LỜI ĐỒN VANG XA
| ← Ch.100 | Ch.102 → |
Lệ Trường Uyên hỏi: "Em gặp anh trai xong rồi à? Mau về nghỉ ngơi đi, dạo này cứ liên tục làm nhiệm vụ, em chắc cũng mệt rồi."
Diệp Như Hề: "Nói đến mệt, anh không phải còn mệt hơn sao? Bây giờ anh định về khu biệt thự à?"
Lệ Trường Uyên lắc đầu: "Anh đi gặp cậu, tiện thể xem bên đó có thứ gì em cần dùng không."
Những dị năng giả hàng đầu trong dân gian do Long Tổ của Lệ Trường Uyên phụ trách chiêu mộ, nhưng những dị năng giả hàng đầu trong quân đội luôn do cậu của anh ấy quản lý.
Có thứ gì tốt, mọi người sẽ trao đổi định kỳ.
Mắt Diệp Như Hề sáng lên: "Được đấy, anh mau đi đi, em cần..."
Lệ Trường Uyên không đợi cô nói xong, liền nói: "Hệ Không gian, hệ Lôi Điện, hệ Phong, những thứ có thể giúp mấy con thú cưng của em đột phá lên cấp ba. Anh hiểu rồi, nếu có mấy thứ này, anh nhất định sẽ xin cho em."
Diệp Như Hề cười nói: "Vậy thì làm phiền anh rồi."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè:3
Lệ Trường Uyên nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái, theo bản năng cũng đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa, giơ tay lên muốn xoa đầu Diệp Như Hề, nhưng khi tay giơ lên rồi, mới cảm thấy hành động này quá thân mật, liền đổi thành sờ mũi mình:
"Không cần khách sáo với anh như vậy, chúng ta là bạn tốt của nhau mà."
...
Diệp Như Hề trở về biệt thự.
Tắm rửa xong, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nhớ lại màn tương tác vừa rồi ở cửa phòng nghiên cứu.
Lệ Trường Uyên vừa dứt lời "bạn tốt", đúng lúc có một nữ nghiên cứu trung niên đi ngang qua, bà ấy là một trong những phó viện trưởng của phòng nghiên cứu.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, bà ấy ngạc nhiên hỏi: "Đội trưởng Lệ, cậu và Tiểu Diệp đang hẹn hò à? Sao không nói với chúng tôi một tiếng? Tôi còn đang định tìm cơ hội giới thiệu học trò của tôi cho cậu đấy. May mà chưa kịp giới thiệu!"
Lúc đó, Diệp Như Hề rất bối rối, cô và Lệ Trường Uyên cách nhau một mét, trông cũng không có vẻ gì là thân mật, sao lại bị hiểu lầm là một đôi rồi?
Quan trọng là, lúc đó Lệ Trường Uyên còn dùng tinh thần lực truyền âm cho cô: "Như Hề, giúp anh chặn đào hoa thối một chút."
Sau đó, anh thản nhiên trả lời nữ nghiên cứu trung niên kia: "Dì Chu, cháu và Như Hề vẫn đang tìm hiểu nhau, chuyện cá nhân của cháu, không cần dì phải bận tâm đâu."
Tuy nói là chưa thành, nhưng trong giọng nói, anh ấy lại rõ ràng thể hiện ý "chúng tôi quả thực có ý với nhau, hiện đang trong giai đoạn mập mờ, trên tình bạn dưới tình yêu".
Không hiểu sao, Diệp Như Hề cũng không lên tiếng giải thích.
Có lẽ là dạo này cô và Lệ Trường Uyên quả thực đi lại khá gần, theo bản năng đã làm theo lời anh ấy nói.
Đợi nữ nghiên cứu trung niên kia rời đi, Lệ Trường Uyên mới nói: "Dì Chu này nổi tiếng là thích làm mai mối. Trước đây, dì ấy còn giới thiệu cháu gái làm bác sĩ của dì ấy cho anh nữa. Mặc dù anh đã từ chối rồi, dì ấy liền đổi người khác. Dì ấy cứ tưởng là do người dì ấy giới thiệu không đủ phù hợp..."
Lệ Trường Uyên xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi nói như vậy, có thể sẽ khiến người ta hiểu lầm em và anh... cũng chặn mất đào hoa tiềm năng của em rồi..."
Câu trả lời của Diệp Như Hề lúc đó là: "Không sao đâu, bây giờ đều là mạt thế rồi, em tạm thời không nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân. Nói đến chuyện này, anh cũng coi như là làm tấm chắn cho em rồi. Chúng ta đây gọi là giúp đỡ lẫn nhau!"
Vì ngoại hình nổi bật của Diệp Như Hề, còn có mấy con thú cưng lợi hại, nên cô cũng có không ít người theo đuổi trong căn cứ.
Chỉ là cô ấy suốt ngày ở cùng các thành viên Long Trảo, thái độ với người không quen biết đều tương đối lạnh nhạt xa cách. Những người đàn ông có ý với cô ấy rất ít khi dám lượn lờ trước mặt cô.
Trong số các thành viên Long Trảo, dường như cũng có hai nam thanh niên trẻ tuổi, luôn thích lén nhìn cô. Chỉ là thấy cô luôn hành động riêng với Lệ Trường Uyên, cho rằng cô và Lệ Trường Uyên có ý với nhau, lại tự nhận thực lực không bằng cô, cũng không bằng Lệ Trường Uyên, nên không dám tỏ tình.
Để Lệ Trường Uyên trở thành tấm chắn công khai cho mình, quả thật có thể giảm bớt một số phiền phức không cần thiết.
Lệ Trường Uyên xác định cô không có gì gọi là không vui, sau đó lại dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, rồi mới rời đi tìm cậu của mình.
Trên chiếc giường lớn ⓜ●ề●〽️ mạ●𝐢 thoải mái, Diệp Như Hề ôm Tuyết Bảo, hít một hơi thật mạnh vào cái bụng mèo lông xù.
Tuyết Bảo kêu "Meo meo~" một tiếng, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, để chủ nhân gãi cằm cho nó.
Diệp Như Hề thỉnh thoảng lại 𝐯𝐮*ố*✝️ ν*3 con mèo, nhưng tâm trí hoàn toàn không đặt trên người nó, cũng không buồn ngủ.
Cô luôn cảm thấy, Lệ Trường Uyên dường như không chỉ đơn thuần coi cô là tấm chắn, có phải anh ấy cũng có ý gì đó với cô không?
Có lẽ, là cô nghĩ nhiều rồi.
Trước đây Diệp Như Hề quả thực không hề cân nhắc đến vấn đề tình cảm cá nhân, nếu không thể chống lại kẻ thù bên ngoài, nhân loại đều sẽ bị diệt vong, lấy đâu ra thời gian mà nói đến chuyện yêu đương.
Bây giờ, suy nghĩ của cô đã thay đổi...
Chính vì có thể chỉ còn vài năm nữa, nhân loại sẽ b
