← Ch.21 | Ch.23 → |
Vừa dứt lời, giọng một đàn ông lớn tuổi truyền đến, "Không biết lớn nhỏ, cái gì Mặc? Phải gọi Mặc ca ca."
Thích Giai nhớ rõ giọng nói này, chính là chú Trần buổi chiều tỏ ra không hòa nhã với cô. Cô chớp mắt, trực giác thông báo đồ ăn hôm nay ăn sẽ không ngon đây.
Thạch Đầu kéo Lâm Tiêu Mặc vào cửa, vừa đi vừa bất đắc dĩ lắc đầu, "Chú Trần, cô ấy vẫn luôn không biết lớn nhỏ, cứ gọi cháu là đại Thạch Đầu đó thôi."
"Anh vốn chính là đại Thạch Đầu đó thôi!" Cô gái nũng nịu giải thích, "Thạch Lỗi, Thạch Lỗi, bốn tảng đá đặt một chỗ, không phải là tảng đá lớn đầu đó thì là gì?" (Thạch: tảng đá, Lỗi: đá chồng chất)
"Anh nói, bất quá, tốt nhất để cho Lâm Tiêu Mặc tranh luận với em." Thạch Lỗi bất đắc dĩ thở dài.
"Hừ, Mặc sẽ không giống anh, chỉ biết khi dễ em."
Thích Giai vô tâm nghe lời nói nhỏ nhẹ của cô gái kia, cô giờ phút này xấu hổ muốn chết. Thạch Lỗi lôi Lâm Tiêu Mặc đi, để lại cô ở cửa một mình, đối với cánh cửa nửa mở đó, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong. May mà cô gái dẫn đường thông minh, thấy thế hướng vào bên trong cất giọng giòn tan, "Tiểu thư, cẩn thận."
Lâm Tiêu Mặc lúc này mới kinh ngạc phát hiện cô không theo kịp, vội mặc kệ bàn tay của Thạch Lỗi, lại đây dắt cô vào.
"Xin lỗi." Anh nhỏ giọng nhận lỗi.
"Không sao." Cô nắm chặt tay anh, quay đầu mỉm cười cảm kích với cô gái dẫn đường.
Vừa vào phòng, Trần Tuấn liền vẫy tay với Lâm Tiêu Mặc, "Tiêu Mặc, lại đây ngồi cạnh chú Trần."
Thích Giai sửng sốt, cố nén cười. Trần Tuấn này thật thú vị, bên cạnh ông chỉ có một chỗ trống, gọi Lâm Tiêu Mặc qua đó, chắc chắn là muốn gạt cô sang một bên, gián tiếp thể hiện rõ bữa tiệc hôm nay, cô chỉ là khách không được hoan nghênh.
Bất quá điều khiến Thích Giai kinh ngạc chính là, cô và chú Trần này chỉ mới gặp mặt lần đầu, sao lại có mâu thuẫn với ông, thậm chí là có ác cảm đi? Hay là gương mặt cô làm cho người ta ghét? Nghĩ đến đây, Thích Giai tự mình sờ sờ lên làn da trơn bóng.
Lâm Tiêu Mặc nghe được lời mời của Trần Tuấn không ổn, chân mày nhíu lại, chỉ vào vị trí bên cạnh Thạch Lỗi, lạnh lùng nói, "Không cần đâu, bọn con ngồi ở đây."
Anh cố ý nhấn mạnh "bọn con", muốn cho ông thấy anh cùng Thích Giai là đi cùng nhau, anh quyết không cho phép người phụ nữ của mình bị người khác lần nữa xem thường, không ngại đối phương là trưởng bối.
Thạch Lỗi nghe được giọng nói cố nén giận của anh, vội hướng đến vị trí bên cạnh, cười hòa giải, "Chú Trần, để Tiêu Mặc ngồi cạnh cháu, chúng ta cùng tâm sự."
Trần Tuấn là người tinh tường, nhìn thấy Lâm Tiêu Mặc làm như vậy là để bảo vệ Thích Giai, ngay lúc này với Thích Giai lại sinh thêm vài phần đáng ghét.
Bởi vì bản thân không có con trai, ông vẫn luôn yêu thương Tiêu Mặc như con ruột, mà Lâm Tiêu Mặc từ nhỏ cũng rất cung kính lễ phép với ông, lời nói đó chính là trực tiếp không nể mặt ông. Tuy trong lòng mất hứng, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, cho rằng cũng không phải con mình thật, ông cũng không thể giáo huấn tại đây được, đành phải sắc mặt u ám phân phó, "Mang đồ ăn lên."
Đồ ăn lần lượt được bê lên, cá Tây Hồ dấm chua, tôm Long Tĩnh bóc vỏ... Một bàn đầy đồ ăn nhưng tất cả đều là món ăn Hàng Châu, thấy vậy Lâm Tiêu Mặc tỏ ra khó hiểu, "Đây là nhà hàng Chiết Giang sao?"
"À." Mộng Dao ngồi bên tay trái Lâm Tiêu Mặc đáp, "Ông chủ là hội trưởng thương hội Chiết Giang, chuyên làm đồ ăn Chiết Giang, món Hàng Châu rất nổi tiếng."
Cô vừa nói, vừa gắp một miếng cá Tây Hồ dấm chua, đặt vào trong chén Lâm Tiêu Mặc, "Đây, anh thích nhất là thịt cá."
Thích Giai đang ăn, động tác liền ngưng lại, khẽ nhíu mày. Cô nâng mắt, gặp được tầm mắt của Mộng Dao.
Mộng Dao nhìn cô, cười nhạt, sau đó dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Tiêu Mặc, hờn dỗi, "Đừng chỉ lo ăn thôi, mang người đến, cũng không giới thiệu cho mọi người a?"
"Ai nha, anh quên mất." Lâm Tiêu Mặc buông đũa, hướng về người ngồi bên cạnh, giới thiệu một mạch, "Buổi chiều chú Trần đã gặp qua, người ngồi bên cạnh ông chính là cháu của ông, Lí Mộng Dao, đây là anh em tốt của anh, Thạch Lỗi."
Nói xong, anh đưa tay khoác lên bả vai cô, cười nói, "Đây là bạn gái tôi, Thích Giai."
"Xin chào." Lí Mộng Dao mỉm cười chào hỏi, "Không biết đồ ăn có hợp khẩu vị không, nếu ăn không quen cứ nói, gọi thêm món khác." Khí chất dịu dàng hào phóng kia cực kỳ giống bà chủ.
"Không cần đâu, rất ngon." Thích Giai khẽ đáp.
So với Lí Mộng Dao, phản ứng của Thạch Lỗi có phần sinh động hơn, anh nện một quyền vào ngực Lâm Tiêu Mặc, lớn tiếng ồn ào, "Bạn gái? Tiểu tử ngươi mới trở về không bao lâu, làm thế nào đã có bạn gái rồi?"
Lâm Tiêu Mặc chỉ cười không nói, cũng không giải thích nhiều, gắp một miếng thịt sườn vào bát Thích Giai, dặn, "Ăn mau lên, người này một hơi ăn được tám miếng, chậm sẽ hết phần em đó."
Thạch Lỗi bị vạch trần bản chất, ngượng ngùng vuốt vuốt gáy, "Yên tâm, anh làm thế nào cũng không tranh giành với em dâu đâu."
Thích Giai mỉm cười nghe hai người họ chọc nhau, ánh mắt lại quan sát Lí Mộng Dao. Người ta nói Giang Nam sinh mỹ nữ, nhìn Lí Mộng Dao sẽ biết lời đồn không ngoa, khuôn mặt trắng hồng tinh xảo, mắt to đen bóng, sống mũi cao thẳng, tóc dài thẳng vừa vặn làm tôn lên vẻ đẹp của gương mặt, bộ dáng gọn gàng, linh hoạt, khi giơ tay, nhấc chân, một cái nhăn mày, một nụ cười lại bộc lộ vẻ uyển chuyển dịu dàng, không khỏi làm người khác nhớ tới, trang điểm nhẹ nhàng giống như người từ phương Tây đến.
So sánh, Thích Giai cảm thấy được chính mình chỉ như viên thạch anh quá nhỏ, không thể thanh nhã bằng.
Thở dài thầm than, Thích Giai yên lặng đối phó với cái chân vịt trong bát, tự động che chắn những tiếng cười duyên liên tục truyền đến bên tai.
Bỗng nhiên, thanh âm trầm thấp già dặn của Trần Tuấn cắt ngang chuỗi tiếng cười kia, "Đúng rồi, Tiêu Mặc, khi nào con quay về Bắc Kinh?"
"Ngày mai." Lâm Tiêu Mặc trả lời.
"Tự mình lái xe sao?" Trần Tuấn hỏi.
"Vâng."
"Vậy nhân tiện đưa Mộng Dao đi Bắc Kinh." Trần Tuấn đưa mắt nhìn Lí Mộng Dao, "Nó một mình lái xe ta không yên tâm."
"Được." Lâm Tiêu Mặc sảng khoái đáp ứng, "Vậy trước khi đi sẽ gọi điện thoại cho chú."
Nghe Lâm Tiêu Mặc trả lời, Thích Giai sợ run chớp mắt một cái, trong tiềm thức cô cũng không hy vọng sẽ cùng Lí Mộng Dao đi chung xe về Bắc Kinh, đang suy đoán Trần Tuấn có chủ ý gì, thình lình nghe được có người nói với mình.
Là thanh âm của Lí Mộng Dao, "Thích Giai, tôi cùng hai người trở về không có việc gì chứ?"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Lí Mộng Dao, lấy lại bình tĩnh mới nói, "Không sao."
"Thật sự là không sao chứ? Có quấy rầy thế giới riêng của hai người không?" Lí Mộng Dao nháy mắt, tỏ vẻ hồn nhiên ngây thơ.
Thích Giai mím môi, nghiền ngẫm đánh giá vẻ mặt chân thành của Lí Mộng Dao, cúi đầu cười, nữ nhân này thì ra cũng nhìn thấu tâm tư cô, hay là khéo léo nhanh nhẹn từ nhỏ, đặc biệt suy nghĩ vì người khác? Thấy cô thật lâu không trả lời, Lí Mộng Dao vội quay sang Trần Tuấn nói, "Cậu, con thấy anh Tiêu Mặc có thể không được tiện, vẫn là con tự mình lái xe đi."
"Người yên tâm, tuy rằng kĩ thuật con có một chút không ổn, nhưng chạy chậm, hẳn là sẽ không có việc gì đâu, cùng lắm là đi như rùa đến thủ đô vậy..."
"Vậy sao được, rất nguy hiểm, vậy con chờ ta xong việc, để lái xe đến đưa con." Trần Tuấn cũng hợp xướng với cô.
"Người làm xong việc này cũng phải đến cuối tuần, ở Bắc Kinh có chờ con đâu."
"Không được, tuyệt đối không thể xem sinh mạng là chuyện giỡn chơi." Trần Tuấn kiên quyết phản đối cháu gái mình tự lái xe đi Bắc Kinh.
"Vậy có thể làm sao bây giờ, con lại không muốn làm phiền anh Tiêu Mặc..." Lí Mộng Dao lời nói không che đậy sự mất mát, vừa nói, ánh mắt vừa xem xét Thích Giai, người sáng suốt đều nhìn ra được, nói là sợ làm phiền, chính là Thích Giai ngại cô làm vướng bận thôi!
Nghe cậu cháu hai người đối thoại, Thích Giai nhăn mày, cảm thấy bế tắc. Đây là hợp xướng, lại xướng cho ai nghe đây? Không phải cô, cô không cần nghe, cũng không phải Thạch Lỗi, anh ấy so với mình còn không liên quan hơn, là Lâm Tiêu Mặc. Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt giả vờ quan tâm chu đáo của Lí Mộng Dao, bỗng dưng hiểu được hoàn toàn nghĩa của từ thông dụng hiện nay - trà xanh B, cũng biết được nguyên nhân Trần Tuấn không thích mình.
Cô cười thầm, tay đặt trên đầu gối nắm thật chặt, lại ngẩng đầu nói, "Lí tiểu thư, cô không cần lái xe, ngày mai khi chúng tôi đi, sẽ dặn Tiêu Mặc gọi điện cho cô."
"Sao lại không biết ngại như vậy?" Lí Mộng Dao bộc lộ bộ dáng thẹn thùng, "Làm vậy có làm phiền đến hai người không?"
Thích Giai mím môi khẽ chế giễu, trong lòng lên tiếng, thật sợ làm phiền cũng đừng mẹ nó mở miệng nha!
Lâm Tiêu Mặc thấy Thích Giai không nói lời nào, vội nói, "Không có việc gì, anh đến lúc đó sẽ liên lạc với em."
Dùng cơm xong, Trần Tuấn dự định đi đánh golf, Lâm Tiêu Mặc từ chối nói buổi tối còn có việc, Lí Mộng Dao cũng nũng nịu duyên dáng phụ họa, "Cậu, người thật không hiểu tình hình, người ta còn bận thế giới hai người."
