Bắn
← Ch.23 | Ch.25 → |
Edit: Yann.
Beta: Đậu Xanh
- --
Thẩm Hòe An bật cười, không "hung hăng" hôn cô nữa, chỉ chậm rãi hôn từng chút, sau đó dán mặt lên sườn mặt cô.
Nóng đến mức Đường Sùng Ninh cảm thấy như bị bỏng, cô cười đẩy anh ra.
Anh trở mình, kéo cô vào lồng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."
Đường Sùng Ninh hỏi có phải anh mệt không.
Anh bảo hơi chóng mặt.
Đường Sùng Ninh lại nói: "Nhưng mà anh còn đang cứng đó."
Thẩm Hòe An nghẹn lời vài giây, "Qua một lát sẽ không... cứng nữa."
"Muốn em giúp anh không?"
Thẩm Hòe An khàn giọng: "... Không cần."
"Lớp trưởng, lớp trưởng... Anh muốn không? Nói muốn em sẽ giúp anh." Đường Sùng Ninh như không nghe thấy lời từ chối của anh, lại hỏi một lần nữa, dáng vẻ không đạt được mục đích sẽ không buông tay. Anh mở to hai mắt nhìn cô chăm chú, ánh mắt tham lam nhìn làn da lõa lồ bên ngoài của cô.
Thẩm Hòe An nhìn thẳng vào mắt cô, cảm thấy hình như mình điên rồi.
...
Mấy chục giây sau, cả người Thẩm Hòe An run rẩy, đôi mắt ươn ướt.
Đường Sùng Ninh sững người tại chỗ, tay chân không dám lộn xộn, thậm chí hô hấp cũng thả chậm.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc không tính là nhẹ của Thẩm Hòe An.
Thẩm Hòe An thở ra hơi ướt nóng, phả trên da Đường Sùng Ninh, sau lưng Đường Sùng Ninh rất nhanh đã đổ mồ hôi.
Bàn tay cô dính nhớp ướt át, đầu óc đờ đẫn, không có cách nào phản ứng kịp, cô nhỏ giọng nói: "Bắn rồi..."
Thẩm Hòe An phản ứng lại.
Anh vươn tay giữ chặt cổ tay trong chăn của cô, kéo ra bên ngoài, sau đó nhanh chóng cầm khăn giấy lau sạch thứ trên tay cô, động tác vụng về nôn nóng, lại vo tờ giấy đã bẩn thành một cục rồi nắm chặt trong tay, không chịu cho cô xem.
Đường Sùng Ninh ngước mắt nhìn anh -- tóc hai bên mái bị mồ hôi thấm ướt, con ngươi trong trẻo ướt át, vừa xấu hổ vừa tủi thân, chóp mũi cũng đổ mồ hôi, ngược lại gương mặt thỏa mãn ửng đỏ lên.
Vừa gợi tình vừa xinh đẹp, trong lòng cô nghĩ như vậy, cuối cùng lại cảm thấy anh rất đáng yêu.
Thẩm Hòe An cất giọng khàn khàn, nói xin lỗi với cô.
Đường Sùng Ninh hừ hừ hai tiếng, nói cô muốn đi rửa tay.
Đường Sùng Ninh đi chân trần vào nhà tắm.
Thẩm Hòe An đi theo cô, nhưng không tới gần mà chỉ dựa vào cạnh cửa, dùng ánh mắt áy náy cẩn thận nhìn cô.
Đường Sùng Ninh cúi đầu rửa tay, rửa một lúc thì cô bỗng nhiên bật cười.
Thẩm Hòe An sững sờ, đỏ mặt nói: "Thật ra... Ngày thường anh không nhanh như vậy." Dừng một chút, ánh mắt liếc qua mặt cô, rơi xuống làn da trắng nõn ở lòng bàn tay của cô, "Bởi vì là em... Cho nên anh mới mất khống chế."
Trải qua một hồi tiếp xúc thân mật hoang đường vừa rồi, Thẩm Hòe An hình như không xấu hổi nữa mà nói ra những lời này.
Đường Sùng Ninh tắt vòi nước xong, lập tức nhảy đến trước mặt anh, ôm anh, vùi đầu vào ngực anh: "Biết rồi biết rồi... Lần sau chúng ta cố gắng hơn."
Thẩm Hòe An nghe thấy, trong lòng không biết có cảm giác gì, bàn tay đặt sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái, cũng không biết nên nói gì.
Sau đó hai người ôm nhau ngủ.
Đường Sùng Ninh sắp mơ màng đi vào cảnh tượng trong mơ, mới nhớ cô vừa quên một thứ quan trọng --
Đêm nay không thấy được đầu ti hồng nhạt của anh! Tuy rằng đã được chạm qua, nhưng còn chưa kịp nhìn một cái, đã bị tay anh bắt lại.
Chính mình lại bị thiệt lớn...
Nhưng mà, tuy rằng cô chỉ được chạm vào một chút, nhưng có thể cảm giác thứ kia của anh rất lớn, thể nào cũng có ích...
Mang theo tiếc nuối và cảm thán tiến vào giấc ngủ.
Thẩm Hòe An không sao ngủ được, một phần là vì mình "bắn quá nhanh", một phần là vì Đường Sùng Ninh đang nằm trong ngực anh.
Cô ngủ mặc đồ rất ít, bên trong không mặc nội y, tư thế ngủ lại không ngoan ngoãn, lăn qua lộn lại. Anh cố gắng không chế ánh mắt của mình, vẫn không nhịn được lướt qua những nơi trắng nõn tinh tế, cuối cùng không thể rời mắt.
Đêm khuya, Đường Sùng Ninh ngủ vô cùng thoải mái.
Thẩm Hòe An trợn tròn mắt, cảm giác say vẫn còn, buồn ngủ đã biến mất.
Ánh mắt mềm mại tham lam của anh nhìn chăm chú vào cô, tay trong chăn từ từ di chuyển, dần dần, mắt mã lại tiết ra dịch trắng.
Dưới ánh trăng lành lạnh mặt anh nóng bừng, đã qua lâu, anh mới hô lên một tiếng, nặng nề thở ra một hơi.
*
Sau khi xác định quan hệ, Đường Sùng Ninh rất thích đi học.
Buổi sáng đi học sớm, hết tiết tự học buổi tối thật lâu mới về nhà. Tiểu Béo bởi vậy mà có cảm giác nguy cơ, cũng dụng công không ít, không nghĩ tới Đường Sùng Ninh không hề có hứng thú với học tập, cô chỉ hứng thú với Thẩm Hòe An mà thôi.
Tiết thể dục thứ tư, cũng là tiết học về môn cầu lông.
Đường Sùng Ninh vốn đánh cùng Tiểu Béo, nhưng chưa đánh được mấy cái, Tiểu Béo đã thở hồng hộc kêu mệt, xua xua tay xám mặt ngồi sang một bên.
Đường Sùng Ninh vốn dĩ cũng không muốn đánh cầu lắm, nhưng Thẩm Hòe An đột nhiên xuất hiện, anh đứng ở đối diện hỏi cô còn có muốn đánh không.
Đường Sùng Ninh tự nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với bạn trai, cười đồng ý, sau đó làm vài động tác khởi động vô cùng dụ hoặc.
Mông, ngực đều ưỡn ra bên ngoài. Được như ý nguyện nhìn thấy Thẩm Hòe An nhíu mày, cô mới không trêu anh nữa, ngoan ngoãn đánh cầu.
Thẩm Hòe An đánh cầu lông rất khá, thậm chí còn từng đại diện trường tham gia thi đấu, lúc đánh cầu vẫn luôn nhường cô, còn anh thì đi nhặt cầu.
Mặt trời nhô lên cao, mồ hôi dần dần thấm ướt mái tóc anh.
Tuy Đường Sùng Ninh đánh rất vui vẻ, nhưng lại không muốn anh đổ mồ hôi. Vốn dĩ cũng không muốn đánh nữa, một bên Tiểu Béo như hổ rình mồi, muốn đánh cùng Thẩm Hòe An mấy ván.
Vì thế cô giả bộ trật chân, đỡ cánh tay Thẩm Hòe An, vô cùng đáng thương mà nói: "Lớp trưởng, đưa tớ tới phòng y tế."
Ném Tiểu Béo ở mãi phía sau, cô dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy: "Anh đổ mồ hôi, làm em nhớ tới đêm đó."
Đêm đó.
Đêm đó hai người ngủ chung.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Anh không dám nhìn cô, làn da trắng nõn nổi lên vệt ửng đỏ, bất an mím môi thật chặt.
Dáng vẻ bị đùa giỡn lại không biết nên ứng phó như thế nào.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |