Vay nóng Tima

Truyện:Sở Vương Phi - Chương 148

Sở Vương Phi
Hiện có 163 chương (chưa hoàn)
Chương 148
Thiên Mộng ra tay phá lời đồn
0.00
(0 votes)


Chương (1-163 )

Siêu sale Lazada


Dịch: Phượng Vũ

Một đường chạy tới phủ Phụ Quốc Công, Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương mang theo sắc mặt nặng nề theo quản gia tới thẳng hậu viện. Sở Phi Dương cười nhẹ nói với Vân Thiên Mộng: "Mộng Nhi, nàng đi Thính Vũ Hiên đi, ta tới Xuất Vân Các!"Vân Thiên Mộng biết Sở Phi Dương không tiện vào khuê phòng nữ tử, huống hồ lúc này xem ra hắn cũng có việc cần nói với Khúc Trường Khanh, vì vậy liền gật đầu, để quản gia dẫn Sở Phi Dương tới Xuất Vân Các, còn nàng theo nha hoàn của phủ đi về phía Thính Vũ Hiên.

"Biểu tiểu thư, lão thái quân và lão phu nhân cũng đang ở Thính Vũ Hiên!" Tiểu nha hoàn dẫn đường cung kính nói.

"Tâm trạng bà ngoại và mợ hôm nay thế nào?" Lời đồn hiện tại mới chỉ ở phạm vi trong cung, nhưng không chừng Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ đã nghe ngóng được, trong lòng sẽ không khỏi lo lắng.

Dù sao, nếu đã truyền tới tai đám người Cốc lão thái quân thì các thế gia vương phủ khác cũng đã biết được. Mục tiêu của kẻ tung tin đồn là muốn hủy khuê dự của Khúc Phi Khanh, dù phủ Phụ Quốc Công có thương con gái bao nhiêu nhưng e là vẫn phải gả nàng cho Thụy Vương để giữ mặt mũi gia tộc.

Tâm tư ác độc như thế không biết là do Ngọc Càn Đế âm thầm làm ra hay Hoàng hậu vì bất mãn với Thái hậu chuyện muốn đưa Khúc Phi Khanh vào cung mà rút củi dưới đáy nồi nhằm chấm dứt hậu hoạn? Hoặc còn có kẻ thứ ba không muốn Khúc Phi Khanh vào cung mà cố ý vu cáo, hãm hại chăng?

Vân Thiên Mộng nhanh chóng nghĩ tới vài khả năng, đến khi tới cửa Thính Vũ Hiên rồi nàng mới thu hồi lại tâm tư, cất giấu vẻ mặt ngưng trọng, thay vào đó nhẹ cười bước vào.

"Tiểu thư, Biểu tiểu thư tới rồi!" Nhạc Dao thấy Vân Thiên Mộng đi vào thì vội bẩm báo.

"Mau mời vào!" Khúc Phi Khanh lúc này đang bị bà nội và mẹ làm cho đau đầu, nghe Ngọc Dao bẩm báo thì vội vàng vứt bỏ mấy bức họa trong tay xuống, vội vàng theo Ngọc Dao đi ra ngoài.

Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ thấy bộ dáng như muốn chạy trốn đó của nàng thì không khỏi lắc đầu, sau đó sai nha hoàn cất kỹ mấy bức họa đi rồi cùng nhìn ra phía cửa chờ Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng đi vào, thấy khuôn mặt ai oán của Khúc Phi Khanh, sau lưng là biểu lộ yêu thương của Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ, nàng bèn mở miệng: "Mộng Nhi bái kiến bà ngoại, mợ, biểu tỷ."

Nói xong, nàng lại kéo Khúc Phi Khanh đang mang vẻ mặt không cam lòng đi về phía hai vị trưởng bối.

"Sao hôm nay con lại rảnh rỗi tới đây thế này? Nhị nương của con sao rồi?" Thấy vành mắt Vân Thiên Mộng hơi xanh do thiếu ngủ, Cốc lão thái quân lập tức kéo nàng ngồi xuống, đau lòng nhắc nhở."Con cũng đừng để mình lao tâm quá mức, có một số việc cứ để bọn nô tài làm là được. Nhìn gương mặt của mình đi, hôm qua còn hồng hào mà hôm nay đã trắng bệch thế này rồi."

Nói xong, Cốc lão thái quân bèn sai nha đầu rót cho nàng một chén trà nóng.

Vân Thiên Mộng thấy Cốc lão thái quân nói vậy thì đoán chừng ở đây chưa nghe được tin tức ở trong cung truyền ra, bèn cười nhẹ đáp: "Làm bà ngoại lo lắng rồi. Mộng Nhi không sao cả. Vừa rồi tới Vương phủ, thấy Nhị nương cũng đã hạ sốt, vẫn chưa tỉnh lại. Hiện tại có Lão phu nhân và Đại phu nhân, nhị phu nhân của Văn gia đang ở đó, cũng có đại phu trông coi rồi, chắc hẳn Nhị nương sẽ gặp dữ hóa lành thôi. Mộng Nhi thấy bên đó nhiều người nên cũng không biết giúp gì cả nên chạy tới đây thăm bà ngoại, mong người đừng trách Mộng Nhi nhiều chuyện."

Nói xong, Vân Thiên Mộng lại giống như ngày chưa xuất giá, kéo cánh tay cốc lão thái quân, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ.

"Con đó!" Cốc lão thái quân không biết làm thế nào, chỉ đành dí tay lên trán nàng mắng yêu, sau đó lại kéo Vân Thiên Mộng vào ngực mình, nhẹ nói: "Mộng Nhi, con cũng đừng trách bà ngoại lắm lời. Ta thấy Nhị nương kia của con, dù ngoài mặt tươi cười như không có chuyện gì nhưng con vẫn cần phải cẩn thận một chút. Lần này xe ngựa của Sở Vương phủ gặp phải thổ phỉ, nào có đám thổ phỉ nào lớn gan đến thế chứ, con đừng để kẻ khác dùng hoa ngôn xảo ngữ che mắt. Còn nữa, lần này Sở Vương có ý thoái vị, sau này Sở Vương phủ e là không yên ổn nữa rồi. Con là cháu dâu trưởng, cần phải chú ý ngôn từ, cử chỉ của mình, đừng để kẻ khác nắm được sai lầm!" Những lời này, Cốc lão thái quân chỉ có thể ở trong phủ Phụ Quốc Công dặn dò Vân Thiên Mộng mà thôi.

Cốc lão thái quân và Sở Vương là người cùng thời, nhiều chuyện cũ người ngoài không biết nhưng bà lại biết ít nhiều, mặc dù không nói rõ trước mặt hậu bối nhưng Cốc lão thái quân vẫn cố gắng để Vân Thiên Mộng hiểu ý tứ của mình.

Vân Thiên Mộng nghiêm túc lắng nghe, sau đó nhẹ gật đầu đáp: "Mộng Nhi sẽ ghi nhớ lời dạy của bà ngoại. Con sẽ chú ý thân phận của mình để người ngoài không bắt bẻ được!"

Thấy Vân Thiên Mộng hiểu chuyện như thế, Cốc lão thái quân cười thỏa mãn, sau đó lại phàn nàn: "Biểu tỷ của con mà có thể hiểu chuyện bằng phân nửa con thôi, hiện tại dù ta có nhắm mắt cũng có thể yên lòng."

"Sao tổ mẫu lại nói thế, người nhất định thọ trăm tuổi, huống hồ Phi Phi có lúc nào không hiểu chuyện đâu ạ?" Khúc Phi Khanh thấy bà nội bắt đầu càm ràm thì vội vàng đứng lên phản bác.

Quý Thư Vũ kéo con gái ngồi xuống, nhu hòa dí tay lên trán nàng, trêu ghẹo: "Con còn nói mình hiểu chuyện, nhìn xem cái tính lúc nào cũng nóng nảy của con đi, có thể trầm ổn hơn một chút được không? Hôm nay may mà không xảy ra sơ sót gì, nếu không nóc nhà phủ Phụ Quốc Công cũng bị con thổi bay rồi."

Lời Quý Thư Vũ gây ra một trận tiếng cười nho nhỏ trong phòng, càng khiến cho Khúc Phi Khanh phải hậm hực ngậm miệng lại, không phản bác được gì nữa.

Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn lên bàn, chỉ thấy trên bàn đầy những cuộn tranh vẽ thì không khỏi ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì? Bà ngoại đang xem tranh vẽ sao?"

Nếu là tranh thì cũng quá nhiều rồi, bình thường các phu nhân, tiểu thư của thế gia có thể thưởng thức một bức tranh cả ngày, nhiều bức thế này nếu không phải một, hai tháng thì không thể nào xem hết được.

Khúc Phi Khanh nghe hỏi vậy thì hai má không khỏi đỏ lên, lập tức thò tay ôm lấy đống tranh trước mặt chạy đi, lại bị Quý Thư Vũ nhanh tay giữ lại, lấy lại đống tranh vẽ trong lòng nàng, còn ấn nàng ngồi xuống, sau đó mới cười giải thích cho Vân Thiên Mộng: "Đúng vậy. Nhưng đây không phải tranh sơn thủy gì, là mẫu thân đang giúp biểu tỷ của con chọn vị hôn phu tương lai. Nhưng nha đầu này nhìn cả nửa ngày cũng chẳng ưng một ai, thật sự làm chúng ta tức chết. Cũng không biết làm thế nào mới khiến nha đầu này gật đầu nữa."

Nghe Quý Thư Vũ giải thích, Vân Thiên Mộng sững ra, ánh mắt lập tức nhìn sang Khúc Phi Khanh, thấy nàng đưa ánh mắt nhìn mình đầy vẻ khẩn cầu thì hiểu trong lòng Khúc Phi Khanh không muốn.

Vân Thiên Mộng cười nhẹ một tiếng, sau đó mở một bức họa ra, gương mặt một người đàn ông đẹp khắc sâu vào tầm mắt, không thể không nói, Cốc lão thái quân thực sự rất yêu thương Khúc Phi Khanh.

Thử nghĩ xem, làm gì có tổ mẫu nhà ai có thể vì cháu gái mà làm tới mức này.

Dù là nam tử trước khi kết hôn cũng hiếm khi thấy bức họa của tân nương, thế nhưng trên bức họa này không chỉ có hình vẽ, ngay cả gia thế cũng ghi rất đầy đủ, có thể thấy Cốc lão thái quân đã tốn không ít công vào việc này. Chuyện yêu thương con cháu thế này đúng là điên cuồng đệ nhất ở Tây Sở.

Vân Thiên Mộng lật qua lật lại bức họa trong tay, sau đó trải ra trước mặt Khúc Phi Khanh, đồng thời che khuất gương mặt của hai người, nói: "Biểu tỷ, vị công tử này thật sự là một lựa chọn không tồi. Tỷ nhìn xem, biết đâu lại làm tỷ thỏa mãn. Hơn nữa gia thế người này trong sạch, trong phủ cũng không có nhiều họ hàng thân thích, biểu tỷ gả vào đây cũng không sợ phải đối mặt với quá nhiều người phiền phức."

Khúc Phi Khanh nghe Vân Thiên Mộng nghiêm túc bình luận như vậy thì khẽ véo nàng một cái, hai má hồng lên, dùng khẩu hình nói với nàng: "Ngươi đã hiểu tâm tư của ta thì đừng học theo bà nội chọc ghẹo ta thêm nữa."

Vân Thiên Mộng nhìn vẻ nóng lòng của nàng thì không khỏi hé miệng cười, nhưng trong lòng cũng đang rất lo lắng cho Khúc Phi Khanh.

Cốc lão thái quân nhanh chóng lựa chọn phu quân tương laic ho Khúc Phi Khanh e là cũng vì muốn tiên hạ thủ vi cường, muốn gả cho một người thân gia trong sạch, tổng thể so với tiến cung cũng còn tốt hơn.

Huống hồ, dù hôm qua Khúc Phi Khanh may mắn tránh được một kiếp nhưng ai biết được còn có chuyện gì xảy ra nữa hay không? Nếu trước khi Thái hậu có hành động tiếp theo mà có thể gả Phi Khanh ra ngoài được, lúc ấy may ra Thái hậu mới bỏ tâm tư kia đi.

Nhưng nếu lời đồn đại kia truyền ra ngoài cung, chỉ sợ lúc đó Khúc Phi Khanh dù muốn gả vào nhà quan lại bình thường cũng không thể.

Làm sao để ngăn lại lời đồn kia? Làm sao để bảo toàn khuê dự cho Khúc Phi Khanh? Làm sao để phủ Phụ Quốc Công không trở thành vật hi sinh trên con đường tranh chấp của các bè phía. Vân Thiên Mộng vẫn đang nghĩ tới cách giải quyết ba vấn đề này.

"Phi Nhi, Mộng Nhi cũng nói vậy rồi, con còn tùy hứng tới bao giờ nữa. Hiện tại con đã 17 tuổi, nhìn khắp kinh thành này còn có khuê tú nào lớn như con mà còn chưa gả chồng hay không?" Thấy Vân Thiên Mộng khích lệ Khúc Phi Khanh, Cốc lão thái quân cũng lập tức mở miệng khuyên bảo.

Khúc Phi Khanh sao không biết nỗi khổ tâm của mẹ và bà nội mình. Thực tế, nếu đêm qua đại ca không cứu nàng ra, chỉ sợ bây giờ nàng khóc cũng chẳng được, e là sẽ xấu hổ và giận dữ tới mức không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

Nhưng nhìn những gương mặt lạ lẫm trong những bức họa cuộn tròn kia, Khúc Phi Khanh chỉ cảm thấy đắng chát trong lòng. Nàng không biết phải lựa chọn thế nào giữa tình thân và tình yêu của bản thân, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng nén dòng nước mắt đang chực trào ra.

"Bà ngoại, người cứ để con nói chuyện cùng biểu tỷ đi. Con tin biểu tỷ sẽ hiểu được khổ tâm của người!" Vân Thiên Mộng đặt bức họa lên bàn, để Ngọc Dao cuộn chúng lại.

Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ nhìn nhau, thấy thần sắc cháu gái đầy vẻ mất mát, mà cháu ngoại thì rất chân thành khuyên bảo, hai người bèn đi ra khỏi Thính Vũ Hiên.

"Mộng Nhi, ta không muốn gả đi. Chẳng lẽ ta không thể ở lại trong phủ Phụ Quốc Công này cả đời hay sao? Dù tương lai đại ca làm gia chủ, ta nghĩ đại ca cũng sẽ không đuổi ta ra khỏi phủ đâu." Trong lòng vô cùng khó chịu, thấy bà nội và mẹ rời đi rồi, Khúc Phi Khanh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thiên Mộng bằng đôi mắt buồn bã lê thương.

Vân Thiên Mộng thấy nàng như thế thì trong lòng cũng không dễ chịu gì, chỉ biết giơ tay lau đi dòng nước mắt của Khúc Phi Khanh, sau một hồi suy nghĩ mới nói: "Nghênh Hạ, Nguyên Đông, Nhạc Dao, các ngươi ra cửa trông coi, không được cho ai tiến vào."

"Vâng, tiểu thư!" Mấy nha hoàn hành lễ rồi đi ra ngoài giữ cửa.

Vân Thiên Mộng cúi sát lại gần Khúc Phi Khanh, thấp giọng kể ra lời đồn kia.

"Muội nói cái gì?" Một tiếng thét kinh hãi vang lên, chỉ thấy Khúc Phi Khanh thất thố đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt không thể tin được nhìn Vân Thiên Mộng chằm chằm, cả người không tự chủ được run lên.

Vân Thiên Mộng sắc mặt ngưng trọng, toàn thân tản mát ra sát khí, môi mắt trầm xuống.

Thấy Vân Thiên Mộng như thế, Khúc Phi Khanh liền hiểu đây chắc chắn không phải lời bịa ra để hù dọa mình, trong lòng không khỏi bối rối. Hai tay nàng nắm lấy mép bàn càng lúc càng trắng bệch, mãi lâu sau cũng không nói được một lời gì.

Thấy Khúc Phi Khanh bị dọa như thế, Vân Thiên Mộng vội vàng kéo tay nàng ngồi xuống, trấn an: "Biểu tỷ đừng tự mình làm loạn thế trận nữa. Muội nói cho tỷ biết để mong tỷ đừng cái gì cũng không hiểu rõ như thế."

Khúc Phi Khanh ngồi thất thần bên cạnh Vân Thiên Mộng, đầu óc trống rỗng, không phải nàng không đủ thông minh mà là dù ai gặp phải chuyện thế này cũng sẽ sợ đến mức không biết phải làm gì.

Lời đồn hiện tại chỉ ở trong cung, nhưng nếu bị truyền ra khỏi cung rồi, đừng nói nàng không có mặt mũi đi gặp người khác, ngay cả người nhà cũng sẽ bị liên lụy tới thảm.

Sắc mặt Khúc Phi Khanh trắng bệch, chỉ biết nắm lấy tay Vân Thiên Mộng, run rẩy nói: "Mộng Nhi... ta không có... Không phải ta... Đêm qua ta theo ca ca về phủ từ sớm mà..."

Nói xong, nước mắt nàng rơi xuống lã chã, lúc này tâm tình đã loạn như ma, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp không thành lời.

Vân Thiên Mộng nhìn Khúc Phi Khanh đang khóc tới run rẩy cả người thì vội vàng vỗ vỗ lên tay nàng, trấn an: "Biểu tỷ đừng lo, chúng ta chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp..."

Có một số việc, không phải cứ tránh thì sẽ thoát, mặc dù không phải sự thật nhưng chỉ cần có kẻ có lòng muốn hãm hại phao tin ra ngoài, dù sự thật có thể nào cũng sẽ khiến cho mọi chuyện không còn như cũ nữa.

Nhìn Khúc Phi Khanh đã khóc sướt mướt, Vân Thiên Mộng không khỏi nghĩ tới tình cảnh ngày đó bị từ hôn trên điện Kim Loan. Dù sao việc này và từ hôn cũng không giống nhau, nữ tử chưa lập gia đình dan díu cùng người khác, cho dù có lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch thì những mũi nhọn vẫn tiếp tục chĩa vào phủ Phụ Quốc Công.

Khúc Phi Khanh hiện tại đã rối trí, nghĩ thế nào cũng không ra cách thoát thân, chỉ biết tựa vào Vân Thiên Mộng mà khóc.

Vân Thiên Mộng vỗ nhẹ sau lưng nàng, hai mắt lạnh như băng, trong lòng cố gắng nghĩ tới một biện pháp vẹn toàn.

"Tiểu thư!" Đúng lúc này, Nhạc Dao từ ngoài đi vào, thấy tiểu thư nhà mình đang khóc sướt mướt thì ngập ngừng một chút, nhẹ nhàng hành lễ với hai vị chủ nhân.

Vân Thiên Mộng cố gắng ổn định tâm tình cho Khúc Phi Khanh, thấy Nhạc Dao đang lo lắng thì mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

"Bẩm biểu tiểu thư, vừa rồi Tập thị vệ bẩm báo, nói Hàn Hàn Lâm đang ở ngoài cổng phủ Phụ Quốc Công." Nhạc Dao nghe Vân Thiên Mộng hỏi bèn nói lại lời của Tập Lẫm.

"Hàn Hàn Lâm?" Nghe danh tự của Hàn Triệt, Vân Thiên Mộng không khỏi nghiêm túc, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu, sau đó đưa mắt nhìn Khúc Phi Khanh trong lòng mình, sau đó như hiểu ra cái gì, vội vàng giao Khúc Phi Khanh cho Nguyên Đông chăm sóc, còn mình thì đứng lên hỏi Nhạc Dao: "Tướng gia đang ở đâu?"

"Bẩm Biểu tiểu thư, tướng gia vẫn đang ở Xuất Vân Các!" Nhạc Dao đi tới bên giá gỗ, nhúng ướt khăn mặt, vắt khô và đi tới bên cạnh Khúc Phi Khanh, giúp nàng lau đôi mắt hơi sưng đỏ.

"Nguyên Đông, chăm sóc biểu tiểu thư cho tốt, ta tới Xuất Vân Các!" Thấy Khúc Phi Khanh định đứng lên, Vân Thiên Mộng nhìn nàng trấn an, sau đó để lại Nguyên Đông, còn mình đem theo Mộ Xuân và Nghênh Hạ rời khỏi Thính Vũ Hiên.

Nhưng không ngờ oan gia ngõ hẹp, đi được nửa đường lại gặp Đàm Thị đang dẫn Khúc Cảnh Thanh đi tới.

"Bái kiến mợ, đại biểu tỷ!" Dựa theo phẩm cấp, Đàm Thị và Khúc Cảnh Thanh phải hành lễ với Vân Thiên Mộng, nhưng lúc này đang ở phủ Phụ Quốc Công, Vân Thiên Mộng bối phận nhỏ hơn nên phải chủ động chào hỏi.

"Ai nha, thật sự không nghĩ tới Sở Phu nhân lại chủ động bắt chuyện với chúng ta. Mẹ, nhị cô mẫu dù chưa từng dạy bảo qua biểu muội nhưng xem ra sau khi lập gia đình, biểu muội lại hiểu cấp bậc lễ nghĩa rồi. Phủ Sở Tướng thật sự biết dạy dỗ người đó!" Khúc Cảnh Thanh thấy Vân Thiên Mộng một thân áo trắng, lại không làm mất thân phận Sở Tướng phủ nhân thì vô cùng ghen tức, bèn tươi cười đâm chọc mấy câu.

Vân Thiên Mộng vẫn cười thanh nhã, không xem hai người trước mặt vào trong mắt, cười trả lời hời hợt: "Tất nhiên không thể so được với biểu tỷ rồi, tham gia cung yến nhiều lần như vậy mà vẫn vô lễ, có thể thấy gỗ mục thật sự không thể điêu khắc, dù có cắm lên người lông vũ Phượng hoàng thì bản chất vẫn chỉ là gà rừng mà thôi."

Hai mẹ con trước mặt lập tức thay đổi sắc mặt. Khúc Cảnh Thanh càng tiến lên một bước, chống nạnh mắng: "Vân Thiên Mộng, ngươi đắc ý cái gì chứ, đừng tưởng Sở Vương muốn thoái vị thì ngươi đã là Sở Vương Phi, đừng tưởng rằng phủ Phụ Quốc Công mãi mãi có thể làm chỗ dựa cho ngươi. Hiện nay Khúc Phi Khanh bản thân cũng khó bảo toàn, chỉ sợ..."

"Chỉ sợ đại biểu tỷ mới tới từ phủ Thần Vương phải không? Thế nào, nghe được chút tin tức nên muốn gây chuyện thị phi phải không? Coi chừng nhóm lửa trên người, đến lúc mục đích không đạt được lại còn khiến mình chết cháy. Thần Vương trước giờ đều trầm mặc ít nói, ta tin rằng hắn cũng không ưa nữ tử thích om sòm đâu. Đại biểu tỷ nếu không học được cách im lặng, chỉ sợ đời này đừng mong bước vào phủ Thần Vương!" Lúc này, nha đầu cũng như người làm trong phủ bắt đầu đi lại, nếu Khúc Cảnh Thanh nói ra lời nào bất lợi cho Khúc Phi Khanh, dù đây là phủ Phụ Quốc Công thì e là vẫn sẽ tạo thành tổn thương cho Khúc Phi Khanh.

Lúc cần thiết, Vân Thiên Mộng còn độc ác hơn bất kỳ ai, vì thế bèn di chuyển lực chú ý của hai mẹ con nhà này, lập tức tấn công vào trọng điểm, Khúc Cảnh Thanh như mèo bị dẫm phải đuôi, không khỏi nhảy dựng lên.

"Vân Thiên Mộng, ngươi được giáo dục tốt quá đấy, phủ Sở Tướng dạy người như vậy sao?" Khúc Cảnh Thanh bị đâm chọt tới đau đớn, lập tức mất đi tỉnh táo thường ngày, hai mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, mắng to.

Tuổi nàng ta so với Khúc Phi Khanh còn lớn hơn, trong đám khuê nữ kinh thành chưa gả chồng chính là lớn tuổi nhất, nhưng vì mơ mộng tới phủ Thần Vương nên nàng ta từ chối tất cả những lời cầu hôn khác. Nhưng hiện tại càng lúc càng lớn tuổi mà Thần Vương chẳng hề đoái hoài tới, Khúc Cảnh Thanh sao có thể không sốt ruột được?

Nếu thêm một hai năm nữa, dù nàng ta muốn gả cho người khác thì cũng chẳng ai thèm nữa.

Đây chính là tâm bệnh của Khúc Cảnh Thanh, vậy nên mới thường lui tới Thần Vương phủ, chỉ là chẳng bao giờ gặp được Thần Vương. Hôm nay, mẹ con nàng ta tới hầu hạ Nguyên Đức Thái Phi, lại nghe được tin đồn từ miệng bọn nha hoàn, vì thế lập tức chạy tới đây muốn chế giễu một phen, không ngờ lại gặp phải ôn thần Vân Thiên Mộng ở đây.

"Gia giáo của Tướng phủ từ khi nào lại tới phiên người ngoài vung tay múa chân rồi hả?" Không ngờ đúng lúc này, hai thân ảnh từ góc cua đi ra, một người chính là Sở Phi Dương thân mặc cẩm bào, gương mặt băng sương, lạnh lùng nhìn về phía hai mẹ con hung hăng kia, dọa cho mẹ con Đàm Thị và Khúc Cảnh Thanh vội vàng cúi gằm mặt.

Hai người vội vàng hồi phục tinh thần, không cam lòng mà nhún người hành lễ: "Bái kiến Sở Tướng, Sở Phu nhân!"

Nhưng dù bọn họ có lễ tới đâu cũng không thể nhận được sự tha thứ từ Sở Phi Dương. Hắn không hề che giấu sự tức giận của mình chút nào. Đối với người làm nhục thê tử của hắn, Sở Phi Dương trước nay tâm ngoan thủ lạt tuyệt đối sẽ không cho đối phương năng lực phản kích. Chỉ một ánh mắt lạnh lùng của hắn đã làm cho Đàm Thị và Khúc Cảnh thanh sợ nói không ra lời.

Huống chi, lúc hai người đi tới khúc cua đã nghe thấy mấy lời đối thoại của hai bên, thấy bọn họ sau lưng lại dám trắng trợn nói xấu Khúc Phi Khanh. Khúc Trường Khanh ở sau lưng Sở Phi Dương mặt cũng đầy sương lạnh, nhìn hai người vẫn đang cúi đầu ở phía đối diện, tức giận nói với quản gia bên cạnh: "Đuổi hai người này ra khỏi phủ."

