Đoàn trưởng, cầu xin anh
← Ch.126 | Ch.128 → |
Edit: Himee
Ngứa, ngứa quá.
Cơn ngứa do lông đuôi Ⓜ️_ề_ⓜ 𝖒ạ_ℹ️ lướt qua da, còn có cơn ngứa ngáy do hoa huy*t trống rỗng không được thỏa mãn.
Vân Đào muốn gãi chỗ chiếc đuôi lướt qua, nhưng hai tay bị chiếc đuôi khác giữ chặt trên đỉnh đầu không thể động đậy, cô chỉ có thể vặn vẹo ✝️·ⓗ·â·ռ 𝖙h·ể để giảm bớt cơn ngứa ngáy khó chịu.
Vân Đào càng muốn dương v*t của Sùng Minh tiến vào lấp đầy sự trống rỗng, nhưng Sùng Minh dường như không nghĩ vậy.
Những ngón tay ngưng tụ từ sương đen, không có độ ấm và lạnh lẽo, Vân Đào không những không thể bỏ qua mà ngay cả từng cử động nhỏ cũng đều rõ ràng như chính mình tận mắt nhìn thấy.
Nó từ từ trượt qua âm đ*o Vân Đào, từ dưới lên trên, đẩy mở từng lớp môi âm đ*o lớn nhỏ ra. Đốt ngón tay đ_ư_ⓐ ✔️à_0 một chút rồi г·ú·🌴 𝖗·ⓐ, sau đó xoa lên â.m 𝐯ậ.𝐭, xoay một vòng quanh â·ⓜ ⓥ·ậ·†, rồi lại từ trên trượt xuống, tương tự chỉ 𝖈ắ*ɱ ✔️à*🔴 nửa đầu ngón tay liền rú-🌴 r-𝒶, lặp đi lặp lại như thế.
"Haa~ a~ đoàn trưởng... đừng, a~" Vân Đào vặn vẹo ✞𝐡â_n 🌴_𝒽_ể càng lúc càng mạnh, cô sắp không thể kiểm soát được bản thân rồi.
Miệng hoa huy*t đã sớm ướt sũng, có giọt mật tí tách nhỏ xuống sàn nhà, tích thành một vũng nước mập mờ.
"Đoàn... trưởng... huhu, đừng mà, haa... cầu xin anh..."
Vân Đào bị 𝒹.ụ 🅓.ỗ sống không bằng ⓒ♓●ế●t.
Sùng Minh thu tay lại như cô mong muốn, nhưng ngay sau đó hai cái đuôi liền thuận thế để lên miệng hoa huy*t và cúc hoa, chóp đuôi co lại bằng cánh tay trẻ con, từ từ tiến vào.
Hàng ngàn sợi lông giống như những gai m-ề-〽️ ⓜạ-𝒾, 𝐜-ọ x-á-t thịt mềm trong hoa huy*t, từng chút một tiến vào sâu trong hoa huy*t.
"A a~" 🎋♓·0á·ℹ️ c·ả·ɱ mãnh liệt lan tràn khắp cơ thể, cô không nhịn được rên lớn, "Đừng~ a~ đừng mà... huhu... A~ haa~ đừng mà... không, hừ ưm~~ đoàn trưởng, cầu..."
Tiếng ⓡ_ê_п 𝐫_ỉ của Vân Đào trở nên nhỏ vụn, cơ thể cô căng lên, đẩy eo siết 𝖒·ô𝐧·ℊ để chống lại những làn sóng ⓚ●h𝖔●á●ℹ️ 𝖈ả●〽️ ngày càng mạnh mẽ.
Cánh tay Sùng Minh vòng qua eo Vân Đào, ôm cô vào lòng, hắn từ trên cao nhìn xuống Vân Đào đang ý loạn tình mê, mang theo một chút bễ nghễ.
"Đừng?"
"Ưm~ đoàn trưởng..." Chiếc đuôi vẫn đang tiến vào, Vân Đào mất hết sức lực ngã gục vào người Sùng Minh, giọng điệu lộ ra sự đáng thương và cầu xin không cần phải ngụy trang. , "Đoàn trưởng... huhu, em sắp không xong rồi..."
Yết hầu Sùng Minh lăn lộn, người phụ nữ trong 𝖓-ɢ-ự-↪️ không hề biết sự cầu xin của mình thực ra là chất xúc tác tình dục, còn liên tục 🌜-ọ ✖️-á-🌴 vào người hắn như một chú mèo con, cầu xin hắn.
Chiếc đuôi tiến thẳng vào cửa tử cung cuối cùng cũng dừng lại, sau đó chậm rãi 𝓇ú_ⓣ r_🔼 ngoài, nhưng chỉ rút được một nửa rồi lại 𝒸ắ*ɱ ν*à*𝐨 trong.
"Aa~~ haa~ anh... a..." Má Vân Đào đỏ bừng vì 🎋♓.🔴.á.ℹ️ ⓒ.ả.𝐦 vọt đến, cô thật sự có hơi nôn nóng, cầu xin không được liền bắt đầu giãy giụa phản kích.
Dị năng hệ lôi kích hoạt! Cô định đánh tan hai chiếc đuôi trong cơ thể.
Thật đáng tiếc vì ý tưởng này, mặc dù cô đã thăng lên cấp sáu, nhưng Sùng Minh là cấp tám, dị năng lôi của cô vừa bắt đầu phát huy tác dụng liền tắt lửa.
"Móng vuốt lộ ra quá nhanh." Sùng Minh giữ chặt cằm Vân Đào, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Giả vờ đáng thương thì phải giả vờ đến cùng chứ."
Đến lúc này, Vân Đào cuối cùng cũng nhận ra, độ tín nhiệm với cô của Sùng Minh đã giảm xuống giá trị âm, tất cả sự ngụy trang của cô đều không còn tác dụng, ngay cả những thủ đoạn nhỏ trên giường cũng không thể thực hiện được.
Hơn nữa Sùng Minh không phải Diệp Hào, sẽ không tha thứ cho sự phản kháng của cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bị 🌜.ưỡ.п.ɢ é.ⓟ đến nỗi để lại bóng ma, cô ở với Sùng Minh, chỉ có thể bị ép **. Bất kỳ sự phản kháng nào của cô sẽ tăng lên gấp đôi trên người mình.
Huhuhu, xong đời rồi. Đọc Full Tại
"Không, em không có giả vờ... A~" Vân Đào chưa kịp nói xong thì miệng hoa huy*t đã bị một thứ п●óռ●🌀 🅱️●ỏ●𝐧●🌀 đè lên, là quy đầu của Sùng Minh, chiếc đuôi nhanh chóng được г●ú●𝖙 𝖗●@, dương v*t còn to hơn cả chiếc đuôi co lại ⓒắ-𝖒 𝖛à-𝖔, đ_â_𝖒 thẳng vào cửa tử cung.
"Aaa!"
Chiếc đuôi là sương đen ngưng tụ, không có nhiệt độ, nhưng dương v*t Sùng Minh nóng như bàn là, cái này đâ*〽️ ѵà*𝖔, hoa huy*t vốn đã bị chiếc đuôi làm cho mẫn cảm từ lâu bị cái này làm nóng lên, 𝐬.ướ.п.ɢ đến nỗi Vân Đào lập tức 𝐥●ê●n đỉ●ռ●♓.
Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt cô, cơ thể cô run lên vì ⅼê-п đỉⓝ-𝖍, tiếng г●ê●𝖓 r●ỉ trong miệng hoàn toàn vỡ ra thành những tiếng rên đứt quãng.
Sùng Minh không hề thương tiếc vì cô đang cao trào, eo hắn nhanh chóng di chuyển, dương v*t tự do rong ruổi trong cơ thể Vân Đào, đuôi sau cũng đưa đẩy theo tần suất của hắn.
Đây có lẽ là lần đạt 𝖈ự-𝖈 k-h-0-á-ï dài nhất mà Vân Đào từng có kể từ khi cô bắt đầu tiếp xúc với ⅼ-à-ɱ t-ì-n-𝒽, chờ cô hoàn hồn từ trong cao trào, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn hầu như không còn, trực tiếp tê liệt thành một người vô dụng.
