Mười dặm trang sức màu đỏ
← Ch.018 | Ch.020 → |
Nửa tháng Thẩm Hành Vu ầm ĩ không muốn học lễ giáo trôi qua rất nhanh, nửa tháng sau, một ngày trước đại hôn, Mộ Phi Chỉ dẫn theo một đoàn người hộ tống Thẩm Hành Vu đến phủ Thanh Bình hầu của Mộ Thiếu Khanh.
Thẩm Hành Vu ở trong hoàng cung, nhưng nàng gả cho chủ nhân của hoàng cung nên không thể xuất giá từ trong cung, vì thế sau khi Mộ Phi Chỉ thương lượng cùng Mộ Tê Hoàng mới đồng ý để Thẩm Hành Vu xuất giá từ phủ Thanh Bình Hầu. Sau khi ý chỉ truyền đến Mộ Thiếu Khanh, Mộ Thiếu Khanh lập tức dọn dẹp một viện cho Thẩm Hành Vu ở. Vậy nên mới có màn đưa tiễn trước đám cưới này.
Mộ Thiếu Khanh chưa lấy vợ, cha mẹ cũng đã qua đời, cho nên trong phủ rất yên tĩnh, khi xuống kiệu, Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu vào bên trong.
"Vương thượng, người đã đến rồi." Mộ Thiếu Khanh đứng ở cửa.
"Thiếu Khanh, ngươi dặn dò nhà bếp mang chút cơm canh đến, nhiều mỡ một chút." Mộ Phi Chỉ gật đầu, dặn dò Mộ Thiếu Khanh
"Vâng." Mộ Thiếu Khanh lập tức đi gọi người.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Mộ Phi Chỉ lôi kéo Thẩm Hành Vu vào phòng, ra lệnh cho các gia nhân lui xuống.
"Vu Nhi." Gia nhân vừa đi, Mộ Phi Chỉ đột nhiên đẩy Thẩm Hành Vu ngã vào giường, sau đó ôm eo Thẩm Hành Vu hôn mạnh, Thẩm Hành Vu có hơi ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên hơn là, nàng cảm nhận được Mộ Phi Chỉ đang truyền đến cảm giác hồi hộp, hồi hộp vì nàng. Nụ hôn của Mộ Phi Chỉ rất nhiệt liệt, thậm chí có chút mạnh mẽ. Trái tim Thẩm Hành Vu đập thình thịch, quên thở trong chốc lát.
"Đồ ngốc, nàng muốn nghẹn thở mà chết sao?" Mộ Phi Chỉ lưu luyến rời khỏi môi nàng, sau đó dựa vào giường, theo thói quen mà ôm nàng đặt lên chân.
"Ngươi làm sao vậy?" Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ, trong ánh mắt bất giác xuất hiện vẻ lo lắng.
Đương nhiên là Mộ Phi Chỉ không bỏ qua ánh mắt quan tâm ấy của nàng, ôm nàng thật chặt, lúc này mới mở miệng giải thích: "Vu Nhi, ở kinh thành này, không có nơi nào là an toàn." Cánh tay Mộ Phi Chỉ có vẻ run rẩy.
"Ngươi lo lắng tối nay ta gặp nguy hiểm?" Cuối cùng Thẩm Hành Vu cũng hiểu rõ, thì ra Mộ Phi Chỉ lo lắng việc này, nhưng, có cần phải lo lắng thế không? Phủ của Mộ Thiếu Khanh có vẻ không phải ổ thổ phỉ gì mà.
"Nếu không phải xuất giá từ hoàng cung thì không hợp lễ nghi, ta nhất định sẽ không đồng ý!" Sự căng thẳng của Mộ Phi Chỉ viết hết lên mặt, điều này khiến Thẩm Hành Vu rung động nhẹ. Rất nhiều năm sau, Thẩm Hành Vu nhớ lại lúc hai người thành hôn, đột nhiên trong lòng đặt ra nghi vấn: Ở Hoài Bắc, nàng trăm phương nghìn kế trốn khỏi phủ thái tử, sau đó tại sao lại dễ dàng gặp Mộ Phi Chỉ như vậy, để hắn cưới nàng về?
"Hoài Nam vương điện hạ, nếu xung quanh nguy hiểm như vậy, ngươi nói đi, nơi nào mới là an toàn?" Thẩm Hành Vu có vẻ bất đắc dĩ, nam nhân này, lúc nào rồi mà còn khó chịu.
"Trong lòng ta." Trên môi lại truyền đến cảm xúc mềm mại, mặt Mộ Phi Chỉ không biến sắc nói.
"Làm trò." Thẩm Hành Vu vốn muốn ghét bỏ, nhưng lời nói ra miệng lại có vẻ làm nũng.
"Đêm nay Hắc Ưng sẽ ở đây, ngày mai là đại hôn, trong cung còn có chuyện phải làm, ôi, không biết đêm nay có mất ngủ không." Mộ Phi Chỉ vẫn ôm Thẩm Hành Vu trong lòng, không quấy rối gì, chỉ có giọng nói lạnh lùng mà quyến rũ của hắn: "Mộ Thiếu Khanh đã chuẩn bị cơm cho nàng, yên tâm ngủ đi, sáng mai ta tới đón nàng, vương hậu của ta." Npc nói xong lời cuối cùng, giọng nói có chút khàn khàn.
