Vay nóng Homecredit

Truyện:Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế - Chương 062

Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Trọn bộ 126 chương
Chương 062
Mộ Phi Chỉ, ngươi khốn kiếp (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Siêu sale Lazada


Bên này, Đỗ Trọng đi theo Mộ Phi Chỉ vào trong rừng, cũng không đi xa, hắn nhìn nữ nhân đang ngồi chồm hổm bên gốc cây, nói với Mộ Phi Chỉ: "Ngươi cũng ngoan tâm thật, thiệt thòi nàng còn tưởng rằng ngươi có việc."

Mộ Phi Chỉ không trả lời vấn đề của Đỗ Trọng, mà ra hiệu ở sau lưng, trong nháy mắt bóng dáng Hắc Ưng rơi xuống bên cạnh hắn.

"Người cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi sao?" Mộ Phi Chỉ lạnh giọng hỏi.

"Bẩm chủ tử, Bạch Tước đã ở bên cạnh Vương Hậu, về phần người hộ tống Vương hậu hồi cung cũng đã xếp xong xuôi." Hắc Ưng đáp.

"Thì ra ngươi có chủ ý này, ngươi muốn đưa nàng trở về sao?" Đỗ Trọng đứng bên cạnh nhìn như xem diễn, nghe cuộc nói chuyện của hai chủ tớ, hắn mới hiểu được Mộ Phi Chỉ muốn làm gì.

"Lần này ta xuất cung đã dẫn tất cả chú ý tới bọn người kia, lúc nàng nàng ở bên cạnh ta không an toàn như trong nội cung, ta không thể đánh cuộc điều đó." Mộ Phi Chỉ nhìn bóng dáng màu trắng đứng bên cạnh gốc cây, đi lại bốn phía.

"Vậy ngươi định làm thế nào? Nhìn bộ dạng nàng như vậy, dường như rất chấp nhất với chuyện này, có vẻ như là cứng mềm đều không được." Đỗ Trọng chậc chậc hai tiếng.

"Nàng sợ, đương nhiên sẽ đi về." Mộ Phi Chỉ nói.

"Sợ, ngươi cảm thấy nàng sẽ sợ cái..."

"Bùm", một âm thanh đột nhiên vang lên, cắt đứt lời nói của Đỗ Trọng... , hắn quay đầu lại chỉ thấy cách đó không xa từ những lùm cây ngô có gì đó đi ra ngoài, những cây ngô vàng vàng đã không còn sự sống, chỉ nghe thấy những tiếng vang lên vì ma sát.

Đỗ Trọng nhìn kỹ lại, chỉ thấy người là người xông ra, có mấy người. Hắn quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ, thấy Mộ Phi Chỉ không có ý nhúc nhich thì hắn mới cong môi nhìn.

Thẩm Hành Vu thấy tràng cảnh trước mặt thì kinh ngạc há to miệng, sau đó có một cỗ bi thương bắt đầu tràn ra đáy lòng.

Những người vừa từ lùm cây ngô đi ra trước mặt nàng, những người này tóc tai bù xù, không đi hài, trong ánh mắt là sự đói khát, từ lâu đã không có cơm ăn. Vừa rồi không biết có vật gì rơi vào trong lùm cây ngô cho nên bọn họ mới kinh ngạc đi ra.

"Oa oa..." Trong thời khắc an tĩnh này, Thẩm Hành Vu đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ nghẹn ngào, giống như là tiếng khóc của đứa bé sơ sinh. Nàng chuyển mắt nhìn về phía đám người kia, chỉ thấy có người đang ôm một đứa bé sơ sinh trong ngực.

"Không phải là tắt thở rồi sao? Sao lại khóc? Không phải vừa bảo ngươi bóp chết sao?" Không chỉ Thẩm Hành Vu mà cả đám người kia cũng nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của đứa bé. Một nam nhân đứng đầu quay người lại, hỏi nữ nhân bên trái đang ôm đứa trẻ.

"Tộc trưởng, ta, ta không ra tay được, van xin ngài, để cho nàng đem con ta cho ta được không?" Nữ nhân mặc lam lụ đột nhiên quỳ xuống nhỏ giọng khóc, nàn vừa khóc vừa kể lể, vừa chỉ vào nữ nhân ôm đứa trẻ: "Trả cho con ta, ta cũng không cần ăn con của ngài, van cầu các ngài thả nó được không?"

"Con bé đã tắt thở rồi." Nữ nhân bên phải ôm đứa nhỏ cúi đầu rất thấp.

"Con của ta!" Nữ nhân đang quỳ khóc đỏ đôi mắt, nhìn đứa trẻ mới sinh trong ngực nữ nhân, thật lâu không thể bình tĩnh.

"Cái này chẳng thể trách ai, ngươi nhìn những vỏ cây ở đây đều đã bị lột sạch rồi, làm gì có cái để ăn." Nam nhân được xưng là tộc trưởng chỉ chỉ những cây sau lưng Thẩm Hành Vu, những vỏ cây kia quả thực đã bị lột sạch sẽ.

Thẩm Hành Vu nhìn một màn trước mắt, trong đầu hiện lên bốn chữ: Dịch tử nhi thực. Không phải nói lương thực trợ giúp thiên tai đã được chuyển đi sao? Vì sao những người này còn làm chuyện tàn nhẫn như vậy!

(Dịch tử nhi thực: vì đói quá mà ăn con của nhau)

"Khụ khụ, tộc trưởng, ngựa, ở đây có ngựa, chúng ta giết ngựa, như vậy Ngư nương cũng không sai lầm." Một nam nhân còn trẻ đứng bên cạnh tộc trưởng chỉ ba con ngựa bên cạnh thân cây, trong giọng nói mang theo niềm vui.

Thẩm Hành Vu nhìn qua, lúc tộc trưởng đang nhìn ngựa, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, nhưng mà hắn cũng rất cảnh giác nhìn Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu móc từ trong tay áo một cái túi gấm, đó là bạc vụn mà Thạch Lưu chuẩn bị cho nàng trước khi đi, nàng cầm bạc đưa cho những người này nói: "Ngựa chúng ta còn cần dùng, ở đây có chút bạc, các ngươi đi chợ phía trước mua ít lương thực trở về, vậy thì... cũng không cần làm chuyện dịch tử nhi thực nữa."

"Bạc!" Tộc trưởng kia thấy bạc giống như nhìn thấy điều gì đó đáng cười. hắn chống một cây gậy, nói khinh bỉ: "Bạc dùng vào cái gì, bây giờ ngàn vàng cũng khó mua được một đấu gạo."

"Không phải triều đình đã gửi lương thực cứu tế sao? Vì sao các ngươi không đi lĩnh?" Thẩm Hành Vu nhớ rõ vài ngày trước khi tin tức hạn hán ở Hải thành được truyền tới, Mộ Phi Chỉ đã phê duyệt phát gạo.

"Những tên cẩu quan của triều đình, trên đường đi ăn bớt, còn được bao nhiêu cho dân chúng." Tộc trưởng ghét bỏ nói, Thẩm Hành Vu nhìn ra, dường như hắn rất chán ghét quan viên triều đình.

"Tộc trưởng, bắt cả nàng lại, như vậy chúng ta cũng không cần ăn trẻ con!" Một đám người không có sức, chỉ treo lời nói ăn thịt người bên bờ môi.

Vị tộc trưởng kia liếc nhìn Thẩm Hành Vu, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, những người còn lại khập khiễng xông lên, giống như muốn nuốt sống Thẩm Hành Vu và ngựa của nàng, trong ánh mắt bọn họ là đói khát cùng cực.

Thẩm Hành Vu nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Mộ Phi Chỉ, đám người kia càng ngày càng gần, nàng chợt la lớn: "Mộ Phi Chỉ, chàng chết dẫm ở đâu rồi?"

Nàng vừa hô xong, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp, Mộ Phi Chỉ ôm nàng từ sau lưng bay lên. Thẩm Hành Vu sững sờ, một khí lực vô hình đánh đám người kia bay ra ngoài.

"A Vu, bây giờ nàng có thể hối hận." Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, dán chặt sau lưng nàng nói.

"Hối hận cái đầu chàng ấy!" Thẩm Hành Vu đẩy hắn ra, đi về phía nữ nhân ôm đứa trẻ sơ sinh. Những người này không đủ cơm ăn, lại bị Mộ Phi Chỉ đánh như vậy, Thẩm Hành Vu ngồi xổm xuống bên cạnh nữ nhân, vươn tay thăm dò hơi thở của đứa bé kia, lại gẩy gẩy mí mắt đứa bé, hết thuốc chữa! Nàng lắc đầu, nó đã tắt thở.

"Xích Cước đại phu nói, đứa nhỏ này sống không lâu." Nữ nhân thấy Thẩm Hành Vu lắc đầu tiếc nuối thì mở miệng nói.

"Vậy con của ngươi thì sao?" Thẩm Hành Vu nhìn nữ nhân ở đối diện vẫn ôm thi thể đứa trẻ, hỏi: "Con của nàng sinh hạ sống không lâu, con của ngươi cũng vậy sao? Cho nên các ngươi mới đổi đứa nhỏ, để đỡ đói?"

"Vâng, bây giờ ngay cả ta cũng không nuôi sống được, huống chi nuôi một đứa bé." Nữ nhân kia vô lực ngồi xuống, đột nhiên cười như điên.

"Ngươi không sợ sao?" Đỗ Trọng đi tới sau lưng Thẩm Hành Vu, lúc nàng đứng dậy thì hỏi: "Chuyện ác tâm như vậy mà ngươi không ói, không sợ hãi à?"

"Lần trước ngươi mổ bụng người ở quân cơ doanh, ngươi sợ hãi không?" Thẩm Hành Vu phiền muốn chết, dừng lại hỏi hắn.

"Không, ta lấy đó làm niềm vui." Đỗ Trọng cười âm hiểm vài tiếng.

"Ta cũng không biến thái như ngươi." Thẩm Hành Vu phủi tay, vừa muốn đi trở về thì bỗng nghe Đỗ Trọng nói với Mộ Phi Chỉ: "Ngươi xem, ta đã nói cái này không dọa được nàng rồi, không phải chỉ là dịch tử nhi thực thôi sao?"

"Có ý gì?" Thẩm Hành Vu nhìn những người đang nằm, lại nhìn hai nam nhân trước mặt có vẻ lạ lạ.

"Ngươi đoán xem." Đỗ Trọng cười không ngừng, bộ dạng như xem kịch vui."

"Phu quân." Thẩm Hành Vu đột nhiên ngọt ngào gọi Mộ Phi Chỉ một tiếng. Lúc đó, khoes miệng Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng run rẩy, nữ nhân này biết rõ bị gạt, chẳng lẽ không nên nổi giận sao?

"Phu quân, tìm người dọn đi, chúng ta nên lên đường rồi." Thẩm Hành Vu tới sát Mộ Phi Chỉ, ngọt ngòa nói, còn duỗi tay véo người Mộ Phi Chỉ, sau đó tới gần lỗ tai hắn, ngoan độc nói:: "Trước tiên sẽ cho chàng chút mặt mũi, sau này sẽ tính sổ với chàng."

"Đỗ Trọng, ngươi lưu lại giải quyết tốt hậu quả." Mộ Phi Chỉ lén bắt lấy cái tay kia, kéo nàng lên ngựa, sau khi phân phó xong hắn mới quay đầu nhìn nữ nhân đang tức giận, bình tĩnh hòa nhã hỏi: "Nàng thật sự không sợ sao?"

"Sợ, ta sợ người nào đó nửa đêm đánh ta hôn mê rồi đưa ta trở về." Thẩm Hành Vu nghiêng đầu không nhìn hắn.

"..."

Nhìn hai người chạy lên ngựa không còn bóng dáng, một bóng đen chạy tới bên người Đỗ Trọng: "Quỷ y đại nhân, lão đại bảo ta tới giúp ngài giải quyết hậu quả."

"Hả?" Đỗ Trọng đầu tiên lạnh lùng nhìn hắn, sau đó rất thỏa mãn, hơn nữa còn khoa trương gật nhẹ đầu: "Tốt, ở đây ta giao cho ngươi, ta phải chạy đi, tốt nhất có thể tới trấn trước buổi tối."

