Cá mè một lứa (3)
← Ch.067 | Ch.069 → |
Dọn dẹp xong cho Trình Mai Tây, Lục Tử Khanh ngồi xuống nắm tay Trình Mai Tây: "Mai Tây, anh trai tớ cùng cả người nhà thực xin lỗi cậu, các cậu kết hôn nhiều năm như vậy, cậu đối với cái nhà này một lòng một dạ chịu khổ, đóng góp của cậu chúng ta đều biết, lần này anh tớ làm ra chuyện hoang đường như vậy, Cốc Thư Tuyết vừa mới tới cửa, lúc ấy cha tớ muốn đánh anh ấy, nói anh ấy có lỗi với cậu, ngay từ đầu mẹ tớ cũng mắng anh ấy, nhưng dù sao tuổi tác bọn họ đã cao nóng lòng bồng cháu, cậu lại không có thai được, anh tớ vừa nói Cốc Thư Tuyết mang thai con của anh ấy, ba mẹ của tớ lập tức thay đổi thái độ."
Trình Mai Tây nhắm mắt lại, không muốn nghe Lục Tử Khanh giải thích nữa, Lục Tử Khanh ngưng nói, đứng dậy đi ra ngoài bưng một ly nước ấm, dùng muỗng từ từ đút vào trong miệng Trình Mai Tây: "Tính cách của cậu tớ rất rõ, không chịu được cái gai trong mắt, trong lòng không chịu nổi uất ức, tức giận lo lắng đến vào tận tim, như vậy mới ngã xuống, nhưng mà tớ lại có cách gì đây, hiện tại anh tớ chín con trâu cũng kéo trở lại không được, cha mẹ của tớ lại một tâm muốn giữ cháu. Mai Tây, cậu chịu uất ức, tớ thay anh tớ cùng gia đình xin lỗi cậu."
Dừng lại mấy phút, Lục Tử Khanh lên tiếng lần nữa: "Mai Tây, mặc kệ trong lòng cậu có nhiều uất ức, hi vọng cậu có thể khống chế lại, hai cô chú một lát nữa đến nhà, đừng khóc trước khi bọn họ đến, tránh cho bọn họ không rõ ràng tình trạng, bị cậu dọa sợ!"
Nghe được Lục Tử Khanh đem mình ba mẹ làm bia đỡ đạn, Trình Mai Tây hận Lục Tử Khanh quá mức khôn khéo, chuẩn xác bắt được điểm yếu của mình, nhưng nghĩ tới ba mẹ, Trình Mai Tây cắn chặt hàm răng nuốt nước mắt, cha có bệnh cao huyết áp, không chịu nổi kích thích, thân thể mẹ cũng không tiện, tình huống hôm nay, cô chỉ có thể cắn nát hàm môi nuốt nước mắt xuống, chỉ vì ba mẹ có thể ít lo lắng một chút.
Thấy Trình Mai Tây không rơi lệ nữa, Lục Tử Khanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì đúng rồi, chúng ta uất ức một chút tính là gì, chỉ cần không để cho cha mẹ lo lắng, cậu đứng ở góc độ của anh tớ suy nghĩ một chút, anh ấy cũng là vì không để cho cha mẹ thất vọng, chỉ là phương thức của anh ấy có chút quá cực đoan. Được rồi, vào lúc này không nên nói chuyện như vậy, chờ cậu khỏe hơn, chúng ta lại nói."
Mình đã biến thành như vậy, Lục Tử Khanh còn giải vây cho Lục Tử Minh, Trình Mai Tây càng thêm tuyệt vọng, vốn cho là Lục Tử Khanh sẽ có một chút lòng công bằng, nay xem ra, Lục Tử Khanh cũng chỉ là cá mè một lứa, tình bạn nhiều năm cùng cô, cuối cùng là không so lại tình thân máu mủ, rốt cuộc là mình quá mức đơn thuần và ngây thơ.
"Ông thông gia, bà thông gia, các ngươi khỏe chứ! Đã lâu không gặp, hoan nghênh các người đến Thẩm Dương mừng năm mới!" Ông Lục nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, trong nháy mắt kéo Trình Mai Tây từ trong trầm tư trở lại, xem ra là cha mẹ đã đến nhà.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |