Vay nóng Tima

Truyện:Sống Lại Sinh Em Bé - Chương 41

Sống Lại Sinh Em Bé
Trọn bộ 47 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Shopee


"Nói bậy!" Tề Minh Nguyệt đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thụy, hai tay buông thõng xuống ở bên cạnh đùi, lo lắng run rấy.

"Lâm Thụy! Cái thứ con hoang lòng dạ ác độc! Anh nói bậy! Nói bậy!" Co ta không tin! Không tin! Rõ ràng ngày hôm qua mình vẫn còn gọi điện cho mẹ mà, rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng anh ta mặc đồ này......

Nghĩ tới đây, đáy lòng Tề Minh Nguyệt liền chấn động, gã này đã chân chân chính chính tiến vào nhà họ Tề rồi hả?

Con hoang? Lâm Thụy khẽ mỉm cười, nụ cười xán lạn lướt qua bờ môi.

"Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình rồi." Lâm Thụy thong thả ung dung phủi phủi đóa hoa trắng tinh ở trước ngực, đưa ra một ngón tay trắng nõn quơ quơ trước mặt Tề Minh Nguyệt.

"Di chúc của Tề Kiêu đã công bố ra rồi, trừ căn nhà kia, tất cả tài sản đều là của tôi! Còn cô...." Lâm Thụy nhếch nhếch khóe môi, cúi xuống ở bên tai cô ta nhẹ giọng nói: "Phải ở trong tù suốt đời, cả đời đấy."

"Không! Không thể nào!" Tề Minh Nguyệt chợt đẩy Lâm Thụy ra, đôi môi run rẩy, vừa lùi về phía sau vừa lắc đầu.

"Không thể nào.... Không thể nào.... Anh đang gạt tôi.... . Nhất định là đang gạt tôi! Cha yêu thương tôi nhất, ông ấy không thể nào làm như thế! Không thể nào!"

"Có phải là anh đa giết bọn họ hay không? Còn sửa lại di chúc nữa?" Cô ta tuyệt đối không tin cha mình sẽ vô tình với mình như thế. Nhưng hiện tại ông ấy đã mất rồi, cô ta bị giam lại, chẳng khác gì là chết không đối chứng cả! Cô ta muốn đi ra ngoài! Cô ta nhất định phải đi ra ngoài!

"Tùy cô muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ." Lâm Thụy ôn định thân thể, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, không xao động, như bình thường.

"Dù sao kết quả cũng như nhau thôi. Xem ra hôm nay tôi quá nhân từ, đổi lại không có ai cảm kích cả." Nói xong anh ta liền xoay người, làm ra tư thế muốn rời khỏi.

"Đừng!"

Tề Minh Nguyệt đột nhiên nhào tới kéo tay áo của Lâm Thụy, không để cho anh ta rời đi, dánh vẻ lệ nóng quanh tròng thanh lệ động lòng người. Lâm Thụy không để lại dấu vết tỉ mỉ quan sát cô ta một phen, trong lòng bắt đầu thấy bội phục Tần Dịch Hoan.

"Thế nào?" Lâm Thụy quay đầu lại, nhướng mày thật cao, chờ đợi câu sau của Tề Minh Nguyệt.

"Để cho tôi đi ra ngoài! Tôi muốn thấy cha mẹ.... ." Tề Minh Nguyệt cắn chặt răng, trong lòng vô cùng khuất nhục.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải khuất phục trước một đứa con hoang, nhưng cha mẹ đã mất, cô ta phải tự lo nghĩ cho bản thân.... . Nước mắt theo gương mặt cuồn cuộn rơi xuống, vừa ác độc vừa tùy hứng, cô ta cũng chỉ là một đứa bé, làm sao có thể lập tức thừa nhận được đả kích to lớn như thế.

"Xin lỗi, nhà họ Tần dùng tội danh giết người không thành để khởi kiện cô, không có cách nào bảo lãnh cả." Lâm Thụy xòe tay, ý bảo anh ta cũng đành chịu.

"Tôi không có! Tôi không có mà!" Tề Minh Nguyệt mất khống chế điên cuồng hét lên.

"Giết đồ yêu nghiệt kia tôi còn ngại bẩn tay đó! Tôi không có! Anh giúp tôi đi, giúp tôi đi!"

