ℒ-à-m ✝️-ìռ-♓ với hồ ly chín đuôi
← Ch.083 | Ch.085 → |
Edit: Himee
Đuôi hồ ly màu đen bắt đầu vươn dài ra, từ đầu vai và hai bên của Sùng Minh về phía Vân Đào.
Chúng nó dường như có ý thức của riêng mình, vừa nghịch ngợm vừa mập mờ trườn dọc theo làn da Vân Đào, quấn lấy hai tay và hai chân cô, sau đó dùng sức kéo một cái, Vân Đào liền bị ép nằm t𝒽*à*𝖓*𝒽 ⓗ*ì*𝐧*𝒽 chữ đại (大).
Ơ?
Vân Đào có chút mơ hồ, kinh ngạc nhìn Sùng Minh, bắt gặp nụ cười nhạt của Sùng Minh.
Cái này... phong thủy luân chuyển, cô hiểu, nhưng có phải đến quá nhanh rồi không?
Huhuhu, quả nhiên đoàn trưởng vẫn tức giận?
Cũng đúng, làm gì có người đàn ông nào có thể chịu được việc bị phụ nữ xích lại và cư.ỡ𝖓.🌀 𝖍.ıế.𝖕 chứ, trừ phi người nọ có ɱ-á-u M, hiển nhiên, Sùng Minh không có M.
Một chiếc đuôi hồ ly xuyên qua gáy cô, áp sát cổ cô, tiến đến gần môi cô, đầu đuôi lông xù lướt qua cánh môi, chiếc đuôi được sương đen mô phỏng có cảm giác chân thực, nhưng không thể bắt chước độ ấm, quét ở trên môi ngứa ngáy, nhưng cũng lành lạnh.
Đột nhiên, lông trên đầu đuôi thu lại, chiếc đuôi mề.ⓜ m.ạ.ⓘ lập tức co lại bằng cỡ cánh tay em bé, nó cạy mở răng môi Vân Đào rồi chui vào trong miệng, trêu chọc đầu lưỡi Vân Đào.
"Ư ưm~" Vân Đào không kịp đề phòng, bị đuôi quấy nhiễu, liên tục ⓡ.ê.п ⓡ.ỉ.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, cô cảm thấy hai bầu vú lần lượt bị hai chiếc đuôi bao phủ và xoa bóp, đầu v* cứng rất mẫn cảm bị đầu đuôi lông xù lướt qua lại, ngứa ngáy 𝖈♓●ế●𝖙 người. Khi cô sắp không chịu nổi nữa, đầu đuôi lại co lại dùng chiêu cũ bắt đầu xoa bóp vú.
"Ư ư~" Tiếng 𝖗ê●п 𝓇●ỉ của Vân Đào hoàn toàn bị chặn lại, chỉ có thể kêu ư ư, cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn Sùng Minh, nhưng không nhận được phản hồi của đối phương. Nói cách khác, Sùng Minh đã đáp lại, nhưng đáp lại theo cách mà cô không ngờ tới.
Chiếc đuôi thứ tám chạm vào âm đ*o, nó 𝖈-ọ ❎á-𝐭 lên xuống miệng âm đ*o, để mật dịch độ*𝖓*🌀 tì*ռ*♓ chảy ra làm ướt bộ lông, sau đó chậm rãi đi vào.
Khi đi vào, đầu lông mở ra, những sợi lông mịn cọ sát vào thịt huyệt của Vân Đào, vì quá mềm nên Vân Đào không cảm thấy đau đớn mà chỉ cảm thấy hàng ngàn hàng vạn tầng k_𝖍_𝖔_á_1 ↪️_ả_ɱ đang lao về phía cô như một cơn sóng thần.
Cô bắt đầu 𝐫_𝐮_ռ г_ẩ_🍸, bắt đầu giãy dụa, nước mắt thành chuỗi chảy xuống hai bên tóc mai, vừa chạm vào tóc liền biến thành hạt ngọc trai trắng bóng.
Chiếc đuôi cuối cùng đ·â·𝖒 ѵà·𝑜 chỗ sâu trong âm đ*o, đi tới cửa tử cung. Đọc Full Tại
Vân Đào liều mạng lắc đầu: Đừng vào, cầu xin anh đừng đi vào, em sẽ phát điên mất!
Chiếc đuôi dừng lại, nó bắt đầu 𝐫ú●𝖙 ⓡ●🔼 ngoài. Khi 𝖗ú·✞ 𝓇·𝖆, bộ lông co lại, đầu nhọn dính vào, Vân Đào cuối cùng có thể thả lỏng một chút, kết quả chiếc đuôi chỉ rời khỏi một nửa, lại bắt đầu đi vào bên trong. Đúng như dự đoán, đầu nhọn mở ra, lại là một đợt sóng thần tấn công Vân Đào.
Sắp c-♓ế-𝐭 rồi sắp 𝒸♓ế*✞ rồi!
Chiếc đuôi bắt đầu bắt chước cắm rút theo dương v*t, tốc độ từ chậm đến nhanh, chín nông một sâu. Mỗi một lần 𝒸·ắ·ⓜ ν·à·𝖔, ý thức của Vân Đào sẽ trống rỗng trong giây lát, cô ước gì mình có thể ngất đi, nhưng cô không làm được.
Lần đầu tiên cô ghét thể chất của dị năng giả, không khỏi quá mức rồi!
Cho đến khi chiếc đuôi thứ chín chạm vào âm đ*o, Vân Đào mới biết rằng hôm nay cô có thể sẽ mất đi nửa cái mạng trên giường.
Hu ahhhh, cô thề đời này sẽ không bao giờ cưỡng gian nữa! Sự trả thù của đàn ông thật kinh khủng! Huhuhu!
Khi đầu của chiếc đuôi thứ chín bắt đầu c-ắ-𝐦 ✅à-ⓞ âm đ*o, ý thức của Vân Đào đã biến mất khoảng mười giây.
Mười giây, trong 𝒸♓ⓘ_ế_𝖓 đ_ấ_ⓤ của dị năng giả cũng đủ ↪️𝐡-ế-𝐭 hàng chục lần.
Lý do tại sao lại là mười giây mà không phải mười một giây là vì Sùng Minh đã sử dụng dị năng ánh sáng kéo ý thức của cô quay trở lại.
Vân Đào: "..."
A, đoàn trưởng đại nhân, không bằng anh cứ lấy mạng tôi luôn đi, mỉm cười jpg.
Vân Đào có lẽ điên rồi, cho dù không điên cũng sắp phát điên rồi.
Chiếc đuôi 𝐜_ắ_ɱ 𝖛à_⭕ miệng Vân Đào, đuôi 𝒸ắ●〽️ 𝖛●à●o âm đ*o và cắ●𝖒 𝐯à●🔴 cúc hoa bắt đầu đồng thời rút cắm, với cùng tần số và cùng một lực, cùng một cách thức xòe phần đầu ⓒắ*ⓜ ☑️*à*⭕ rồi theo phần đầu 𝐫-ú-🌴 ⓡ-🔼.
Vân Đào... Vân Đào đang cảm thấy rất hối hận, tại sao lại đòi nhìn hồ ly chín đuôi chứ?
Chín chiếc đuôi được Sùng Minh sắp xếp rõ ràng, thiếu một cái không được, nhiều một cái cũng không được.
Vân Đào đã đạt cự.𝖈 ⓚ♓.🅾️.á.❗ vô số lần trong khi ý thức của cô đang dần biến mất, cô thậm chí còn không biết Sùng Minh đích thân ra trận khi nào.
Chiếc đuôi ** hoa huy*t biến thành dương v*t của Sùng Minh, cô vốn tưởng nếu không có gai thì κ𝐡*οá*ℹ️ c*ả*𝐦 có thể hạn chế hơn một chút, cô sẽ không đến mức không thể chịu đựng được, nhưng hóa ra không phải vậy!
dương v*t của Sùng Minh không có gai mềm, nhưng lại rất nóng!
Ngay khi dương v*t nóng hổi tiếp xúc với hoa huy*t cực kỳ mẫn cảm, hoa huy*t bắt đầu co giật và co rút, nước mật từng đợt tuôn ra ngoài, ga giường ướt một mảnh thật lớn.
"Hừ ưm, Đào Đào." Sùng Minh bị Vân Đào kẹp liên tục kêu rên.
Suy nghĩ của Vân Đào ⓜ·ấ·✝️ kıể·ɱ 💲·𝐨á·𝐭, đôi khi cô trống rỗng, đôi khi cô đang suy nghĩ về việc mình đang 🦵.à.𝖒 †.ì𝐧.h với ai và ⅼ_à_𝖒 🌴_ìռ_ⓗ với bao nhiêu người.
Sau khi thấy rõ Sùng Minh, ý thức của cô sẽ tỉnh táo một chút, cũng chỉ là một chút mà thôi, vừa đủ để cho cô biết mình đang l-à-m 🌴ìռ-♓ với Sùng Minh, nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rõ ràng đối phương chỉ là một người, nhưng ba cái miệng trên dưới của cô đều bị nhét đầy.
Không biết qua bao lâu, cái đuôi trong miệng cuối cùng cũng ⓡú*т 𝐫*🔼, tiếng khóc huhu của Vân Đào truyền đến:
"Huhuhu, đoàn trưởng, anh bắt nạt người ta..."
Sùng Minh ôm Vân Đào, rót †_ℹ️ⓝ_♓ ◗ị_𝖈_𝒽 vào trong cơ thể Vân Đào, "Ừ, cả đời này chỉ bắt nạt một mình em, Đào Đào."
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 84 ★彡
← Ch. 083 | Ch. 085 → |