Truyện:Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế - Chương 006

Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Trọn bộ 137 chương
Chương 006
Bắn vào trong
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Vân Đào vừa ngửa ra sau, Diệp Hào liền ôm cô trở về, chóp 𝓃ⓖự·𝖈 vểnh lên lại rơi vào phạm vi công kích của sợi tóc.

Ngứa quá.

"Sao thế, muốn nhìn à?"

"Ưm hửm, muốn nhìn cái gì?"

Đầu ngón tay của Diệp Hào đè lên gáy Vân Đào, từ từ dùng sức buộc Vân Đào phải cúi đầu xuống.

"Đây, nhìn đi."

Vân Đào cố gắng lấy lại một chút tỉnh táo từ trong tình dục, khi cô mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là mái tóc đen dài đen đang lắc lư theo cơ thể Diệp Hào, sau đó là đầu v* nhỏ màu hồng nhạt, xuống chút nữa là cơ bụng tám múi rõ ràng, cùng với...

"A ư~" đầu óc Vân Đào trống rỗng, có thứ gì đó trực tiếp tấn công vào đỉnh đầu cô.

Cô nhìn thấy cái gì vậy?

Cô nhìn thấy dương v*t to dài của Diệp Hào đang ra vào cơ thể mình, vì quá to nên lúc đẩy vào 𝐫ú_𝐭 г_🔼, phần thịt âm đ*o hồng hào bị kéo ra rồi lại bị đẩy vào.

Cô thấy ái dịch giữa hai người chảy ra rất nhiều, khi Diệp Hào cắ-Ⓜ️ ✅à-o, trứng dái vỗ vào ɱ-ô-ⓝ-🌀 cô phát ra tiếng vang bạch bạch, đồng thời cũng vỗ cho ái dịch văng khắp nơi.

A, hình ảnh này quá 🅓_â_ɱ đ_ã𝐧_🌀 rồi, Vân Đào chấn động cả 👢ℹ️-𝓃-h ⓗồ-ⓝ. Cô phải áp trán mình vào xương quai xanh Diệp Hào để giữ cho chính mình không ngã quỵ xuống, cô không muốn nhìn nữa, nhưng lại khống chế không được chính mình không nhìn xuống.

dương v*t của Diệp Hào rất đẹp, giống như bản thân hắn vậy, trắng nõn tinh xảo, lúc ra vào cơ thể cô, được bao phủ bởi ái dịch dính dính, sáng bóng như ngọc.

dương v*t đẹp như vậy, cô rất muốn nếm thử.

Muốn l-ï-ế-𝖒 nó, muốn Ⓜ️ú_✞ nó, muốn nó rót vào cổ họng của mình...

A, không được nghĩ nữa, không được nhìn nữa.

Tận mắt nhìn thấy dương v*t của Diệp Hào thao tiểu huyệt mình, 𝐤h.0á.𝐢 ⓒ.ả.m vốn đã không thể kiểm soát được lại tăng gấp bội.

Cô sắp không được rồi.

Nhưng vào lúc này, động tác của Diệp Hào đột nhiên tăng tốc, nơi riêng tư gần nhất giữa hai người phát ra liên tiếp tiếng phốc phốc, bốp bốp.

"Haah~ah~haah~không, đừng~ huhuhu, không chịu được nữa..."

Vân Đào cảm thấy mình sắp ngất đi vì 𝐬ư·ớ·𝐧·🌀, cuối cùng cô dời tầm mắt, há mồm cắn lên vai Diệp Hào.

Đối với Diệp Hào mà nói, vết cắn của Vân Đào giống như mèo con gặm cắn thôi, không những không đau mà còn khiến hắn càng thấy κ*í↪️*♓ t*ⓗ*í𝖈*♓ hơn.

"Hừm ưm~Đào Đào, a~"

Tốc độ của Diệp Hào càng nhanh hơn.

"Em chặt quá, ưm~thật thoải mái~a~"

Vân Đào:"..."

Mẹ nó, anh có thể im đi được không?