Nói xong còn nháy mắt mấy cái với Lâm Tiêu Mặc, động tác thập phần xinh đẹp, nhưng Thích Giai bên này nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái, suýt nữa đem đồ ăn tối toàn bộ nôn ra.
Thấy Lâm Tiêu Mặc đã quyết ý, Trần Tuấn liền không đợi lâu, hỏi, "Vậy tạm biệt. Mộng Dao, con cùng Thạch Lỗi đi dạo, ta quay về khách sạn nghỉ ngơi trước."
Sau khi rời khỏi, Lâm Tiêu Mặc thấy Thích Giai mất hứng thú, liền hỏi, "Chúng ta lại đi shopping, hay quay về khách sạn luôn?"
"Sao cũng được." Cô bất mãn mở lời.
"Sao vậy?" Anh dừng bước chân, kéo hai tay cô, hỏi, "Mất hứng? Vì chú Trần?"
"Em không cần để ý đến ông ấy. Trước kia ông ấy là quân nhân, làm gì cũng có thói quen nghiêm túc."
Thích Giai cười khẽ. Thái độ của Trần Tuấn tất nhiên làm cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô để tâm đến Lí Mộng Dao hơn. Theo trực giác phụ nữ, cô vẫn thấy Lí Mộng Dao đối với cô có ý thù địch, mặc dù cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng nét cười đó lại làm cho cô cả người không thoải mái.
Dường như nhìn thấu tâm tư, Lâm Tiêu Mặc nâng cằm cô lên, "Có phải bởi vì Mộng Dao không?"
"Hai người rất thân thiết sao?" Cô không đáp mà hỏi lại.
"Mẹ cô ấy là bạn học với mẹ anh, anh, Thạch Lỗi và cô ấy từ nhà trẻ đến trung học đều cùng lớp, sau cô ấy thi tuyển khoa văn, rồi đến học đại học R."
"Thanh mai trúc mã?" Thích Giai nâng mày liễu.
Lâm Tiêu Mặc vẫn ung dung nâng cằm cô, thanh âm tràn đầy ý cười, "Ai, chua quá, em ghen sao?"
Thích Giai trừng mắt, thừa nhận một cách tự nhiên, "Có chút."
Lâm Tiêu Mặc cười càng vui vẻ, "Ghen là được rồi, chứng minh em yêu anh."
Thích Giai cho anh một cái liếc mắt xem thường, tức tối xoay người, "Yêu cái đầu, mặc kệ anh."
Anh một tay kéo Thích Giai vào trong lòng, cười lớn, "Bảo bối, anh thích nhìn em ghen. Chỉ là, em suy nghĩ nhiều quá, trong lòng anh chỉ chứa một mình em thôi."
Tình cảm của anh cô đương nhiên hiểu, nhưng mà từ khi đi học cô đã biết được, Lâm Tiêu Mặc rất sáng chói, cho dù anh có kiên định một lòng một dạ, nhưng vẫn không thể ngăn chặn ong bướm người trước ngã xuống, người sau tiếp bước. Từ Lạc Hú theo anh từ Mĩ đến Bắc Kinh, còn có trà xanh muội muội thanh mai trúc mã... Một người so với người kia khó chơi, còn đáng ghét hơn.
Cô thở dài thầm than, áp mặt kề sát ngực anh, nâng tay, nhẹ nhàng, chặt chẽ vòng quanh thắt lưng anh.
Mặc dù không có hứng thú, nhưng Lâm Tiêu Mặc vẫn mang cô đi phố Italy phong tình, đi dạo nơi chốn cũ lần nữa, nhớ lại kỷ niệm đẹp lúc đó, tâm tình Thích Giai cũng khoan khoái, dễ chịu hơn.
Khi đi ngang qua một quán, Lâm Tiêu Mặc nhẹ giọng hỏi, "Em còn nhớ quán kia không? Mình đi vào đó uống một chén?"
Thích Giai nghiêng người ngắm anh, hừ nhẹ, "Sao rồi, muốn để em say, rồi làm chuyện thỏa ham muốn à?"
Lâm Tiêu Mặc duỗi tay, đem cô vào trong lòng, cười nói, "Không cần say cũng có thể muốn làm gì thì làm."
Nói xong, anh cúi đầu xuống, dán môi trên môi cô, "Tiểu trư, đi thôi, anh mang em đi tìm lại kỷ niệm..."
← Ch. 21 | Ch. 23 → |