"Ngươi muốn tới thành trấn phía trước? Chỗ đó đều không người." Tộc trưởng nằm trên mặt đất vô lực hỏi Đỗ Trọng.

"Vì sao?" Ánh mắt Đỗ Trọng vì những lời này của Tộc trưởng mà đen lại.

"Chết sạch, không chết đói, bệnh chết thì cũng bị chôn sống rồi." Tộc trưởng chỉ những người xung quanh, không có sức: "Chúng ta trốn từ đó ra."

"Thú vị, xem ra có quan viên lại nói dối quân tình rồi." Mặc dù Đỗ Trọng cười nói, nhưng trong mắt tràn đầy sát khí.

...

"Nói, có phải vừa rồi chàng đã sớm biết ở đó có người ăn trẻ con không? Nói là chàng có chuyện gì chứ, ngay cả cái rắm cũng không có, có phải chàng muốn làm ta sợ phải không? Còn thiệt cho ta phải chờ ở đó, nếu như ta sợ quá khóc lên thì càng sẽ cho người trói ta về phải không? Mộ Phi Chỉ, cái tên khốn kiếp này." Thẩm Hành Vu vừa cưỡi ngựa vừa mắng.

"Phải." Mộ Phi Chỉ nói: "Ta nghe có mùi lựa, hơn nữa cũng nghe được chút giọng nói."

"Khốn kiếp, khốn kiếp. Nếu không phải ta lớn gan thì đúng là bị chàng dọa chết rồi." Thẩm Hành Vu trong con tức giận, thúc roi vào ngựa, mặc kệ Mộ Phi Chỉ mà chạy vội đi.

Mộ Phi Chỉ nghe tiếng hí của ngựa thì sốt ruột, hắn thúc vào bụng ngựa, chạy về phía Thẩm Hành Vu, kết quả Thẩm Hành Vu chạy quá mau nên rơi vào đường cùng. Mộ Phi Chỉ đành phải đứng lên lưng ngựa, kéo chênh lệch khoảng cách gần nhât gữa hai con ngựa rồi phi thân nhảy lên, ngồi xuống sau lưng Thẩm Hành Vu, hắn ôm lấy nàng, vươn tay đoạt lấy cương ngựa."Phì" một tiếng, con ngựa đang chạy mau từ từ dừng lại.

"Chàng khốn kiếp!" Thẩm Hành Vu quay đầu mắng hắn, đúng lúc đó Mộ Phi Chỉ ôm lấy mặt nàng hôn lên.

Bạch Tước vẫn luôn âm thầm bảo vệ Thẩm Hành Vu đương nhiên không bỏ qua được màn này, hắn nhìn cảnh tượng này không khỏi cảm thán: "À, thì ra chủ tử dỗ nữ nhân thế này!"

Lúc Đỗ Trọng đi tới thì Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu đã sắp tới trấn phía trước, chỉ cần qua trấn này là tới Hải thành, tất cả hoạt động trợ giúp hạn hán đều ở đó.

"Trực tiếp đi vào thành." Lúc tới gần trần kia, Mộ Phi Chỉ nói. Ý là hôm nay không dừng chân ở trấn này.

"Theo ta thấy ngươi vẫn nên dừng lại thì tốt hơn." Con ngựa của Đỗ Trọng dừng bên trái Mộ Phi Chỉ, cười quái dị nói: "Hôm nay chúng ta cưỡi ngựa, tốc độ chạy cũng nhanh hơn dự đoán, cho nên vẫn kịp xem một số việc."

"Đây là thôn trấn sau? Sao lại hoang vu như vậy?" Thẩm Hành Vu nhìn cảnh tượng còn hoang vu hơn cánh đồng ngô vừa rồi, giống như vừa đánh giặc, nàng nhìn về phía Mộ Phi Chỉ theo bản năng.

"Vào xem." Bên tai Mộ Phi Chỉ truyền tới tiếng gào khóc, ngựa của hắn chạy lên, đi men theo nơi phát ra tiếng khóc.

Khi ba người tới ngọn nguồn của âm thanh, cảnh tượng đó dọa mọi người kêu lên.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-126)