Mộ Phi Chỉ lo lắng
← Ch.043 | Ch.045 → |
Editor: Quỳnh
Mộ Tê Hoàng nghe thấy tiếng liền quay đầu, chỉ thấy Thẩm Hành Vu đứng bên cạnh Mộ Phi Chỉ, khóe miệng mang theo tươi cười trêu tức nhìn bọn họ.
"Mọi chuyện ta đã an bài xong, đã trễ nhiều năm như vậy, không có lý do gì không long trọng một chút chứ." Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu, giọng điệu không chút thương lượng.
"Phi Chỉ, mọi người đã an bài xong, đột nhiên lại điều lệnh, chỉ sợ không thích hợp!" Mộ Tê Hoàng còn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi!" Mộ Phi Chỉ không tính nhiều lời, chỉ nhìn về phía Phong Dự, vừa giống như cảnh giác lại vừa giống như cảnh cáo: "Đối xử tốt với nàng."
"Ta biết." Phong Dự liếc mắt nhìn Mộ Tê Hoàng một cái, gật đầu.
...
Đại hôn của Mộ Tê Hoàng cứ như vậy bị Lễ Bộ Đại Thủ Bút ấn định, Thẩm Hành Vu cũng thường chạy tới chỗ Mộ Tê Hoàng, dẫn theo Thạch Lưu và Hoa Dung giúp một chút việc, mà Mộ Phi Chỉ thấy các nàng hòa thuận cũng cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay, Thẩm Hành Vu lại mang theo hai nha hoàn cùng một con chó rời khỏi Thái Cực điện, Mộ Phi Chỉ ngồi ở trước bàn phê duyệt tấu chương.
Chợt có một cơn gió thổi qua cửa sổ, làm giấy Tuyên thành trên bàn cũng nhẹ nhàng bay lên.
Lông mày Mộ Phi Chỉ hơi nhíu lại, đầu không ngẩng lên hỏi: "Chuyện gì?"
Một bóng đen thình lình xuất hiện đứng sừng sững trước bàn Mộ Phi Chỉ, cung kính hành lễ, nói: "Chủ tử, Thái Tử Hoài Bắc đến kinh thành?"
Bút son rắc một tiếng bị gẫy thành hai nửa, Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, cũng không để ý đến bút lông chu sa trên bàn làm bẩn ngón tay thon dài của mình, hắn vội vàng hỏi: "Khi nào? Đem sự tình nói rõ ràng cho ta."
"Rạng sáng hôm nay, có hai đội người, một đội tiến vào dịch trạm, tự xưng là đến chúc mừng đại hôn của Trưởng công chúa, một đội khác lại ra vẻ là thương nhân, trà trộn vào bên trong khách điếm." Hắc Ưng giống như không chút kinh ngạc trước biểu hiện "kích động" của Mộ Phi Chỉ.
"Hiện giờ bọn họ ở trong khách điếm nào?" Mô Phi Chỉ tiếp tục truy hỏi.
"Hiện tại bọn họ nghỉ chân ở khách điếm Khánh Phong, nhưng khi chúng ta đến đó, bọn họ đã biến mất, bây giờ, người của Thiên Cơ lâu đang nghiêm mật tra xét." Hắc Ưng nói.
"Để ý chuyện này, sau khi tìm được nhất định phải bẩm báo ngay." Mộ Phi Chỉ phất phất tay, Hắc Ưng liền biến mất trong nháy mắt.
Hắc Ưng đi rồi, Mộ Phi Chỉ ngửa ra sau ghế, nhìn tấu chương màu trắng bị dính mực đỏ tươi trên bàn, cảm xúc trong lòng bắt đầu lên lên xuống xuống. Bởi vì, hắn vẫn không đoán được, nữ nhân của hắn đối với Tần Huyền Qua là thái độ gì.
...
Đều nói anh hùng khó qua ải mĩ nhân, từ trước đến nay người tự xưng quyết đoán Vương Hoài Nma lại vì vấn đề nhỏ này, làm cho đau đầu cả buổi sáng, lúc Thẩm Hành Vu trở về, hắn vẫn còn nắm chặt bút son đã đứt một nửa trong tay, ánh mắt không động, tầm nhìn rời rạc, nhìn không ra tiêu điểm, cảnh tượng này thực sự làm cho Thẩm Hành Vu cảm thấy giật mình.
"Mộ Phi Chỉ, chàng làm sao vậy?" Thẩm Hành Vu liếc mắt ra hiệu cho hai người phía sau, hai người này biết điều lui ra, chỉ để lại hai vị chủ tử ở lại trong đại điện.
"A Vu." Mộ Phi Chỉ hồi lâu mới hoàn hồn, hắn nhìn bạch y nữ tử trước mặt nhìn, ngón tay khẽ vẫy nàng: "Đến đây."
Phần lớn khi Mộ Phi Chỉ nói chuyện ôn nhu như vậy, là đều muốn ôm ấp nàng, cho nên lần này Thẩm Hành Vu cũng cho rằng như vậy, ngoan ngoan tiêu sái đi đến bên cạnh hắn, vừa đưa tay về phía hắn, nàng liền bị một cỗ lực lớn kéo đi qua. Mộ Phi Chỉ kéo cánh tay Thẩm Hành Vu, kéo nàng đến trước mặt, cùng với cái bàn, giam cầm nàng ở bên trong.
"A Vu, nàng là của ta đúng không?" Hai tay Mộ Phi Chỉ ôm chặt lấy eo Thẩm Hay Vu, sức lực lớn sinh đau, Thẩm Hành Vu khó chịu nhíu nhíu mày.
"Vấn đề đơn giản như vậy mà chàng cũng hỏi... Ngô." Thẩm Hành Vu vừa dứt lời, Mộ Phi Chỉ liền hung hăng hôn lên môi nàng, giống như gió đông tàn sát bừa bãi, tuyệt không ôn nhu, hắn ôm chặt Thẩm Hành Vu, dường như có chút phát cuồng mút lấy môi của nàng, thẳng đến khi hai người đều thở không nổi, hắn mới buôn nàng ra, để trán hắn chạm vào trán àng, giọng nói lạnh lùng mang theo một chút nóng nẩy: "Nói sai rồi, đây là trừng phạt, lại cho nàng thêm một cơ hội, nàng là của ta sao? Nói không nên lời ta liền hôn nàng."
"Ta phải xem xem trả lời xong thì sẽ được cái gì tốt?" Thẩm Hành Vu đứng thẳng lên, xem nhẹ cảm giác đau đớn ở eo, trừng mắt thật lớn, nhìn chằm chằm Mộ Phi Chỉ.
"Tốt hơn rất nhiều, A Vu, nàng trả lời ta trước." Mộ Phi Chỉ giống như rất vội, trong lòng hắn thật sự rất vội, nhất định muốn Thẩm Hành Vu nói rõ ra, nhưng qua con mắt (cách nhìn) của Thẩm Hành Vu, hành động đó của Mộ Phi Chỉ tương đối qua loa.
"Phu quân, chàng buông ta ra trước có được không? Thắt lưng của ta bị chàng siết rất đau!" Thẩm Hành Vu chuyển động thân hình bị hắn siết chặt, rất ủy khuất nói với Mộ Phi Chỉ.
"Oành" một tiếng, thân mình Thẩm Hành Vu bị đẩy lên bàn phía sau, Mộ Phi Chỉ buông một tay ra bắt lấy cằm Thẩm hành Vu, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, hắn dụ dỗ nàng nói: "A vu, vừa rồi nàng gọi ta là cái gì thì phải coi ta là như thế, hiểu chưa?"
"Mộ Phi Chỉ, lời này của chàng có ý gì? Con mắt nào của chàng thấy ta không nghiêm túc với chàng hả?" Thẩm Hành Vu cau mày, một bàn tay hung hăng đập vào ngực Mộ Phi Chỉ: "Khốn khiếp, khốn khiếp."
Mộ Phi Chỉ kéo tay nàng lại ôm chặt nàng, tim của hắn vẫn không ngừng đập thình thịch như trước: Chẳng qua hắn chỉ lo lắng, bất kỳ nguy hiểm gì khiến cho địa vị của hắn ở trong lòng nàng bị lung lay hắn đều muốn dọn sạch.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |