Để mày nhìn người phụ nữ mày thích bị tao đ*
← Ch.072 | Ch.074 → |
Editor: Himee
Hàm răng lởm chởm của Lam Chu khiến Tưởng Hành Xuyên cảm lạnh, dục vọng đang dâng lên cũng giảm xuống, hắn tức giận không kềm được bước tơi túm lấy mái tóc ngắn của Lam Chu kéo ra sau, ép Lam Chu phải ngẩng đầu lên nhìn, khiến Lam Chu phải ngẩng đầu nhìn mình với tư thế nhục nhã.
"Mày là cái thá gì? Không phải chỉ là một con đĩ chuyên để người khác ** thôi sao? Nào, nói anh đây nghe xem, mày đã bị Tề Tĩnh và Ninh Nghiên chơi bao nhiêu lần rồi, năm mươi lần? Một trăm lần? Hay là năm trăm lần?'
Tại sao Tề Tĩnh lại bảo vệ Lam Chu? Ngoại trừ Lam Chu là người của hắn thì còn có lý do gì nữa chứ.
"Giả vờ thanh cao trước mặt anh đay làm gì? Mày xứng sao!" Tưởng Hành Xuyên buông tóc Lam Chu ra, cúi người kề sát vào hắn, "Anh đây thích mày là vì mày không giống người thường, mày đã không thức thời như vậy thì đừng trách tao."
Hắn vuốt ve tai vây cá của Lam Chu, ngón tay trượt dọc theo vành tai, "Thật đáng tiếc cho đôi tai xinh đẹp này."
Sự dịu dàng thoáng qua, ba ngón tay nắm lấy tai vây cá xé rách, da thịt nhanh chóng nứt ra, máu tươi trào ra, chảy từ tai xuống cằm và cổ.
Lỗ tai bị xé rách đau đến mức nào chứ.
Để không phát ra âm thanh khiến Vân Đào sợ hãi, hắn cắn chặt môi dưới, dùng sức. Răng cắm vào môi, lẽ ra rất đau mới đúng, nhưng hắn lại không cảm nhận được, so với cơn đau ở tai, cơn đau này dường như không tồn tại.
Sau lớp da thịt, rất nhanh đã thấy xương tai.
Lam Chu rõ ràng nghe được tiếng xương tai gãy, tuy ngắn nhưng không đủ giòn.
Động tác của Tưởng Hành Xuyên quá chậm, hắn (LC) mong hắn (THX) có thể dứt khoát hơn, một phát xé toạc tai, nhưng Tưởng Hành Xuyên cố tình tra tấn hắn, cố ý làm chậm.
"Cầu xin tao đi, cầu xin tao ** mày, tao sẽ tha cho mày."
Giọng nói của Lam Chu run rẩy vì nhịn đau, "Tôi nói rồi, thả cô ấy đi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, nếu không tôi thà chết chứ không chịu khuất phục, tôi chết rồi, anh sẽ không lấy được gì trong không gian."
Lam Chu không khóc lóc, không gào thét, không cầu xin, thậm chí còn uy hiếp hắn, điều này khiến Tưởng Hành Xuyên càng tức giận hơn.
Hắn dùng sức, trực tiếp xé toạc tai vây cá. Hắn dùng hai ngón tay cầm lấy xem trái phải, thậm chí còn tiến tới trước mặt Lam Chu, "Lần đầu tiên nhìn thấy lỗ tai mình bằng góc độ này nhỉ, thế nào, có đẹp không?"
Lam Chu đau đến thở dốc, không trả lời hắn.
Tưởng Hành Xuyên thản nhiên ném tai vây cá như ném rác, "Thật nhàm chán, thứ này phải ở trên mặt người mới đẹp."
Hệ thống biết lúc này không nên quấy rầy Vân Đào, nhưng nó vẫn không nhịn được: [ Huhuhu, ký chủ, cục cưng Lam Chu, huhuhu...]
Nhanh lên, Lam Chu, chờ tôi một chút, chờ thêm một chút nữa.
Tưởng Hành Xuyên mất kiên nhẫn, hắn bóp cổ Lam Chu kéo Lam Chu từ trong đống đất ra, sau đó đè hắn xuống đất, hai tay sờ xuống eo Lam Chu, vuốt ve lưu luyến cặp mông cong rắn chắc của Lam Chu.
"Thả tôi ra!" Người cá cấp ba trước mặt dị năng giả hệ đất cấp năm không còn sức chống cự.
"Nếu mày dám chết, tao sẽ ** chết người phụ nữ kia." Tưởng Hành Xuyên cười hắc hắc, tiếng cười bộc lộ sự điên cuồng của hắn, "Về phần đồ vật trong không gian, haha, Hải Châu này ra không được, ra không được chính là chết, trước khi chết có hai bọn mày hầu hạ cũng không thiệt thòi."
Tưởng Hành Xuyên nắm lấy cằm Lam Chu, để hắn ngẩng đầu nhìn Vân Đào đang hấp hối trong đống đá cách đó không xa.
Trong mắt Lam Chu chứa hơi nước, trong tầm mắt Vân Đào mờ đến mức không thể nhìn rõ.
"Anh trai rộng lượng, nếu mày phục vụ tốt, anh đây sẽ thưởng cô ta cho mày **, thế nào?"
"Không được phép xúc phạm cô ấy!"
Tưởng Hành Xuyên giống như nghe thấy một câu chuyện cười, "Tao không chỉ muốn xúc phạm cô ta, tao còn muốn ** cô ta, ** cô ta ở trước mặt mày, mày có thể làm gì tao chứ?"
Tưởng Hành Xuyên lật Lam Chu lại, mạnh mẽ tách hai chân Lam Chu ra đặt ở lên eo mình, "Tôi còn muốn ** mày trước mặt cô ta, để người phụ nữ mày thích nhìn tao ** mày, chắc chắn sẽ rất sảng khoái đi."
Lam Chu chống hai tay lui về phía sau, "Không được! Không được!"
Tưởng Hành Xuyên giữ chặt mông Lam Chu kéo người về, hắn cởi thắt lưng, bỏ dương v*t ra. dương v*t màu đỏ tím xấu xí, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Hắn nâng mông Lam Chu lên, cởi quần Lam Chu, mới vừa kéo khóa, một cỗ sát khí xông thẳng về phía hắn, buộc hắn phải ngửa ra sau để tránh đi, bên dưới đột nhiên trống không.
Hắn đứng thẳng lên nhìn, Lam Chu vốn đang nằm ở eo hắn bị sức mạnh vô hình kéo về phía sau, phương hướng chính là vị trí của người phụ nữ kia.
Tưởng Hành Xuyên có một loại dự cảm xấu, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy người phụ nữ sinh đáng nhẽ đang hấp hối lại có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của mình, mà xung quanh cô ta là một luồng sức mạnh thô bạo và điên cuồng.
Cô ta, thăng lên cấp năm?
Làm sao có thể! Rõ ràng chỉ còn một hơi thở, thế mà con mẹ nó còn có thể thăng lên cấp năm?
Hắn biết người phụ nữ này rất quái dị, có dị năng hệ lôi, gió và kim. Nhưng cô ta chỉ mới cấp bốn, khả năng chiến đấu yếu đến mức buồn cười, tất nhiên hắn không để cô ta vào mắt, nhưng bây giờ cô đã lên cấp năm, vậy thì không thể không cẩn thận.
Nhưng, nhìn trạng thái sức mạnh cuồng bạo này...
"Hahahaha, cô điên rồi, cô lại cưỡng ép đột phá lên cấp năm." Tưởng Hành Xuyên thả lỏng, hắn nhìn Lam Chu được Vân Đào đỡ lấy, "Sắp chết rồi còn đột phá cấp năm, chậc chậc, nếu cô có thể sống qua mười phút thì coi như tôi thua, Lam Chu, chính cô ta tự tìm cái chết, không thể trách nha."
Lam Chu không thể tin được, kinh ngạc nhìn Vân Đào, dùng ánh mắt hỏi cô, biết rõ đáp án khiến mắt hắn đỏ hoe.
Trước khi bị bắt, Vân Đào đã hỏi xin hắn mấy viên tinh hạch pha lê cao cấp, hắn chỉ tưởng cô dùng để bổ sung dị năng, ai có thể ngờ rằng cô sẽ dùng cái này để cưỡng ép đột phá cấp năm.
Tưởng Hành Xuyên nói không sai, cưỡng ép đột phá là chuyện người điên mới có thể làm.
Cô rõ ràng có thể chạy trốn, nếu ở một mình, Tưởng Hành Xuyên sẽ không bắt được cô.
Vân Đào không có thời gian để giải thích với Lam Chu, sống hơn mười phút đương nhiên không thành vấn đề, vấn đề là hệ thống đã nói với cô, trong tình huống hiện tại, , dục hỏa đốt người sẽ bắt đầu cắn trả sau ba phút nữa, vì thế cô phải giải quyết Tưởng Hành Xuyên trong vòng ba phút.
Cô buông Lam Chu ra, không dám nhìn hắn, "Ở chỗ này chờ tôi."
Vừa dứt lời, cô đã dùng tốc độ cực nhanh xông về phía Tưởng Hành Xuyên.
Không có Vân Đào chống đỡ, Lam Chu ngồi phịch xuống đất. Trong tầm nhìn mơ hồ của mình, quanh người Vân Đào phát ra tia chớp mãnh liệt.
Cô ấy, giống như mặt trời vậy.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 73 ★彡
← Ch. 072 | Ch. 074 → |