"Vâng!" Quản gia thấy thiếu gia nhà mình tức giận, tránh không khỏi đổ mồ hôi lạnh, không biết là kẻ nào dám cho hai mẹ con nhà kia vào đây, chút nữa về phải dạy dỗ bọn chúng một trận.

"Khúc Trường Khanh, ngươi dám? Ta là thím của ngươi, ngươi có tư cách gì đuổi bọn ta ra khỏi phủ?" Nghe vậy, Đàm thị lập tức ngẩng phắt đầu lên, lấy thân phận trưởng bối mắng Khúc Trường Khanh.

"Vậy sao? Nhưng thím đừng quên, ta mới là trưởng tôn của phủ Phụ Quốc Công. Hôm nay các người đã sớm rời khỏi phủ Phụ Quốc Công, huống hồ Nhị thúc gần đây hình như luôn chống đối lại nhà mình, ta dựa vào cái gì mà phải dùng lễ đối đãi với hai người?" Khúc Trường Khanh dù không phải kẻ lắm lời, nhưng đã động phải vảy ngược của hắn thì hắn cũng sẽ không ngại mỉa mai một trận.

Lời hắn nói làm mẹ con Đàm thị phải nhìn nhau, hai người không khỏi nhíu chặt chân mày, tựa hồ đang suy nghĩ tới ý tứ của Khúc Trường Khanh.

"Mộng Nhi còn có câu muốn dặn dò mợ và đại biểu tỷ. Có những lời có thể nói, có những lời không thể nói, nói sai thì còn làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của người thân, vì thế hai vị thận trọng cả lời nói và việc làm, tránh cho mọi cố gắng từ trước tới giờ đều thành công dã tràng." Khúc Viêm muốn vị trí Hầu gia của phủ Phụ Quốc Công không phải ngày một ngày hai, nếu như hai người này biết lời đồn trong cung, chỉ sợ sẽ phá hư khuê dự của Khúc Phi Khanh. Bởi vậy Vân Thiên Mộng không ngại cảnh cáo các nàng một chút.

Khúc Cảnh Thanh nghe vậy thì trong mắt xẹt qua vẻ hung ác, còn muốn mở miệng phản bác thì đã bị Đàm thị giữ chặt lại, hai người tức giận nhìn Vân Thiên Mộng một cái rồi mới quay người rời đi.

"Xem ra, lời đồn đại càng ngày càng lớn!" Nhìn hai người nổi giận rời đi kia, Khúc Trường Khanh nhíu mày nói, trong lòng vô cùng lo lắng cho muội muội của mình.

"Muội đã nói với biểu tỷ, cũng để Nguyên Đông ở lại chăm sóc cho tỷ ấy. Biểu tỷ mặc dù kích động nhưng muội tin là sẽ nhanh chóng bình phục lại. Biểu ca cần chú ý chỗ bà ngoại và mợ, tuổi tác của người cũng đã cao rồi." Thấy Khúc Trường Khanh lo lắng như thế, đoán chừng Sở Phi Dương cũng đã kể cho hắn nghe, Vân Thiên Mộng cũng không có ý định che giấu nữa.

Khúc Trường Khanh chỉ hơi gật đầu, sau đó đưa hai người ra khỏi phủ Phụ Quốc Công.

"Hàn Triệt đâu rồi?" Ở ngoài cửa lớn, không nhìn thấy Hàn Triệt đâu, Vân Thiên Mộng bèn mở miệng hỏi.

"Hắn đang ở tướng phủ!" Sở Phi Dương đã sai Tập Lẫm đưa hắn tới tướng phủ.

Vân Thiên Mộng gật đầu, sau đó tựa vào lồng ngực ấm áp của Sở Phi Dương, nhẹ giọng nói: "Ở chỗ này, có quyền có thế không phải là chuyện tốt, nhưng không quyền không thế thì chắc chắn sẽ bị người khác chà đạp, lăng nhục."

Nghe Vân Thiên Mộng cảm thán, Sở Phi Dương kinh ngạc cúi đầu nhìn dung nhan trong lòng mình, một tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng sát lại gần mình, thấp giọng nói: "Mạnh được yếu thua, cái này chính là đạo lý sinh tồn."

Vân Thiên Mộng nghe vậy thì nhắm hai mắt lại, một lát sau mới mở ra, ngồi thẳng dậy, hai mắt kiên định nhìn Sở Phi Dương: "Phi Dương, có lẽ Sở Vương Phi là một vị trí rất tốt!"

Nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, Sở Phi Dương cười với nàng, lập tức đưa tay nàng lên môi hôn, sau đó đáp: "Vi phu sẽ cố gắng!"

Xe ngựa dừng ở trước cổng Sở Tướng phủ, hai người xuống xe ngựa liền đi về tiền sảnh, chỉ thấy Hàn Triệt đã ngồi ngay ngắn ở đó, ánh mắt trầm lắng, thần sắc tỉnh táo, vẻ quạnh quẽ, cao ngạo giống hệt thường ngày.

Khi nhìn tới Vân Thiên Mộng đi bên cạnh Sở Phi Dương, ánh mắt Hàn Triệt hơi kinh ngạc, sau đó bèn nhớ tới vẻ cơ trí của nàng ở giữa cung yến đêm qua thì không khỏi thầm nghĩ, chỉ có nữ tử như thế này mới xứng đôi với Sở Phi Dương thông minh tuyệt đỉnh.

"Mạo muội mời Hàn Hàn Lâm tới Sở tướng phủ, mong Hàn Hàn Lâm đừng trách!" Thấy Hàn Triệt đứng dậy hành lễ, Sở Phi Dương ra hiệu để hắn ngồi xuống, còn hắn mang theo Vân Thiên Mộng tới ngồi ở ghế chủ tọa.

"Tướng gia nói đùa rồi, đây là vinh hạnh của Hàn Triệt. Không biết tướng gia có chuyện gì?" Thời gian này, càng tiếp xúc với Sở Phi Dương, Hàn Triệt càng cảm thấy người này tâm cơ sâu không thấy đáy nên nói chuyện cũng rất đề phòng.

Vân Thiên Mộng cười, nhìn Hàn Triệt không vì phú quý mà khom lưng nịnh bợ thì trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức, liền đáp gọn gàng: "Không biết Hàn Hàn Lâm đến phủ Phụ Quốc Công làm gì vậy? Nếu là chuyện công, có thể nhân lúc bãi triều thảo luận cùng biểu ca. Huống hồ, biểu ca đang làm ở Hình bộ, Hàn Hàn Lâm lại thuộc Hàn Lâm Viện, hai bên nghe có vẻ không mấy liên quan."

Lời Vân Thiên Mộng nói ra làm Hàn Triệt không khỏi nhìn sang Sở Phi Dương, chỉ thấy Sở Phi Dương chỉ đang nhàn nhã uống trà, hắn liền hiểu sức nặng của Vân Thiên Mộng, vì thế càng thêm một phần tôn trọng nữ tử này. Hôm nay, Sở Phi Dương đưa mình đi ngay trước mắt Khúc Trường Khanh, có thể thấy được phủ Phụ Quốc Công đã giao toàn quyền xử lý cho hai người này, nếu không có hai người này cho phép, chỉ sợ hắn khó lòng bước vào phủ Phụ Quốc Công được.

"Ta tin rằng phu nhân đã đoán được tâm tư của Hàn mỗ rồi!" Hàn Triệt thong thả đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói, ánh mắt đầy sự chân thành.

"Biết. Nhưng ngài cũng biết đưa ra lời đề nghị đó lúc này không phải là thời cơ tốt nhất, nếu không, không chỉ biểu tỷ cũng khó gặp mà tiền đồ của người cũng coi như xong." Vân Thiên Mộng nhìn rõ mọi việc, vừa nói đã chỉ ra chỗ hiểm, nụ cười trên mặt cũng thu lại, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.

"Phu nhân nói phải." Đây là lý do Hàn Triệt mới dừng lại ở bên ngoài phủ Phụ Quốc Công chứ chưa từng tiến vào.

Nếu lúc này cầu hôn Khúc Phi Khanh, việc hắn chỉ là một quan Lục phẩm đòi cưới thiên kim đại tiểu thư của Hầu phủ, chỉ sợ sẽ để người khác chỉ trích nhiều hơn.

Đến lúc đó, chẳng những không giúp Khúc Phi Khanh phá bỏ lời đồn mà còn khiến người khác càng tin vào lời đồn đó hơn, cho rằng Khúc Phi Khanh cùng Thụy Vương có gian tình, phủ Phụ Quốc Công để che giấu nên đã đem con gái gả cho một viên quan lục phẩm. Chỉ sợ, sau tất cả chuyện này, Khúc Phi Khanh sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất.

"Nhưng không kể việc trước đó Hàn đại nhân có bao nhiêu tình cảm với biểu tỷ, chỉ riêng việc ngài to gan lớn mật dám tới phủ Phụ Quốc Công, điều này khiến ta kính nể không thôi!" Cho dù thích Hàn Triệt thế nào nhưng chưa thăm dò được lai lịch người này, Vân Thiên Mộng không thể nào tin tưởng ngay được, càng không để co hắn có hy vọng cưới được Khúc Phi Khanh.

"Phu nhân và Tướng gia muốn biết chuyện gì, Hàn mỗ nếu biết nhất định sẽ nói!" Hàn Triệt đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, biết rõ tâm tư của Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng không thể nào tin tưởng mình ngay được, vì thế thành khẩn mở miệng.

Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương nhìn nhau, sau đó nàng lại nói: "Sự tình đêm qua, không biết có liên quan gì tới Hàn Hàn Lâm hay không?"

Hàn Triệt ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng, trực tiếp nhìn vào mắt Vân Thiên Mộng hỏi lại: "Phu nhân đang nói tới chuyện gì?"

"Sau khi cung yến chấm dứt, biểu tỷ ở lại hậu cung, chính là chuyện sau đó..." Vân Thiên Mộng trực tiếp nói ra vấn đề mình đang suy nghĩ.

Sau khi biết Hàn Triệt tới phủ Phụ Quốc Công, Vân Thiên Mộng đã suy nghĩ, chỉ cảm thấy đại đa số người sẽ vui mừng khi thấy Khúc Phi Khanh gả cho Thụy Vương, đến lúc đó thế lực của phủ Phụ Quốc Công sẽ yếu nhất trong tứ đại gia tộc, đây chính là chuyện vui của rất nhiều người.

Thế nhưng Hàn Triệt lại đột nhiên xuất hiện, với chức quan như hiện tại của hắn, làm gì có ai to gan dám xuất hiện trước Hầu phủ chứ, cho dù không nắm rõ chi tiết nhưng Vân Thiên Mộng vẫn cảm thấy Hàn Triệt không đơn giản như những gì người ta vẫn nhìn thấy.

Hàn Triệt không ngờ Vân Thiên Mộng lại thông minh đến vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn giữ sắc mặt tỉnh táo, đáp lại: "Nếu đây là điều phu nhân muốn biết, Hàn mỗ chỉ có thể cho một đáp án là khẳng định mà thôi."

Vân Thiên Mộng cũng không ngờ Hàn Triệt lại thẳng thắn như thế. Phải có cảm tình bao nhiêu với biểu tỷ, hắn mới dám trả lời dứt khoát như vậy, cho dù câu trả lời có thể lập tức khiến hắn đầu rơi xuống đất.

"Tập Lẫm, tiễn khách!" Sở Phi Dương đột nhiên mở miệng, gọi Tập Lẫm đang canh giữ bên ngoài vào, vẻ mặt bình tĩnh đưa Hàn Triệt ra khỏi Sở tướng phủ.

Hàn Triệt còn đang lo lắng Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng không chấp nhận hắn. Nhưng vừa rồi Sở Phi Dương đã lên tiếng chính là cho hắn một hy vọng. Ít ra bọn họ đã không lập tức cự tuyệt hắn.

Nhìn Hàn Triệt rời đi, Vân Thiên Mộng vẫn im lặng rất lâu. Nàng không ngờ một gã thư sinh nhìn tưởng yếu ớt lại có thể làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, có thể thấy người này không thể khinh thường được.

Nhưng dù Hàn Triệt có bao nhiêu tình cảm với Khúc Phi Khanh, chuyện chung thân đại sự cũng phải được chính Khúc Phi Khanh gật đầu chấp nhận mới được. Huống hồ, với tâm tính của Hàn Triệt, liệu có thật sự hợp với người đơn thuần như Khúc Phi Khanh hay không, điều này Vân Thiên Mộng cũng không thể nào biết chắc được.

Lắc đầu cười khổ một hồi, cuối cùng thì chuyện cần giải quyết nhất bây giờ vẫn là chuyện lời đồn của Khúc Phi Khanh. Vân Thiên Mộng nói kế hoạch của mình cho Sở Phi Dương nghe, sau đó dưới ánh mắt không vui của hắn, nàng cho Tập Lẫm tới Vinh Thiện Đường mời Dung Vân Hạc tới phủ.

"Dung Vân Hạc bái kiến Sở tướng, phu nhân!" Dung Vân Hạc vẫn đem tới cho người khác cảm giác đạm mạc trước sau như một, thế nhưng Sở Phi Dương vẫn cảm thấy từ "phu nhân" kia của Dung Vân Hạc ôn nhu cực kỳ, hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó nâng chung trà lên che đi khuôn mặt của mình, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng.

"Hôm nay Vinh Thiện Đường và tất cả các cửa hàng thế nào rồi? Ta vốn định tự mình tới xem một chút, nhưng gần đây trong phủ nhiều chuyện quá nên chưa tới được!" Vân Thiên Mộng mời Dung Vân Hạc ngồi xuống, nói chuyện bằng vẻ mặt thư thái. Dù sao hắn cũng là bằng hữu nên nàng cũng không có quá nhiều cố kỵ.

"Mọi chuyện đều tốt, cuối tháng ta sẽ cho người đem lợi nhuận cũng như sổ sách tới cho nàng. Hôm nay chỉ có những chuyện này sao?" Dung Vân Hạc quét mắt nhìn Sở Phi Dương, thấy ánh mắt hắn nhìn mình đầy cảnh giác thì trong lòng không khỏi buồn cười. Chỉ sợ đám quan lại trên triều có nằm mơ cũng không nghĩ Sở Phi Dương có thể bày ra vẻ mặt này.

Vân Thiên Mộng nghe vậy thì hơi cụp mắt, suy tư một lúc, sau đó thận trọng nói: "Tất nhiên còn có những việc khác muốn phiền huynh!"

Nói đến đây, Vân Thiên Mộng lại trầm mặc một lần nữa. Chuyện này vốn chỉ là tiện tay, nhưng cũng có vài phần nguy hiểm, nàng không muốn kéo người vô tội xuống nước. Nhưng cũng chỉ có cách này mới phá được lời đồn trong cung.

Thấy nàng thận trọng như thế, Dung Vân Hạc liền biết Vân Thiên Mộng có chỗ khó xử, có lẽ không muốn liên lụy tới hắn. Dung Vân Hạc cười nho nhã, hắn đã nhìn đủ mọi chuyện trên đời bằng ánh mắt tang thương, duy chỉ có nữ tử này mới khiến hắn nở nụ cười thanh nhã tới như vậy."Có chuyện gì khiến nàng khó xử đến vậy sao?"

Vân Thiên Mộng cau mày, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Ta không tiện tiến cung, nếu không sẽ khiến người bên ngoài chú ý, chỉ sợ thất bại trong gang tấc."

Dung Vân Hạc nghiêm túc nghe nàng trần thuật lại mọi chuyện một lần, sau đó gật đầu nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, những chuyện khác mong Sở Tướng an bài thỏa đáng, tỉ mỉ, như thế chuyện này mới có thể hoàn mỹ được."

Câu nói này chính là lời đáp ứng thỉnh cầu của Vân Thiên Mộng.

"Đa tạ!"

Dung Vân Hạc cười nhẹ, đem đến cho nàng một sự an tâm lớn.

"Tất nhiên rồi!" Sở Phi Dương thong thả đặt chén trà trong tay xuống, đồng thời cắt ngang ánh mắt hai người."Hồng quản gia, tiễn Dung công tử hồi phủ."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-163 )