Đột nhiên nghe tin cha mẹ qua đời, còn mình phải vùi thân trong lao tù, bị hai cú đả kích nghiêm trọng, cái gì mà dè dặt, cái gì mà phong phạm của đại tiểu thư, toàn bộ đều bỏ hết! Cô ta muốn đi ra ngoài! Cô ta còn trẻ tuổi như thế, tại sao chỉ vì một thằng nhãi ranh mới năm tháng tuổi mà phải sống suốt đời trong tù chứ? Cô ta không cam lòng!

"Nó đã chết chưa?" Tề Minh Nguyệt cắn cắn môi, cuối cùng cũng hỏi ra.

Lâm Thụy sững sờ, vẫn kịp thời hiểu được cô ta đang nói tiểu Trạch, anh ta vươn tay hất sợi tóc rủ xuống trước trán, hỏi: "Thế nào? Cảm giác mình xuống tay nặng hay nhẹ đây?"

"Tôi mặc kệ!" Tề Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, đôi tay kích động quơ quơ.

"Tôi mặc kệ nó như thế nào, là đã chết hay còn sống, tôi muốn đi ra ngoài! Đưa tôi ra ngoài!"

Ánh mắt của Lâm Thụy chợt lạnh lẽo, hỏi: "Cô đang ra lệnh cho tôi sao?"

Tề Minh Nguyệt ngẩn ra, nuốt nuốt nước bọt, hạ mí mắt xuống, nói lí nhí: "Anh.... Dù sao anh cũng là.... Là anh trai tôi, anh đưa tôi ra ngoài đi."

Anh trai? Đó là cái gì, có thể đổi thành tiền sao?

Lâm Thụy cười khẩy, đút hai tay vào túi, nói: "Cô có ra được hay không là do tôi quyết định, là xem nhà họ Tần có rút đơn kiện hay không." Một câu vô cùng có tính ám hiệu phong phú, anh ta không tin cô ả không mắc câu.

Vừa nghe còn có đường sống, Tề Minh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, nắm ống tay áo Lâm Thụy, nói: "Vậy hãy để cho nhà họ Tần rút đơn kiện đi! Khiến cho nhà họ Tần rút đơn kiện đi!"

"Bây giờ Tần Trạch còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cô cho rằng người nhà họ Tần sẽ từ bỏ ý định như vậy sao?" Rốt cuộc làm sao mà cô gái này trưởng thành được vậy? Ngu xuẩn đến trình độ này cũng có thể ra ngoài xã hội à?

Hai tay Tề Minh Nguyệt nắm rất chặt, đúng rồi, nhà họ Tần sẽ không bỏ qua cho cô ta, không, phải nói là kẻ đê tiện Triệu Ngạn Kiều mới đúng! Coi như Tần Dịch Hoan cố ý cứu mình thì cũng sẽ bị đồ đê tiện đó ngăn trở. Vậy phải làm sao bây giờ? Làm thế nào đây? Cô ta nắm chặt quả đấm, đặt ở bên môi cắn cắn, lo lắng đi tới đi lui ở trong phòng giam nho nhỏ, trong mắt lóe lên hận ý thâm sâu cùng oán độc.

"Tôi có thể để cho cô đi ra ngoài." Lâm Thụy cảm thấy đã đến lúc rồi, hung hăng quăng một trái bom nặng ký vào trong tâm Tề Minh Nguyệt.

"Thế nhưng.... ." Anh ta dừng một chút, chống lại ánh mắt chờ mong của Tề Minh Nguyệt, mới tiếp tục nói: "Cô phải trả giá rất lớn!"

Nói xong anh ta xòe tay ra, nhìn kỹ đường vân trong lòng bàn tay mình, nói: "Số mệnh của con người đều là cố định bất biến, muốn thay đổi số mệnh, cái giá cũng không nhỏ đâu!"

"Anh muốn cái gì? Muốn cái gì đều được! Chỉ cần anh có thế để cho tôi đi ra ngoài!"

"Không nhất thiết phải là giá quá cao." Lâm Thụy lắc đầu một cái.

"Chính là bây giờ việc buôn bán của nhà họ Tề chúng ta bị chèn ép đến gần như không xoay chuyển được, nghe nói bên trong thành phố chỉ có một người có thể giải quyết thôi, chỉ cần em gái đi nói chuyện với anh ta một chút là được."

Tề Minh Nguyệt nghe xong lời này, sắc mặt lập tức khó coi, đây rõ ràng là muốn cô ta đi làm gái bao mà! Sao cô ta có thể làm loại chuyện đó chứ!

"Không! Tôi không đi! Anh đổi cách khác đi!" Đại tiểu thư bị giam cầm vẫn vênh váo tự đắc như cũ.

"Vậy thì hết cách." Lâm Thụy nhíu nhíu mày.

"Có biết tại sao chỉ trong một đêm mà chúng ta bị chèn ép thành ra như vậy không? Đó là mệnh lệnh của nhà họ Chu, nói ra thì trách nhiệm này là ở trên người cô đấy Chỉ là, nếu như cô không muốn thì tôi cũng sẽ không ép buộc cô, dù sao vẫn là em gái mình, tôi chính là rất muốn làm một người anh tốt đó!" Lâm Thụy liếm liếm môi, ánh mắt đầy giễu cợt không biết là đang giễu cợt Tề Minh Nguyệt ngu ngốc hay là đang giễu cợt hai chữ "anh trai" này.

"Ở ngoan trong này đi, anh trai còn phải đi làm đây." Nói xong anh ta liền bước nhanh ra phía ngoài.

Tề Minh Nguyệt gắt gao cắn môi, làn môi vốn nhạt màu giờ đã bị cắn đến đỏ bừng, thật giống như sẽ lập tức nhỏ ra máu. Làm thế nào đây? Thật sự phải đi ư? Nhưng nếu không đi thì cô ta cũng không có cách để đi ra ngoài, cũng không có cách gặp mặt cha mẹ một lần cuối....

Mắt thấy bóng dáng của Lâm Thụy sắp biến mất ở chỗ cửa, Tề Minh Nguyệt đột nhiên đuổi theo, nói: "Tôi đi! Tôi đi!"

Lâm Thụy đưa lưng về phía Tề Minh Nguyệt, nụ cười trên mặt từ từ mở rộng, cắn câu rổi! Anh ta quay đầu đi, trong mắt lóe lên sự gian xảo.

"Em gái ngoan, yên lặng chờ ở đây nhé."

"Không phải hiện tại sẽ để cho tôi đi ra ngoài sao?" Tề Minh Nguyệt có chút hoảng hốt, cô ta còn muốn đi gặp cha mẹ, Lâm Thụy đã đồng ý để cho cô ta đi ra rồi mà.

"Hiện tại à, hiện tại không được đâu... !" Lâm Thụy nhíu nhíu mày, giống như thật sự khó xử với lời cầu xin của Tề Minh Nguyệt.

"Làm thủ tục phải mất ba ngày mà!"

Ba ngày! Khi đó cha mẹ cũng đã sớm bị hạ táng, vậy thì tất cả đều bị phủ đầy bui bặm rồi. Tề Minh Nguyệt không kìm được, nức nở nghẹn ngào ra tiếng: "Cầu xin anh.... . Để cho tôi ra ngoài, ra ngoài đi... Gặp cha mẹ.... . Cầu xin anh......"

"Nghe lời nào." Lâm Thụy híp mắt, thậm chí còn vươn tay sờ sờ đầu Tề Minh Nguyệt.

"Để anh trai thay thế em đi đưa tiễn họ cũng giống nhau thôi." Nói xong anh ta liền không để ý đến Tề Minh Nguyệt nữa, sải bước đi ra ngoài.

Tề Minh Nguyệt ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn về phương hướng anh ta rời đi, thật lâu thật lâu, rốt cuộc không nhịn được ngồi xổm xuống đất nghẹn ngào khóc rống, một tiếng so với một tiếng càng bi ai hơn.

Bệnh tình của tiểu Trạch rất ổn định, trước mắt còn chưa xuất hiện tình trạng chớ sữa, trái tim đang treo cao của Triệu Ngạn Kiều thoáng buông xuống một chút, . nhưng vẫn chưa dám thả lỏng. Còn một ngày nữa, bác sĩ đã nói có thể xảy ra bất kỳ tình huống nào. Cô đứng ở bên ngoài phòng bệnh của con trai, áp mặt vào bức vách ngăn trong suốt dày cộm, đứng đến tận nửa đêm, cho dù ai khuyên can cũng không trở về, giống như làm thế này cô mới cảm nhận được hơi thở của bé.

Tần Dịch Hoan không nhịn nổi, liền đến phòng bác sĩ cầu xin suốt một tiếng, rốt cuộc xin được một cơ hội cho Triệu Ngạn Kiều vào thăm con. Triệu Ngạn Kiều vui mừng đến rơi nước mắt, Tần Dịch Hoan nhìn mà cứ thở dài. Anh vẫn cho là vợ mình làm bằng sắt, lì lợm, cứng đầu, nhưng hôm nay mới biết thì ra là cô làm bằng nước, vui mừng cũng khóc, mất hứng cũng khóc.

Triệu Ngạn Kiều không quản được nhiều như vậy, thay bộ quần áo vô khuẩn của bệnh viện vào liền theo y tá đi vào phòng ICU. Từ bậc cửa đến giường bệnh, khoảng cách ngắn ngủn mấy bước lại làm cho cô có cảm giác như đi cả một đời. Con trai yen lặng nằm ở đó, trong lỗ mũi còn cắm ống khí oxi, mặt nạ to đùng gần như có thể bao trùm khuôn mặt bé. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn non mềm toàn là vết thương.

Triệu Ngạn Kiều cắn chặt môi mới không để cho mình khóc ra thành tiếng, dưới sự chỉ dẫn của y tá, cô run run nhấc ống thở ra, từ từ mở cái miệng nhỏ nhắn non mềm của con trai, đưa bình sữa vào trong miệng bé.

Tiểu Trạch rất phối hợp, cho dù ngủ mê man, bé cũng không có mất đi bản năng của trẻ con, thuận theo há miệng ra. Động tác của Triệu Ngạn Kiều chợt cứng đờ, rút tay lại nhét bình sữa vào trong ngực y tá rồi điên cuồng chạy ra ngoài.

Ở ngoài cửa, Tần Dịch Hoan đang đứng dựa vào tường chờ Triệu Ngạn Kiều đi ra, không ngờ cô lại ra nhanh như thế. Song không đợi anh nói chuyện, Triệu Ngạn Kiều đã nhào vào trong ngực anh nghẹn ngào khóc nấc. Khẩu trang và mũ bị lấy xuống ném qua một bên, cô ôm chặt chồng mình, khóc đứt ruột đứt gan.

Con trai cô mới năm tháng tuổi, mới vừa mọc ra hai cái răng trắng nhỏ xinh cái dài cái ngắn, răng nhỏ lóng lánh trong suốt vô cùng dễ thương. Trước đây cô luôn nghĩ cách để con trai há mồm, nhìn hai cái răng nhỏ đó lại không nhịn được cười.

Nhưng lúc này, con trai của cô đang phải nằm ở trong phòng ICU, hai cái răng nhỏ này đã từng mang đến cho nhà bọn họ rất nhiều vui vẻ, iờ đã thành sứt mẻ không chịu nổi. Cái miệng nhỏ nhắn bị thương đã khiến lòng cô không ngừng run rẩy, không ngờ hai cái răng nhỏ cũng không thể may mắn thoát khỏi

Tần Dịch Hoan xiết chặt cô vào trong lòng mình, không ngừng vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô, yên lặng an ủi. Ngoại trừ như vậy, anh không biết mình còn có thể làm gì nữa.

"Tần Dịch Hoan...." Triệu Ngạn Kiều ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.

"Em thay đổi chủ ý rồi, em không muốn cô ta chết, em muốn đòi lại tất cả từ trên người cô ta!" Tuy rằng kiếp trước cô sống rất khổ sở, bị rất nhiều người lạnh nhạt, thậm chí còn bị người thân nhất phản bội, nhưng lại chưa bao giờ muốn trở thù từng món nợ nào. Cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, nhưng bây giờ, thảm trạng (tình cảnh bi thảm) của con trai liên tục hiện ra trước mắt, đây là lần đầu tiên cô hận một người như vậy, cũng là lần đầu tiên muốn người kia sống không bằng chết!

Tần Dịch Hoan vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, chậm rãi nhếch môi cười cười, nói: "Tuân lệnh!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-47)