Cơ thể dường như không phải của mình, cô không thể khống chế được nó, chỉ có thể п𝒽ấ-𝖕 𝖓h-ô theo chuyển động của Sùng Minh.
"A~haa~" Thanh âm của Vân Đào lúc cao lúc thấp, uyển chuyển kiều mỵ, truyền vào lỗ tai Sùng Minh như tê dại.
Hắn cúi đầu chặn môi Vân Đào, nuốt chửng tiếng 𝐫.ê.𝖓 𝓇.ỉ của cô vào bụng.
Lưỡi của hắn ⓣ♓.â.〽️ п𝒽ậ.𝖕 vào trong miệng Vân Đào, quấn lấy chiếc lưỡi ⓜề_Ⓜ️ 𝐦_ạ_❗ của cô, hút lấy nước bọt ngọt ngào của cô. Hắn giảm tốc độ ** cô, được т*♓*ở 🅓ố*𝐜, Vân Đào quả nhiên bắt đầu đáp lại nụ ⓗ-ô-ⓝ của hắn.
Sùng Minh trầm mê trong nụ ⓗô-𝐧 của Vân Đào.
Nụ 𝒽ô*ռ của cô giống như thiếu nữ lần đầu nếm thử tình yêu say đắm, ngượng ngùng, nhưng không mất đi sự lớn mật, sau khi dịu dàng triền miên, sẽ phát động tiến công, ý đồ chiếm lấy vị trí chủ đạo.
Tính cách và bản thân rất giống nhau, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Qua thật lâu, lâu đến mức Vân Đào lại cao trào thêm hai lần thì Sùng Minh mới bắn.
Sùng Minh nằm trên ghế dài, Vân Đào cả người vô lực nằm trên người hắn. Hai người đồng thời 👢ê·ⓝ đỉ·ⓝ·ⓗ, 𝐭𝒽·ở ♓·ổ·n 𝐡·ể·ⓝ một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh.
"Đoàn trưởng, sau này anh có thể biến thành một con vật khác không? Ví dụ như, hmmm, có thể biến thành con mèo hay gì đó, không phải anh thích mèo sao?"
Cô được Sùng Minh chăm sóc ba chỗ công bằng, sau đó lại bị Sùng Minh ** đến nỗi không biết ngày hay đêm, như vậy thêm hai ba lần nữa, có lẽ cô sẽ phát điên mất.
Hơn nữa cô có dị năng bóng tối, cô đương nhiên biết người dị năng có thể cảm nhận được sức mạnh từ sương đen, nhưng lại không thể cảm nhận được κ𝒽𝐨á_ⓘ 🌜_ả_m khi ⅼ*à*𝐦 𝐭*ìռ*♓, vậy hắn cố ý dùng đuôi ** cô không phải là bắt nạt người sao?
"Truyền thuyết nói mèo cũng có chín đuôi." Sùng Minh nhàn nhã nhìn vẻ mặt Vân Đào cứng đờ.
Vân Đào: "..." Á, bị nhìn thấu rồi.
"Vậy anh đừng biến đổi nữa, em biến cho anh xem, anh muốn em biến thành cái gì em sẽ biến thành cái đó! Chỉ cầu xin anh đừng dùng đuôi ** em nữa, em thật sự sắp bị ** hỏng rồi."
Vân Đào khóc chít chít, mặt mũi là cái gì, nó không tồn tại trước mặt Sùng Minh.
Vì thế, Vân Đào lập tức ngưng tụ sương đen thành tai mèo và đuôi mèo đen.
Hiện giờ Vân Đào khống chế dị năng rất tốt, tuy tai và đuôi được ngưng tụ lại không bằng Sùng Minh, nhưng cũng đủ lấy giả tráo thật.
Cô đứng dậy, ngồi lên bụng Sùng Minh, sau đó xấu hổ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đỏ mặt nghiêng đầu kêu meo meo.
"Meo~"
Sùng Minh: "..."
Người không có giới hạn là em đó, Đào Đào.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 127 ★彡
← Ch. 126 | Ch. 128 → |