← Ch.34 | Ch.36 → |
"Đến lúc chúng ta trăm tuổi cũng sẽ ở chỗ này."
Trăm tuổi?
Ta có hơi ngạc nhiên, không trả lời.
Nghĩ đến hình ảnh duyên dáng của Liễu di nương, tâm tình ta có chút phức tạp.
Ta hiểu hắn là đang thổ lộ tâm tình với ta nhưng ta và hắn thật sự có thể sống cùng nhau tới trăm tuổi sao?
Khi đi đến bên cạnh bếp lò, cơm trong nồi đã chín, ta xắn tay áo bắt đầu xào rau.
Nhiếp Hàn Sơn thắp hương, đi vòng quanh sơn cốc, mỗi nơi đều cắm một ít hương.
Một nồi cơm trắng, một đĩa đồ ăn, lại thêm một vò rượu.
Nhiếp Hàn Sơn cuối cùng để lại ba cây nhang cắm ở trước bàn ăn, kính rượu, sau khi nói mấy câu, liền cao giọng gọi Bạch Tuyết.
Tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh.
Công việc xong xuôi, chúng ta dắt ngựa từ từ đi lên, tiếng gió gào thét sau lưng giống như tiếng reo hò hoan hô..
Khi bước đến vách đá, một tia nắng chiếu vào tầm mắt.
"Thời tiết đẹp quá." Ta nheo mắt nhìn mặt trời đang treo ở phía chân trời, nói.
"Đúng vậy, thời tiết thật đẹp."
Nhiếp Hàn Sơn nhếch lên khóe miệng, nở ra nụ cười, hắn trút được gánh nặng, nụ cười rất đẹp.
Bạch Tuyết vui vẻ gầm lên một tiếng, đi về phía trước, giống như vẫn đang thúc giục.
Đường xuống núi nhẹ nhàng hơn đường lên núi.
Không lâu sau, ta và hắn lại một lần nữa cưỡi lên Bạch Tuyết quay trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD - monkeyd/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-35. html. ]
Tiếng gió rít gào bên tai giống như tiếng nhịp tim.
14
Gần như ngay khi bọn họ trở về Trấn Bắc vương phủ, bên phía phương viên đã truyền đến tin tức Liễu di nương bị tim đập nhanh.
Chiêu thức này này cũng không mới nhưng chỉ cần có tác dụng là được.
Ta xuống ngựa, kéo vạt váy ướt đẫm sương, ngửa đầu nhìn hắn.
Triệu ma ma của phương viên đầy vẻ mong đợi nhìn Nhiếp Hàn Sơn.
Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt ta, đưa tay siết c. h. ặ. t t. a. y ta: "Vy Vy, ta qua đó một chuyến, lúc trở về sẽ giải thích với nàng, tình huống giữa ta và Liễu di nương có chút đặc biệt."
"Vương gia cứ đi đi, thiếp thân sẽ không quấy rầy." Ta mỉm cười, trên khuôn mặt không lộ ra chút biểu cảm nào.
Hổ Phách đứng bên cạnh ta lại không thể kiềm chế nhếch môi, lộ ra vẻ khinh thường.
Sau khi bọn họ rời đi, ta vỗ nhẹ vào cánh tay nàng ấy, nhắc nhở một câu: "Vừa rồi ngươi làm gì vậy? Ta dạy ngươi dáng vẻ hành động thế nào đã quên hết rồi à?"
"Không phải..." Hổ Phách cắn môi, nhẫn nại một hồi, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Tiểu thư, người nói rốt cuộc vương gia là có ý gì? Phương viên làm vậy rõ ràng chính là đóng kịch."
"Thật thì sao mà giả thì sao? Chỉ cần người muốn tin, đó chính là thật."
"Vậy vương gia đối xử với tiểu thư như vậy là có ý gì?" Giọng nói của Hổ Phách tràn đầy bất bình cùng tức giận.
"Hổ Phách, người từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, ngươi nên hiểu thế đạo này không công bằng đối với nữ tử, nam nhân đa tình là chuyện bình thường, rất hiếm có người nào một lòng một dạ giống như phụ thân đối với mẫu thân ta, nếu ta có được là chuyện may mắn, không có cũng không oán trách gì được."
Bởi vì chuyện ta nói quá riêng tư, có nha hoàn nhìn thấy ta muốn đi tới hành lễ đều bị ta phất tay ra hiệu tránh đi.
Hổ Phách đi tới phía trước, đỡ lấy cánh tay ta, ta đã leo núi quá lâu, dù sao cũng rất mệt mỏi.
Ta nhìn kỹ khuôn mặt Hổ Phách, đột nhiên nhận ra tiểu cô nương luôn đi theo bên cạnh mình đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, ta không nhịn được mỉm cười: "Nhìn kỹ một chút, Hổ Phách của chúng ta bây giờ cũng đã trưởng thành, có lang quân như ý mình ngưỡng mộ chưa?"
"Tiểu thư! Người đừng trêu chọc ta nữa, chúng ta đang nói chuyện của tiểu thư mà." Khuôn mặt Hổ Phách đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu né tránh.
Ta cong khóe miệng, nở ra nụ cười rồi nghiêm túc nói: "Hổ Phách, ta sẽ nói thật với ngươi, nếu đời này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ ta sẽ vĩnh viễn như thế này, nhưng người khác ta, người từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, ta luôn hy vọng ngươi được vui vẻ hạnh phúc. Mặc dù nói thế đạo này không công bằng với nữ tử, nhưng bên trên thế đạo còn có hai chữ quyền lực, ngươi may mắn có tiểu thư ta đây, cũng có thể coi là một trong số ít người nắm giữ quyền lực, ngươi có thể chọn lựa, chỉ cần không phải hoàng gia, tiểu thư ta có thể cam đoan nam nhân trên đời này tuyệt đối không dám khi dễ ngươi, ngươi nhất định phải sống một đời viên mãn hạnh phúc."
← Ch. 34 | Ch. 36 → |