← Ch.50 | Ch.52 → |
"Buổi chiều em ở bệnh viện gặp được Lạc Hú."
Động tác chăm sóc ngưng trệ một cái chớp mắt lại tiếp tục, "Cô ấy nói gì với em?"
Thích Giai không trả lời, hỏi lại anh, "Bây giờ có phải rất phiền lòng không?"
"Có chút. Có người đào góc tường anh, ba VP dưới tay đều đưa đơn từ chức với anh."
Anh nói vân đạm phong khinh, Thích Giai lại thấy tính nghiêm trọng của chuyện xảy ra. FID của MH tổng cộng có bốn tổ, hiện tại người phụ trách ba tổ muốn từ chức, vậy hoạt động của cả ngành và công trạng khẳng định xuống dốc không phanh.
"Biết ai làm không?" Cô vội hỏi.
Lâm Tiêu Mặc không trả lời, dịu dàng vuốt ve đầu cô, "Việc này em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý tốt."
Thích Giai nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Mặc, nhớ tới chỉ trích của Lạc Hú. Tuy lúc ấy cô phản bác chính diện, nhưng trong tâm lại nghĩ giống Lạc Hú. Cô thở dài, ôm tay anh thật chặt, "Đều do em không tốt, để anh chậm trễ công việc nhiều như vậy."
"Đây không phải nguyên nhân chủ yếu." Lâm Tiêu Mặc nghiêm túc giải thích, "Một vài nguyên lão đối với việc anh nhảy dù đến FID vốn có ý kiến, bọn họ chủ mưu muốn chèn ép anh đã lâu, cho dù anh mỗi ngày ở Bắc Kinh, họ cũng ngáng chân anh như vậy."
"Nhưng mà..." Thích Giai chần chừ mở miệng, "Tuy nói thế, nhưng nếu anh không phân tâm như vậy, bọn họ cũng sẽ không tìm được cơ hội."
Lâm Tiêu Mặc rũ mắt, nhìn thấy vẻ tự trách của cô trong mắt, biết cô nhất thời không thể buông được, cũng không giải thích tiếp, chỉ dùng tay gõ gõ trán cô, nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Lạc Hú tìm em nói việc này?"
Thích Giai khẽ giật mình, do dự một lát vẫn nói thật, "Cô ấy nói có thể giúp anh, chỉ cần em rời đi."
"A?" Lâm Tiêu Mặc nhướng mày, nghiêm túc hỏi, "Vậy em trả lời thế nào? Không phải đáp ứng rồi chứ?"
"Đương nhiên không có." Thích Giai sốt ruột phân trần, "Đừng nói cô ấy bảo em đi, hiện tại chính anh tự mình đuổi em, em cũng phải mặt dày mày dạn đi theo anh."
"Như vậy a..." Lâm Tiêu Mặc nhướng mày bất đắc dĩ thở dài, "Ai, anh còn sợ sau khi thất nghiệp sẽ để cho em theo anh sống khổ, muốn..."
"Là sao." Thích Giai từ từ ngồi xuống, cắt ngang lời anh, "Lâm Tiêu Mặc, em cảnh cáo anh, nếu anh dám học có phúc cùng hưởng, có hoạ anh làm nam chủ, em sẽ không để yên cho anh."
Lâm Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Thích Giai, độ cong khoé môi càng lúc càng lớn. Anh bắt được ngón tay cô, nhanh nhẹn dùng lực đem cô tiến vào trong lòng, nhẹ giọng nói, "Ngốc, anh sao có thể rời xa em được?"
Thích Giai hừ một tiếng, than thở, "Nói vậy còn hơi sớm."
Lâm Tiêu Mặc không nói nữa, chỉ dịu dàng ôm cô, bàn tay to khẽ vuốt cái bụng đã lộ lên của cô, từ từ nói, "Vợ, đã qua nhiều năm như vậy, anh đã sớm kiên quyết mặc kệ gặp chuyện gì đều phải nghĩ ở bên nhau, anh rất vui em cũng nghĩ vậy."
"Mặt khác, phải tin tưởng chồng em, chuyện công ty anh sẽ xử lý tốt. Hơn nữa, cho dù MH ngốc không giữ lại, anh cũng sẽ tìm được công việc khác, sẽ không để em vào cục cưng chịu khổ. Cho nên trách nhiệm chủ yếu của em bây giờ chính là ăn được ngủ tốt, an tâm dưỡng thai."
"Tốt nhất dưỡng thành heo mẹ sao?" Thích Giai tức giận nhăn nhăn cái mũi, phàn nàn, "Em đã mập muốn chết."
"Nói bừa, bác sĩ còn nói em gầy." Lâm Tiêu Mặc xoa xoa hai má cô, có chút đau lòng, "Mấy ngày trước đó vất vả, ăn không ngon ngủ không tốt, cũng chưa hoàn lại thịt."
Dứt lời lại sợ cô nhớ tới sự qua đời của ba, vội chuyển đề tài, "Qua trận bận bịu bày anh đưa em về Hàng Châu."
"Trở về?" Thích Giai khẩn trương hỏi, "Mẹ anh bên kia..."
"Ba anh và người trong nhà đã làm công tác tư tưởng cho bà, hẳn là không có vấn đề quá lớn, hơn nữa bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, con cũng có, sao có thể còn ép em ly hôn với anh?"
"Nhưng em vẫn cảm thấy không tốt lắm." Thích Giai cắn môi, "Bây giờ cảm giạc như đang ép bà chấp nhận em."
"Ngốc!" Lâm Tiêu Mặc xoa đầu cô an ủi, "Mẹ anh là người mạnh miệng mềm lòng, đáy lòng bà thích em, nhưng đối với chuyện trước kia có chút vướng mắc. Đừng thấy bà nhấn mạnh sẽ không nhận em, nhưng mỗi lần anh nói chuyện điện thoại với ba, đều có thể nghe được bà ở bên cạnh sai hỏi tình hình gần đây của em và cục cưng."
"Thật sao?" Thích Giai kinh hỉ hỏi.
"Lừa em để làm gì?" Lâm Tiêu Mặc khẳng định, "Thời gian trước anh và ba nhắc tới lời bác sĩ bảo thai của em hơi nhỏ, phải chú ý dinh dưỡng, không bao lâu liền có người được nhờ mang đến một đống tổ yến, đông trùng hạ thảo, em cảm thấy ba anh sẽ có tâm tư này ư?"
Thấy Thích Giai vẫn một bộ dáng không tin, Lâm Tiêu Mặc nói thêm, "Có chuyện anh không nói với em, chính là mỗi lần đến ngày em kiểm tra thai nhi, mẹ anh đều đúng lúc gọi điện thoại cho anh, lại đúng lúc nghe anh nói kết quả kiểm tra của em."
Thích Giai nghe anh dùng hai chữ "đúng lúc" liền nhau, nhịn không được cười, nhưng miệng vẫn ngập ngừng, "Có lẽ thật sự là trùng hợp đó."
"Có phải trùng hợp hay không, sau này sẽ biết." Lâm Tiêu Mặc dừng một chút, "Còn nhiều thời gian, bà cũng sẽ chấp nhận em."
**
Tuy Lâm Tiêu Mặc nói cô không cần quan tâm chuyện công ty, nhưng ngày hôm sau, Thích Giai vẫn hẹn Tô Hà ra ăn cơm trưa.
"Có gì trong điện thoại không thể nói, cậu cái bụng to chạy tới chạy lui, chẳng may bị ngã hay va chạm, Lâm Tiêu Mặc nhà cậu còn không chém mình à!" Tô Hà ngồi xuống liền líu lo quở trách.
"Nào có nhiều chẳng may như vậy, bác sĩ cũng nói phụ nữ có thai thích hợp vận động." Thích Giai cười đem thực đơn đưa tới trước mặt Tô Hà, "Muốn ăn cái gì cứ gọi, mình mời."
Tô Hà tiếp nhận, mở ra cũng chưa liền đối với phục vụ nói, "Một phần ăn Trung Quốc đặc biệt, thức uống không thêm đá."
"Tôi cũng vậy, thức uống đổi thành nước lọc."
Thấy phục vụ rời đi, Tô Hà ngả người, dựa vào sô pha, "Nói đi, tìm mình có chuyện gì?"
"FID của MH gần đây có phải có chuyện không?" Thích Giai cũng không khách khí, nói thẳng, "Ba người đổi nơi công tác có đến GS không?"
Tô Hà khoé miệng khẽ nâng, trên mặt treo lên biểu tình "ta đã sớm biết sẽ đến", chế nhạo nói, "Thật đúng là nữ sinh hướng ngoại, cậu vẫn là người của GS đó, sao đến đây giúp MH tìm hiểu tình hình thế?"
"Mình cũng không phải giúp MH, mình là giúp người đàn ông nhà mình." Thích Giai cười đáp.
Tô Hà tấm tắc hai tiếng, vẫn cho cô biết ngọn nguồn, "Vốn là ba người đều đến GS, bất quá vị trí có hạn, cuối cùng nhận hai người."
Đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Thích Giai nhíu mày, đáy mắt âm trầm hỏi, "Cho là vì mình ở GS chăng?"
Tô Hà mấp máy môi, "Mình cũng nghĩ vậy."
Thích Giai hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ trái lại mất chút tâm tư." Lâm Tiêu Mặc phụ trách nghiệp vụ trượt mạnh, cấp dưới lại đều đổi công tác, mà đổi công tác thế nhưng chính là công ty hiện tại của vợ Lâm Tiêu Mặc, bởi vậy cấp cao của MH không muốn nghĩ Lâm Tiêu Mặc có dị tâm cũng khó. Xem ra người an bài diễn biến này không chỉ mơ ước chức vị của Lâm Tiêu Mặc hiện tại, sợ là muốn đuổi anh hoàn toàn ra khỏi MH, thậm chí cả giới kinh doanh.
"Có thể nói cho mình biết là ai không?" Thích Giai hỏi.
Tô Hà nhíu mày, do dự một lúc lâu mới nói, "Bên GS chỉ là ngư ông đắc lợi, là ai đối với hai người cũng không có ý nghĩa. Trái lại phía MH, cậu dặn Lâm Tiêu Mặc cẩn thận người bên cạnh."
"Người bên cạnh?" Thích Giai nghiền ngẫm lời nói của Tô Hà, đáp án chợt hiện lên trong đầu. Cô thở dài, cảm khái cười khổ, "Sức mạnh tình yêu thật đáng sợ."
"Cậu phải nói, sức mạnh ghen tỵ thật đáng sợ." Tô Hà giống như sửa lại lời cô, lại một lần khẳng định dự đoán của cô.
Gặp mặt Tô Hà xong, Thích Giai ngồi trên sôpha ở nhà ăn sắp xếp lại chân tướng sự việc: Lạc Hú dám khoa trương nói khoác hứa hẹn chỉ cần cô rời khỏi Lâm Tiêu Mặc có thể giúp anh ngăn cơn sóng dữ, đương nhiên là đã cùng với người đổi công tác đạt thành hiệp nghị nào đó. Nếu cô nhìn không sai, Lạc Hú hẳn là đồng ý với những người này nếu đổi công tác sẽ tìm được ông chủ cho bọn họ, mà không lo, cô ta sẽ để bọn họ ở MH đạt được ích lợi tốt nhất. Nhưng, là một trợ lý như cô ta, sao lại có bản lĩnh đưa ra hứa hẹn như vậy, đây chỉ có thể chứng minh sau lưng cô ta còn có người, hơn nữa là một người đủ ngang vai ngang vế với Lâm Tiêu Mặc thậm chí địa vị cao hơn anh, nhìn chung cấp cao trong MH, ngôài trừ trợ lý Pule của tổng tài, sẽ tìm không được ai khác.
Lâm Tiêu Mặc nhảy dù đến MH, lại trở thành người phụ trách FID khu Trung Quốc, người ngoài nghe đồn tổng bộ ở Mĩ đợi anh được cấp cao ưu ái, cố ý bồi dưỡng thành người nối nghiệp khu Trung Quốc, mặc kệ nghe đồn có thật hay không, anh tồn tại là sự uy hiếp rất lớn đối với Pule. Bất quá người này đương nhiên sẽ không tự mình đi xúi giục cấp dưới của Lâm Tiêu Mặc đổi công tác, Lạc Hú không thể nghi ngờ chính là người đầy tớ vĩ đại đó.
Nhưng mà loại chuyện đào góc tường công ty này, một khi bị cấp cao biết được, hai người đừng nói đến đợi MH sai thải, sợ là cả giới kinh doanh cũng không dám nhận loại "phản đồ" vì lợi ích cá nhận mà cấu kết với công ty khác tổn hại công ty mình?
Cho nên, hiện tại cần phải làm nhất là tìm chứng cớ. Bình thường đứng ở bờ sông nào mà giày không ướt? Thích Giai không tin, động tác của bọn họ như vậy, sẽ không để lại dấu vết gì.
Buổi tối Lâm Tiêu Mặc về nhà, Thích Giai liền đem phỏng đoán của mình nói với Lâm Tiêu Mặc, anh nghe xong chỉ trầm ngâm nói, "Vốn anh cũng không nghĩ tới nghi ngờ Lạc Hú, nhưng ngày hôm qua nghe em nói cô ấy đến tìm em, đưa ra điều kiện như vậy, anh liền đoán chừng là cô ấy làm trò, nhưng không có chứng cớ thì không được nói lung tung."
Thích Giai nghĩ nghĩ, nói, "IT bên kia hẳn là có thể tra ra thứ gì đó, Lạc Hú làm người trung gian liên lạc với nhiều người như vậy, khó tránh dùng internet của công ty trao đổi, chỉ cần công ty anh phụng sự kiểm tra mail mấy tháng nay là được. Mặt khác tìm người bên hành chính trực tiếp kiểm tra danh sách chi tiêu máy điện thoại nội bộ, nhìn xem bản ghi chép điện thoại và tần suất của Lạc Hú."
Lâm Tiêu Mặc sửng sốt trong chốc lát, ôm lấy Thích Giai hung hăng hôn lên trán cô một cái, "Vợ, em cũng thật thông minh!"
Ngày hôm sau, Lâm Tiêu Mặc lén tìm đồng nghiệp thân thiết ở bộ phận IT và hành chính, nhờ họ hỗ trợ tìm chứng cớ. Rất nhanh liền tra ra kết quả, chứng thật Thích Giai phân tích chính xác, Lạc Hú cùng Pule thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, nhất thời vô ý dùng internet công ty làm việc này, cũng đưa họ vào xui xẻo.
Sau khi tìm được chứng cớ, Lâm Tiêu Mặc cũng không lập tức nộp lên, mà định ngày hẹn cùng vài vị đồng nghiệp cấp dưới muốn đổi công tác ăn liên hoan. Giữa buổi tiệc cũng không đề cập đến chuyện chứng cớ, chỉ đưa ra danh sách phí tổn nửa năm nay của FID, "Bộ nội vụ nói chúng ta nửa năm nay nghiệp vụ trượt hơn 60%, chi phí lại dùng không chỉ một phần nhỏ, phải bắt tay vào kiểm tra sổ sách của chúng ta."
Nói xong, anh thở dài, tự trách, "Ai, đây đều do tôi, trước đó vài ngà ba vợ bị ung thư gan, vợ lại mang thai, tôi chỉ lo lắng việc trong nhà, làm cho nghiệp vụ công ty chậm trễ. Phí dụng tôi có thể đóng lại được, bất quá tôi muốn kiên quyết phản đối kiểm toán như vậy, khiến cho không có tâm tư việc kinh doanh, tổn thất vẫn là nghiệp vụ công ty."
Ngay khi ba người đều chậm rãi đáp theo, "Đúng vậy, đúng vậy." Thì Lâm Tiêu Mặc đột nhiên nói, "Dựa theo quy định, mọi người nếu tạm rời cương vị công tác, tôi có thể đưa ra kiểm tra tốp rời khỏi, nhưng mà..." Anh dừng một chút, "Tôi sợ mọi người bị kiểm tra qua a!"
"Lâm đổng..."
Lâm Tiêu Mặc khoát tay, giống như lơ đễnh nói, "Quên đi, cộng sự một thời gian, năng lực cá nhân của mọi người tôi rất tán thưởng, tôi cũng không muốn vì kiểm toán nội bộ liền làm mất đi tiền đồ của mọi người, kiểm tra liền miễn."
Chiêu lấy ơn báo oán này làm cho cả ba người đều thẹn đỏ mặt, trong đó một người có chút khó xử nói, "Lâm đổng, xin lỗi."
"Không có gì thất vọng, xin lỗi, người hướng chỗ cao mà đi, mọi người tìm được nơi tốt tôi cũng cao hứng giùm mọi người, nhưng mà..." Anh ngừng một chút mới nói, "Tôi không biết đối phương đồng ý cho mọi người đãi ngộ gì, bất quá đổi thành tôi có thể càng xem trọng việc phát triển sau này. FID của MH chiếm cứ quốc nội một nửa thị trường, mất đi ngôi cao này, thật đáng tiếc.
Thấy ba người trầm mặc, Lâm Tiêu Mặc nâng khoé miệng, tự giễu cảm khái, "Nói ra cũng không sợ các vị chê cười, vốn là tôi muốn mang mọi người ở FID làm ra một chút công trạng, chứng mình mình có thể làm "người nối nghiệp" theo lời đồn, hiện tại xem ra..."
Anh chưa nói xong, ba người lại nói thay, "Người có năng lực như anh, tổng bộ lại xem trọng, khẳng định còn có cơ hội."
Lâm Tiêu Mặc gật đầu, ngẩng cầm, tự tin tràn đầy nhìn ba người, "Đương nhiên, muốn lật đổ tôi, còn phải xem tổng bộ có đồng ý hay không."
Lời nói phóng túng như thế làm cho ba người nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ Lâm Tiêu Mặc nhất định là bắt được thượng phương bảo kiếm của tổng bộ. Âm thầm bóp cổ tay hối hận không nên vì lợi ích nhỏ là mất đi tiền đồ rất tốt, nhưng hiện tại bọn ho đâm lao phải theo lao, lời muốn đi ra sớm nói, có thể nào lại lật lọng nói không muốn đi?
Tỏ vẻ nhìn thấu hối hận và cùng vẫy của họ, Lâm Tiêu Mặc cười lớn nói, "Hôm nay tìm mọi người còn có một chuyện, muốn nhờ mọi người đề cử cấp dưới có thể đảm nhiệm vị trí."
Không đợi họ trả lời, Lâm Tiêu Mặc liền than thở, "Ai, kì thực tôi cũng biết, bọn họ còn non nớt, sợ là không có năng lực đảm nhiệm việc lớn, nếu mọi người đồng ý ở lại, thật ra là tốt nhất..."
Thấy vẻ mặt do dự của họ, Lâm Tiêu Mặc cười cười, "Tôi biết mọi người đáp ứng với người ta rồi, tôi cũng không ép buộc, mọi người về suy nghĩ kĩ đi, tôi nay rồi trả lời tôi."
Nói không ép buộc, nhưng lúc ban đêm ba người đều gởi đến Lâm Tiêu Mặc bản sao mail, bên trong là nội dung Lạc Hú và Pule ý đồ đào góc tường công ty, cũng kèm theo bản sao mail của hai người đó, mà ngoại trừ người phụ trách ở Trung Quốc, còn có đồng nghiệp phụ trách FID ở Thái, trong mail tuy không đề cập đến chuyện của ba người bọn họ nhiều, nhưng cũng làm cho họ kinh hồn một thân mồ hôi lạnh.
Không đợi họ kịp làm ra phản ứng gì, Lâm Tiêu Mặc lại chuyển cho tổng giám đốc ở Thái Lí Hạo Thiên "nghiêm tra nghiêm xử" để họ xử lý. Đến lúc này rồi, ba người lập tức hiểu được dụng ý của Lâm Tiêu Mặc __chẳng những chuyện cũ bỏ qua, còn giữ lại họ.
Vì thế, ba người thương lượng nhau, nhất trí quyết định tiếp tục bán mạng đi theo Lâm Tiêu Mặc.
Không lâu sau, Pule ảm đạm rời khỏi MH, MH đối với chuyện này không giải thích gì, thậm chí không gửi một mail bình thường chính thức tuyên bố hắn ta rời đi.
Bất quá làm cho người ta khó hiểu chính là Lâm Tiêu Mặc thế nhưng lại sắp xếp thảo luận nhiều người, cực lực giữ lại Lạc Hú, cuối cùng công ty quyết định chuyện cô đến hải bộ, chức vụ cùng đãi ngộ đều không thay đổi.
Trước khi đi, Lạc Hú hỏi Lâm Tiêu Mặc, "Vì sao? Vì sao biết rõ là em làm mà còn muốn giữ lại em?"
"Bởi vì em đáng giá." Lâm Tiêu Mặc cười nhạt, "Lạc Hú, mấy năm nay theo tôi từ NewYork đến Hồng Kông lại đến Bắc Kinh, chúng ta sát cánh với nhau, em là đồng nghiệp tốt nhất của tôi, tôi sao có thể huỷ đi em?"
"Anh đã huỷ em rồi." Lạc Hú cười chua sót, "Tình yêu của anh đối với em dường như không thấy bắt đầu, anh ngay tại bước đi đầu tiên đã huỷ diệt em."
"Lâm Tiêu Mặc, anh nghĩ rằng em và anh rất để ý công việc này sao? Anh sai rồi, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, cho anh nhìn thấy tình cảm của em đối với anh, hy vọng khờ dại anh có ngày sẽ bị em làm cảm động, sẽ liếc mắt sang em một cái, nhưng ngay từ đầu tới cuối trong lòng anh đều chỉ có người phụ nữ kia."
Lạc Hú cười ngẩng đầu, không cam lòng hỏi, "Cô ta có phẩm chất gì lại có thể khiến anh khăng khăng một mực thích cô ta? Cô ta căn bản không xứng với anh."
Lâm Tiêu Mặc nhìn ánh mắt quật cường không phục của Lạc Hú, hơi lắc đầu, hỏi ngược lại, "Tôi đây có năng lực gì khiến em thích tôi?"
"Lạc Hú, nếu yêu chính là đánh giá thân phận, gia thế, năng lực, vậy căn bản không phải yêu." Lâm Tiêu Mặc gằn từng tiếng nói, "Yêu một người sẽ không so đo gì, nếu yêu ai đó, vậy người đó ở trong lòng sẽ là độc nhất vô nhị, ưu điểm, khuyết điểm của người đó đều rất đáng trân quý. Người đó cái gì cũng không tốt thì thế nào, chỉ cần yêu người đó, chỉ cần người đó yêu mình, vậy tất cả đều không quan trọng."
Lạc Hú nhìn thẳng người đàn ông trước mặt đang cùng cô bàn luận tình yêu, vô lực lộ ra một nụ cười, làm sao cô không biết đạo lý này, nhưng cô rất muốn biết chính là... "Nếu không gặp lại cô ta, anh sẽ lựa chọn em chứ?"
Lâm Tiêu Mặc nghiêm túc tự hỏi thật lâu mới chậm rãi nói, "Sẽ không, bởi vì cô ấy là định mệnh duy nhất của tôi."
← Ch. 50 | Ch. 52 → |