Cùng nhau trầm luân (3p)
← Ch.094 | Ch.096 → |
Edit: Himee
Tiểu huyệt được lấp đầy, thành âm đ*o hoàn toàn bị căng ra, dương v*t của Khúc Vô Dạng và Úy Lý nhanh chóng ra vào ma sát với thịt huyệt, không, chỗ họ đang ma sát không phải là thịt huyệt, đó là vỏ não của cô.
Dường như quá trình trung gian bị lược bỏ, khoái cảm chạy thẳng đến đại não, sảng khoái đến mức cô không biết đông nam tây bắc, không biết đêm nay là ngày tháng năm nào.
Vân Đào không biết mình cao trào bao nhiêu lần, cũng không biết bị Khúc Vô Dạng giật điện gọi tỉnh bao nhiêu lần, cô chỉ biết mình phải tự cứu lấy mình, không thể để Khúc Vô Dạng và Úy Lý tiếp tục không kiêng nể gì như vậy nữa.
Sau khi được Khúc Vô Dạng đánh thức lần nữa, Vân Đào hôn Khúc Vô Dạng, Khúc Vô Dạng sửng sốt trong giây lát, sau đó hài lòng tận hưởng nụ hôn đáp lại của cô.
Vân Đào hôn, rời khỏi môi hắn, môi áp sát vào khóe miệng và gò má của hắn, chậm rãi hôn về phía lỗ tai của hắn. Cô thở hổn hển, cố ý ép giọng, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ, cô nói:
"Anh~ anh thật tuyệt~"
Nói xong còn chưa đủ, đầu lưỡi Vân Đào liếm vành tai Khúc Vô Dạng, một đường đi xuống, đèn điện lóe lên, kêu lách tách.
hoa huy*t đồng thời co bóp, kẹp lấy dương v*t của Khúc Vô Dạng, cúng lúc đó phóng điện ra...
"Hừ ưm!" Khúc Vô Dạng không hề phòng bị, bị Vân Đào kẹp đến bắn.
Tốt, giải quyết một người!
Khúc Vô Dạng bắn đến chật vật, trán kề lên vai Vân Đào, vừa thở dốc vừa cười, cơ thể hơi run lên vì nở nụ cười. Qua một lúc sau, Khúc Vô Dạng ngẩng đầu nhìn Vân Đào bị mình bắn đến cao trào, ngón tay xoa xoa đôi môi hồng nhuận của cô.
"Em sẽ không cho rằng anh chỉ làm lần chứ?" Giọng Khúc Vô Dạng trầm thấp khàn khàn, "Món nợ này, lát nữa anh sẽ tính sổ."
Vân Đào chấn kinh.
Diệp Hào nói quả nhiên không sai, Khúc Vô Dạng chính là một người bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo! Mình thì được phép giật điện, còn tôi thì không à? Lại còn tính sổ?
"Đừng, em sai rồi." Vân Đào trong lòng kiên cường, ngoài miệng kinh sợ không chịu được, Khúc Vô Dạng tính sổ với cô thì cô còn sống sao? Lần ở xe chấn cô đã được trải nghiệm rồi, không muốn trải qua lần nữa đâu.
"Muộn rồi."
Vân Đào còn muốn tìm cách bù đắp, nhưng hai chân đột nhiên bị Úy Lý giữ lại, sau đó Úy Lý bế cô rời khỏi đùi Khúc Vô Dạng.
dương v*t của Khúc Vô Dạng rút ra khỏi hoa huy*t, tinh dịch nóng hổi từ trong hoa huy*t chảy ra, tí tách rơi xuống mặt đất. Cảm giác này, thanh âm này, giống như là cô đang tè vậy, a, xấu hổ quá.
"A ưm~" Vân Đào được Úy Lý ôm lùi về phía sau vài bước, ấn đè ở trên bàn, cô ghé vào trên mặt bàn mát mẻ, thoải mái đến nỗi liên tục rên rỉ, tiếp theo cô nghênh đón sự va chạm điên cuồng của Úy Lý.
Cô vừa rồi không hề dùng dị năng giật Úy Lý, nhưng cô co rút kẹp chặt.
"Úy... ưm~chậm~chậm~ha a~không... em, không được~nữa." Vân Đào bị Úy Lý giữ háng, đừng nói trốn, ngay cả vặn vẹo cũng không làm được, chỉ có thể thừa nhận bị hắn **.
Trước kia, chỉ cần cô nói chậm một chút, Úy Lý sẽ nghe theo, có lúc Úy Lý còn chủ động hỏi cô có muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không. Nhưng lúc này, không nói dừng lại, ngay cả nói chậm lại, hắn lại càng nhanh hơn!
"A~a~ha a~" Vân Đào nắm lấy mép bàn, móng tay cào trên mặt bàn, phát ra tiếng xượt chói tai. Nước mắt tuôn ra, rơi xuống mặt bàn biến thành hạt ngọc trai nhỏ, sau đó lăn qua lăn lại trên mặt bàn rung chuyển.
Cô cũng có thể dùng dòng điện kích thích hắn xuất tinh, nhưng cô lại sợ Úy Lý tính sổ với cô, dù sao Úy Lý lúc này khác với lúc bình thường, cô đắn đo không chắc chắn.
Khúc Vô Dạng vẫn ngồi ở mép giường, hắn đốt điếu thuốc hút, tầm mắt rơi vào nơi riêng tư Úy Lý cùng Vân Đào đang giao hợp, dương v*t dưới háng vốn đang nửa cứng nửa mềm liền cương cứng trở lại.
"Chậc." Hắn không kiên nhẫn chậc một tiếng, tay phải cầm lên chậm rãi tuốt.
Sau trăm cái, Úy Lý rốt cục bắn ra. Hắn nằm úp sấp trên lưng Vân Đào gọi cô, "Đào Đào."
Vân Đào ý thức không tỉnh táo lắm, nhưng cũng mơ mơ màng màng đáp lại hắn, "Hả?"
"Ha." Úy Lý cười ra tiếng, anh hôn nhẹ lưng cô, sau đó rời khỏi tiểu huyệt của cô, lật người Vân Đào lại, ôm lấy cô.
Một lúc sau, chờ khi hơi thở của Vân Đào dần dần bình ổn, Úy Lý mới nói: "Đào Đào, anh muốn xem hình dạng người cá của em."
Vân Đào không hề ngạc nhiên chút nào, nhưng cô không ngờ Úy Lý sẽ là người nói ra trước. Nếu như là Khúc Vô Dạng, cô sẽ cự tuyệt phản kháng một chút, nhưng nếu là Úy Lý, cô không thể nói ra chữ cự tuyệt.
Quen biết lâu như vậy, Úy Lý chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với cô, ngược lại, hắn luôn đồng ý những yêu cầu của cô.
"Ừ."
Ánh sáng xanh trắng dần dần nổi lên, mái tóc dài như mực dần dần chuyển sang màu trắng từ chân tóc, đôi tai mềm mại của con người dần dần biến thành đôi tai vây cá màu xanh hồng, đôi mắt cũng chuyển từ đen sang xanh, làn da càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi, đường nét trên khuôn mặt càng thêm tinh xảo xinh đẹp.
Sau đó là đuôi.
Từ rốn Vân Đào trở xuống biến thành một chiếc đuôi cá xanh hồng thon dài xinh đẹp, vảy bóng loáng, không thể đứng vững trên sàn, Úy Lý phải ôm cô, cô mới không trượt chân ngã.
Người ta thường nói đàn ông là động vật thị giác, không phải là chém gió. Đọc Full Tại
Úy Lý hôn Vân Đào, dương v*t vừa bắn tinh mềm xuống nhanh chóng đứng thẳng, chống vào dưới bụng Vân Đào, quy đầu liên tục cọ xát vảy, cố gắng tìm nơi đi vào.
Vân Đào vòng tay qua cổ Úy Lý, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn của Úy Lý.
Lưỡi của người đàn ông nóng bừng, khuấy đảo trong miệng cô, truyền đạt dục vọng của mình cho cô, đốt cháy hắn và cô.
Vảy mở ra, lộ ra hoa huy*t ướt sũng, quy đầu của Úy Lý thuận lợi tìm được lỗi vào chui vào.
"Ưm~" dương v*t cắm vào đến tận cùng, Úy Lý được thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Không có gì bất ngờ, Vân Đào nhanh chóng cảm nhận được sự gần gũi Khúc Vô Dạng sau lưng mình. Hôm nay cô nhận thua, cũng không cần Khúc Vô Dạng ra hiệu, chủ động mở vảy phía sau, để lộ cúc hoa cho Khúc Vô Dạng.
Cùng nhau trầm luân đi.
Hành lang, giường ngủ và phòng tắm đều trở thành nơi để ba người làm tình. Vân Đào thay đổi qua lại giữa hình dạng con người và người cá, cố gắng hết sức thỏa mãn nhu cầu tinh thần và thể xác của hai người, cô bị Khúc Vô Dạng và Úy Lý lật qua lật lại, ba cái miệng trên dưới đều được đối xử công bằng, về sau cô cảm thấy mình siêu thoát khỏi hiện thực. (mỉm cười. jpg)
Vân Đào không biết khi nào thì nó kết thúc, dưới sự "chăm sóc" của Khúc Vô Dạng, ý thức của cô lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ, sau đó cô mới có thể ngủ được vì Khúc Vô Dạng buông tha cô.
Giấc ngủ này mê man, không tính là thoải mái, không biết qua bao lâu, cảm giác mát lạnh và mềm mại vuốt ve trên khuôn mặt cô, giống như một cơn gió biển bất chợt vào ngày hè nóng nực, khiến sự mệt mỏi toàn thân cô vào giờ phút này tan thành mây khói.
Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy Lam Chu với mái tóc dài và áo choàng trắng để trên người cô, tóc trắng xõa xuống, xõa trên ngực và vai cô, bàn tay thon dài đẹp mắt của hắn đang vuốt ve mặt cô, đôi mắt hắn tối tăm khó hiểu.
Cô lại nằm mơ ư? Bên trái và bên phải của Vân Đào đều có tiếng thở đều đặn và nhẹ nhàng, đó là Khúc Vô Dạng và Úy Lý đang ngủ bên cạnh cô.
Quả nhiên là lại nằm mơ.
"Đào Đào." Lam Chu nói, giọng điệu rất bình tĩnh, đó là sự là lãnh đạm mà Vân Đào chưa từng nghe thấy trước đây, thậm chí cô còn cảm nhận được một chút sát ý trong đó.
Hắn nói, "Đào Đào, đi cùng anh đi."
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 95 ★彡
← Ch. 094 | Ch. 096 → |