"Chủ tử, đồ ăn đã xong." Thạch Lưu bê mâm đứng bên ngoài, cung kính nói.
"Ta hồi cung, ngoan." Lại giày vò môi nàng một chút rồi Mộ Phi Chỉ mới chịu rời đi.
"Chủ tử, môi người làm sao vậy?" Thạch Lưu hành lễ với Mộ Phi Chỉ, bê đồ ăn vào, vừa nhìn thấy Thẩm Hành Vu đã thấy đôi môi sưng đỏ của nàng.
"Thử một loại thuốc, thành ra như vậy." Thẩm Hành Vu thầm mắng Mộ Phi Chỉ, lúc này mới lấy khăn lụa che môi lại.
................ .
Một đêm này, mọi thứ đều yên bình. Nhưng vừa đến giờ dần, Thẩm Hành Vu đã bị Thạch Lưu gọi dậy, bởi vì lễ thành hôn hôm nay có nhiều trang sức, y phục cầu kì, thật sự là không thể chậm được nữa.
Một đám người bắt đầu bận rộn trong phòng, mới đầu Thẩm Hành Vu còn mơ mơ màng màng ngồi một chỗ, sau đó tóc bị người ta kéo tới kéo lui, không muốn tỉnh táo cũng không được.
Trâm phương, hoa tai, áo ngoài áo trong, hai canh giờ sau, Thẩm Hành Vu mới xong.
Qua nửa canh giờ, tiếng lanh lảnh của Phúc Hải vang lên bên ngoài: "Vương thượng giá lâm."
Phủ khăn voan lên đỉnh đầu, tay nàng đột nhiên run lẩy bẩy, Thẩm Hành Vu cảm thấy phản ứng của mình thật kỳ lạ.
"Vương thượng vạn tuế!" Mộ Phi Chỉ mặc hỉ bào màu đỏ, hắn vén áo, đi từ bên ngoài vào, thấy ngay Thẩm Hành Vu mặc phượng bào đứng yên lặng.
"Vu Nhi, ta tới đón nàng rồi." Giọng nói trầm thấp càng lúc càng gần, Thẩm Hành Vu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng đã bị Mộ Phi Chỉ bế lên.
Cứ như vậy, Thẩm Hành Vu được Mộ Phi Chỉ bế ra phủ Thanh Bình Hầu, bế đến bên ngoài kiệu hoa.
Đặt Thẩm Hành Vu ngồi trong kiệu xong, một cái gì đó trượt từ tay áo Mộ Phi Chỉ lên váy của Thẩm Hành Vu, bàn tay nàng cũng bị bàn tay to kia nắm lấy.
"Đói bụng thì ăn một chút đi." Phải chuẩn bị từ sáng sớm như vậy, chắc nàng rất đói bụng.
Hạ rèm xuống, Mộ Phi Chỉ mặc long bào oai phòng nhảy lên tuấn mã, khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười thản nhiên.
Thẩm Hành Vu trùm khăn voan ngồi ngây ngốc trong kiệu, vậy nên không biết sự long trọng bên ngoài thế nào, khoa trương đến mức đời sau vẫn còn ca ngợi.
Suốt mười dặm, hai bên phố đều có người dân đứng xem, kiệu rước dâu to lớn, có đến tám người khiêng, có ý nghĩ tứ bình bát ổn [1]. Đỉnh kiệu Thẩm Hành Vu ngồi gắn hoa mẫu đơn màu đỏ, đồ hỉ bà, thị nữ mang theo không cái nào không phải tinh phẩm, đây là đại hôn khiến người đời phải mở to mắt, không ngậm được miệng.
[1] Tứ bình bát ổn: Tứ phía yên bình, tám phương ổn định
Đoàn người chậm rãi tiến về phía đàn tế, Thẩm Hành Vu ngồi trong kiệu hoa, bụng kêu một tiếng, nàng bỗng nhiên nhớ đến đồ Mộ Phi Chỉ đưa cho mình, vì thế lấy thứ đó ra, khi vén khăn trắng lên, thấy nó bọc bánh quế hoa. Thẩm Hành Vu cười nhẹ, bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng cầm một miếng bánh, vui vẻ bỏ vào miệng.
Đoạn đường này Mộ Phi Chỉ cưỡi ngựa đi rất chậm, gần giờ ngọ với đến đàn tế. Đàn tế ở trên 99 bậc thang. Khi đội ngũ dừng lại, Mộ Phi Chỉ nhảy xuống ngựa, bước chân rất nhanh, xốc màn kiệu lên.
"Vu Nhi, đến nơi rồi." Mộ Phi Chỉ đặt tay Thẩm Hành Vu vào lòng bàn tay mình, tay Thẩm Hành Vu như bị một lực hút lấy, đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Hành Vu bước xuống, động tác của Mộ Phi Chỉ khiến tất cả cung nhân và dân chúng sợ ngây người. Hắn không để Thẩm Hành Vu phải chạm đất mà ôm nàng vào ngực, đi tới 99 bậc thang.
Thảm đỏ được trải ra, bên dưới đàn tế, mọi người dân đều ngửa cổ nhìn nam nhân ôm nữ dân trong ngực, dần bước lên 99 bậc thang.
"Đời này lão đã nhìn thấy ba đại hôn của Hoài Nam vương, chỉ có lần này là khác, ngài ấy ôm vương hậu lên...."
← Ch. 018 | Ch. 020 → |