ngay khi bọn họ vậy quanh tả tướng, trong đám người lại thoát ra vài người đi lên trợ giúp tả tướng đột phá vòng vậy. Mà mấy người khác lại bắt đầu công kích hữu tướng, đường như nhất định phải đưa hữu tướng vào chỗ chết.

Mộ Phi Chỉ đã chuẩn bị cho kế hoạch ngày hôm nay, nhất định sẽ tìm cao thủ cao nhất trong Thiên Cơ lâu. Cho nên mặc dù tả tướng có người âm thầm bảo vệ, nhưng vẫn phải rơi vào trong tay Thiên Cơ lâu. Nhưng cái là, mọi người giật mình chính là, tả tướng luôn có bộ dáng văn nhân từ trước đến nay lại biết võ công. Khi ông tà và một đám tùy tùng đều được giải quyết, người Thiên Cơ lâu nhanh chóng lui lại, một đám quan binh của Đại Lý Tự giam cầm tả tướng ở trên đài. Sau khi thi lễ với hữu tưởng cả người rách nát, sau đó mới cung kính nhìn về phía phương hướng bên ngoài. Một chiếc xe ngựa yên lặng đậu ở chỗ này, dưới tầm mắt của mọi người, một bàn tay thon dài vén mành xe lên, sau đó thì thấy Mộ Phi Chỉ mặc một bộ quần áo trắng nhảy từ trên xe ngựa đi xuống. Hắn đi từng bước một, vô cùng tao nhã đi về phía bàn, Phúc Hải cung kính đi bên cạnh, yên lặng nghe thấy tiếng hút khí từ những người xung quanh.

"Quyền ái khanh, cái chức tả tướng này của ngươi đúng là đến tận cùng rồi!" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống cái ghế dựa đã được chuẩn bị từ sớm, hắn xoay tròn cái nhẫn trên ngón tay, nhìn vẻ mặt không phục của tả tướng, chậm rãi nói.

"Thần đã làm sai cái gì? Vương thượng đừng nên tin mấy lời lời gièm pha của tiểu nhân mà oan uổng cho thần." Tả tướng căm ghét ngẩng đầu nhìn hữu tướng đang đứng ở một bên. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Quý Viễn Sơn kia, tả tướng liền hận nghiến răng nghiến lợi. Từ xưa đến nay, từ lúc hai người làm quan được vài thập niên, trong mọi chuyện hữu tướng đều đối nghịch với hắn, hắn nhìn không vừa mắt lão thất phu này.

"Ngươi không sai chỗ nào? Hữu tướng, ngươi đến nói cho tả tướng nghe một chút, nếu không hắn sẽ chết không nhắm mắt." Mộ Phi Chỉ lười biếng nâng mắt nhìn hữu tướng. Hữu tướng lau lòng trắng trứng trên mặt, giọng nói vô cùng hùng hậu nói: "Trước tiên là nói về việc của quân cơ doanh, vương thượng giam thống lĩnh của quân cơ doanh là Dư Thiếu Bình. Sau khi thẩm vấn đã biết được, Dư Thiếu Bình chỉ ra và xác nhận kẻ chủ mưu phía sau là cựu thần. Bởi vì ta đã từng đề bạt hắn, nhưng trên thực tế thì Dư Thiếu Bình đã sớm là người của tả tướng, là ngươi dẫn đường cho hắn, bảo cho hắn chỉ ra và xác nhận người làm chủ phía sau màn là ta. Còn nữa, chuyện ở Võ Sinh quán, tiểu nữ (con gái) của cựu thần thực sự không hiểu chuyện, làm ra chuyện không tuân theo lễ đạo. Nhưng ta đã kiểm chứng, Lưu Tri Lễ thật đã sớm bị người của c các ngươi hại chết, Lưu Tri Lễ quyến rũ tiểu nữ kia là do các ngươi tìm người giả trang. Cựu thần vì chuyện của tiểu nữ mà bị liên lụy. Còn về chuyện Hải Thành bị hạn hán lớn, Khương Đại Hải khi còn trẻ thực sự là một nhân tài, chỉ bởi vì ta đã từng thưởng thức hắn ta, các ngươi liền hướng đầu mâu về phía ta. Nghĩ xem, trước khi Khương Đại Hải chết đã nói ra khẩu cung, tất nhiên cũng sẽ chỉ rõ là ta. Tất cả mọi chuyện đều ám chỉ ta, mưu kế này của tả tướng thật sự rất tuyệt. Rõ ràng là ngươi bị liên lụy đến chuyện Thanh Bình hầu bức vua thoái vị, vậy mà cuối cùng vẫn có thể dựa vào một ba tấc miệng lưỡi của ngươi mà nói đen thành trắng. Ta thừa nhận, về điểm này vĩnh viễn ta không thể sánh bằng ngươi."

"Thanh Bình hầu mưu phản, cô vương cũng biết lý do, vậy Quyền ái khanh, ngươi nói cho cô vương, lý do mà ngươi muốn làm phản là cái gì?"Mộ Phi Chỉ phất tay với hữu tướng, hữu tướng tự động lui về bên cạnh hắn và đứng vững, Mộ Phi Chỉ cong khom lưng, nhìn tả tướng quỳ trên mặt đất, giọng nói tuy là lười biếng, nhưng trong giọng nói mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.

"ha ha, chim khôn thì lựa cành mà đậu, từ xưa đến nay đều là như vậy, vương thượng ngươi tự tay giết đệ đệ, sao có thể trở thành một vương thượng ntoots được?"Tả tướng chợt phá lên cười khách khách, hắn muốn làm cho tất cả người dân của Hoài Nam biết, Mộ Phi Chỉ là người tự tay giết chết đệ để của mình..

"Chim khôn lựa cành mà đậu? Ngươi cũng chỉ muốn tìm tên tuổi, một lý do để ngươi có thể làm quang minh chính đại cướp ngôi? Quyền ái khanh, sở dĩ cấu kết ngươi Thanh Bình H cũng chỉ lợi dụng hắn thôi? Một Hầu gia soán vị sẽ không danh chính ngôn thuận bằng một vương tử soán vị phải hay không?"Mộ Phi Chỉ cười như không cười nhìn tả tướng, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

"Không sai, năm đó tiên vương còn có một vị Lục đệ, nếu không phải bởi vì tuổi còn nhỏ, vương vị bị huynh trưởng đoạt lấy. Nói không chừng lúc này đã là xưng bá làm vương thượng Hoài Nam. Vvương vị này hiện giờ đâu đến lượt ngươi được làm?"Đương tất cả chuyện tình được lôi ra ánh sáng, tả tướng cũng không muốn che dấu nữa, ông ta mở miệng rất cuồng vọng.

"Ta cũng đang tìm Lục vương thúc, Quyền ái khanh, chắc ngươi đã tìm được?"Mộ Phi Chỉ cười lạnh một tiếng, hai mắt như mắt chim ưng nhìn chằm chằm tả tướng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-126)