← Ch.024 | Ch.026 → |
Vừa nói ra câu này, người ở đây đều hít vào một hơi lạnh.
"Nói thế là có ý gì?" Vương ngự sử hỏi.
Liên Kiều lập tức kể chuyện hôm đó Tưởng Nguyễn bị Trần Chiêu dùng những lời lẽ trêu đùa, thái độ bất kính vượt khuôn phép, ép nhảy vào hồ nước. Nói đến đoạn Tưởng Nguyễn bị bệnh nằm liệt giường nhưng ngay cả thuốc thang cũng không mua nổi thì giọng Liên Kiều nghẹn ngào."Mọi người hãy phân xử giúp tiểu thư của nô tỳ, cho dù là một nữ tử nhà bình thường cũng ít ai phải chịu cảnh khổ sở thế này. Hạ nhân to gan âm mưu giết người như thế, thật sự là quá mức ngông cuồng!"
Câu này là thật, chuyện này vẫn thường diễn ra, hạ nhân ngược đãi chủ tử thế này không chỉ một lần. Trương Lan đã sớm hôn mê bất tỉnh, bị không ít người nhổ nước bọt lên người, mấy tiểu nha đầu bên cạnh Trương Lan không ai dám bước tới giúp, chỉ sợ bị liên lụy.
Tiễn Vạn Lý không lên tiếng, chuyện này có liên quan lớn, vũng nước này hắn không thể bước vào, thôi cứ giao việc này cho Vương đại nhân xử lý, hắn chỉ cần ngồi xem là được rồi.
Vương ngự sử nói."Tưởng Nguyễn, lời nha hoàn của ngươi nói, là thật sao?"
"Một chữ cũng không sai." Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói."Nhưng suy nghĩ của ta và Liên Kiều có chút khác nhau."
"Chuyện gì?" Vương ngự sử ngước mắt nhìn nàng.
"Bất luận thế nào thì Lan ma ma cũng chỉ là một quản sự nhỏ nhoi của thôn trang, ai cho bà ta quyền lực lớn như thế để ngược đãi ta? Bà ta ngược đãi ta, thế nhưng thôn trang có mấy trăm người, tại sao lại không có một ai tới giúp ta, như không hẹn mà cùng nhau ngược đãi chủ tử là ta vậy. Ta cho là, Lan ma ma là hạ nhân, cả nhà đều làm việc ở thôn trang, sẽ không có gan lớn đến vậy. Trừ khi sau lưng bà ta có người âm mưu tính kế."
Mắt Vương ngự sử híp lại."Người nào?"
Tưởng Nguyễn lắc đầu."Đây là chuyện của nha môn, ta cũng không biết."
Đám người đứng ở cửa lập tức nghị luận xôn xao, cảm thấy lời Tưởng Nguyễn nói rất có đạo lý, nhưng ai lại nhẫn tâm xuống tay với một tiểu cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa thế này đây?
Vương ngự sử gật đầu."Nếu thật sự như lời ngươi nói, bổn quan sẽ tra rõ, chẳng qua bổn quan có một chuyện không rõ, ngươi thân là tiểu thư của thôn trang, sao lại dễ dàng bị hạ nhân ngược đãi, người nhà của ngươi tại sao lại mặc kệ? Nếu trong này còn có ẩn tình khác, bổn quan cũng sẽ làm chủ cho ngươi."
Đây cũng là ý của Tưởng Nguyễn, đám người rối rít suy đoán thân phận của vị đại nhân quần áo đơn sơ này, người có thể lớn giọng nói vậy, chắc chắn bản lĩnh cũng không thấp.
Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu."Chỉ là ác nô lấn chủ, người nhà của ta... Chỉ là không biết mà thôi."
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn quan là người ngu?" Vương ngự sử đột nhiên cao giọng nói."Thôn trang này nếu là của ngươi thì có lẽ cách chỗ ở của ngươi không xa, sao lại không hề biết chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói tất cả hạ nhân ở thôn trang đều nổi lên lòng phản chủ? Vậy thì bổn quan càng phải tra rõ!"
"Đại nhân." Tưởng Nguyễn lên giọng, mặt hiện vẻ bực tức."Xin chớ tự mình đoán bừa, ta là đích trưởng nữ của Binh bộ thượng thư, phụ thân của ta là người công bằng chính trực, luôn quan tâm yêu thương ta, chỉ vì ông bị người khác lừa mà thôi!"
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi!
Đám đông nghị luận càng xôn xao hơn, nhất thời tiếng nghị luận tràn ngập công đường. Không ngờ nữ hài đang gặp nạn còn kém hơn nữ tử nhà bình dân này, lại là đích nữ của Binh bộ thượng thư. Con đường làm quan của Tưởng thượng thư thuận lợi thênh thang, như mặt trời ban trưa, nhìn qua có lẽ là một vị quan công chính, không ngờ con gái của mình ở thôn trang bị hạ nhân chèn ép mà lại không hề đếm xỉa tới. Ánh mắt mọi người nhìn Tưởng Nguyễn bao hàm đồng tình cùng thương hại, giờ phút này những lời Tưởng Nguyễn nói, đã không ai tin. Mọi người chỉ cho rằng đây là tiểu thư danh môn vì giữ gìn danh tiếng của phụ thân mình, chịu đủ thiệt thòi, che giấu mọi chuyện.
Đến lúc này, lập tức có nhiều người khen ngợi hành động của Tưởng Nguyễn. Nàng vừa hiếu thảo lại hiền lương, phụ thân lạnh nhạt như thế nhưng nàng không so đo, còn vội vàng bảo vệ danh tiếng của người nhà, chuyện này e rằng cả người trưởng thành cũng không làm được, mà nàng chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, thật sự là vô cùng cao thượng.
Tương phản với sự cao thượng của Tưởng Nguyễn, là danh tiếng của Tưởng Quyền. Danh tiếng của Binh bộ thượng thư cực tốt, từ triều chính tới dân chúng, danh tiếng luôn là công chính liêm khiết. Nhưng hôm nay xem ra, đối với đích trưởng nữ của mình mà lạnh nhạt đến vậy, để yên cho hạ nhân chèn ép, hậu viện hỗn loạn, chắc hẳn chốn quan trường cũng không sạch sẽ.
Tưởng Nguyễn như khó chịu trước ánh mắt đồng tình của mọi người, cúi thấp đầu, để lộ cái gáy trắng tinh, tựa như một con thiên nga bị gãy cánh, tư thế yếu đuối, nhưng lại liều chết bảo vệ sự kiêu ngạo của chính mình. Sợi tóc đen như mực che một bên má của nàng, chỉ để lộ chiếc cằm xinh xắn. Đôi môi tái nhợt vì bị cắn chặt mà hiện lên tia đỏ, càng tăng thêm nét đẹp lạnh lùng.
Không ai thấy được sự châm biếm trong đôi mắt đã hạ xuống kia.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tất nhiên nàng sẽ không chủ động nói ra, nhưng có rất nhiều cách để chuyện lọt ra ngoài, mọi người tự suy đoán cũng là một cách. Tưởng Quyền, đã sớm nên bị xé nát cái mặt nạ ngụy quân tử kia. Kiếp trước ông ta đẩy nàng vào lao ngục, lấy mỹ danh là đại nghĩa diệt thân, kiếp này, nàng sẽ để ông ta nhìn kết cục của việc diệt hết thân nhân! Trên đời này không có chuyện nào dễ dàng, làm chuyện lòng lang dạ sói, còn có thể lưu danh ngàn đời, hôm nay nàng mượn miệng đời, phơi bày sự bẩn thỉu xấu xí của Tưởng gia trước bàn dân thiên hạ!
Tiếng cãi vả quá lớn, Vương ngự sử vỗ đường mộc."Yên lặng!" Đợi im lặng lại, mới nhìn Tưởng Nguyễn, nói."Ngươi ở thôn trang đã mấy năm, Tưởng thượng thư chưa từng tới đón ngươi?"
"Phụ thân công vụ bề bộn." Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên, lại nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác."Làm con gái, phải thay phụ mẫu phân ưu, ta không muốn tăng thêm phiền muộn cho ông ấy."
Lời này vừa nói ra, chung quanh lại nghị luận. Biểu hiện của Tưởng Nguyễn đối với Tưởng Quyền lại càng khoan dung, mọi người lại càng thêm chán ghét Tưởng Quyền. Con gái ruột thịt ở trong phủ thì có phiền hà gì?
Vương ngự sử nhíu mày."Nghe nói ngươi đã ở lại thôn trang năm năm, bổn quan hỏi ngươi, năm năm trước, tại sao ngươi lại tới thôn trang?
"Mẫu thân ruột lâm bệnh qua đời, Tưởng Nguyễn muốn chịu tang cho mẫu thân." Giọng nàng êm ái dịu dàng, người nghe xung quanh thổn thức. Chỉ nói khó trách nữ hài này lại bị đưa vào thôn trang, mẫu thân ruột không còn, kế mẫu chắc chắn là một độc phụ, mới có thể hành hạ nàng như vậy. Vậy ra Tưởng thượng thư thật sự là một người mặt người dạ thú, ái thiếp diệt thê.
Vương ngự sử vỗ đường mộc."Luật lệ của Đại Cẩm triều, thủ hiếu ba năm, nay ngươi đã qua kỳ thủ hiếu, không cần ở lại đây. Bổn quan làm chủ cho ngươi, lập tức hồi phủ!"
Tưởng Nguyễn sửng sốt, thận trọng hỏi."Có thật không?"
Nàng mở to mắt, đầy vui mừng, nhất thời như con bướm vỗ cánh, đẹp đến mức khiến người ta chói mắt.
Nàng thật sự vui mừng, bởi vì đi một vòng lớn như vậy, rốt cuộc cũng đạt được mục đích cuối cùng--------- Hồi phủ!
← Ch. 024 | Ch. 026 → |