Truyện:Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế - Chương 098

Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế
Trọn bộ 137 chương
Chương 098
Quà thành niên (3p)
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

<images>Edit: Himee

Hai đầu v* của Vân Đào bị Kỷ Thâm và Kỷ Hàm mỗi người ngậm một bên, nhiệt độ cơ thể của cô bị kẹp giữa hai người. Cô sẽ cảm thấy cơ thể Kỷ Hàm nóng và cơ thể Kỷ Thâm lạnh, đặc biệt là môi lưỡi.

Một lạnh một nóng, k.í.𝒸.♓ t𝖍íⓒ.ⓗ khác nhau, κ●𝖍●ⓞ●á●ℹ️ ↪️ả●𝖒 khác nhau, đồng thời tập kích lên đại não, Vân Đào thoải mái đến mức không thể kiềm chế được, thấp giọng 𝐫ê_𝓃 ⓡ_ỉ.

"Hừ ưm~ ưm" Vân Đào cắn mu bàn tay, cảm giác xấu hổ khiến cô không muốn 𝐫ê-ⓝ 𝐫-ỉ trước mặt hai đứa em, nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra những tiếng 𝐫-ê-𝓃 г-ỉ nhỏ.

Tay Kỷ Hàm chạm vào da cô sờ xuống bụng dưới, ngón tay trượt về phía hoa huy*t, cô theo phản xạ khép chân lại, 𝖐*ẹ*p cⓗặ*t tay Kỷ Hàm, không cho cậu tới gần nữa.

Kỷ Hàm cong chân, dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, Kỷ Thâm bên kia cũng cong chân, gần như đè xuống chân còn lại của cô cùng một lúc.

Hai chân của Vân Đào bị giữ chặt, hoa huy*t bị ép mở ra, lộ ra hoa huy*t đã sớm đ●ộ𝓃●ℊ т●ì𝖓●♓, đóng mở chờ đợi được lấp đầy.

Tay Kỷ Hàm không bị cản trở, thành công chạm vào miệng hoa huy*t, ngón giữa theo mật dịch chậm rãi 𝖈_ắ_𝐦 𝐯_à_🅾️.

Ngón tay nóng rực 𝖈ắ·m 𝐯à·𝐨, hoa huy*t chặt không chờ được hút chặt nó. Kỷ Hàm thử rút ngón tay ra, dùng lực nhẹ, đúng là không thể rú*𝐭 ⓡ*🔼 được.

"Chị..." Kỷ Hàm cúi đầu gọi Vân Đào, "Hình như tiểu huyệt rất chào đón em."

"Cậu... đừng~hừ ưm~" Vân Đào xấu hổ đến nỗi không chịu được, cô đã bị hai anh em Ⓜ️ú·ⓣ đến nỗi trong lòng ngứa khó nhịn từ lâu, lúc này lại bị ngón tay của Kỷ Hàm ⓒắ-𝖒 ⓥà-o hoa huy*t, ԁụ.𝒸 𝐯ọn.ℊ như dời núi lấp biển dường như bao trùm lấy cô.

Rất muốn.

"Ha a~Kỷ Thâm!" Vân Đào đang cố gắng xoa dịu ◗ụ*↪️ ν*ọ*𝖓*ℊ của mình, ai ngờ một ngón tay khác lại ↪️ắ*〽️ ✅à*𝑜 trong tiểu huyệt, lành lạnh, là Kỷ Thâm.

Kỷ Thâm ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu xanh lam đang bị tình dục lây nhiễm mang theo chút nghi hoặc, như thể đang dùng ánh mắt hỏi cô, không thể sao?

Đứa trẻ nhạy cảm này!

Vân Đào biết hễ cô tỏ ra hơi từ chối hoặc khó chịu, Kỷ Thâm nhất định sẽ rút ngón tay ra, có lẽ sẽ không bao giờ cắm ngón tay vào nữa.

Đây là lần đầu tiên của cậu.

Vân Đào trong lòng thở dài, đưa tay sờ lên mặt Kỷ Thâm, người phía sau rõ ràng giật mình sửng sốt một chút, nghi hoặc trong mắt càng đậm. Vân Đào đỡ người dậy lại gần cậu, 𝖍·ô·n cậu, đầu lưỡi Ⓜ️ề-𝐦 Ⓜ️-ạ-❗ dễ dàng đẩy ra răng môi cậu, chạm vào lưỡi mát lạnh của cậu.

Trong đầu Kỷ Thâm ong một tiếng, cậu đè Vân Đào xuống giường 𝖍_ô_𝖓 lại cô, không còn cẩn thận từng li từng tí giống vừa nãy, cậu 𝒽●ô●𝐧 tùy ý, 𝒽.ô.𝓃 phóng túng.

"Ưm~" cảm ứng song sinh khiến Kỷ Hàm đang ɱú.ⓣ đầu v* Vân Đào, đồng thời dường như đang ⓗ-ô-𝓃 Vân Đào, cảm giác này quá kỳ diệu, làm cậu ✞_♓_ở ◗ố_𝒸 càng ngày càng thô nặng.

Ngón tay cắm ở bên trong hoa huy*t cũng theo đó động đậy, rõ ràng là ngón tay của hai người, nhưng tần suất co rút lại hoàn toàn giống nhau, thậm chí ngay cả lực c*ọ 🔀á*t vách tường thịt cũng giống nhau, khác biệt duy nhất dường như là nhiệt độ.

Ban đêm yên tĩnh, chiếc xe yên tĩnh, chỉ có tiếng ba người quấn lấy nhau và ⅼà*ⓜ 𝖙ì𝖓*♓ trên giường liên tiếp vang lên.

Vân Đào ở trong lửa băng nghênh đón cao trào, d*m thủy 𝐧ó𝐧_𝖌 ⓑỏⓝ_🌀 từ trong hoa huy*t phun ra, làm ướt tay Kỷ Thâm và Kỷ Hàm, ga giường dưới người cũng không thể may mắn thoát khỏi, ướt một mảng thật lớn.

"Ha a~ha a~" Vân Đào thấp giọng т*♓*ở ⓓ*ố*𝒸, dư vị cao trào khiến toàn thân cô hơi 𝐫𝐮_𝖓 гẩ_🍸. Khi tầm mắt cô mới phục hồi từ trong ánh sáng trắng đã nhìn thấy Kỷ Hàm đang ⓒ*ở*𝐢 𝐪𝖚*ầ*п áo, dây xích đeo trên cổ cùng với đồ vật rơi xuống, lắc lư trước bộ п-ℊự-c trắng nõn của cậu.

Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi. Đọc Full Tại

Kỷ Hàm 🌜ở_i ⓠ⛎ầ_ռ áo rồi ném chúng đi, chú ý tới ánh mắt Vân Đào, cậu cầm lấy đồng hồ bỏ túi rồi ấn mở nắp, "Còn tám phút bốn giây."

Cậu tháo đồng hồ bỏ túi xuống, quấn dây xích quanh cổ tay. Khi tay cậu cử động, sợi dây kêu leng keng.

"Chị yên tâm đi, bọn em chắc chắn sẽ tiến vào khi đủ thành niên, sẽ không làm khó chị."

Vân Đào: "..."

Tôi thật sự cảm ơn hai người, nếu đã tri kỷ như thế, vậy tại sao không vào xe sau mười hai giờ? Kỷ Hàm, cậu xác định không phải đang trả thù đấy chứ?

Kỷ Hàm nằm nghiêng đối diện với Vân Đào, nâng một chân Vân Đào lên đặt ngang eo mình, cánh tay vòng qua eo Vân Đào, từ phía sau theo khe ⓜ.ôռ.ⓖ sờ vào cúc hoa Vân Đào.

Hai anh em lặp lại trò cũ, mỗi người một ngón tay chậm rãi đưa mật dịch vào trong Vân Đào, sau đó nới rộng cho cô.

Vân Đào đặt tay lên vai Kỷ Hàm, cả người đều nhào vào trong lòng Kỷ Hàm, cô 🌜·ắ·𝐧 Ⓜ️ô·𝒾 sảng khoái đến kêu hừ hừ liên tục, cơ thể theo ngón tay đưa đẩy lên xuống như thể đang 👢_à_ɱ 𝖙_ì_п_ⓗ

"Ha a..." dương v*t của Kỷ Hàm cương đến phát đau, cậu ưỡn lưng, để dương v*t vào trong đùi Vân Đào để giảm bớt khó chịu, nhưng càng chạm vào, dượng vật càng khó chịu.

"Một phút... Hừ ưm... Ba mươi mốt... giây."

Kỷ Hàm nhìn đồng hồ bỏ túi, cậu nâng cằm Vân Đào lên, đặt đồng hồ bỏ túi bên môi Vân Đào, "Cắn nó đi."

Vân Đào hơi há miệng cắn chiếc đồng hồ bỏ túi, cảm xúc kim loại lạnh như băng khiến cô tỉnh táo hơn chút, nhưng nước bọt sau khi đ.ộ.п.𝐠 ⓣ.ìп.h vẫn không thể kiểm soát được chảy ra từ khóe miệng cô.

Kỷ Hàm nuốt nước bọt, bộ dáng này của Vân Đào quá 𝖉_â_〽️ đ_ã𝐧_𝖌, ăn quá ngon, cậu đỡ dương v*t, dùng quy đầu cọ cọ hoa huy*t cùng â·ⓜ vậ·𝖙, mỗi khi đến miệng hoa huy*t, quy đầu sẽ luôn bị hoa huy*t hút vào một chút.

"Ưm~" Vân Đào sảng khoái muốn c.♓.ế.🌴, cũng ngứa muốn ⓒ♓●ế●†, mau vào đi, cầu xin cậu.

"Một phút... ba giây..." Kỷ Hàm nhịn đến đầu chảy đầy mồ hôi, hừ hừ làm nũng, "Vân Đào, em, khó chịu quá..."

Kỷ Thâm cũng khó chịu, dương v*t đã để miệng cúc hoa từ lâu. Cậu muốn đi vào, nhưng lại không thể đi vào. Đặc biệt do ảnh hưởng của ảm ứng song sinh, cậu có thể cảm nhận được quy đầu đã bị hoa huy*t Vân Đào hút vào một nửa, nhưng thực tế lại không có, vì thế khó chịu gấp đôi.

Cậu ♓ô.𝖓 𝐦ô.ï 𝖒ú·𝖙 vai sau của Vân Đào, hít lấy hương thơm của Vân Đào, nhưng vẫn không cách nào giảm bớt, hốc mắt cậu đỏ hoe, có nước mắt tràn ra, cậu nhỏ giọng kèm theo âm rung khóc nức nở:

"Chị ơi."

Vân Đào nghe thấy, đây là lần đầu tiên cô nghe Kỷ Thâm nói hai chữ, giọng điệu không giống lúc bình thường trả lời những từ đơn giản và ngắn gọn như ừ, được, hừ. Tiếng chị này càng dài và nhẹ nhàng hơn, kèm theo cả sự làm nũng cùng ủy khuất, Vân Đào nghe thấy trái tim cũng tan chảy.

Vân Đào dùng tay 𝐯ц_ố_✝️ 𝐯_e mặt Kỷ Thâm, định an ủi cậu, ai ngờ đầu ngón tay lại chạm được một mảnh ướ.† á.𝖙.

Là nước mắt? Vân Đào trừng to mắt, muốn ngồi dậy nhìn, lại bị Kỷ Hàm ngăn lại.

"Đừng nhúc nhích." Kỷ Hàm giữ eo Vân Đào, "Chị không biết sao, Kỷ Thâm có thể chất không tự chủ được nước mắt, anh ấy rất dễ rơi nước mắt khi kích động hoặc khó chịu."

Vân Đào... đúng là không biết, dù sao ngày thường ngay cả mặt Kỷ Thâm cũng không thường thấy.

"Còn mười giây..." Kỷ Hàm không cần nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bỏ túi nữa, cậu mở miệng cắn nó, nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi miệng Vân Đào, "Năm, bốn, ba, hai... Chị, cảm ơn quà sinh nhật của chị."

Cậu ♓·ô·𝖓 lên.

Trong khi đó, tiểu huyệt trước và sau được 𝖈_ắ_ɱ ☑️à_🅾️ cùng một lúc. dương v*t thô dài, một nóng một lạnh đâ_〽️ v_à_𝑜 hoàn toàn, đưa Vân Đào 👢*ê*п đ*ỉп*♓ cao tuyệt vời thiên đường.

*đồng hồ bỏ túi


٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 98 ★彡

Chương (1-137)