Nhắc nhở Quý phi tai vách mạch rừng (2)
← Ch.144 | Ch.146 → |
"Hoàng thượng, nói đến thành gia lập nghiệp, bổn vương cũng có một chuyện muốn xin tấu!" Mà lúc này, Sở Nam Sơn đã vào cuộc tranh luận của bọn tiểu bối!
Sở Nam Sơn chỉ mở miệng nói chuyện ở những trường hợp quan trọng, hơn nữa lúc này lão lại đang đứng một mình giữa buổi tiệc, sắc mặt nghiêm túc, thần sắc nghiêm túc khi nói lời nói lúc nãy, khiến cho mọi người không hiểu nhìn về phía lão!
Dư công công thấy Sở Nam Sơn hình như có chuyện quan trọng cần phải nói, liền phất tay cho vũ cơ trong đại điện lui ra ngoài, mà người còn ở lại đều không phát ra được một tiếng nào, chỉ chờ nghe xem Sở Vương một thân tập trung ân sủng của ba đời đế vương muốn bẩm báo chuyện gì!
Vân Thiên Mộng liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Bồi, trái tim không khỏi hơi căng thẳng, chỉ sợ rằng chuyện hôm nay đã vượt qua khỏi dự tính của bọn họ, bất an trong lòng mơ hồ đang dần dần tăng thêm, luôn có dự cảm sẽ có chuyện không dễ dàng giải quyết!
"Vương gia có việc gì quan trọng thì ngồi xuống hãy nói, thân thể ngài không tốt, không nên quá mệt mỏi!" Ánh mắt khác với ánh mắt kỳ vọng của người khác, Ngọc Càn Đế lúc này có vẻ tỉnh táo hơn, chỉ nhìn Sở Nam Sơn đứng lên lập tức giơ tay bảo hắn ngồi xuống!
Thấy Ngọc Càn Đế ưu ái Sở Vương như thế, trong lòng mọi người không khỏi cảm thán một trận, cuối cùng không thể đánh đồng tất cả người trong Sở gia, nếu mà người bên cạnh cắt đứt thời khắc quan trọng như vừa rồi giữa hai vị Vương gia thì nhất định sẽ khiến hai Vương cùng với hoàng đế tức giận, nhưng Sở Nam Sơn làm vậy lại có thể lấy được sự quan tâm của Ngọc Càn Đế, có thể thấy được địa vị của Sở gia trong lòng hoàng đế có phân lượng không nhỏ, người thường không thể so sánh được!
Sở Nam Sơn thấy Ngọc Càn Đế như thế, nhưng cũng không có cậy mình nhiều tuổi mà ngồi xuống, mà đứng thẳng người chấp tay khỏi bẩm nói:
"Hoàng thượng, vi thần tuổi tác đã cao, có chút sợ hãi, liền tính toán muốn nhường chức Sở Vương cho con cháu, muốn một vị cháu trai thừa kế vương vị, kính xin hoàng thượng ân chuẩn!"
Sở Nam Sơn chậm rãi nói tới, sắc mặt trầm như nước không thấy có chút gợn sóng nào, nhưng lại như ném một quả bom, nhất thời khiến đại điện như nổ tung, vẻ mặt mọi người đều là kinh sợ khiếp sợ kinh ngạc, không nghĩ ra Sở Vương đang yên đang lành vì sao lại muốn thoái vị, làm sao mà một vị Vương gia lại nguyện ý giao quyền lực trong tay mà không muốn hưởng thụ? Huống chi trong tất cả các vị vương gia, quyền lợi của Sở vương lại càng làm cho người ta cảm thấy thèm thuồng, trải qua ba đời đế vương, lão chẳng những là đại thần dựng nước lại càng là đại trưởng lão của tam triều, quyền lực tích luỹ trong tay cho dù người khác cố gắng mấy đời cũng không thể làm được, nhưng lão lại giao quyền vào lúc này. Hơn nữa ngay cả trong mơ thì kẻ khác cũng không muốn buông tha cho vương vị, trong lúc nhất thời, vẻ mặt trong mắt mọi người đều là một bộ dạng bị hù doạ, thật là không hiểu trong lòng Sở Vương muốn nghĩ gì?
Trong lòng Ngọc Càn Đế mặc dù giật mình không nhỏ, nhưng không thể so với các thần tử biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc không ngừng, Ngọc Càn Đế có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ là không có mở miệng quyết định, một bàn tay đặt lên bàn còn một bàn tay từ từ chuyển động chén rượu tinh xảo trên tay, làm như đang suy nghĩ lời Sở Vương khi nãy nói là thật hay giả!
Nhưng lúc này mọi người ở dưới đã bắt đầu đứng dậy châu đầu rỉ tai nhau thảo luận, từng nhóm đều mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, không hiểu, ánh mắt buồn bực rối rít bắn tới Sở Vương, dường như là muốn nhìn thấu ý định của Sở Vương!
Nhưng để bọn họ thất vọng là từ đầu đến cuối Sở Vương đều duy trì một vẻ mặt bình thản, cũng không vì giao vinh hoa phú quý trong tay mà hiện ra vẻ mặt mất mát, khí phách nặng nề giống như biển khiến cho tất cả mọi người ở chỗ này chân chính thấy được Tây Sở Sở Vương quả thật đang che giấu tâm tình, thân ảnh trước mắt giống như một ngọn núi cao ngăn cản mọi người, che khuất mọi ánh mắt dòm ngó không có ý tốt!
Thăm dò Sở Vương không được, mọi người vẫn không bỏ ý định, ánh mắt rối rít chuyển sang hai vị có khả năng thừa kế nhất!
Nhưng mà lúc này vẻ mặt Sở Bồi lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh trong nháy mắt đánh lùi sự tò mò của mọi người, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, làm cho người ta không đoán được một chút cảm xúc và ý định của hắn!
Về phần Sở Phi Dương, mọi người đều hết sức quen thuộc!
Một tướng quân ở trên chiến trường khiến cho địch nhân nghe danh đã sợ mất mật, một Tả tướng có thể khẩu chiến ở triều đình bởi vì rửa sạch oan khuất cho Khúc Trường Khanh, một nam tử còn trẻ mà có thể một vài năm đi lên đứng đầu từ một chức quan nhỏ bé, hắn sao lại có thể ở vị trí ngày hôm nay, lại để cho những đại thần không bằng hắn muốn thăm dò ý nghĩ của hắn!
Lúc này hắn giống như không hề nghe thấy lời của Sở Nam Sơn, động tác của hắn nhàn nhã thuần thục cầm bình ngọc trước mặt tự rót một chén rượu cho mình, chỉ thấy ngón tay thon dài dùng lực một chút liền lấy chén rượu trước mặt lên, ngay sau đó thần sắc thản nhiên thưởng thức chất lỏng trong suốt trong chén, hai mắt híp lại hưởng thụ, vẻ mặt hết sức tự nhiên!
Mà nữ quyến bên này càng thêm nổ tung, mọi đôi mắt hâm mộ cùng ghen tỵ rối rít quay đầu về hướng Vân Thiên Mộng, dường như thăm dò xem cô gái bị Thần Vương từ hôn lại có khả năng gì, lại có thể gả cho người mà người người xem trọng, hiện nay càng thêm có cơ hội trở thành Sở Vương Phi!
Hơn nữa lúc này nghe nói thiếp thất của Sở Bồi hôm qua bởi vì cứu người mà sinh tử chưa biết, cộng thêm Sở Bồi hai mươi mấy năm chưa từng đặt chân vào kinh đô, dưới tính huống như thế, cho dù là ai cũng sẽ hiểu vị trí Sở Vương này sẽ rơi vào trong tay của người nào?
Nghĩ như thế, trong mắt mọi người hiện lên nhiều vẻ khác thường, vì sao Sở Vương lại tuyên bố muốn thối vị, lại trùng hợp hôm qua Sở Nhị phu nhân lại bị ám sát, như vậy có phải trùng hợp tới mức kỳ hoặc?
Chỉ là bất kể chúng nữ quyến để ánh mắt ghen tỵ lên trên người mình cũng tốt, hâm mộ cũng được, càng có người nghĩ mình là hung thủ ám sát mẹ kế, Vân Thiên Mộng giữ vẻ mặt y như phu quân, chỉ thấy miệng nàng từ đầu đến cuối chỉ có một nụ cười yếu ớt, cũng không vì Sở Nam Sơn tuyên bố mà hiện lên vẻ mặt kinh dị thất lễ với người khác, vẫn thể hiện một thái độ có giáo dưỡng trước mặt mọi người. Khí chất lạnh nhạt tự tin khiến các tiểu thư lòng nóng như lửa đốt nhất thời ý thức được bản thân mình thất lễ, rối rít thu hồi ánh mắt tò mò mãnh liệt, chấn chỉnh vẻ mặt cho tốt, lúc này mới lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía đại điện!
Chỉ là, Vân Thiên Mộng tuy không có ngước nhìn tới những ánh mắt này, thân là cảnh sát lại làm cho nàng phân tích những ánh mắt vừa đặt trên người, từ trong chân tơ kẽ tóc bắt được một ánh sáng quan trọng nhất, hơi ghé mắt lên đón nhận ánh mắt lãnh đạm mang theo một vẻ lãnh ý, chẳng qua là ánh mắt kia cũng chỉ lướt qua nàng rồi dời đi chổ khác, để cho Vân Thiên Mộng thấy Đoan Vương Phi xinh đẹp kia mang theo vài phần lãnh ý trên mặt!
"Vương gia nói vậy là ý gì? Bổn cung ngược lại cảm thấy vương gia mệnh dài trăm tuổi, hiện tại đã tính tới những chuyện này, thật sự có hơi nóng vội!" Ánh mắt của thái hậu ngay lúc mà mọi người kinh ngạc đã đảo qua một phen về phía Sở Vương và vài người liên quan, cất vẻ mặt đó vào đáy lòng, mới chậm rãi mở miệng lên tiếng!
"Mẫu hậu nói đúng, trẫm cũng thấy vương gia thân thể khoẻ mạnh, lúc này suy tính tới những chuyện đó quả thật còn hơi sớm!"
Theo lời nói của thái hậu, Ngọc Càn Đế gật đầu mở miệng khuyên, ánh mắt sâu xa âm thầm lướt tới trên người Sở Phi Dương sau đó chuyển sang Sở Bồi, thấy phụ tử bọn họ ánh mắt cực kỳ tĩnh táo, ngược lại làm cho người ta không nhìn ra dấu vết gì!
Mọi người thấy Thái Hậu và Ngọc Càn Đế đã tỏ thái độ, vẻ mặt không khỏi hơi buông lỏng, chỉ có vẻ mặt Sở Bồi và Sở Dương Phi vẫn như cũ, không có vẻ hưng phấn khi nghe có thể lấy được vương vị, cũng không bởi vì Ngọc Càn Đế ngăn trở mà thất vọng, không quan tâm hơn thua khiến cho trái tim mọi người hơi thất vọng!
Mà lúc này Khúc Cảnh Thanh cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi khi nghe được Sở Vương muốn đem vương vị truyền cho con cháu khiến lòng nàng nhói lên!
Vân Thiên Mộng còn chưa xuất giá mà trước đã chế trụ được Vân tướng phủ và hạ bệ được Tô Thanh, lại cố ý thiết kế hãm hại đám người Tô Thiển Nguyệt, có thể thấy được cô gái này rất ác độc, hôm nay vừa gả cho Sở Dương Phi trở thành Tể tướng phu nhân, càng làm cho nàng trở thành người mà người người trong kinh thành đều muốn nịnh bợ, nếu như trở thành Sở Vương Phi, sợ rằng trong mắt nàng sẽ không coi ai ra gì! Chỉ sợ sau này không biết có bao nhiêu người sẽ chết ở trên tay nàng!
Một cái mỉm cười và một ánh mắt lạnh lẽo bắn tới Khúc Cảnh Thanh đang sững sờ, làm cho Khúc Canh Thanh thu hồi suy nghĩ của mình, lúc này nàng mới phát hiện, lúc nãy ánh mắt nàng có chút hả hê nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, mà còn nhìn chăm chú thời gian dài khiến cho nàng ta chú ý, mà nàng ta lại cười lạnh và nhìn chằm chằm, để cho Khúc Cảnh Thanh mở rộng tầm mắt! Lúc này Vân Thiên Mộng dường như không giống như ngày xưa, nàng cũng không muốn Tô Thiển Nguyệt ngu ngốc đó trực tiếp dùng cứng đối cứng với Vân Thiên Mộng!
"Nàng sao vậy?" Thấy Vân Thiên Mộng chậm rãi xoay đầu lại, Khúc Phi Khanh nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ là lúc này Khúc Cảnh Thanh đã thu hồi tầm mắt, để cho Khúc Phi Khanh chỉ thấy nữa bên mặt của nàng ta đang cúi xuống "Nói vậy mới vừa rồi chắc nàng ta nhất định là nhìn có chút hả hê!"
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng chỉ mỉm cười một cái, tay phải cầm khăn tay hơi nâng lên lau trà bị dính ở khoé môi, ánh mắt cũng nhìn về phía cha chồng của mình. Nhìn vẻ mặt và dáng vẻ tỉnh táo của Sở Bồi, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi cảm thán, đúng là dòng máu của nam tử Sở gia, mặc dù không có chói mắt như Sở Nam Sơn và Sở Phi Dương, nhưng Sở Bồi chính là cao thủ đùa giỡn chính trị, thời khắc hôm nay khẩn trương như vậy, cả người hắn cũng trấn định ngồi giữa một đám đại thần nhốn nháo, quả thật làm người ta không thể khinh thường!
"Vi thần đa tạ lời khen của Hoàng thượng và Thái hậu, chẳng qua là năm tháng không buông tha người nào, tuổi của lão thần cũng một năm rồi lại một năm, chuyện vương vị sớm muộn gì cũng phải nói ra! Hôm nay chỉ là mượn ngày Nguyên Tiêu để bẩm báo hoàng thượng một tiếng, kính xin hoàng thượng lưu ý lựa chọn người thích hợp!" Đã sớm nghĩ tới Ngọc Càn Đế và Thái Hậu sẽ ngăn cản, chẳng qua lời nói của Sở Nam Sơn giống như hoa rơi trong nước, làm cho người ta đoán không ra, nếu đã nhắc tới chuyện thối vị, vì sao lại muốn cho Ngọc Càn Đế định đoạt người nối vị? Suy nghĩ của Sở Vương quả thật không dễ đoán!
Lần này, đừng nói từng nhóm đại thần vểnh tai lên không biết Sở Vương muốn làm gì, ngay cả Ngọc Càn Đế cũng lộ ra vẻ mặt bị làm khó!
Mà lúc này Vân Thiên Mộng nghe lời Sở Vương vừa nói ra khỏi miệng cũng cúi đầu hé miệng cười một tiếng, không khỏi cảm thán đám đại thần trong điện này quả thật là tham chánh quá lâu nên tâm tư cũng trở nên thâm trầm!
Lấy địa vị của Sở Vương, một sách thượng tấu trình lên long án của Ngọc Càn Đế, Ngọc Càn Đế há lại không xử lý cho thoả đáng?
Nhưng mà hắn lại cố ý vào lúc này cố ý nói chuyện nhượng Sở Vương, chẳng qua là cách để dụ rắn ra khỏi hang!
Nghĩ đến chuyện hôm nay Sở Vương phủ cùng với Sở Tướng phủ xảy ra chuyện, gia gia từ trước đến nay luôn bao che cũng bị chọc giận, hôm nay là cố ý tới đây ra oai cho đám tiểu nhân này xem!
Nhưng mà ý định đơn giản này, lại bị đám đại nhân kia tính tới tính lui, chỉ sợ là đã vượt xa suy nghĩ ban đầu!
"Muội còn cười? Đây chính là thời khắc mấu chốt xem muội có trở thành Sở Vương Phi hay không!" Người khác không thấy được vẻ mặt của Vân Thiên Mộng, nhưng mà Khúc Phi Khanh ngồi bên cạnh nàng thấy rất rõ ràng, chính nàng thấy biểu muội có một bộ dạng không liên quan đến chuyện đó, trái tim Khúc Phi Khanh nhất thời trở nên gấp gáp, càng thêm đưa tay nhẹ nhàng bấm Vân Thiên Mộng một cái, thấp giọng nhắc nhở!
"Biểu tỷ yên tâm đi! Thừa kế vương vị là một chuyện có thể quyết định dễ vậy sao? Huống chi lúc này ở đây cũng chỉ có quan tam phẩm trở lên, vị trí Sở Vương quan trọng như vậy, hoàng thượng chắn chắn sẽ không kết luận ở nơi này! Hơn nữa, trên đời này, của mình thì chạy không thoát, cho dù người khác giành lấy cũng sẽ không mất đi! Biểu tỷ yên tâm, gia gia cùng phu quân làm việc đều rất nắm chắc!" Câu nói sau cùng, là giải thích rõ cho Khúc Phi Khanh, chuyện hôm nay, thật ra thì Sở Phi Dương cũng có phần tham dự!
Ngoài mặt đưa quyền định đoạt người thừa kế cho Ngọc Càn Đế, cũng gián tiếp để mắt tới hung thủ gieo vạ trong chỗ tối, Sở Vương phủ cùng Sở tướng phủ tương đối sẽ an toàn hơn một chút!
Chẳng qua là đối với Khúc Phi Khanh mà nói, Vân Thiên Mộng có thể hời hợt nhìn vị trí Vương phi như thế, cũng làm cho người khác bội phục không thôi! Chỉ sợ những người kia cho rằng Mộng Nhi muốn làm Vương phi nhưng không hề ngờ tới rằng Vân Thiên Mộng vốn không tồn tại bất kỳ ý nghĩ nào đối với vị trí kia!
"Nếu như thế, trẫm sẽ thay Vương gia chú ý nhiều hơn! Vương gia mời ngồi!"Thấy ý định của Sở Vương cũng không phải là đã chọn được một người thừa kế, liền cười ý bảo Sở Nam Sơn ngồi xuống, ngay sau đó nhìn về phía Thuỵ Vương vẫn đứng thẳng như cũ, căn dặn Dư công công phía sau mình mấy câu, chậm rãi mở miệng với Thuỵ Vương:
"Tứ đệ, ngươi đi xuống theo Dư công công thay quần áo đi!"
"Đa tạ hoàng huynh!" Thuỵ Vương hướng Ngọc Càn Đế thi lễ một cái, liền theo Dư Công Công ra ngoài đại điện!
Mà ánh mắt mọi người bị Sở Vương hấp dẫn không có để ý tới Cốc lão thái quân cùng với Quý Thư Vũ nhìn nhau trao đổi ánh mắt!
Không biết có phải hai người các nàng đa nghi hay không, chỉ cảm thấy vừa rồi khi Ngọc Càn Đế quét mắt nhìn đám khuê tú, ánh mắt dừng lại trên người Khúc Phi Khanh một chút!
Nếu không phải vừa rồi Sở Vương đứng ra nói chuyện, chỉ sợ Ngọc Càn Đế đã chọn Khúc Phi Khanh làm Thuỵ Vương Phi, không biết là trùng hợp hay cố ý, trong lòng hai người tràn đầy cảm kích đối với Sở Vương!
Mà Sở Nam Sơn lại khôi phục bộ dáng bệnh tật như cũ, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, càng thêm sai khiến Sở Phi Dương châm trà rót nước, thấy thế trong lòng Vân Thiên Mộng bật cười nhưng không có lộ ra ngoài!
Ca múa nhạc lần nữa vang lên trong điện, tiếng nhạc lả lướt dường như cất giấu từng trận sóng ngầm bắt đầu khởi động, rồi lại bị cảnh tượng xa hoa bên ngoài che giấu!
"Chị dâu, người mặc cẩm bào màu hổ phách có phải là Hải Quận Vương của Hải Vương Phủ!" Lúc này, Hạ Hầu An hơi sát vào người Vân Thiên Mộng, hai ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Trầm Khê, hỏi thăm Vân Thiên Mộng!
"Đúng là hắn!" Thấy Hạ Hầu An thông minh đoán được thân phận của Hải Trầm Khê, liền cười nhạt gật đầu, chỉ là có chút tò mò vì sao trong điện còn những vương tôn công tử khác, tại sao Hạ Hầu An chỉ nhìn chằm chằm Hải Trầm Khê, liền giống như vô tình hỏi, "Chẳng lẽ An Nhi biết Hải Quận Vương?"
Nghe Vân Thiên Mộng hỏi, trên mặt Hạ Hầu An không khỏi hiện lên chút tức giận, nhìn Hải Trầm Khê lúc này đã lặng lẽ đi ra khỏi điện, nàng không khỏi thu hồi tầm mắt, xen lẫn một chút tức giận nói "Ai mà biết hắn!"
Thấy dáng vẻ tức giận của nàng, Vân Thiên Mộng lắc đầu cười thầm, không khỏi cười nhạo bản thân có phải suy nghĩ nhiều hay không, cho dù đã gặp qua một lần, chỉ sợ rằng Hạ Hầu An không thể nào nhanh như vậy liền cảm mến Hải Trầm Khê! Huống chi, thường xuyên nhìn thấy Sở Dương Phi xuất sắc như thế, mặc dù điều kiện của Hải Trầm Khê cũng không tệ, nhưng cũng sẽ không khiến cho Hạ Hầu An thất thố!
Đang nói, mọi người liền thấy Thuỵ Vương ăn mặc chỉnh tề, chải chuốt sạch sẽ mang theo vẻ hoàng gia đặc biệt tuấn mỹ cao quý xuất hiện ở cửa điện, chỉ thấy hắn đi theo sau lưng Dư Công Công, cực kỳ trang trọng tiến vào đại điện, chẳng qua là khoé mắt của hắn xẹt qua các tiểu thư khuê tú, càng nhìn tới Hạ Hầu An quốc sắc thiên hương liền hơi dừng bước chân!
Vừa rồi một lòng muốn chú ý tới Hải Trầm Khê nên Hạ Hầu An mà tự nhiên không có nhìn tới tình hình thực tế nhưng Vân Thiên Mộng lại rất tỉnh táo. Thấy Thuỵ Vương nhìn tới Hạ Hầu An mà lộ ra vẻ mặt kinh diễm, trái tim Vân Thiên Mộng lộp bộp một tiếng, ngay sau đó cười kéo Hạ Hầu An, thấp giọng nói, "Mới vừa rồi uống rượu hơi mạnh, theo ta ra bên ngoài cho mùi rượu bay bớt!"
Nói xong, không đợi Hạ Hầu An mở miệng, liền lặng lẽ lôi kéo nàng lui ra khỏi điện!
"Chị dâu sao vậy? Choáng váng đầu óc mà còn đi nhanh như vậy, cẩn thận ngã xuống!" Đợi hai người ra khỏi đại điện, lúc này Hạ Hầu An mới cười ra tiếng!
Tuy chỉ mới sống cùng Vân Thiên Mộng mấy ngày, nhưng Hạ Hầu An biết Vân Thiên Mộng là một người cực kỳ chững chạc tỉnh táo, ở trước mặt người ngoài không bao giờ để lộ bộ dáng lo lắng, vì vậy vừa rồi hành động trốn khỏi đại điện, khiến Hạ Hầu An có chút buồn cười!
Nghe nha đầu này cười nhạo mình như vậy, trong lòng Vân Thiên Mộng thầm than, nếu để cho nàng biết Thuỵ vương có thể đã theo dõi nàng, chỉ sợ nha đầu này muốn nhảy dựng lên, mình giúp nàng tránh một kiếp mà bị đãi ngộ như vậy, thật là thương tâm không dứt!
"Chị dâu, có phải bị choáng váng đầu hay không? Nếu không muội đỡ tẩu trở về tướng phủ trước!" Thấy Vân Thiên Mộng thở dài, Hạ Hầu An ân cần nói!
"Không sao! Ra ngoài hít thở không khí một chút! Muội theo ta đi dạo một chút, đợi kết thúc cung yến rồi trở về!" Vừa nói, Vân Thiên Mộng liền dẫn Hạ Hầu An chậm rãi đi trên đường đá xanh!
Lúc này tuyết đang rơi, cộng thêm nhiệt độ cực kỳ thấp, tuyết hoà tan với nước dần dần kết thành băng bám vào trên tảng đá, cho nên hai người bước đi hết sức cẩn thận, nếu không sẽ trượt chân té, chẳng những thân thể bị đau, chỉ sợ còn bị những ngừoi trong cung cười nhạo chửi bới!
"Chị dâu, tẩu có thể ngửi thấy mùi hoa mai trong cung này chứ!" Rời khỏi đại điện, một mùi hương thơm mát lập tức ập đến khiến Hạ Hầu An lên tiếng!
"Đây là mùi thơm của hoa mai vàng! Hàng năm lúc này, chính là mùa hoa mai vàng nở, mùi thơm mát mẻ tự nhiên, nhất là thấm vào ruột gan, nếu ở trong phòng có một cây như vậy, mùi thơm hồi lâu cũng sẽ không tiêu tan, vậy cũng khiến tâm trạng thoải mái như đốt hương!" Vân Thiên Mộng nhìn nơi của mình đang đứng, trong đầu hiện ra một cung điện trồng hoa mai vàng!
"Vậy chúng ta liền bẻ một nhánh đem trở về đi! Muội ở Lạc thành chưa từng thấy hoa như vậy!" Nghe Vân Thiên Mộng tự thuật, trong lòng Hạ Hầu An có chút hiếu kỳ nhất thời bị hấp dẫn, lôi kéo cổ tay Vân Thiên Mộng làm nũng lắc lắc, khiến cho Vân Thiên Mộng chịu không nổi, giơ tay lên búng trán nàng một cái, không có biện pháp chỉ có thể thoả hiệp nói, "Trong cung từng cành cây ngọn cỏ cũng không thể tuỳ ý hái, nói chi là bẻ nhánh cây! Nhưng chúng ta đem mai vàng bỏ vào bao nhỏ, tin rằng cấm vệ quân không thể kiểm tra được!"
Thấy Vân Thiên Mộng đáp ứng, vẻ mặt Hạ Hầu An nhất thời vui vẻ, thẳng tắp gật đầu một cái, lập tức gở xuống một hà bao từ bên hông, theo sát Vân Thiên Mộng đi về tường rào phía trước!
Mà Vân Thiên Mộng dựa vào mùi thơm nồng nặc xông vào mũi mà đi tới, quả thật ở phía sau đại điện có vài cây mai vàng, nhìn Hạ Hầu An cười một tiếng, hai người bước nhanh tới một cây mai vàng, nhanh chóng ngắt vài cánh hoa mai vàng!
"Không nghĩ tới Sở phu nhân lại có nhã hứng, ở chỗ này hái mai vàng!" Nhưng không nghĩ tới, hai người mới hái được một nửa, một âm thanh lạnh lùng giễu cợt vang lên!
Tay Hạ Hầu An hơi ngừng lại, lập tức để xuống lần nữa!
Mà Vân Thiên Mộng chỉ hơi nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia kia ngạc, ngay sau đó vẻ mặt bình thường xoay người lại, quả thật thấy Hải Trầm Khê đứng sau lưng bọn họ, lúc này hắn khiến cho người ta có cảm giác phóng đãng không câu nệ, nhưng tinh quang lơ đễnh toát ra trong mắt làm người ta không thể xem thường!
Hơn nữa hắn mới xuất hiện sau lưng nàng một lúc, Vân Thiên Mộng lại không cảm nhận được hơi thở cùng tiếng bước chân của hắn, liền cho thấy Hải Trầm Khê có thân thủ bất phàm, càng làm cho người ta sinh thêm lòng cảnh giác!
Chỉ là, nếu như Hải Trầm Khê hi vọng gặp được bộ dáng hoảng sợ la to của các nàng, vậy hắn tính toán sai rồi, chỉ thấy Vân Thiên Mộng ưu nhã cười một tiếng, nhợt nhạt mở miệng, "Quận Vương nói đùa! Không ngờ Quận Vương cũng có nhã hứng ra ngoài thưởng mai!"
"Chỉ là phu nhân hăng hái hơn, chẳng những thưởng mai, lại còn hái mai! Nói vậy vừa rồi Sở vương gia đề cập tới việc thối vị, có lẽ khiến trong lòng phu nhân thoải mái không thôi!" Chậm rãi đến gần hai người, Hải Trầm Khê loé lên một chút vui vẻ, nhưng mà tiếng bước chân đạp tuyết nghe "Lộp bộp", lại kết hợp với lời nói của hắn khiến cho người ta có cảm giác kinh hồn bạt vía!
Vân Thiên Mộng dắt tay Hạ Hầu An, không dấu vết đem chổ thưởng mai tốt nhất nhường cho Hải Trầm Khê, ngay sau đó duy trì khoảng cách hai trượng đối với Hải Trầm Khê!
"Quận Vương nói đùa, nhường vị là chuyện đại sự của Sở Gia, phụ nữ và trẻ con không thể tham dự, ta nào dám tuỳ ý phát biểu ý kiến, tất cả đều có Gia Gia và hoàng thượng quyết định, làm sao có chỗ cho người bên cạnh xen vào!" Vân Thiên Mộng một mặt khéo léo tránh né câu hỏi của Hải Trầm Khê, một mặt châm chọc Hải Trầm Khê xen vào chuyện người khác! Chuyện nhà Sở Vương phủ, khi nào đến Hải Vương Phủ quơ tay múa chân? Nếu thật sự là vậy, lúc ấy sợ rằng Hải Trầm Khê chỉ sợ ngồi không vững vị trí này!
Nghe Vân Thiên Mộng ngầm dùng lời nói sắc bén dùng ngôn ngữ đã kích mình, Hải Trầm Khê trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng, chỉ cảm thấy Vân Thiên Mộng miệng lưỡi sắc bén hệt như trong trí nhớ của mình, không khỏi nhớ tới tình cảnh hôm đó chèo thuyền du ngoạn trên hồ, nàng cũng che chở biểu tỷ của mình như vậy, mặc dù biết rằng mình nằm ở thế yếu, nhưng vẫn bao che người bên cạnh mình như cũ!
Chỉ tiếc, đêm đó bọn họ chưa nói xong thì bị Hải Điềm phá hư, mà lần này, không ngờ nàng lại xúc động vì tiểu nha đầu bên cạnh!
Đáy mắt cười yếu ớt như cũ, nhưng ánh mắt chuyển sang Hạ Hầu An lại thêm bén nhọn, để cho Hạ Hầu An cảm thấy cả người lạnh lẽo, lập tức đón nhận con ngươi sâu không đáy của Hải Trầm Khê, chỉ cảm thấy đôi mắt kia ẩn chứa sự tinh khiết, rồi lại dùng lạnh lẽo che giấu, làm cho tim nàng khẽ rung lên, không hiểu đây rốt cuộc là nam tử như thế nào, tại sao có thể xuất hiện cùng một lúc hai vẻ mặt!
"An Nhi, còn không ra mắt Hải Quận Vương! Lần này cùng Bắc Tề thái tử hoà thân, chính là muội muội Hải Quận Vương, hoà thân công chúa!" Thấy Hải Trầm Khê nhìn Hạ Hầu An trong mắt có một tia lãnh ý, Vân Thiên Mộng lập tức mở miệng!
Hạ Hầu An thu lại hà bao trong tay, hơi cúi người đối với Hải Trầm Khê, ngắn gọi nói, "Ra mắt Hải Quận Vương!"
Mà Hải Trầm Khê cũng không có nhiều ý định để ý tới Hạ Hầu An, hai mắt tựa tiếu phi tiếu chuyển sang Vân Thiên Mộng, trong đầu còn vang lại lời nói vừa rồi Vân Thiên Mộng giới thiệu mình cho Hạ Hầu An!
Chẳng qua là nàng không thích hắn có ánh mắt sát ý nhìn chằm chằm biểu muội Sở Dương Phi, Vân Thiên Mộng liền mượn cớ giới thiệu bọn họ với nhau, trong lời nói có xen kẽ chuyện của Hải Điềm, mượn cơ hội này dời đi lực chú ý của hắn!
Khó trách Sở Dương Phi lại coi trọng Vân Thiên Mộng, có đủ điều kiện của cô gái đầu óc lanh lẹ, cũng khó trách hôm nay Giang Mộc Thần hối hận, hận không thể phá huỷ cả Sở tướng phủ!
"Sở phu nhân đừng quên, vốn là Sở tướng và bản Quận Vương cùng nhau đưa tiểu muội đi Bắc Tề! Dọc theo đường đi, Sở tướng lại có lòng yêu mến đối với tiểu muội!" Nhìn ánh mắt bình tĩnh cùng tự tin không chê vào đâu được của Vân Thiên Mộng, không biết sao, Hải Trầm Khê đột nhiên muốn xé rách vẻ mặt của Vân Thiên Mộng, muốn nhìn một chút sau vẻ mặt này, rốt cuộc con người thật của nàng ra sao!
"Bản thân công chúa có liên quan đến an nguy của Tây Sở, phu quân chỉ phụng chỉ làm việc, tự nhiên muốn tận tâm tận lực, như vậy mới không làm... phụ lòng bổng lộc mỗi tháng! Chẳng qua là những thứ này không thể nào đánh đồng tâm tình Quận vương đi đưa hôn muội muội, nghĩ tới dọc theo con đường này, Quận vương nhất định là đau lòng không thôi!" Lời nói khích bác chia rẽ Vân Thiên Mộng đã nghe quá nhiều, Hải Trầm Khê muốn thấy bộ dạng ghen tỵ của nàng, chỉ sợ hắn nói chuyện viển vông! Nếu Sở Phi Dương có ý với Hải Điềm thì làm sao tới phiên nàng ngồi lên vị trí Sở phu nhân?
Hải Trầm Khê cũng không để ý lắm, nhún vai một cái nghiên đầu dựa vào cành mai vàng bên cạnh, chóp mũi vương vấn một mùi hương thơm ngát, ánh mắt chạm đến gương mặt tự tin xinh đẹp, tâm tình Hải Trầm Khê đột nhiên thấy rất tốt, còn muốn tranh cãi cùng Vân Thiên Mộng cũng vì vậy mà giảm xuống!
"Chị dâu, muội mệt mỏi, chúng ta trở về thôi!" Mà lúc này, Hạ Hầu An đột nhiên lên tiếng!
Mặc dù nàng chưa lập gia đình, nhưng ánh nhìn thưởng thức của Hải Trầm Khê làm cho nàng thầm kêu không tốt, liền lên tiếng nhắc nhở!
"Chúng ta cũng đã ngắm hoa, vậy nên trở về thôi! Nếu Hải Quận Vương thích thì nên thưởng thức tốt một chút!" Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu, liền cùng nhau hành lễ với Hải Trầm Khê sau đó xoay người rời đi!
← Ch. 144 | Ch. 146 → |