Bại lộ
← Ch.098 | Ch.100 → |
Khương Tề Quốc nhìn Trương Dương cúi đầu chán nản, thất vọng đi ra khỏi phòng làm việc có chút luyến tiếc lắc đầu. Ông không biết vì lý do gì mà lãnh đạo gọi điện xuống muốn ông quan tâm tới Trương Dương, vốn dĩ với lý lịch của hắn thì lần đề bạt này cũng không đến lượt hắn, giống như bây giờ lãnh đạo làm cho người ta có hy vọng, lại tàn nhẫn đem hy vọng của họ dập tắt, đúng là đả kích người mà.
Nhưng thông qua lần này ông hiểu rõ mình phải cách Trương Dương xa một chút, ông cũng có chút đau lòng cho tiểu tử Trương Dương kia, hắn ngày tết vẫn tặng quà ông, ông biết rằng Trương Dương rồi sẽ xảy ra chuyện.
Ai..., ông thở dài, không thể không buông tha cho hắn được. Bị lãnh đạo nhớ đến... phỏng chừng chính là như vậy, về sau sẽ rất khó để thăng tiến.
Sau khi từ văn phòng lãnh đạo đi ra, lúc này Trương Dương mới chú ý tới ánh mắt của đồng nghiệp khi nhìn hắn có gì không đúng, trong lòng hắn có chút run run, chẳng lẽ mọi người đều biết chuyện hai ngày nay hắn bị giam ở cục cảnh sát sao?
Chắc là không phải, hắn nghe cảnh sát nói là vẫn chưa gọi điện thông báo về Công ty mà?
Trong lòng hắn nói thầm, cũng không dám cùng các đồng nghiệp chào hỏi, chính là nhìn đến ai cũng đều bối rối gật đầu, sau đó nhanh chóng về phòng làm việc của mình.
Sau khi vào đến phòng làm việc của mình hắn liền nhìn thấy một cô gái- hôm nay vừa chính thức trở thành tiểu tam Từ Mai đang ngồi ở ghế của hắn.
'Tiểu Mai, sao em lại tới đây."
Trương Dương nhìn Từ Mai trong lòng thực sự là ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Vốn tưởng lần này ly hôn xong sẽ trừ bỏ được hai mối tai họa ngầm lớn nhất, hơn nữa nếu hắn lên làm phó khoa thì dù có chuyện lớn nhỏ gì thì hắn cũng là công nhân viên chức, nên chuyện của hắn và Từ Mai sẽ càng thêm vững chắc. Ai ngờ hắn vừa trở về đã thấy mất cơ hội tiến cử, hắn quả thực thất vọng và lo lắng.
Nhìn đến Từ Mai giờ khắc này, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy chột dạ, một chút do dự cũng không được phép, nếu Từ Mai biết hắn kết hôn lần hai sẽ trách mắng hắn.
Ngồi ở trên ghế, Từ Mai mặc chiếc áo mầu đỏ tía và chân váy bút chì dài mầu đen...rất hợp thời trang, cho dù nhìn cô có vẻ bình thường cũng không thể che dấu được cô là một cô gái thời thượng.
Từ Mai đứng lên, trên mặt không còn vương lại nét cười, gương mặt tức giận trừng mắt nhìn Trương Dương, nhìn thấy trên mặt hắn còn lưu lại dấu vết, sự ngờ vực vô căn cứ trong lòng lại càng tăng.
"Em đến tìm anh, muốn hỏi anh vài chuyện." Từ Mai nhìn hắn không chớp mắt, cô muốn xem hắn sẽ có phản ứng gì.
Trong nháy mắt, Trương Dương có chút bối rối, nhưng ngay lập tức hắn đã điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình giả bộ hào phóng nói: "Có chuyện gì gấp mà em phải chạy tới tận phòng anh, không sợ mọi người chê cười sao?"
Hắn nói xong còn cố ý dùng khóe mắt quét xung quanh một chút, mọi người vẫn cúi đầu bận rộn nhưng lỗ tai lại dựng lên nghe ngóng chuyện Bát Quái của đồng nghiệp.
Hắn chính là một nhân viên bé nhỏ không có văn phòng riêng, bình thường hắn đều phải chen chúc cùng các đồng nghiệp trong một văn phòng.
Vốn dĩ Từ Mai nhìn hắn không nháy mắt đương nhiên cũng nhìn thấy sự bối rối ban đầu của hắn nên cũng tin vài phần lời đồn đại, sau đó trong lòng cô liền không kiềm chế được lửa giận.
"Chê cười à? Em sẽ giết những người giám chê cười em, như vậy còn sợ bị chê cười sao?" lời nói của Từ Mai giống như kim đâm, giọng nói bén nhọn hướng về phía Trương Dương.
Trương Dương không biết cô nói đúng cái gì, cũng sợ mình đoán sai cho nên cũng không dám tùy tiện mở miệng giải thích chỉ có thể dùng vẻ mặt xấu hổ nhìn trái phải để nhắc nhở Từ Mai ở đây còn có người.
Bình thường Từ Mai rất giữ thể diện, luôn dựa vào gia thế của mình, người bình thường cô đều xem thường. Cô coi trọng Trương Dương chủ yếu là vì ở trước mặt cô Trương Dương luôn khuất phục cô làm cho cô hưởng thụ cảm giác mình được nâng niu.
Lúc hai người hẹn hò cũng đều lén lút, ở ngoài nhìn vào hai người vẫn là quan hệ đồng nghiệp thuần khiết. Đương nhiên, hai người cho là chuyện của mình làm đều vô cùng bí mật, nhưng ở đơn vị sự nghiệp (đơn vị nhà nước) đều là những người tinh anh, ngày thường bọn họ đều mắt đi mày lại với nhau làm sao có thể dấu diếm được mọi người, chẳng qua họ không nói rõ ra mà thôi.
Trương Dương thấy Từ Mai không có chút quan tâm, trong lòng cao hứng lại vô cùng lo lắng. Hắn cao hứng vì như vậy đến kẻ ngốc cũng biết được quan hệ của hai người là như thế nào, phải biết rằng bình thường đáp ứng yêu cầu của Từ Mai hai người vẫn bí mật yêu đương, hắn vẫn muốn công khai nhưng Từ Mai luôn do dự không muốn công khai quan hệ của họ. Nếu hiện tại Từ Mai đã ầm ỹ lên như thế này thì nhất định sẽ không thể che dấu được mấy cô nhiều chuyện trong văn phòng. Hắn lo lắng là vì hắn sợ Từ Mai đã biết chuyện của Vương Tĩnh Kỳ, hiện tại quan hệ của hai người còn chưa đến mức bền chặt, hắn còn chưa giữ chặt được cô, chuyện này hắn hiểu rõ, hắn sợ Từ Mai sẽ chia tay với hắn.
"Em xem em nói gì vậy, có người dám chê cười chúng ta ở công ty sao? Ha ha!" Trương Dương thấy cô không cho phép nên chỉ có thể ở bên cạnh cười ha ha.
"Anh đừng có giả bộ, em có chuyện muốn hỏi anh, những chuyện mọi người nói đều là thật phải không?" Trong lòng Từ Mai đã nhận định là lỗi của Trương Dương cho nên giọng nói cũng không có kiêng nể gì, những lời nói ra đều như đánh vào mặt người.
"Ai da, em đừng nóng giận, đừng nóng giận, cái gì anh cũng sai, anh nhận tội với em được không? Bên cạnh còn có người khác, đi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, anh sẽ chịu đánh, chịu phạt, tuyệt đối không dấu diếm em chuyện gì, anh cam đoan sẽ làm cho em nguôi giận không được sao!" Trương Dương ghé sát vào tai Từ Mai nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Trương Dương nghĩ, trước hết nhận sai với cô trước để đem cô đi chỗ khác lúc đó hai người sẽ nói chuyện thuận tiện hơn, chỉ cần ở riêng cùng nhau lúc thì vấn đề gì cũng đều lấp liếm được.
Lúc này Từ Mai cũng có chút tỉnh táo lại, nhìn quanh văn phòng còn có vài người đang ngồi chờ nghe chuyện Bát Quái của người khác, cô cũng hiểu được cứ để mọi người đứng xem như vậy chỉ thêm bất lợi cho mình, cô hít một hơi thật sâu tạm thời áp chế cơn tức trong lòng nói: "Đi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đừng làm phiền mọi người làm việc."
Sau đó cô đứng dậy, tiên phong ra khỏi phòng hướng khu rừng bên cạnh ký túc xá đi tới.
Trương Dương cũng đi theo ra ngoài miệng còn cười ha ha: "Ha ha, tôi cũng thuận tiện đi xem có tài liệu gửi tới phòng mình không đây?"
Hai người một trước, một sau nhìn có vẻ mờ ám đi về phía rừng cây nhỏ. Trương Dương nhìn trước nhìn sau thấy không có người liền ôm Từ Mai vào trong lòng.
"Ai da, Mai Mai nhà chúng ta hôm nay làm sao vậy, tức giận nhiều như vậy, ai chọc em à nói cho anh nghe, anh sẽ báo thù cho em."
Từ Mai vốn đang buồn bực bị hắn ôm một cái, hơn nữa lại nghe thấy lời nói ngọt ngào của hắn trong lòng cũng mềm đi.
"Ai bắt nạt em? Chính là anh. Em nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh nói vài câu dễ nghe thì mọi chuyện hôm nay đều giải quyết xong. Anh nhanh khai báo thành thật, hiện tại mọi lời đồn đại ở Công ty về anh là như thế nào? Anh thật sự đã kết hôn?" Từ Mai xoay người, giả bộ trừng mắt nhìn Trương Dương hỏi.
Sau khi nghe xong, đầu Trương Dương cảm thấy ong ong, trong lòng nghĩ thế là xong rồi, xong rồi, chính mình muốn lừa gạt cô ấy chuyện này, không thể ngờ cô ấy lại biết. Ngay sau đó hắn lại tự động viên ở trong lòng, trấn định lại, cho dù chuyện này thực sự bị bại lộ hắn cũng phải đem người ở trước mắt ổn định lại đã, sau đó hắn sẽ từ từ dỗ dành, hắn không tin lấy tướng mạo đường hoàng của hắn sẽ không nắm bắt được cô gái bình thường này.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |