← Ch.05 | Ch.07 → |
Như thể bị lời nói ngả ngớn phóng đãng của anh làm rạo rực, con ngươi Ngu Thanh Vãn chợt phóng to, vành tai lập tức đỏ ửng cả lên.
Cô cắn chặt môi, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, động tác trên tay nhanh thêm.
Cũng không biết có phải cô đã bị câu nói kia của anh dọa sợ hay không mà Ngu Thanh Vãn như thể thoáng cái đã lĩnh hội được điểm cốt yếu.
Ngón tay cô linh hoạt mở nút thắt cà vạt của anh ra, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với người đàn ông, hơi thở ái muội lập tức dừng lại.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi."
Dáng vẻ tránh anh như tránh rắn rết đó của cô làm khóe miệng Hạ Thành hơi xụ xuống, ánh mắt lại sa sầm thêm vài phần.
Bầu không khí dường như cũng chững lại theo. Đúng lúc này, hội đấu giá ở phía dưới đã bắt đầu, giọng nói của người chủ trì buổi đấu giá truyền ra từ chiếc loa trong phòng bao phá vỡ bầu không khi yên lặng.
Ngu Thanh Vãn vội vàng ngồi lại bên kia của ghế sô pha, duy trì một khoảng cách an toàn.
Góc nhìn từ căn phòng riêng này của Hạ Thành có lẽ là góc nhìn tốt nhất, có thể nhìn thấy toàn cảnh đài đấu giá và hội trường phía dưới, một độ cao đủ bễ nghễ để nhìn thấy mọi thứ.
Ánh mắt Ngu Thanh Vãn đảo qua một vòng khán đài dưới lầu, tìm thấy bóng dáng Chung Đình Bạch ở hàng thứ ba.
Lúc này cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sống lưng căng thẳng cũng thả lỏng.
Chẳng mấy chốc buổi đấu giá đã bắt đầu, từng món đồ quý giá đắt tiền lần lượt xuất hiện trên đài đấu giá.
Danh hoạ cổ xưa, châu báu đắt tiền, cái gì cần cũng đều có hết, ở dưới đài hét giá cũng vô cùng kịch liệt.
Giữa buổi có một chiếc vòng tay trân châu đại dương hiếm thấy, bị hét giá tận cả chục triệu tệ.
Xuất phát từ lòng tò mò, Ngu Thanh Vãn theo bản năng nhìn thoáng qua đài đấu giá.
Sau đó liền thấy viên trân châu trên chiếc vòng tay tròn trịa mượt mà, màu sắc nhu hòa dị thường, đích thật là cực phẩm hiếm thấy.
Chẳng mấy chốc đã đến món cuối cùng.
Là vị thuốc dương sâm kia.
Có lẽ vì vị thuốc này quả thực rất quý nên người đấu giá cũng không ít.
Ban đầu còn có người ra giá, nhưng sau khi giá cả càng lúc càng tăng cao, những người đang ra giá trên sàn chỉ còn lại hai người.
Một người là Chung Đình Bạch, người còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi.
Giá cả từ từ được nâng lên thành 7 triệu tệ, trái tim của Ngu Thanh Vãn cũng từ từ căng chặt. Cô vô thức ngồi thẳng người lên, chú ý tới tình hình bên dưới.
Cuối cùng, người còn lại kia không tiếp tục tăng giá nữa, người chủ trì buổi đấu giá đứng trên đài cũng bắt đầu đếm ngược.
Cùng lúc đó, khóe mắt của Hạ Thành vẫn luôn liếc nhìn về phía cô, nhìn thấu toàn bộ sự căng thẳng của cô.
Nhưng chẳng mấy chốc anh đã thờ ơ thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt giơ tay lên, tùy ý ấn vào nút nào đó trên máy ra giá.
Ngay sau đó, giọng nói kích động của người chủ trì buổi đấu giá trên đài vang lên: "10 triệu!"
Cả hội trường bỗng chốc nhốn nháo hết lên.
Ngu Thanh Vãn cũng sửng sốt theo.
Chỉ là một vị thuốc thôi mà, dù có quý giá cỡ nào cũng không đến mức bị đẩy tới cái giá 10 triệu tệ trên trời này được.
Động tác tiếp tục ra giá của Chung Đình Bạch cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng.
Tầm mắt toàn hội trường đều tụ về một nơi, rất nhanh sau đó, cô đã ý thức được là người bên cạnh mình làm.
Hạ Thành ném máy ra giá xuống với vẻ mặt lạnh tanh, như thể đã chắc chắn rằng không ai dám tiếp tục tranh đoạt với anh nữa vậy.
Anh đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, nhìn xuống phòng đấu giá từ trên cao.
Quả nhiên, dưới đài yên tĩnh không một tiếng động.
Một lát sau, ba tiếng búa vang lên dứt khoát lưu loát.
Ngu Thanh Vãn nghe thấy anh khẽ cười ra tiếng: "Anh Chung của em cũng chỉ đến thế là cùng."
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, giọng điệu mỉa mai sắc lẹm, cứ như muốn giội gáo nước lạnh xuống cho cô tỉnh vậy.
"Ở trong lòng anh ta, em chỉ đáng giá 10 triệu thôi."
Trên tầng chỉ có một căn phòng riêng, người bên trong là ai, trong lòng mọi người đều biết rõ, không ai dám tranh giành nữa.
Ngu Thanh Vãn khẽ nhíu mày, thật ra trong lòng cô cũng đã sớm đoán được kết quả rồi.
Cô và Chung Đình Bạch cùng lắm chỉ có thể xem như quan hệ bạn bè, anh ta hoàn toàn không cần phải vung ngàn vàng để mua được vị thuốc này. Giúp là tình cảm, còn không giúp là bổn phận.
Cô đang lo lắng cho mình nhiều hơn.
Vị thuốc này vốn dĩ là mồi nhử bày ra cho cô, sao Hạ Thành có thể để cô và Chung Đình Bạch lấy nó dễ dàng được.
Ván cược kia cũng là vì để đêm nay cô ở lại bên cạnh anh thôi.
Bóng dáng người đàn ông đứng trước cửa kính, ngăn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, gương mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt tối tăm đến mức không phân biệt được cảm xúc.
Ngu Thanh Vãn bất lực nhắm mắt lại, đôi môi đỏ thắm khẽ run lên.
"Hạ Thành, rốt cuộc anh muốn làm gì."
Hạ Thành thu hồi tầm mắt rồi xoay người, nhấc chân đi đến bên cạnh cô.
"Em đoán xem."
Anh cụp mắt xuống, nhìn cô từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng như muốn bóp chặt trái tim cô.
Hô hấp Ngu Thanh Vãn hơi chậm lại, một lát sau, cô nghe thấy anh khàn giọng mở miệng: "Cầu xin tôi một câu thì tôi sẽ cho em thứ đó."
Giọng anh vừa dứt, cô im lặng cắn chặt môi, bờ môi gần như sắp bị cắn đến mức trắng bệch.
Cô không muốn mở miệng cầu xin anh.
Bỗng chốc, bầu không khí rơi vào cuộc giằng co âm thầm, đè ép khiến cho người ta thấy nặng nề.
Thậm chí Ngu Thanh Vãn còn có thể cảm giác được khí áp quanh thân người đàn ông càng ngày càng thấp, như thể đang đi đến bờ vực đánh mất lý trí vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên bị người bên ngoài gõ vào.
Bầu không khí ngưng trọng chợt bị phá vỡ.
Cuối cùng cũng có thể thở nổi.
Ánh mắt Hạ Thành dời khỏi người cô, lạnh lùng nói một câu "vào đi".
Được người bên trong cho phép, lúc này trợ lý Sầm Duệ mới cẩn thận đẩy cửa vào, trong tay cầm hai cái hộp.
Chú ý thấy sắc mặt sa sầm của Hạ Thành, anh ta to gan mở miệng: "Sếp, cô Cận đang ở ngoài cửa, nói là mời anh qua đó uống trà, tổng giám đốc Cận cũng đang ở phòng bên cạnh.
Mi tâm Hạ Thành nhíu lại, nói lời khiến người khác không thể chen ngang: "Cứ để cho bọn họ chờ."
"Vâng."
Sầm Duệ không dám nhiều lời, đi vào đặt hai cái hộp trong tay xuống rồi nhanh chóng rời đi mà không chớp mắt, căn bản không dám liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái.
Khóe mắt Ngu Thanh không nhịn được mà liếc nhìn một hộp gỗ lim trong đó.
Là vị thuốc vừa rồi trên đài đấu giá.
Nghe thấy lời trợ lý vừa nói, lông mi cô khẽ động.
Bên ngoài đang có một cô Cận không biết là ai đang chờ anh.
Với địa vị ngày hôm nay của anh, e là anh cũng chẳng thiếu bạn nữ ghép cặp đi cùng. Trên lối lên tàu vừa nãy, cô cũng tận mắt nhìn thấy có bao người cung kính với anh.
Ngu Thanh Vãn mím môi, yên lặng một lát rồi mới thử thăm dò nhẹ giọng mở miệng: "Tôi có thể đi được chưa?"
Anh dứt khoát từ chối: "Không thể."
Hạ Thành mở một cái hộp vừa được đưa lên, lấy thứ bên trong ra.
Anh ra lệnh: "Vươn tay ra đây."
Nhìn thấy chiếc vòng tay trân châu vừa mới ở trên đài đấu giá, Ngu Thanh Vãn giật mình, sau đấy lại nghe anh lạnh lùng nói: "Không phải em muốn đi sao?"
Trong một thoáng cô thất thần, Hạ Thành đã giữ chặt lấy cổ tay cô, đầu ngón tay cầm vào khóa vòng.
Sau khi nhận ra anh đang muốn tháo chiếc vòng, Ngu Thanh Vãn vô thức muốn rụt tay về, nhưng lại bị anh trở tay giữ chặt lấy cổ tay trước một bước.
Hạ Thành nhấc mí mắt lên, mặt mày lộ ra vài phần u ám.
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, hờ hững nói: "Nếu em còn cựa quậy thêm cái nữa là ngày mai anh ta sẽ không thể rời khỏi con thuyền này được đâu."
Động tay giãy dụa của cô chợt dừng lại.
Không cần Hạ Thành phải nói nhiều, Ngu Thanh Vãn cũng biết "anh ta" này là ai.
Giọng điệu của người đàn ông nghe thì có vẻ nhẹ nhàng thong dong, nhưng khi rơi vào trong tai lại nguy hiểm tới mức không nói nên lời.
Anh không đùa với cô.
Ngu Thanh Vãn hiểu rõ tính tình của anh nhất.
Đây là địa bàn của anh, không ai có thể chắc rằng liệu anh có ra tay với Chung Đình Bạch hay không.
Cô chợt đứng đờ người ở đó, không dám nhúc nhích, để mặc cho Hạ Thành đeo chiếc vòng tay trân châu có giá trị liên thành lên cổ tay mình.
Chính là chiếc lắc tay mà cô vừa mới liếc mắt nhìn lâu hơn một chút vừa nãy.
Anh đã phát hiện ra.
Cổ tay của cô gái rất nhỏ, trắng sứ như ngó sen, mà trân châu thì lại sáng bóng, trong suốt, sáng ngời quấn quanh xương cổ tay, khiến làn da cổ tay cô nõn nà, mềm mại dị thường.
Hạ Thành tháo chiếc lắc tay mà Chung Đình Bạch tặng trên cổ tay cô ra, ném bừa lên bàn trà, phát ra một tiếng kim loại va chạm giòn tan.
Sau khi thay cái lắc tay ngứa mắt kia, cuối cùng anh cũng hài lòng, hàng mày đang nhíu lại cũng thoáng giãn ra.
Nhưng tới lúc Hạ Thành nâng mi mắt lên thì lại thấy Ngu Thanh Vãn nhíu mày, trong ánh mắt không nhìn ra chút vui vẻ nào, như thể đang lo lắng chuyện gì đó.
Cô mãi mãi chỉ giả vờ ngoan ngoãn với anh thôi.
Mà phần lo lắng kia cũng là lo lắng cho người đàn ông khác.
Ánh mắt Hạ Thành lại u ám hơn, cảm xúc và lệ khí vừa mới hòa hoãn lại lập tức tràn ngập, lý trí hoàn toàn bị đánh tan.
Đường môi anh mím chặt, quai hàm bạnh ra thể hiện sự nhẫn nhịn lúc này.
Đột nhiên, lòng bàn tay người đàn ông chợt túm lấy gáy cô mà không chút báo trước, ép cô đến gần mình, không cho phép cô lùi lại nửa bước.
Hơi thở lạnh băng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như một tấm lưới che trời lấp đất, bao trọn toàn thân Ngu Thanh Vãn trong đó.
Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Thanh Vãn thoáng hiện nét bối rối, cô theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt cổ tay trước một bước, đè cô lên lưng ghế sô pha, không cho phép cô phản kháng.
Giọng cô không nhịn được mà run rẩy: "Hạ Thành, anh đừng..."
Trong luồng ánh sáng mờ ảo, hai bóng người đan xen vào nhau, phản chiếu lên tấm kính thủy tinh trơn bóng.
Cho dù cô có né tránh, có kháng cự đến đâu, Hạ Thành cũng không buông cô ra.
Giọng nói của anh vừa tàn nhẫn lại vừa hung ác, hơi thở nóng bỏng lướt qua bên tai cô, gằn từng chữ một.
"Ngu Thanh Vãn, đừng quên, lúc trước là em đến trêu chọc tôi trước."
Động tác giãy dụa của cô chợt cứng đờ, giống như đột nhiên bị đâm trúng điểm yếu, toàn bộ sức lực giãy dụa lập tức tiêu tán hầu như không còn.
Năm đó, quả thực là cô trêu chọc anh trước.
Khi đó, bọn họ đều sống trong bùn lầy, như hai gốc dây leo quấn lấy nhau, cùng nhau sinh trưởng trong vực sâu tối tắm không có nổi một ánh mặt trời.
Không có nhà để về, chỉ có thể dựa dẫm vào nhau để hấp thu chất dinh dưỡng.
Người phản bội anh đầu tiên cũng là cô.
Đã có lúc cô từng nằm trên giường bệnh thoi thóp từng cơn, chính anh là người ngày đêm trông chừng cô, dỗ ngọt từng tiếng mới đút được chút thuốc vào miệng cô.
Trong suốt mấy năm đó, cô được anh tự tay nuôi dưỡng, nâng niu trong lòng bàn tay sợ rơi.
Từng khung cảnh trong quá khứ đột nhiên xâm chiếm toàn bộ đầu óc cô mà không chút báo trước. Đoạn quá khứ mà cô tưởng đã phai mờ trong trí nhớ, giờ đây lại một lần nữa hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt, khiến cô không kìm được mà run rẩy.
Đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông đang áp sát sau gáy cô dần di chuyển lên trên, chạm trúng vào phía sau tai cô không chút sai lệch. Nơi nhạy cảm nhất ấy khiến cả người cô căng chặt theo phản xạ có điều kiện.
Như thể một con mãnh thú núp mình trong bóng tối nhòm ngó nhiều năm, đã sớm ghi nhớ được những nhược điểm không thể đỡ nổi trên người con mồi.
Bọn họ đều quá hiểu nhau.
Ngu Thanh Vãn bất lực nhắm mắt lại, lông mi bất an run rẩy, cơ thể vốn lạnh băng dường như cũng bị nhiệt độ nóng bỏng từ ngón tay anh truyền tới.
Đầu ngón tay đang kẹp chặt gáy cô hơi co lại, như thể chỉ cần cô dám chạy thì ngay giây sau sẽ bị anh bóp chết không chút do dự.
Mái tóc rối tung của cô lòa xòa trên ống tay áo anh, dù thế nào cũng không thể thoát ra được.
Dưới ánh sáng lờ mờ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông rơi vào tai cô, mỗi một âm tiết đều như đập vào màng nhĩ.
"Chủ nợ của em, chỉ có thể là tôi."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |