𝐇υռ*🌀 𝖍*ăⓝ*𝐠 hôn
← Ch.22 | Ch.24 → |
Edit: Kim Hằng
Beta: Đậu Xanh
- --
Cô tới gần anh, cho đến khi khoảng cách giữa khuôn mặt của hai người chỉ còn 5cm mới dừng lại.
"Thật vậy hả?" Cô giả vờ tiếc nuối và mất mát, "Nhưng anh không nóng sao?"
Thẩm Hòe An lắc đầu, tránh thoát khỏi ánh mắt nóng rực của cô: "Không thể cởi..."
Giọng nói vừa 𝐦ề_𝐦 m_ạ_i vừa ⓡⓤ.𝖓 𝐫.ẩ.🍸 như kẹo bông gòn chọc ngoáy lỗ tai của Đường Sùng Ninh, thế mà lại làm cô có một loại 🎋ⓗ●𝑜á●𝒾 c●ả●m khó hiểu.
Cô vươn tay xoay đầu anh lại, cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi của anh, "Cởi đi mà." Nói xong còn ♓.ô.𝐧 vào môi anh.
Thẩm Hòe An đã hoàn toàn say khướt, bị cô ⓗ●ô●n như vậy cũng làm anh cảm thấy trời đất như quay cuồng, huyệt Thái Dương nhảy lên liên tục, mạch suy nghĩ của anh ngắt quãng dừng lại tại chỗ. Hương thơm của thiếu nữ xông vào mũi anh, làm anh càng thêm mê mẩn.
Thật ra anh không có cách nào để hỏi cô rốt cuộc là tại sao lại muốn anh ⓒở.ï զцầ.n áo, nhưng anh biết, 𝐭𝒽●â●n ✞●𝖍●ể của mình không phải rất đẹp, cho nên trong tiềm thức vẫn rất xấu hổ.
Nhưng cô lại dùng đôi môi 𝖒●ề●〽️ ɱạ●i của cô ⓗô-𝓃 anh, làm nũng cầu xin anh, anh sao có thể từ chối được.
Cô thấy rõ sự do dự trong mắt anh, lập tức thừa thắng xông lên: "Cởi một chút thôi... không nhìn... không nhìn nơi đó." Cô nhẹ giọng nói như đang dỗ dành trẻ con, sau đó lại cho anh một cái hô_n nữa.
Thẩm Hòe An choáng váng mà đồng ý với cô.
Đường Sùng Ninh lập tức quang minh chính đại dịch tay xuống phía dưới, sau đó kéo áo của anh lên, chỉ để lộ ra một phần bụng của anh. Ngón tay dọc theo khăn trải giường di chuyển sang eo của anh, khi cô ⓒ_𝒽_ạ_ⓜ ν_à_🔴 𝑒_0 của anh, anh lập tức ru-𝓃 r-ẩ-🍸.
Thật ra Đường Sùng Ninh biết nam sinh cũng có chỗ mẫn cảm, nói không chừng chỗ mẫn cảm của Thẩm Hòe An có thể là ở eo, vì thế cô tiếp tục chạm vào nó.
Nhưng tay lại bị anh bắt lấy, cô ngước mắt nhìn qua, trên mặt anh lộ rõ vẻ khó xử.
Đường Sùng Ninh 👢*ℹ️ế*Ⓜ️ môi của mình: "Lớp trưởng, lớp trưởng... cho em sờ đi."
Cô làm ra vẻ mặt cầu xin, trong mắt chứa đầy ánh sáng mong đợi.
Thẩm Hòe An không nói lời nào, đôi mắt anh lóe lên, phân vân một lúc rồi buông lỏng tay cô ra.
Đường Sùng Ninh nói ngoài miệng là sờ, nhưng thứ cô muốn làm tuyệt đối không phải chỉ là sờ.
Ngón tay nhẹ nhàng ѵ*𝐮ố*🌴 ѵ*3 bụng của anh, lén lút vén áo lên trên, cô cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Ăn thịt Bồ Tát."
Thẩm Hòe An không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ nhìn thấy cô đột nhiên cúi người xuống, phong cảnh trước ռ🌀·ự·𝐜 cô loã lồ trước mặt anh, phần thịt mềm hình dạng tròn trịa, nhìn qua rất 𝐦-ề-ɱ m-ạ-ℹ️ và tinh tế, còn có đầu v* phấn nộn thoáng qua.
Anh cứ ngẩn người một lúc, cảm thấy thế giới như long trời lở đất...
Cô vịn eo anh, bộ 𝖓-🌀-ự-𝖈 mềm như bông chạm vào hông anh, sau đó in xuống phần bụng của anh một dấu 𝒽●ô●𝓃●.
Một nụ 𝒽●ô●ⓝ mềm nhẹ n·óռ·🌀 🅱·ỏ𝖓·ɢ rơi xuống.
Trong đầu anh như có một quả 𝒷𝖔-Ⓜ️ đang 𝖓·ổ 🌴⛎·𝖓·𝐠, tất cả các cảm giác đều tập trung xuống phần bụng dưới.
Anh cuống quít muốn đẩy bả vai cô ra, nhưng hình như chạm phải chỗ nào đó, hoảng hốt rụt tay lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Không được 𝖍ô.𝐧 sao?" Trong mắt là sự ranh mãnh và sung 💰ư-ớ-п-g.
Anh thật sự không nói được lời nào, làm cách nào cũng không đấu được cô, nhưng anh cũng ngầm thừa nhận.
Anh do dự nhìn cô trong một lúc, sau đó tự sa ngã buông tay cô ra, khàn khàn nói: "Sẽ dọa em sợ."
"Vì sao lại dọa em sợ?" Đường Sùng Ninh hỏi.
Thẩm Hòe An nghẹn đỏ mặt cũng không chịu nói.
Đường Sùng Ninh suy nghĩ một lát, giống như hiểu ra mà trừng mắt nhìn anh.
Bộ 𝖓𝐠ự*ⓒ đầy đặn của cô lại đè xuống, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Là bởi vì cái này sao?" Cô cúi đầu nhìn nơi ở giữa háng anh, nơi đó đã dựng lên một túp lều không nhỏ.
Thẩm Hòe An cảm thấy ngượng đến muốn biến mất khỏi đây, nhưng giờ phút này anh lại không nói được bất kỳ lời nào, giống như đồ ngốc bị Đường Sùng Ninh dắt mũi kéo đi.
Đường Sùng Ninh còn không biết sống ↪️𝐡●ế●𝐭 mà vươn tay chạm vào thứ kia.
Có lẽ là vì là tay của cô, nên cảm giác ở nơi đó mãnh liệt hơn thường ngày rất nhiều.
Anh cuối cùng cũng lên tiếng, vừa buồn tủi vừa kinh hoảng: "Đừng."
Nhưng Đường Sùng Ninh không thích nghe từ đó. Biết được là dụ·c ν·ọ𝓃·🌀 từ hai phía nên cô to gan hơn, trực tiếp đưa tay che lại túp lều nhỏ kia, sau đó giống như yêu tinh tiến lại sát gần anh: "Lớp trưởng..."
Thẩm Hòe An không có cách nào để có thể nói chuyện, chỉ dùng ánh mặt xấu hổ nhìn cô.
"Anh không muốn em làm như vậy sao? Sớm hay muộn gì thì chúng ta cũng đi đến bước này thôi." Đường Sùng Ninh cọ cọ mặt anh, ánh mắt mãnh liệt dính trên người anh.
Anh im lặng một lúc rồi mở miệng: "Anh sợ sẽ dọa đến em."
Muốn cứ để mặc em làm như vậy, nhưng anh rất sợ sẽ dọa em.
Anh phát hiện ra thừa nhận dụ*𝖈 ѵ*ọ*ռ*ℊ của mình hình như cũng không khó khăn như vậy.
"Sẽ không, em rất thích anh, sẽ không dễ dàng bị dọa chạy như vậy đâu. Hơn nữa... Em thích anh 𝐡𝐮·ռ·g 𝖍·ă𝐧·g 𝖍ô.п em." Đường Sùng Ninh cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là trong đầu cô nghĩ cái gì thì cô sẽ nói ra cái đó.
Khóe miệng Thẩm Hòe An giật giật, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt trong đầu kia chậm rãi thả lỏng, anh vươn tay sờ mặt cô, sau đó xoay người đè cô xuống, cúi đầu ngậm lấy đôi môi hồng hồng của cô.
Không dịu dàng, nụ ♓ô●n xen lẫn ◗·ụ·c ☑️ọn·g nguyên thủy nhất.
Ⓜ️-ú-t vào rồi gặm cắn, sau đó lại quay về 𝐥-𝐢ế-Ⓜ️ láp dịu dàng lâu dài.
Ngón tay anh sờ vào trán cô, sau đó đi xuống chạm vào môi cô, giọng nói trầm khàn hỏi: "Hôn như thế này hả?"
Đường Sùng Ninh xoay tới xoay lui trong lòng 𝐧𝐠●ự●↪️ anh, cô thương lượng: "Lại một lần nữa được không?"
← Ch. 22 | Ch. 24 → |