61: Ngoại Truyện 6 Giẫm Trên Ngàn Người
← Ch.60 | Ch.62 → |
Thứ hai, Trình Khanh Khanh đi học như mọi ngày, nhưng vừa mở cửa đã thấy Bạch Tuệ Nhiễm đứng ở cửa nhà mình, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng cười vẫy tay với cô, "Khanh Khanh, chúng ta đi cùng nhau đi."
Thực ra, Bạch Tuệ Nhiễm cũng đến nhà cô bé hai ngày cuối tuần để tìm cô bé đi chơi nhưng lần nào cũng bị đuổi với lý do cô bé muốn tập đàn.
Bé đứng về phía anh lớn, Bạch Tuệ Nhiễm và Bạch Hạo Hiên đã cướp ba của anh lớn là sai, cô bé không nên chơi với họ!
Trình Khanh Khanh nhìn Bạch Tuệ Nhiễm với ánh mắt phức tạp, mở miệng, nhưng vẫn không nói lời nào, cô bé thắt chặt dây đeo cặp, đi thẳng về phía trước, Bạch Tuệ Nhiễm vội vàng đuổi kịp nắm lấy cổ tay cô bé, cười rạng rỡ.
"Khanh Khanh, đừng chạy nhanh như vậy, chờ tớ với! "
Bạn học nhỏ Trình Khanh Khanh dừng lại kéo cánh tay ra khỏi tay Bạch Tuệ Nhiễm, Bạch Tuệ Nhiễm bị hành động của cô bé làm cho choáng váng, lo lắng nhìn cô bé" Khanh Khanh..
cậu..."
"Tuệ Nhiễm, cậu cướp ba của anh lớn là không đúng"
Mắt Bạch Tuệ Nhiễm liền đỏ lên, nhìn cô bé vội vàng lắc đầu, "Tớ không ... tớ không nghĩ đến việc cướp ba của bất cứ ai."
Trình Khanh Khanh thở dài như người lớn, không nói thêm tiếng nào, quay người bước về phía trước, Bạch Tuệ Nhiễm vội vàng chạy tới ngăn cô bé lại, lo lắng nhìn cô bé, môi run run hỏi:" Khanh Khanh, cậu ghét mình?"
"Tớ không ghét cậu, chỉ là sẽ không làm bạn với cậu nữa, sẽ không làm bạn với người đã cướp ba của người khác."
Trình Khanh Khanh nói xong định rời đi, nhưng Bạch Tuệ Nhiễm đã ôm chặt lấy cổ tay cô bé, "Nhưng Khanh Khanh, nếu cậu còn không chơi với tớ, tớ sẽ không có bạn."
Trình Khanh Khanh nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô bé, nghĩ hai người đã từng chơi với nhau lâu như vậy rồi, cô bé cũng chịu không nổi, xấu hổ cắn môi nói: "Vậy cậu trả lại ba anh lớn.
Sau khi trả lại rồi, chúng ta lại có thể làm bạn. Từ giờ cho đến lúc đó, tớ sẽ không chơi với cậu nữa!"
Cô bé rút tay mình ra khỏi tay Bạch Tuệ Nhiễm rồi sải bước đi, nhưng lần này Bạch Tuệ Nhiễm không đuổi kịp, nhìn bóng lưng rời đi của cô bé, Bạch Tuệ Nhiễm liền không nhịn được mà rơi nước mắt.
Mọi người trong trường không muốn chơi với cô bé, họ nói cô bé là một đứa con hoang, mặc dù cô bé không biết đứa con hoang có nghĩa là gì, nhưng cô bé cũng hiểu được điều đó là không tốt, chỉ có Trình Khanh Khanh và Dương Hân là thích cô bé và tốt với cô bé chịu làm bạn với cô bé, nhưng bây giờ, ngay cả Trình Khanh Khanh cũng không muốn chơi với cô bé nữa.
Dương Hân luôn cùng phe với Trình Khanh Khanh.
Nếu Trình Khanh Khanh không làm bạn với cô bé, Dương Hân cũng sẽ không làm bạn với cô bé nữa.
Văn Tuyết Nhi thay quần áo, trang điểm chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy Bạch Tuệ Nhiễm bước vào cửa, Văn Tuyết Nhi nhìn thấy nước mắt trên mặt cô bé, lập tức nói: "Tuệ Nhiễm, có chuyện gì vậy? Tại sao con không đi học? "
Bạch Tuệ Nhiễm đi tới, ôm lấy đùi mẹ, ngẩng đầu nhìn cô ta mà khóc, "Mẹ, mẹ trả lại ba của anh trai đó được không? Con không muốn ba của người khác!"
Văn Tuyết Nhi lập tức cau mày khi nghe thấy lời này, "Con bị làm sao vậy? Cái gì của người khác, đó chính là ba của con!"
Bạch Tuệ Nhiễm lắc đầu khóc, "Mặc dù con là một đứa trẻ, con biết rằng nếu mẹ kết hôn với ông ấy, ông ấy sẽ trở thành ba của con, nhưng mẹ không kết hôn với ông ấy, chính là mẹ của anh trai kia mới kết hôn với ông ấy.
Mẹ, vì vậy ông ấy không phải là ba của con, ông ấy là ba của người khác, con không muốn cướp ba của người khác.
"
Văn Tuyết Nhi vội vàng kéo cô bé lại, ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm chặt lấy vai cô bé, từng chữ từng chữ nói: "Đó là ba con, con không cướp ba của ai hết, mẹ sẽ gả cho ông ấy, con hiểu không? Con bây giờ phải đi học, con có nghe những gì mẹ nói không?! Khóc lóc như thế này cho ai xem hả? "
Bạch Tuệ Nhiễm buông tay cô ta ra, lớn tiếng khóc, "Ông ấy không phải là ba của con! Không! Con không muốn đi học, con không muốn! Ngay cả Khanh Khanh cũng không muốn làm bạn với con nữa rồi, con đi học có ích lợi gì? Khi nào mẹ trả lại ba cho người ta, khi đó con mới đi học lại!"
Nói xong, cô bé vội vàng trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Văn Tuyết Nhi gần như phát điên lên với cô bé, cô ta đi tới cửa phòng gõ, " Tuệ Nhiễm, con trở nên ngỗ ngược như vậy từ khi nào vậy? Trình Khanh Khanh không muốn làm bạn với con, vậy thì tìm người khác làm bạn đi.
Con bé đó không làm bạn với con nữa thì làm sao? Mẹ mà trông thấy con như vậy một lần nữa mẹ sẽ tức giận! "
Nhưng người bên trong không trả lời lại, Văn Tuyết Nhi chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, tưởng rằng cô bé đang khóc dưới chăn bông, Văn Tuyết Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi, lực gõ cửa càng lúc càng tăng, "Bạch Tuệ Nhiễm, mẹ đi cùng con.
Con có nghe thấy mẹ nói gì không?! "
Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại, cô bé khóa trái cửa lại, Văn Tuyết Nhi không vào được, thấy cũng đã không còn sớm, nếu còn chậm trễ sẽ đến muộn nên cô ta nhẹ giọng vội vàng chạy vào trong: "Tuệ Nhiễm, thu dọn đồ đạc ngay lập tức.
Bây giờ con phải đi học có biết không? Con không có cướp ba của ai, đó chính là ba của con! Đừng nghe lời người khác nói bậy bạ, con có hiểu không? "
Chờ hồi lâu cũng không có phản ứng Văn Tuyết Nhi cũng không biết phải làm sao, thở dài rời đi.
Gần đây, đoàn kịch đang chuẩn bị cho một buổi biểu diễn văn nghệ do ba tỉnh phối hợp tổ chức, lúc đó sẽ có rất nhiều người từ các đài truyền hình đến, nếu cô ta biểu hiện tốt thì có thể nhân cơ hội này để nổi tiếng.
Hơn nữa, cô ta cũng đã tập luyện cho buổi biểu diễn này rất lâu, cho nên cô ta không thể chậm trễ vì bất kỳ lý do nào, cho nên Văn Tuyết Nhi cho rằng Bạch Tuệ Nhiễm là đang giỡ tính trẻ con ra làm nũng mà thôi.
Qua vài ngày nữa cô bé sẽ quên đi hết rồi lại bình thường như cũ, Văn Tuyết Nhi dọn dẹp đồ đạc rồi ra khỏi nhà.
Cô ta thay trang phục vào phòng thay đồ của trung đoàn, định ra quầy lễ tân để diễn tập nhưng đạo diễn đã chạy đến phòng thay đồ ngăn cô lại.
"Buổi diễn tập sắp bắt đầu, đạo diễn ngài tìm tôi có việc gì?"
Đạo diễn cau mày liếc nhìn cô ta, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Cái đó ... Tuyết Nhi à, chúng tôi đã thay vị trí của cô thành Tiết Như rồi."
Văn Tuyết Nhi nghe xong lập tức cảm thấy choáng váng, lập tức mỉm cười: "Đạo diễn, đừng có đùa như vậy, nếu thật sự không có việc gì, tôi phải lên diễn rồi."
"Tuyết Nhi ..." Đạo diễn ngăn cô ta lại.
Văn Tuyết Nhi dừng lại quay đầu nhìn ông ta, chỉ thấy ông ta nhìn cô ta đầy ẩn ý nói: "Gần đây, nhóm chúng ta nhận được rất nhiều thư tố cáo, đều là nói về cô, nói cô là người có đạo đức đồi bại phá hoại gia đình người khác.
Bà cô của tôi ơi, cô cũng biết chúng ta thế nào, nếu tôi lại để cho cô biểu diễn, nhất định sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của nhóm chúng ta ...cho nên.... chuyện diễn tập cô cũng đừng nghĩ tới nữa, thời gian này nghỉ ngơi cho tốt đi "
Đoàn trưởng nói rất chắc chắn với Văn Tuyết Nhi giống như sét đánh giữa trời quang, nên biết rằng cô ta vì lần biểu diễn này mà bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, ngày nào về nhà cũng không dám nghỉ ngơi, dường như đều luyện tới nỗi cổ họng đau rát mới nghỉ, nhưng hôm nay đoàn trưởng lại nói với cô ta như thế, cô ta tiếp nhận làm sao được!!!
"Đoàn... đoàn trưởng, ông không thể làm thế với tôi! Trước đây không phải ông nói vai diễn này vô cùng hợp với tôi sao? Ông cũng biết rằng trong cả đoàn tôi là người có âm cao tốt nhất mà, sao cô có thể..."
Đoàn trưởng cau chặt đôi lông mày, "Tôi cũng không còn cách nào khác... hơn nữa, tôi nào nghĩ tới chuyện cô sẽ đi phá hoại gia đình nhà người khác chứ! Chuyện này cũng đừng trách tôi! Hiệp hội quần chúng nhân dân gửi thư tố giác tới, tôi cũng đâu thể không tuân theo lời quần chúng nhân dân được? Nếu dùng cô, tới buổi biểu diễn lỡ chúng tôi bị ném trứng gà thì sao, càng không xuống sân khấu được phải không? Nhưng cô cũng không cần lo lắng, trong đoàn chúng ta cũng tự chủ vài tiết mục nho nhỏ, nếu cô đồng ý tham gia thì tôi cũng sẽ đồng ý cho cô một cơ hội."
Mấy tiết mục nhỏ trong đoàn đều đi tới mấy nơi chó ăn đá gà ăn sỏi để biểu diễn, cái này không thể nào so với tiết mục biểu diễn lần này được!!!
Văn Tuyết Nhi sắp tức chết mất, "Đoàn trưởng, sao ông lại nghe lời từ một phía của người khác thế? Tôi là người như thế nào lẽ nào ông không hiểu rõ sao? Sao tôi có thể đi phá hoại gia đình người khác được chứ? Đó toàn là những lời bịa đặt của người khác! Là có người không vừa mắt tôi, cố ý khiến tôi trúng kế thì có!"
Thật ra chuyện lần này đoàn trưởng cũng rất đau đầu, ông ta vốn rất coi trọng Văn Tuyết Nhi, cô ta có lòng cầu tiến lại xinh đẹp, năng lực diễn xuất cũng mạnh, ông ta muốn nâng đỡ cô ta, nói không chừng ngày nào đó cô ta còn có thể dẫn đoàn, nhưng nào biết cô ta lại là người như thế, nếu chỉ có một hai người tới tố cáo thì bỏ đi, nhưng đây lại là thư tố cáo ùn ùn kéo đến, hai ngày cuối tuần vì chuyện này mà ông ta không được nghỉ ngơi cho tốt.
Trong lòng đoàn trưởng cũng không thoải mái, ông ta lành lạnh nhìn cô ta một lát nói: "Có phải người ta nói linh tinh hay không thì tôi không rõ, nhưng, tôi đoán trong lòng cô cũng rõ ràng hơn ai hết, dù sao chuyện này cũng là nhiều người báo lên, tôi không tin, không có lửa thì làm sao có khói."
"Đoàn ....."
Đoàn trưởng trực tiếp ngắt lời cô ta: "Được rồi, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi, hiện tại cô không cần đến trung đoàn nữa, chuyện này để qua một thời gian rồi thì cô có thể quay lại, để không thì chúng ta lại bị mắng.
Lúc đó nếu cô vẫn muốn biểu diễn một số chương trình nhỏ do đoàn làm thì cũng được, nếu cô không thích thì coi như bỏ đi vậy, cứ vậy đi!"
Nói xong không đợi cô ta trả lời, đạo diễn liền quay lưng bỏ đi.
Bóng lưng rời đi của ông ta đã cách rất xa Văn Tuyết Nhi nhưng mãi một lúc sau cô ta mới hồi thần lại, cô ta cũng không ngờ được, chuyện đó lại đi tới bước đường này, chuyện của cô ta và Bạch Chấn Phong mấy năm gần đây đều được giấu rất kỹ, nơi cô ta ở cách xa Đoàn Văn Công, cô ta cũng chỉ có mối quan hệ trên công việc với người trong đoàn, những lúc khác cũng không giao lưu gì khác.
Nào mà ngờ được cô ta giấu kỹ tới thế, mà vẫn bị người khác đào ra được, chợt nhớ tới cảnh tượng Bạch Duyên Đình quỳ trước mặt và khóc lóc náo loạn một hồi vào hôm thứ sáu đó, cô ta nghĩ rằng có lẽ nào là bởi chuyện đó nên cô ta mới bị người ta tố cáo không?
Nhưng cũng không thể nào, mấy người ở đó dường như đều không biết cô ta làm việc trong đoàn Văn Công, chỉ có một người duy nhất biết, đó là mẹ của Trình Khanh Khanh.
Lẽ nào là bà ấy tố cáo? Nhưng đoàn trưởng nói rõ là có rất nhiều người, hay là mẹ Trình phát động mọi người cùng tố cáo cô ta? Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi mà bà ấy có thể kêu gọi nhiều người như thế sao?
Văn Tuyết Nhi càng nghĩ càng thấy chuyện này quá kỳ lạ, nhưng dù nói thế nào, thì chuyện không thể tham gia buổi biểu diễn với cô ta là một tổn thất quá lớn, phải biết rằng cô ta đã cố gắng bao nhiêu năm qua là vì chờ đợi cơ hội tới, cơ hội không dễ gì mới xuất hiện trước mắt mình, mắt thấy mình sắp một đêm thành danh rồi lại đột nhiên xảy ra chuyện này!!!
Cô ta bây giờ chỉ hận không thể treo mấy người tố cáo cô ta lên, lọc da róc xương mấy người đó, một mình cô ta mang theo hai đứa nhỏ đã quá đáng thương rồi, thế mà bọn họ còn ném đá xuống giếng, cô ta phá hoại gia đình người khác thì có liên quan gì tới bọn họ không? Cô ta đâu có ăn cơm của mấy người đó, dùng tiền của bọn họ à, người nào cũng giống như cô ta nợ họ vậy, hơn nữa, tới cùng thì ai phá hoại gia đình ai? Nếu không phải người đàn bà họ Tưởng đó cắn mãi không buông một người đàn ông không yêu mình, thì cô ta có đáng thương tới thế không? Người khác không đồng tình với cô ta cũng không sao, nhưng lại còn đâm sau lưng cô ta một vố, đúng là quá đáng hận!!!
Tuy đoàn trưởng nói mấy lời đó cũng rất khéo léo, nhưng Văn Tuyết Nhi cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của ông ta, không phải là đuổi khéo cô ta ra khỏi đoàn Văn Công à? Ủi cô ta tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi biểu diễn hả, cô ta không thèm đi đâu!
Cũng không biết người trong đoàn có biết chuyện này không, cô ta không muốn bị người này cười nhạo, cô ta hận tới nỗi muốn đổi quần áo, tuy rằng trong lòng rất không nỡ, ngàn lần không can tâm, nhưng vẫn không thể không rời khỏi nơi này.
Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ liền đụng phải một người, Văn Tuyết Nhi cau mày khi nhìn thấy cô ta, cô ta cũng không muốn nói chuyện với cô ta, định giả bộ như không thấy cô ta rồi rời đi, nhưng cô ta lại cười châm biếm: "Chị Tuyết, thật là ngại quá đi, lần này lại lấy mất đi chỗ của chị rồi."
Văn Tuyết Nhi nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cười: "Cô diễn cho tốt nhé, tương lai tiền đồ rộng mở."Cũng không muốn phí lời với cô ta, nói xong bèn rời đi, không nói thêm lời nào: "Chị Tuyết, chuyện này rốt cuộc là thật không vậy? Tôi thấy chị Tuyết bình thường là người tự cao tự đại thanh cao như vậy, không giống một người có thể làm ra loại chuyện đó, nhưng mà nếu không phải, sao lại có nhiều người cùng tố giác như vậy chứ? Chị Tuyết thực sự là loại người phá hoại gia đình người khác, bại hoại đạo đức sao?"
Vốn dĩ chuyện ngày hôm nay đã đủ khiến Văn Tuyết Nhi tức giận, nhưng bây giờ bị đâm như thế này, cô ta càng thêm tức giận, nhưng vẫn cố nén giận nhìn cô ta cười nửa miệng, "Cô có ý gì?"
Tiết Như che miệng cười, "Chị Tuyết chị cũng đừng tức giận, em đây không phải tuỳ tiện hỏi một chút thôi sao? Chỉ là nếu chị Tuyết chưa làm thì tại sao lại tức giận như vậy, tức giận thành như thế này, chắc là chị thật sự làm chuyện này à?"
"Bốp!"
Tiết Như che mặt không tin nhìn cô, lúc này vẻ mặt không khách khí như vậy: "Chị Tuyết chị làm cái gì vậy?"
Văn Tuyết Nhi hít sâu một hơi nâng cằm cô ta lên, nhìn cô ta như đang nhìn một con kiến, "Dù thế nào thì tôi cũng là tiền bối của cô, là đàn em mà không tôn trọng tiền bối đúng mực thì còn nói năng lỗ mãng nữa.
Cái tát này sẽ dạy cho cô một bài học! Hơn nữa, cô đừng tưởng là lấy được vị trí này của tôi thì có thể lên như diều gặp gió, ai hơn ai còn chưa biết được đâu! Bây giờ ở đây đắc ý với tôi, còn sớm lắm!" Lạnh lùng nói ra câu này cô ta quay người bỏ đi với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Tiết Như nhìn theo bóng lưng rời đi của cô mà thực sự tức giận đến run rẩy, thật lâu sau mới cười nhạo: "Đã như vậy rồi mà còn làm ra dáng cao ngạo cái gì!?"
Văn Tuyết Nhi từ phòng thay đồ bước ra thì gặp ngay mấy người liên tục bước vào trong đoàn, trước đây cô ta là người được cưng chiều nhất đoàn, cũng là người hot nhất, mỗi lần tới đây, người trong đoàn đều sẽ vội vàng chạy tới nịnh hót, hỏi han ân cần, nói bóng gió muốn có vai diễn, cách cư xử đó đúng là quá không hay rồi.
Nhưng tới hôm nay nhìn thấy cô ta, người vốn nịnh nọt cô ta đều giả vờ như không thấy, cũng lười chào hỏi vài ba câu khách sáo với cô ta, không chỉ như thế, còn tạo thành hai ba vòng tròn nhỏ tiếng thảo luận, rõ ràng cố ý để cô ta nghe thấy.
"Nghe nói ấy, cô ta bởi vì phá hoại gia đình nhà người ta mà bị tố cáo rồi, đoàn trưởng cũng không dám dùng cô ta nữa."
"Còn không phải sao? Cũng không ngờ rằng con người bình thường cao ngạo như cô ta, lại làm ra chuyện mất mặt như thế, hơn nữa hình như cũng sinh cả con rồi đấy!"
"Trời đất, cô ta cũng biết giả vờ quá đấy! Trước đây cô ta còn nói với tôi cô ta chưa từng yêu đương bất kỳ lần nào, cả con tim và thanh xuân đều cống hiến cho sự nghiệp, lúc đó tôi còn thấy, một cô gái như cô ta vậy mà không bị thế tục vướng chân đúng là quá đáng quý, nào biết được cô ta lại giấu kĩ tới thế, mà chúng ta đều làm việc cùng cô ta bao nhiêu năm qua thế mà không biết gì cả, nếu không phải có những lá thư tố cáo đó, thì chúnh ta còn không biết bị giấu tới tận bao giờ, còn không biết cô ta là loại người như thế!!!"
"Đúng thế đúng thế, nghe nói đoàn trưởng bởi vì chuyện này mà sắp bị điên rồi, danh tiếng của đoàn chúng ta cũng bởi cô ta mà bị huỷ thành thế này, đúng thật là... sao cứ phải nghĩ không thông rồi đi làm cái chuyện không hay này chứ?!"
Những tiếng nghị luận này như châm chích vào tai khiến cô ta cảm thấy vừa bối rối vừa bất lực, cô ta điều chỉnh lại hơi thở, dằn lại phẫn nộ trong lòng, cô ta không thể để cho mấy kẻ tiểu nhân này biết, tuy cô ta ở trong tình huống không thuận lợi nhất nhưng vẫn giữ được sự kiêu ngạo làm nên Văn Tuyết Nhi.
Thế nên, cô ta coi như không nghe thấy gì, không thèm nhìn bọn họ liền bước ra khỏi đoàn văn công.
Nhưng nghĩ như thế thì, khi cô ta bước ra khỏi đoàn văn công, nhìn thấy mọi người nhộn nhịp qua lại trên đường, trong lòng cô ta có một cỗ khó chịu khó có thể nói ra.
Cô ta chỉ thấy đây là ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời cô ta, cô ta đúng là vừa giận dữ, lại tủi thân, còn buồn bã nữa, đứng ở cửa đoàn Văn Công rõ lâu mới đạp lên chiếc bàn đạp của xe đạp, đi một đường tới bưu điện, cô ta dùng điện thoại công cộng gửi tới máy BP của Bạch Chấn Phong một lời nhắn, mong hắn ta mau tới tìm cô ta.
Đời cô ta còn dài, sau này sẽ xảy ra chuyện gì ai mà nói trước được, cô ta chỉ là té một cái thôi, cò bò thì cô ta cũng vẫn có thể tiếp tục hướng về phía trước, hơn nữa cô ta còn có Bạch Chấn Phong mà! Bạch Chấn Phong là người như thế nào? Sợ rằng mấy người có tu luyện vài đời cũng khônh trèo lên nổi.
Sau khi về nhà, thấy cửa phòng Bạch Tuệ Nhiễm đóng chặt, cũng không biết cô bé có phải đi học rồi hay không, Văn Tuyết Nhi bước qua đó xem thử, cửa phòng vẫn là khoá từ bên trong, thiết nghĩ cô bé vẫn đang trốn trong đó.
Cơn tức của Văn Tuyết Nhi bộc phát, ở bên ngoài chịu tủi thân đã đành, nay về nhà rồi còn bị cốt nhục mình sinh ra không làm mình bớt lo, Văn Tuyết Nhi nặng nề gõ cửa, lạnh tiếng nói: "Bạch Tuệ Nhiễm, con trốn trong phòng đó làm cái gì? Sao không ra ngoài đi học hả?"
Trong phòng không có phản ứng gì, Văn Tuyết Nhi càng giận thêm, dứt khoát nói: "Được được thôi, nếu con thấy ở cùng mẹ khiến con thấy tủi nhục, vậy thì con đi đi! Đừng ở trong nhà của mẹ nữa, đừng làm con gái của mẹ nữa."
Lời vừa dứt, cửa phòng được một lực mạnh mở ra, lưng Bạch Tuệ Nhiễm đeo cặp sách, ánh mắt ác liệt nhìn cô ta, vứt lại một câu: "Đi thì đi!" rồi dứt khoát chạy ra khỏi cửa phòng.
Lời Văn Tuyết Nhi vừa nói chỉ là lời nói trong lúc giận dữ, mắt thấy cô bé sắp ra khỏi cửa, bèn hồi thần chạy qua đó kéo cô bé lại, vừa khóc vừa nói: "Con bé này sao lại không khiến mẹ bớt lo đi chứ? Con muốn mẹ tức chết phải không?"
Bạch Tuệ Nhiễm thấy bà ta khóc, cũng không nhịn được khóc theo: "Mẹ trả ba cho người ta đi, trả cho người ta thì làm sao? Con không muốn ba của người khác!"
Văn Tuyết Nhi bị cô bé ép tới mức điên lên, nhưng thấy cô bé khóc như thể vỡ thành từng mảnh như thế cô ta cũng không nhẫn tâm, hai người vừa kéo vừa đẩy vào phòng thì nhìn thấy có một người bước vào, trông thấy cảnh tượng này nhất thời cau mày, lạnh lùng nói: "Hai người đây là đang làm gì đây?"
Khi Văn Tuyết Nhi thấy người tới, bất bình trong lòng lần lượt dâng lên, cô ta không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh ta, để mặc cho nước mắt chảy dài.
Bạch Chấn Phong nhìn thấy cô ta như vậy cũng lo lắng, vội vàng chạy tới hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Văn Tuyết Nhi lấy tay lau nước mắt, khóc nói: "Chấn Phong à, có người viết đơn trình báo với đoàn văn hóa nghệ thuật, em bị trưởng đoàn đuổi về, còn đứa con gái này nữa nó cũng không làm cho em bớt lo, kêu em đem ba trả cho người ta, anh nói đi em phải làm sao?"
Bạch Chấn Phong nhíu mày thật chặt, anh ta liếc nhìn Bạch Tuệ Nhiễm, lạnh giọng nói: "Con về phòng trước đi!"
Bạch Tuệ Nhiễm có chút sợ hãi trước sự xuất hiện của hắn ta nên không dám nói gì, cô bé hừ lạnh một tiếng, vừa chạy về phòng vừa lau nước mắt.
Ngay sau đó trong phòng khách chỉ còn lại Văn Tuyết Nhi và Bạch Chấn Phong, Bạch Chấn Phong thở dài, kéo cô ta vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Xin lỗi em, là do anh không tốt, để cho mẹ con em chịu khổ rồi."
Văn Tuyết Nhu ôm chầm lấy hắn ta, gục mặt vào vòng tay hắn ta khóc lê hoa đái vũ*, "Em phải làm sao đây? Anh nói em phải làm sao đây? Công việc cũng không còn, con gái thì chất vấn em như vậy! Em thực sự mệt mỏi Chấn Phong à... Bao giờ chúng ta mới có thể kết hôn? Lẽ nào anh muốn để cho Hạo Hiên và Tuệ Nhiễm bị mắng là con hoang trong suốt phần đời còn lại của chúng sao?"
(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Bạch Chấn Phong vỗ vai cô ta, "Được rồi được rồi, không có công việc nữa thì ở nhà nghỉ ngơi, anh sẽ sắp xếp."
Văn Tuyết Nhi thò đầu ra ngoài nói với hắn ta: "Bây giờ có công việc hay không không quan trọng, quan trọng là....
em thật sự không muốn trải qua ngày tháng như này nữa, em không rời xa anh được, em luyến tiếc anh, nhưng mà em không biết mình nên làm sao đây...."
Bạch Chấn Phong thở dài, "Chuyện này anh sẽ giải quyết, có anh ở đây sẽ không để cho mẹ con em phải chết đói đây, khoảng thời gian này cũng đừng liên lạc với anh, đợi anh giải quyết xong rồi sẽ tự mình đến tìm mẹ con em, tránh lại bị đàm tiếu, còn Tuệ Nhiễm nữa em cũng phải giải thích cho con hiểu."
Văn Tuyết Nhi luôn nghe hắn ta nói, sợ đến mức rơi nước mắt, vội vàng hỏi: "Anh... đây là có ý gi? Cái gì gọi là tạm thời không liên lạc? Anh..."
Bạch Chấn Phong xoa lông mày, "Được rồi, đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết những chuyện này, em nghỉ ngơi đi."Nói xong hắn ta quay lưng bỏ đi.
Văn Tuyết Nhi gọi hai lần hắn ta đều không trả lời, nhưng sau khi thấy hắn ta thật sự lên xe rời đi, cô ta tức giận giậm chân!
← Ch. 60 | Ch. 62 → |