Tiếng kêu của Diệp Hào mang đến tê dại khiến Vân Đào gần như không thể ngồi yên được, nước trong huyệt cô lại phun ra mấy lần, tưới lên dương v*t của Diệp Hào.

Trước khi Vân Đào trượt chân, Diệp Hào đã ôm Vân Đào đứng dậy, hắn vừa thao Vân Đào vừa lùi về phía sau, sau đó ngồi ở trên nắp bồn cầu, còn Vân Đào thì ngồi trên người mình.

Tư thế nữ trên nam dưới càng khiến dương v*t cắm sâu hơn, cửa cung trực tiếp bị quy đầu ép mở ra.

Vân Đào đau đớn kêu lên, "Ra ngoài, anh đi ra đi, huhuhu..."

Diệp Hào không những không đi ra ngoài, mà còn tiếp tục thúc sâu vào trong, "Ra ngoài? Hửm?"

Diệp Hào ôm eo Vân Đào nâng lên cho đến khi 𝖗*ú*т ⓡ*𝖆 nửa cây dương v*t, sau đó hắn lại ấn mạnh Vân Đào xuống, dương v*t đ.â.ɱ xuyên qua hoa tâm, trực tiếp đâ·𝖒 ѵà·ⓞ cửa tử cung.

"Ah ưm ~"

"Tôi, ưm~, anh đang ngồi, a~không có động nha~"

Vân Đào: "..."

Vô sỉ!

Diệp Hào lại nhấc Vân Đào lên rồi ấn xuống, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Vân đào giống như bèo trên mặt nước, hoàn toàn không thể làm gì được, cô bị ⓚ𝒽𝑜á-ı 🌜-ả-𝐦 bao phủ, ngay cả ý thức cũng trở nên hỗn loạn.

"Diệp, a, Diệp~Diệp...Diệp Hào, ưm ~"

Vân Đào thậm chí không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, cô chỉ có thể rê_𝖓 ⓡ_ỉ theo bản năng, trong lúc đó còn xen lẫn tên Diệp Hào.

Nghe Vân Đào liên tục gọi tên mình, trong lòng Diệp Dao mềm nhũn, động tác của hắn nhẹ nhàng lại, giọng nói trầm thấp 𝐠ợ_𝐢 𝐜ả_𝐦.

"Đào Đào."

Hắn cúi xuống cắn vào vú Vân Đào, lúc thì dùng lưỡi trêu chọc núm vú, lúc thì dùng răng cắn đầu v*, lúc thì dùng sức ⓜú●t.

Hắn muốn dạy cho tiểu yêu tinh 𝐪u.🍸.ế.п 𝓇.ũ này một bài học.

Vân Đào thoải mái ngẩng cổ lên lần nữa, khẽ híp mắt, ngọn đèn trên đỉnh đầu trở nên sáng lạn, dường như có vô số điểm sáng đầy màu sắc rực rỡ đang nhảy múa, toàn bộ phòng tắm, cả đất trời, cả cô và Diệp Hào đều trở nên mộng ảo.

Cô lại l●ê●𝓃 đỉn●𝖍 rồi.

Cô cúi đầu xuống nhìn Diệp Hào, để ý thấy tầm mắt cô, Diệp Hào cũng thẳng lưng nhìn cô.

Bởi vì vận động quá mức, trên trán Diệp Hào lấm tấm mồ hôi, có giọt mồ hôi trượt qua sống mũi cao thẳng, qua đôi môi mỏng ⓖ*ợ*𝐢 ↪️ả*〽️, qua đường quai hàm rõ ràng, rơi xuống nơi riêng tư của hai người đang gı.𝖆.ο hợ.ρ.

Trong mắt Diệp Hào, trên gương mặt ửng hồng, thậm chí cả mái tóc dài ướt sũng trên trán, đều nhiễm hơi thở tình dục nồng đậm.

Vân Đào nuốt nước bọt.

Vân Đào dùng hai tay nâng mặt Diệp Hào lên, nghiêm túc nói:

"Diệp Hào, em muốn 𝒽*ô*п anh."

Nói xong, không đợi Diệp Hào đồng ý, cô nhắm mắt lại, hơi hé miệng, vươn lưỡi nhỏ ra chậm rãi 𝖍ô*n Diệp Hào, giống như biết Diệp Hào sẽ không từ chối mà sẽ chủ động tiếp nhận nụ ♓.ô.n của mình.

Diệp Hào đương nhiên sẽ tiếp được, hắn cũng bắt chước theo Vân Đào, há miệng vươn lưỡi ra, gần như là gấp gáp tiến tới.

Đầu lưỡi hai người chạm nhau giữa không trung, sau đó đều rụt lại rồi lại chạm vào nhau, dây dưa cùng một chỗ.

Chất lỏng từ giữa đầu lưỡi hai người nhỏ xuống, rơi vào dương v*t đang cương đến phát đau của Diệp Hào.

Diệp Hào sắp bắn rồi.

Hắn giữ eo của Vân Đào ấn mạnh về phía mình, để bản thân và Vân Đào gắn kết chặt chẽ hơn, sau đó không ngừng thúc mạnh vào cửa tử cung của Vân Đào.

K*♓0á*i 𝒸ả*ⓜ mãnh liệt ập đến, Vân Đào suýt nữa ngất đi vì 𝐬-ướ𝖓-𝖌, với cô đã làm thì phải làm đến cùng, cô chủ động đưa lưỡi của Diệp Hào vào miệng mình, 𝖒●ú●𝖙 mạnh.

"A ưm ~"

­Trên dưới đều được bao bọc trong ấm áp m_ú_† chặt, Diệp Hào rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn nâng 𝖒-ô-п-ℊ Vân Đào rồi đứng thẳng lên, đ-â-ⓜ vừa mạnh vừa nhanh.

"Ưm~Đào Đào, Đào Đào, Đào Đào, a~ s.ướ.𝖓.𝖌 quá ~Đào Đào, cô gái của anh, ha a~" Vân Đào ôm lấy cổ Diệp Hào, tựa đầu vào vai Diệp Hào, vô thức 𝓇.ê.п r.ỉ.

Cô sắp bị Diệp Hào đ*â*ɱ 𝒸●♓●ế●t rồi.

"Đừng bắn, bên trong..."

Đây là sự quật cường cuối cùng của Vân Đào, sau khi nói xong lời này, cô hoàn toàn rơi vào vòng xoáy 𝐝●ụ●𝐜 𝐯●ọ●𝓃●ⓖ, không còn thốt ra được một câu nào nữa.

"Đừng lo, hừ ưm ~ Anh, có thuốc..."

Sau khi ra vào mấy chục lần, Diệp Hào thúc về phía trước, chen vào cổ tử cung của Vân Đào rồi bắn.

"A~" Vân Đào bị ✝️ⓘ𝖓●𝐡 𝖉ị●🌜●𝐡 п●óⓝ●ℊ 𝐛ỏ●𝓃●g rót vào cũng 𝐥*ê*ⓝ đ*ỉ*𝐧*♓ theo, hai người ôm chặt lấy nhau, cảm nhận κ𝖍🔴á●𝖎 𝐜ả●〽️ tột cùng từ cao trào mang đến.

"Đào Đào~" Diệp Hào sư_ớп_🌀 đến mức ánh mắt dần trở nên tan rã, lúc т*ℹ️*𝐧*𝒽 𝒹ị*𝐜*ⓗ vẫn chưa bắn xong, hắn còn đưa đẩy dương v*t vào trong hoa huy*t, mỗi lần ra vào đều kêu "Đào Đào".

Nghe được hai chữ Đào Đào như rên rĩ này, khiến Vân Đào muốn ngừng mà không được, cô dứt khoát chặn miệng Diệp Hào lại, thậm chí còn hung dữ cắn lên môi Diệp Hào.

Mùi Ⓜ️á-ⓤ tươi tanh mặn lập tức tràn ngập trên môi lưỡi hai người.

Sau khi nếm được vị ɱ·á·𝖚 tươi mình thích, dương v*t vừa bắn xong đang mềm xuống lại có xu hướng ngóc đầu lên.

Vân Đào:???

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 6 ★彡

Chương (1-137)