Mất mặt
← Ch.051 | Ch.053 → |
Triệu Vệ Quốc nghe Chu Cẩn Du nói xong, mặt mũi hắn tràn đầy vui mừng cười tươi roi rói. Hắn vốn tưởng rằng phó thị trưởng kính xong ly rượu này rồi đi ngay, hiện tại xem ý tứ của anh ta, có lẽ sẽ ở lại đây thêm một lúc nữa, đây thật sự là một chuyện vô cùng vô cùng vinh hạnh.
Chu Cẩn Du nhìn thư ký Lý đang đứng ở sau lưng, ra hiệu đưa cho anh một cái ghế, sau đó gọi người quản lý nhà hàng mang đến một bộ đồ ăn, Chu Cẩn Du và thư ký Lý cũng ngồi xuống bàn.
Triệu Vệ Quốc bắt đầu giới thiệu từng người trên bàn cho thị trưởng Chu. Nhắc tới Triệu Vệ Quốc thì hắn cũng có chỗ hơn người, những người giáo viên này hắn chỉ mới nghe Ngô Mật Nhi giới thiệu một lần đã có thể nhớ chính xác, lúc này hắn rất tự tin đứng dậy giới thiệu cho thị trưởng Chu.
Mỗi lần giới thiệu vị giáo viên nào thì người đó sẽ đứng lên kính Chu Cẩn Du một ly rượu. Đến lượt Vương Tĩnh Kỳ, cô nghĩ, cô đã được sống lại một lần, ngàn vạn lần không thể để cho mình mất mặt thêm lần nào nữa.
Nhưng đối với việc uống rượu, ở kiếp trước hay kiếp này cô đều không làm được, nhưng cũng không dám làm như vừa rồi, dùng nước sôi qua mắt người khác, cho nên lúc cô đứng lên mời rượu cũng tự rót cho mình một ly rượu.
Cô cố gắng để bản thân không khẩn trương, "Thị trưởng Chu, với tư cách là một công dân bình thường, tôi thực sự rất cảm ơn anh đã cống hiến hết mình cho sự phát triển của thành phố D, để người dân chúng tôi nhận được những lợi ích cũng như thuận lợi, nhân buổi tiệc của trưởng phòng Triệu, tôi kính thị trưởng Chu một ly, xin uống trước để tỏ lòng ngưỡng mộ."
Cô trông thấy người khác nói vài câu lấy lòng, sau đó uống một ly rượu là xong việc, cô cũng làm theo như vậy, không ngờ sau khi cô uống xong, thị trưởng Chu lại không uống mà còn hỏi ngược lại cô một câu.
"Ồ, tôi chỉ mới tới thành phố D thôi, tôi thật không biết bản thân đã cống hiến được gì cho sự phát triển của thành phố D đấy, đây là cô giáo Vương đúng chứ, cô có thể nói tôi nghe không?" Chu Cẩn Du nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt đang giả bộ trấn tĩnh, tự dưng anh muốn trêu cô một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô càng khiến tay anh ngứa ngáy muốn sờ thử lên gò má cô.
Vương Tĩnh Kỳ lập tức ngẩn người, cô nói trôi chảy như vậy, không nghĩ tới thị trưởng Chu lại truy hỏi rõ như thế. Cái này bảo cô phải trả lời thế nào, lúc cô về nhà còn chưa nghe ba mẹ cô đề cập tới chuyện dỡ bỏ nhà chuyển đi nơi khác, nói cách khác, hạng mục tài chính của thành phố hiện tại vẫn chưa được thông báo ra ngoài, vẫn ở trong trạng thái bảo mật, bây giờ nếu cô nói ra, không phải sẽ bắt cô lại chứ.
Vương Tĩnh Kỳ không biết làm sao, Chu Cẩn Du nhìn cô gái mặt đã đỏ bừng này, đứng ở đó có chút đáng thương, anh hơi đau lòng, mỉm người nói: "Tôi nghĩ cô giáo Vương chắc chắn là một nhà giáo vừa có tài vừa có phẩm chất cao thượng mới có thể dạy dỗ được những học trò phát triển đức trí thể mỹ toàn diện như vậy. Vừa rồi chỉ đùa cô một chút thôi, cô giáo Vương cũng đừng để ý, xin mượn những lời hay ý đẹp của cô, hy vọng thành phố D trong tương lai sẽ phát triển mạnh hơn nữa." Chu Cẩn Du nói xong cũng đem ly rượu trong tay uống cạn.
Thư ký Lý theo Chu Cẩn Du đã nhiều năm, là tâm phúc của Chu Cẩn Du. Anh cũng là người hiểu rõ tính tình con người Chu Cẩn Du nhất, vừa rồi nhìn một loạt hành động của Chu Cẩn Du, anh cảm thấy thị trưởng Chu đối xử với Vương Tĩnh Kỳ có chút không giống bình thường, không khỏi nhìn Vương Tĩnh Kỳ thêm vài lần.
Không tính là quá xuất sắc, nhưng là người điềm đạm nho nhã, thoạt nhìn rất ngượng ngùng, lúc này mặt vẫn còn đỏ bừng, là kiểu phụ nữ "tiểu gia bích ngọc*". Thư ký Lý nhìn Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng thầm đưa ra phán đoán sơ bộ.
*Tiểu gia Bích Ngọc (小家碧玉): nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các".
Đột nhiên anh ta nhớ đến lúc trước phó thị trưởng kêu anh tìm một người phụ nữ, không lẽ chính là cô gái này.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |