Vay nóng Homecredit

Truyện:Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch - Chương 060

Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch
Hiện có 149 chương (chưa hoàn)
Chương 060
Hị không muốn nhìn thấy cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-149 )

Siêu sale Lazada


Editor:shizuka nguyễn

Buổi thử vai kết thúc, nhân viên của tổ kịch chủ yếu mở một cuộc họp nhỏ, vấn đề chủ yếu chính là chọn người diễn vai phụ.

Đối với vai thuộc hạ đắc lực, nội bộ tổ kịch có hai loại ý kiến.

Ý kiến thứ nhất là lựa chọn Hứa Chân có chút danh tiếng hơn nữa năng lực thể hiện rất mạnh.

Ý kiến thứ hai đó là Lục Đình vừa mới xuất hiện chưa có danh tiếng hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, nhưng mà diễn xuất của Lục Đình cũng rất có sức cuốn hút, trong chốc lát xảy ra không ít tranh chấp.

Lạc U đối với điều này cảm thấy rất nhàm chán, sau một lúc giống như là xem cuộc vui nhìn mọi người cãi vã, liền đem ánh mắt quét về phía người cũng bảo trì trầm mặc giống mình, Trần đạo diễn.

Trần Dục cũng nhận ra được ánh mắt không kiên nhẫn của Lạc U, thoáng sửng sốt, trong lòng có chút bất đắc dĩ cười thầm, anh vậy mà lại cảm thấy một tia áp lực từ trong ánh mắt đạm mạc của Lạc U, không thể nói là không thần kỳ.

"Được rồi, đừng ồn ào nữa, nhân vật này sẽ chọn Lục Đình, kế tiếp thảo vấn đề chọn người đóng vai luận huấn luyện viên."

Lục Đình diễn xuất quả thật không tệ, hơn nữa còn có hậu trường mạnh mẽ như vậy, Trần Dục chọn coi như là hài lòng, vừa nãy không lên tiếng cũng chỉ là để cho mọi người có một cơ hội phát biểu ý kiến của chính mình, nhưng chọn hay không chọn còn phải coi tính toán của anh, hơn nữa anh chủ yếu suy xét vấn đề chọn người diễn vai huấn luyện viên.

Trong kịch vai huấn luyện viên là một người có nội tâm tương đối mâu thuẫn, hắn là quân nhân xuất ngũ, nhưng mà bởi vì một số nguyên nhân nên gia nhập vào trong xã hội đen, toàn bộ kiến thức đều học từ chính quốc gia, dường như lại làm chuyện nguy hại quốc gia, hắn mâu thuẫn, hắn rối rắm, nguyên nhân khiến hắn sa ngã...

Toàn bộ đều có thể trở thành đề tài để thảo luận, vấn đề quan trọng mà nhân vật này phản ánh ở trong kịch bản là những ẩn dấu nội hàm, không phải do Trần Dục không thận trọng, hơn nữa nội tâm của anh lúc này cũng có chút phức tạp.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

Người thứ nhất, người thứ tư và người thứ năm, cả ba người này đều có sự đặc sắc riêng.

Người thứ nhất rất có danh tiếng hơn nữa diễn xuất rất lão luyện.

Người thứ tư là quân nhân mới vừa xuất ngũ tương đối phù hợp với hình tượng trong kịch bản.

Mà người thứ năm lại là ảnh đế Vân Nham, một người có danh tiếng cực kém, tuy rằng sửa lại kịch bản, lại là một diễn viên làm cho anh nghĩ càng thêm hợp ý.

Trần Dục không biết nên lựa chọn như thế nào, không thể làm gì khác hơn là trước nghe một chút ý kiến của mọi người.

"Người thứ nhất Tôn Điển đi, có danh tiếng có kỹ thuật diễn xuất, nhiều lần nhận được lời khen là diễn nam phụ rất tốt, diễn nhân vật huấn luyện viên này là thích hợp nhất."

"Người thứ tư là quân nhân xuất ngũ cũng không sai a, tuy rằng diễn xuất có chút kém, nhưng sức cuốn hút sẽ càng mạnh, hơn nữa cũng có nửa điểm, dù sao cũng có thân phận là quân nhân xuất ngũ chân thật."

"Nhưng diễn xuất không tốt sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của phim, vẫn là Tôn Điển hợp hơn một chút, hơn nữa bản thân hắn còn có nhân khí..."

Trong chốc lát trong phòng hội nghị vang lên âm thanh tranh luận không ngớt, chỉ có Trần Dục và Lạc U vẫn duy trì trầm mặc như cũ.

Mà biên kịch Chu Ung lại nghiêng về phía Tôn Điển, về phần người đại diện của nhà đầu tư lại nghiêng về phía quân nhân mới xuất ngũ kia, nhưng cũng không có nhiều lời, mà ánh mắt lại lén nhìn xem sắc mặt của Lạc U, trước khi hắn đến đây đã được Lạc Học Tâm thông báo qua, tất cả ý kiến đều lấy Lạc U làm chủ.

"Trần đạo diễn và Lạc tiểu thư, ý kiến của hai người là gì, nếu không hai người cũng nói một chút đi?"

Chu Ung nhìn tình cảnh tranh cãi ầm ĩ cũng có chút nhức đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía hai người đang trầm mặc, thật ra bọn họ ở chỗ này ầm ĩ thì có ích lợi gì đâu, tuy rằng hắn là biên kịch, nhưng người quyết định lại là đạo diễn a, hơn nữa còn có nữ nhân vật chính thân phận thần bí Lạc U này ở đây, hắn ngược lại quan tâm đến ý kiến của bọn họ a.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

"Cái này, tiểu U có ý kiến gì không?"

Trần Dục còn đang do dự, suy nghĩ một chút liền hướng về phía Lạc U ở một bên hỏi, anh kỳ thực cũng có chút tò mò.

Mà Lạc U không có một chút do dự, giọng nói đạm mạc lại kiên định phun ra hai chữ:

"Vân Nham."

Lần này tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều hết chỗ nói rồi, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc U.

"Vân Nham? Không thích hợp a, danh tiếng của hắn, tấm tắc..."

Phó đạo diễn ở một bên lắc đầu một bên phát ra tiếng tấm tắc, trên mặt toát ra một chút khinh thường, rõ ràng cũng không coi trọng Vân Nham, mà thật ra câu nói của hắn cũng đại biểu cho tiếng lòng của đại bộ phận những người đang ngồi ở đây.

Lạc U hơi hơi nheo mắt lại, không để ý đến tên phó đạo diễn kia, mà là nhìn về phía Trần Dục đang có chút kinh ngạc ở một bên, dường như là đang chờ Trần Dục đáp lại.

"Tiểu U làm sao cho rằng Vân Nham là thích hợp đâu?"

Trong phòng hội nghị hơn mười người, không phải nói là Tôn Điển, thì lại nói là tên quân nhân xuất ngũ kia, nhưng không một ai đề cập qua Vân Nham, lại không ngờ Lạc U sẽ nói ra, hơn nữa còn là dùng giọng nói khẳng định như vậy, làm sao không để cho Trần Dục kinh ngạc đâu.

Dù sao ở trong lòng anh, cũng cho rằng Vân Nham thích hợp nhất, chỉ là danh tiếng của tên kia, anh thật sự là sợ ảnh hưởng tiêu cực tới bộ phim a.

"Kỹ năng diễn xuất tốt, có sức cuốn hút, cảm giác, chú ấy chính là lựa chọn thích hợp nhất."

Lúc Vân Nham thử vai diễn ra một màn kia làm cho Lạc U hết sức hài lòng, cái loại cảm giác trong vô lại mang theo chính khí này, trong cố chấp mang theo cảm giác bị đè nén, liếc mắt một cái liền để cho cô nghĩ, đây mới là hình tượng nên có của huấn luyện viên trong kịch bản.

"Ai, cô nói rất có lý, thế nhưng ảnh hưởng của Vân Nham quá tệ, những chuyện kia của anh ấy có thể nói là mọi người đều biết, người mắng anh ấy có rất nhiều, ai dám lựa chọn? Tiểu U, tôi cũng rất thưởng thức kỹ năng diễn xuất của Vân Nham, thế nhưng loại mạo hiểm này lại không thể liều lĩnh, cô là người mới, có một số thứ còn không thể hiểu hết."

Trần Dục lời nói thấm thía nói, trong giọng nói mang theo sự tiếc nuối cùng áp lực, anh làm sao không thưởng thức Vân Nham, nhưng mà anh lại không thể không vì những người khác trong tổ kịch lo lắng, loại mạo hiểm này, anh không gánh nổi.

Không hiểu? Lạc U đối với hai chữ này có chút khinh thường, nhưng cũng không nói ý kiến phản bác nào, mà là nói thẳng:

"Chọn chú ấy đi, bất luận có nguy hiểm nào tôi sẽ gánh chịu, trong tổ kịch có người nào có bất kỳ thành kiến gì đối với quyết định lần này đều có thể rời khỏi tổ kịch, chi phí vi phạm hợp đồng một xu cũng không lấy."

Lần này một lần nữa Lạc U tiến vào trong giới giải trí cô muốn che giấu thân phận của mình, cô không thích quá mức phách lối, cũng không muốn bởi vậy đi hấp dẫn lực chú ý của đại chúng.

Nhưng cô đã có chút coi nhẹ cá tính cường thế không chấp nhận những người khác chất vấn bản thân, có nhiều thời điểm khiêm tốn thật ra cũng có càng nhiều phiền phức hơn, đúng là nhiều chuyện đều có lợi có hại như nhau.

Cho nên lúc này, Lạc U cũng không muốn khiêm tốn nữa, ngược lại vô cùng cường thế đứng dậy, dù sao mặc kệ thảo luận như thế nào, kết quả cuối cùng cũng giống nhau, Vân Nham người này, cô không chọn thì không thể!

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

Nếu như nói đề nghị ban đầu của Lạc U cũng chỉ làm cho những người đang ngồi ở đây kinh ngạc, như vậy hiện tại sau khi Lạc U mạnh mẽ lên tiếng như vậy, những người này sẽ không chỉ đơn giản là kinh ngạc như vậy.

Phó đạo diễn vừa nãy mới nhảy ra phản đối liền đỏ mặt, giọng nói có chút chua ngoa nói:

"Đừng tưởng rằng có chút danh tiếng thì chuyện gì cũng có thể làm, nói cái gì đều có thể nói, cô chịu trách nhiệm, cô có thể chịu cái trách nhiệm gì, cô có khả năng gánh chịu tổn thất, hay có thể bảo đảm bộ phim này nhất định thành công, khả năng diễn xuất của Vân Nham không sai mọi người đều biết, nhưng là với danh tiếng của hắn, để cho hắn tiến vào tổ kịch thì bộ phim này sẽ bị phá hủy, còn có rời khỏi đoàn làm phim không mất một xu phí vi phạm hợp đồng nào, cô cho là cô là ai a."

Bất luận là lúc nào hay ở địa điểm nào, luôn luôn có một số người cần đóng vai kẻ đần độn, nếu không tại sao có thể chứng minh chỉ số thông minh của nhân loại khác biệt đâu.

Giống như là hiện tại, người thông minh đều hiểu được quan sát sắc mặt để mà nói chuyện lấy tĩnh chế động, chỉ có kẻ đần độn mới có thể là người đầu tiên đứng ra, cái gì cũng đều không rõ, chỉ vì nói vài câu chưa chắc sẽ có hiệu quả gì.

Người ngay thẳng chưa chắc đã là khuyết điểm, có lẽ vẫn là ưu điểm, nhưng trong rất nhiều trường hợp, lại càng cần dùng đầu để suy nghĩ nữa, ở trong giới giải trí, người không có đầu óc, luôn luôn là người bị loại ra nhanh nhất.

Trong phòng hội nghị nhất thời im lặng, ánh mắt của Lạc U lạnh lùng đảo qua mọi người, cuối cùng đem tầm mắt rơi đến trên người vị phó đạo diễn này.

"Bây giờ anh có thể rời khỏi nơi này."

Giọng nói của Lạc U cường thế mà lạnh lùng, làm cho phó đạo diễn kia cũng không nhịn được co rúm lại một chút, nhưng lập tức liền không phục đứng lên, vỗ bàn tức giận kêu lên:

"Cô dựa vào cái gì, làm sao có thể lựa chọn một người như Vân Nham, cô đây là muốn hủy toàn bộ đoàn làm phim sao!"

Lần này Lạc U không nói gì thêm, mà nhìn về phía người đại diện của nhà đầu tư, Lạc Thừa Bân, một người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nghe nói còn là họ hàng xa của Lạc gia, là cấp dưới làm việc cho Lạc Học Tâm, trước kia chưa từng gặp qua Lạc U, chẳng qua đối với thân phận của Lạc U cũng có biết một hai, tất nhiên sẽ rõ ý tứ của Lạc U.

"Tôi là người đại diện của nhà đầu tư mời anh đi ra ngoài, đoàn làm phim này không chào đón anh."

Một phó đạo diễn mà thôi, Lạc Thừa Bân vẫn có quyền lợi nói ra những lời này, người có quyền phát biểu đối với bộ phim này là Lạc Học Tâm và Lạc U, người đại diện của nhà đầu, thứ hai mới là đạo diễn Trần Dục.

Mà lúc này Trần Dục chỉ nhẹ nhàng cau mày vẫn duy trì trầm mặc, không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

"Lạc tiên sinh, anh làm sao có thể làm như vậy? Tôi cũng vì muốn tốt cho đoàn phim, chẳng lẽ anh muốn nhìn bộ phim này cứ bị hủy đi như vậy hay sao, căn bản là không thể lựa chọn một người như Vân Nham, với danh tiếng của hắn, các người cho là hắn vẫn là ảnh đế như trước kia sao, nếu như chọn hắn, tôi dám cam đoan, các người nhất định sẽ không thu được vốn gốc về..."

Phó đạo diễn cũng là bị tức giận muốn hôn mê, giọng nói cấp bách giải thích, là lo lắng, cũng là kinh hoảng, hắn thật không ngờ bởi vì một chuyện đơn giản như vậy, đã bị đá ra khỏi đoàn làm phim, phải biết rằng loại chuyện này mà truyền đi, hắn đã có thể bị cấp trên vứt bỏ.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

"Được rồi, mời anh đi ra ngoài."

Lạc Thừa Bân cắt đứt lời giải thích của phó đạo diễn, bất luận sự thật như thế nào, bất luận bởi nguyên nhân gì, ở trước mặt cường quyền, giải thích đều là vô lực.

Thật ra ở trong lòng Lạc Thừa Bân, làm sao không phải tán thành với ý tưởng của phó đạo diễn đâu, thế nhưng lời nói của Lạc U chính là quyết định, hắn cũng không thể ngu xuẩn giống như vị phó đạo diễn này, đắc tội người không nên đắc tội.

Sau khi phó đạo diễn bị mời ra ngoài, thời điểm mọi người lần thứ hai đem ánh mắt rơi vào trên người Lạc U, đều mang một chút mùi vị thận trọng.

"Trần đạo diễn, nếu như việc lựa chọn diễn viên đều đã quyết định xong, chú nhanh chóng đi thông báo cho bọn họ biết a, tôi đi về trước."

Lạc U đứng dậy, không để ý đến vẻ mặt của mọi người, đi thẳng ra khỏi phòng họp, khí thế mang theo lệnh khiến người ta không thể chất vấn.

Cường thế cũng tốt, độc tài cũng được, bất luận là công việc có nặng nhọc hay không đối với Lạc U, đều như nhau.

Đầu tháng chín, trường học khai giảng, Lạc U lên lớp mười một, chủ nhiệm lớp tự mình gọi điện thoại thông báo cho Lạc U, Lạc U kiểm tra lại thời khóa biểu, phát hiện bản thân có vài ngày rảnh rỗi, liền đến trường học báo danh.

Ở trong trường học Lạc U vốn chính là người nổi tiếng, về thân phận, địa vị hay tướng mạo đều là đối tượng mà mọi người cung kính ngưỡng mộ, mà bây giờ Lạc U càng mang theo hào quang của đại minh tinh, trở thành tồn tại được vạn người chú ý.

Phim đệ nhất công chúa sớm đã trở thành đề tài nóng hổi để mọi người bàn tán, mà nữ nhân vật chính Lạc U cũng hoàn toàn xứng đáng trở thành đối tượng được mọi người theo đuổi, nhất là những thiếu nam thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, càng đem Lạc U trở thành thần tượng của bản thân.

Trong trường học, Lạc U mới vừa xuất hiện không lâu liền bị đoàn người ngăn chặn, một đống người cầm vở đi xin chữ kí, làm cho Lạc U không kiên nhẫn nhíu mày.

Nhất là lúc có một bạn học nam vô cùng kích động muốn cầm cổ tay của cô, cô càng không chút khách khí cho đối phương một đòn ném qua vai đã từng học qua, trực tiếp đem đối phương vứt vào trong đám người, dẫn tới vô số tiếng kêu sợ hãi.

"Không muốn bị đánh thì cách xa tôi một chút."

Lạc U hơi hơi ngửa đầu, giọng nói có chút kiêu ngạo.

Thời điểm Lạc U đi tới phòng học, toàn bộ mọi người trong lớp đều nhìn cô, bao gồm cả hai người để cho Lạc U chú ý, đó là toàn thân càng ngày càng tiều tụy Trịnh Nghị Phong, còn có nhìn như hâm mộ thật ra là đang ghen tỵ Hứa Quỳnh.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

Lạc U mới vừa ngồi xuống, Hứa Quỳnh liền đi tới, dùng giọng nói nịnh nọt giọng nói:

"Chị tiểu U, chị thật sự là càng ngày càng đẹp, phim đệ nhất công chúa hiện tại cực kỳ nổi tiếng, em là fan hâm mộ của chị nga, chị có thể ký tên cho em hay không a?"

Bối cảnh gia đình Hứa Quỳnh thật ra là rất tốt, nhưng so với Lạc U vẫn còn kém rất lớn, mà từ sớm Hứa Quỳnh đã rất ngưỡng mộ các đại minh tinh này, thậm chí muốn tham gia vào giới giải trí, chỉ là người nhà không đồng ý mà thôi.

Nhưng ở trong trí nhớ kiếp trước của Lạc U, Hứa Quỳnh vẫn tiến vào trong giới giải trí, hơn nữa còn là nhờ vào quan hệ của Lạc U, mới trở thành một nhân vật không tồi, cuối cùng thậm chí còn lăn lộn đến bên người Trịnh Nghị Phong, trở thành tiểu tình nhân của hắn.

Ký ức trong đầu Lạc U chợt lóe lên, đối với Hứa Quỳnh càng thêm chán ghét, cũng không biết cô gái này có phải chỉ có một con mắt hay không, trên mặt cô rõ ràng hiện lên vẻ chán ghét như vậy, đối phương như thế nào lại nhìn không thấy đâu.

"Đúng vậy, tiểu U, em cũng ký tên cho anh, anh hiện tại cũng là fan của em a."

Trịnh Nghị Phong cũng nở nụ cười bu lại, kiểu da mặt có chút dày.

"Lại gọi tôi là tiểu U? Chúng ta rất quen thuộc?"

Giọng nói của Lạc U thản nhiên, muốn hỏi cô vì sao không thích đến trường học, nguyên nhân chủ yếu tuyệt đối là bởi một nam một nữ trước mặt này, cô cảm giác tính tình của mình thật tốt, còn có tâm tình đi ứng phó với hai người này, nếu như không phải là vì kế hoạch báo thù của cô, cô đã sớm phái người của Cổ Sát đem hai người này giết đi!

Thật ra kế hoạch báo thù của Lạc U cũng không quá phức tạp, cô chính là muốn dằn vặt hai người này, làm cho hai người này sống không tốt, sau đó mười năm sau, để cho hai người bọn họ cũng nếm mùi vị bị người ta đẩy xuống từ tầng tám mươi tám, chính là cái gọi là ăn miếng trả miếng!

"Hắc hắc, tiểu U, em cũng đừng cùng anh để ý chuyện này, anh nghe nói gần đây em lại muốn quay một bộ phim mới, em xem có vai thích hợp với anh hay không, nếu không anh cũng đi thử một chút?"

Hình tượng của Trịnh Nghị Phong còn rất tốt, nhưng những lời này nói ra cũng chỉ là câu nói đùa.

Lạc U không để ý, nhưng Hứa Quỳnh ở một bên ánh mắt sáng lên, có chút hưng phấn nói:

"Đúng vậy đúng vậy, chị tiểu U, chị xem có vai nào thích hợp với em hay không, chị giới thiệu cho em một cái, từ nhỏ em đã mơ được làm ngôi sao, có thể cùng chị đóng phim nga, vậy thì càng tốt hơn a."

Cùng nhau đóng phim? Nằm mơ đi a!

"Hứa Quỳnh, cách chị xa một chút, chị không muốn nhìn thấy cô, hiểu chưa?"

Giọng nói của Lạc U không lớn, nhưng người trong toàn bộ phòng học cũng đều nghe thấy được, trong lúc nhất thời trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại phần đông tầm mắt muốn xem náo nhiệt nhìn sang, còn có sắc mặt của Hứa Quỳnh thoáng cái liền trở nên tái nhợt.

Bị Lạc U nhục nhã trước mặt mọi người như vậy, dường như là trong nháy mắt, Hứa Quỳnh liền trở thành đối tượng bị toàn bộ trường học bài xích.

Không người nào dám trêu chọc Lạc U, cũng sẽ không có người đi trêu chọc Lạc U, mà người bị Lạc U bài xích không muốn nhìn thấy, vậy dĩ nhiên cũng là đối tượng bị mọi người bài xích đối.

Dù sao cũng không có ai thích tìm phiền toái, huống chi bản thân Hứa Quỳnh cũng không phải người làm cho mọi người muốn nhìn thấy, có chút cao ngạo, có chút nịnh nọt, luôn luôn vây quanh bên người Lạc U và Trịnh Nghị Phong,

Thật ra có nhiều người đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, lúc này bị Lạc U nhục nhã trước mặt mọi người, mọi người càng để xem náo nhiệt chiếm đa số.

Truyện chỉ đăng tại diendanleqydon-editor: shizuka nguyễn.

Trịnh Nghị Phong đứng ở một bên dường như còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cũng chỉ nhíu mày liền bảo trì im lặng, sắc mặt Hứa Quỳnh vô cùng khó coi, đứng tại chỗ liền khóc lên, bụm mặt chạy ra khỏi phòng học, cô ta cũng là không mặt mũi ngây ngốc ở chỗ này.

Kiếp trước Lạc U chính là cao ngạo tới đâu cũng rất ít có thời điểm không tốt như vậy, dù sao có rất ít người làm cho cô phẫn nộ chán ghét đến trình độ như vậy.

Kiếp này, cũng chỉ có thể trách chính bản thân Hứa Quỳnh, thế nhưng không có mắt lại đụng vào cô, Lạc U làm sao còn có thể khách khí đâu!

Tiết học đầu tiên là môn Anh ngữ, lúc cô giáo đi vào còn không có cảm giác cái gì, chỉ cảm thấy lớp học hôm nay cực kỳ yên tĩnh, ngược lại tâm tình không tệ, nhưng mà khi tầm mắt của cô giáo đảo qua, thời điểm chú ý tới Lạc U, vẻ mặt liền không nhịn được kinh ngạc.

"Ai u, khách quý ít đến a, Lạc đại tiểu thư của chúng ta hôm nay đi học, còn thật là khó khăn a."

Cô giáo dạy Anh ngữ - là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhìn qua có chút dáng vẻ khôn khéo, là giáo viên du học nước ngoài về nước, cũng là một trong các giáo viên dạy Anh ngữ tốt nhất trường cao trung này.

Chỉ là thái độ làm người có một chút thói xấu, luôn luôn nghĩ người người nên bình đẳng, giai cấp đặc quyền là bị ghét nhất, mà Lạc U là đại biểu điển hình cho giai cấp đặc quyền mà cô ghét nhất.

Thật ra ở trong trường học quý tộc này, đặc quyền có thể nói là chỗ nào cũng có, chỉ là có nhiều đặc quyền cũng có vẻ có chút bình thường, hơn nữa nội quy trường học cũng coi như là nghiêm ngặt, học sinh cũng sẽ không quá phận.

Nhưng Lạc U coi như là ngoại lệ trong ngoại lệ, chương trình học năm nhất chỉ học không được một phần năm quãng đường, ngay cả cuộc thi cũng không tới thi, cũng khó trách tâm lý của cô giáo này có chút khó chịu, nhịn không được châm chọc hai câu.

Thời điểm Lạc U nghe nói như thế có một loại xúc động nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay không phải là cô đến nhầm a, như thế nào luôn gặp phải những người làm người khác không vui đâu.

"Cô giáo, ngày thường Lạc U rất bận rộn a, cô nhanh nhanh bắt đầu giảng bài đi, không nên làm lỡ thời gian của mọi người."

Trong lúc Lạc U đang cảm khái, Trịnh Nghị Phong ở một bên liền nhịn không được ra mặt thay Lạc U, hắn đây cũng là gặp một cơ hội thật vất vả mới có được có thể làm cho Lạc U vui lên, không hề nghĩ ngợi liền đứng dậy.

Lạc U nghĩ, nếu như là ở kiếp trước, hành động này của Trịnh Nghị Phong thật đúng là có khả năng chiếm được một điểm ấn tượng tốt trong lòng của cô, nhưng kiếp này, lại chỉ cảm thấy làm ra vẻ dối trá nịnh nọt vô cùng chán ghét, khác biệt, tất cả đều khác biệt, người trong cuộc cùng người ngoài cuộc, đúng là có hai loại khái niệm a.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

"Dù cho có bận rộn thế nào đi nữa cũng không thể quên thân phận của mình, hừ, hiện tại chúng ta bắt đầu học bài..."

Cô giáo vẫn là không nhịn được thì thầm vài câu, nhưng cũng biết đám học sinh này đều không phải dễ trêu, không có tiếp tục nói tiếp, tao niên(*)!

(*) Tao niên: Là một câu chửi của người Trung Quốc.

Trường học quý tộc chính là có sự khác biệt của trường học quý tộc, lớp Anh ngữ toàn bộ là giảng bài bằng tiếng Anh, hơn nữa nội dung giảng dạy cũng vô cùng sinh động phong phú.

Từ phương diện này đến xem, cô giáo dạy Anh ngữ không có việc gì lại đi gây sự này thật ra cũng có chút năng lực.

Nhưng Lạc U nghe nghe liền không nhịn được bắt đầu lơ đãng, gần đây chứng khoáng của cô không thể kiếm được tiền, thứ nhất là bởi vì tiền vốn rút ra rất nhiều, còn thừa lại không đủ để làm tiếp, thứ hai cũng là bởi vì cô đối với giá cả thị trường của cổ phiếu sắp tới có chút xa lạ.

Tuy rằng kiếp trước cô cũng chơi cổ phiếu, nhưng hai ba năm sau mới bắt đầu quen thuộc, mà mấy năm này cũng chỉ biết một chút cổ phiếu tăng tỉ giá đồng bạc không gian lâu dài, nhưng quãng thời gian này cũng có chỗ trống, điều này làm cho cô đang gấp gáp cần tiền rất là khổ não, dù muốn làm cái gì cũng cần đến tiền.

Kinh doanh trang sức đang được Tang Dư Ninh chuẩn bị kế hoạch xây dựng, kế hoạch chuẩn bị quay Thiên kim hắc đạo của đoàn làm phim cũng gần hoàn tất.

Tuy rằng đều bảo đảm có thể kiếm tiền, nhưng dù sao cũng phải chờ thêm một quãng thời gian, mà trong giai đoạn này, Lạc U có thể nói là nhờ cậy vào vốn của Tang Dư Ninh, dù sao Tang Dư Ninh chỉ đơn giản cho rằng là cho không bạch nhãn lang a.

Tuy rằng cô không biết xấu hổ đi làm như vậy, nhưng dù sao cũng không phải là phong cách của cô a, đây cũng chính là lý do cô tìm người khác hợp tác, nếu như là người khác tìm cô, trước tiên như thế nào cô cũng phải đạp người kia một cước.

Lạc U đang suy nghĩ, hiện tại trong thời điểm này có cái gì kiếm tiền nhanh nhất, sau đó liền nghĩ tới cái khác, buôn lậu và bất động sản.

Thật ra phương tiện để kiếm tiền có rất nhiều, thế nhưng cho dù là cô sống lại mười năm trước, cũng không phải cái gì cũng biết a.

Cũng chỉ có những thương nghiệp đứng đầu mới có thể hiểu a, nga, nghĩ đến đứng đầu, Lạc U lại nghĩ tới IT và một chút phương diện chữa bệnh, thứ hai còn có xí nghiệp hậu cần và khách du lịch cũng không sai.

Ai, các hạng mục tốt có rất nhiều a, thế nhưng lại cần tiền đầu tư, xây dựng công ty thì cần người, toàn bộ những thứ này đều là chuyện phiền phức.

Lạc U rất khổ não, vẻ mặt lơ đãng cũng có chút rõ ràng, cô giáo trên bục giảng giảng bài vốn là vẫn chú ý tới Lạc U, càng đem một màn này xem vào trong mắt.

Nếu không đi gây sự liền gọi lên Lạc U lên trả lời vấn đề, bây giờ trong lòng cô giáo đi du học nước Anh về nói tiếng Anh rất tốt nghĩ, Lạc U chỉ là bình hoa tiểu thư cúp học lâu như vậy, phương diện học tập nhất định là cực kỳ không tốt.

Thời điểm Lạc U nghe được tên của mình thì vẫn có chút mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía cô giáo trên bục giảng không tiếng động hỏi.

Cô giáo bĩu môi, dùng tiếng Anh lặp lại vấn đề một lần, vấn đề là để cho Lạc U nói một chút về phong cảnh của một điểm du lịch ở trong thủ đô mà cô thích nhất, tất nhiên là phải dùng tiếng Anh trả lời.

Lạc U suy nghĩ một chút, điểm du lịch gì mà mình thích nhất? Cố Cung? Trường Thành? Thiên Đàn?

Lạc U nghĩ những chỗ này đều rất tốt, Cố Cung đại diện cho truyền thừa của nền văn hóa Trung Hoa, Trường Thành là kiến trúc mang tính chất cột mốc, nhưng những chỗ này cũng không phải là nơi cô thích nhất, bởi vì nơi cô thích nhất là vườn bách thú, trong vườn bách thú có gấu trúc, chim cánh cụt là đáng yêu nhất.

Suy nghĩ một chút, Lạc U liền có đáp án, mở miệng đó là tiếng Anh chính tông nhất, giọng nói mang theo hơi thở quý tộc, quả thật đã làm không ít người khiếp sợ.

Lạc U không phải bình hoa, kiếp trước cũng không phải, kiếp này lại càng không thể nào, cô là con cháu được thế gia bồi dưỡng ra, có thể nói là quý tộc chính tông nhất Trung Hoa.

Những thứ cô học tuyệt đối là có nội hàm và chi tiết nhất, thậm chí nhất cử nhất động một cái nhăn mày một tiếng cười đều là từ nhỏ bồi dưỡng lên, khí chất ưu nhã tôn quý có từ trong ra ngoài, giống như hình tượng công chúa mà cô Lạc nói, Lạc U chính là công chúa chính tông nhất.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

Sắc mặt của cô giáo từ tùy ý đến kinh ngạc rồi đến xấu hổ, về sau trong tiết học cũng không kêu Lạc U lên trả lời vấn đề.

Sau khi Lạc U ngồi xuống liền bắt đầu tiếp tục suy nghĩ, làm cái gì mới tốt đâu?

Mà khí chất loại thản nhiên ưu nhã tùy ý ung dung hình này của cô, lập tức được các bạn học khác nhìn ở trong mắt kính nể ở trong lòng, sau khi tan lớp không lâu, một màn nho nhỏ phát sinh trong lớp này liền được truyền đi khắp toàn trường, làm cho trong thành tích huy hoàng của Lạc U lại có thêm một khoản nho nhỏ.

Mà Lạc U suy nghĩ cả tiết học đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, cuối tháng chín năm nay, cũng chính là thời gian chưa tới một tháng nữa, ở trong nước có một khu vực xảy ra động đất cấp tám, số lượng người tử vong lên tới bảy vạn người, số người bị thương càng nhiều hơn lên tới hơn mười vạn người, tạo thành rất nhiều tổn thất nhưng lại không thể nào đoán trước được.

Có thể nói là toàn quốc đều đau buồn, thậm chí kiếp trước Lạc U còn dùng sáu quyển sổ tài khoản chứa tiền tiêu vặt của mình đi làm tiền ụng hộ trợ cấp, hiện tại kiếp này sống lại, đối mặt với vấn đề nghiêm trọng như vậy, Lạc U nghĩ, bản thân có phải là nên làm một chút gì đó?

Hiệu ứng bươm bướm rất là đáng sợ, Lạc U chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình cùng với người nhà, nhưng cũng không có nghĩ tới sẽ can thiệp vào việc lớn của quốc tế.

Chỉ là chuyện liên quan tới tính mạng con người này, Lạc U có lãnh tính lãnh tình như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng không qua được những thứ đã khắc sâu trong lòng kia, coi như không nghĩ tới, nhưng bây giờ nghĩ tới, cô lại không thể mặc kệ không xen vào.

Hơn nữa gần đến thời điểm kia, một tháng di chuyển và phòng bị, cô cũng chỉ có thể mong muốn mọi chuyện sẽ không giống gay go như kiếp trước.

Học xong buổi học đầu tiên, Lạc U liền rời khỏi trường học, một lần nữa cố gắng học cũng không có ý nghĩa, chỉ làm lãng phí thời gian, những cái nên học hay không nên học cô đã sớm đều học xong, từ nay về sau, phỏng chừng một năm rưỡi nữa cũng sẽ không sử dụng đến.

Lạc U nghĩ đến chuyện động đất, nói thẳng là ý định nhưng không thể thực hiện được, cô cũng không phải là những chuyên gia của mấy cục địa chấn kia.

Nhiều nhất cũng chỉ là gọi điện thoại hoặc là viết phong thư báo tin cho các cơ quan bộ môn, nhưng lại sợ bị người cho rằng là bệnh tâm thần hoặc là tổ chức nguy hiểm bị chính phủ bắt lại, hoặc có lẽ đối phương căn bản không rảnh để ý, trực tiếp đem ý tốt của mình quăng đi, điều này tất nhiên là Lạc U không thể chấp nhận.

Như vậy nên làm cái gì bây giờ?

Lạc U rất nghiêm túc suy nghĩ lại, cuối cùng có chút cảm giác thúc thủ vô sách(*), không khỏi cảm khái một câu, đầu năm nay muốn làm người tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng a, cô cũng không thể nói cô là linh hồn sống lại trở về a, nói không chừng đến lúc đó người ta thật sự đem cô vứt vào bệnh viện tâm thần đi.

(*) Thúc thủ vô sách: bó tay

Cuối cùng Lạc U quyết định ra hai con đường, con đường thứ nhất là con đường ngắn nhất, quan huyện không bằng hiện quản(*), nơi nào có vấn đề thì tự mình báo cáo lên trên đâu.

(*) Quan huyện không bằng hiện quản: Ý nói là dù có báo đến chính quyền cấp cao thì cũng không nhanh bằng báo trực tiếp đến cơ quan quản lý tại địa phương.

Mà con đường thứ hai còn lại là con đường phi thường rộng lớn, có câu nói thà rằng tin người này còn hơn không tin họ, việc cô cần phải làm là để cho một người biết tin tức này, về phần kết quả làm sao, cũng chỉ có thể làm hết sức mình.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

Lạc U để cho Tiếu Tiêu lấy một cái thẻ điện thoại chưa đăng ký tên, lại từ trong tin tức internet của Cổ Sát lấy ra số điện thoại riêng của mấy người, hơn nữa còn sử dụng máy thay đổi giọng nói, điện thoại liền một cuộc lại tiếp tục một cuộc gọi đi, thời gian cấp bách, cô cũng không muốn lãng phí thời gian.

Số điện thoại của lãnh đạo đây tuyệt đối là số mà người bình thường không biết, lãnh đạo chức quyền càng cao càng là như vậy, cho nên khi một vị thủ trưởng nhận được một cuộc điện thoại lạ, biểu tình bình thường bất động như núi trở nên có chút ngưng trọng.

"Cô là ai?"

"Thủ trưởng, ông tin tưởng tiên đoán sao? Thật ra ông tin hay không tin đều không quan trọng, quan trọng là... Tôi là một nhà tiên tri, ông có thể gọi là linh hồn, cũng có thể đem tôi xem như là một luồng u hồn, cuối tháng chín, có một trận động đất, nếu như có thể, để số lượng người tử vong ít đi, sau đó biết đâu chúng ta còn có thể liên lạc tiếp, tại đây tôi cũng không muốn nói nhiều, tiền điện thoại không còn nhiều, tạm biệt."

Một vị lãnh đạo ngơ ngác nhìn điện thoại, phản ứng đầu tiên chính là đây là điện thoại của một tổ chức khủng bố, tiếp theo cảm giác chắc là bệnh nhân tâm thần của viện bệnh tâm thần nào đó quên uống thuốc đi.

Nhưng rất nhanh liền rơi vào trong trầm tư, bởi vì bất luận là nguyên nhân gì, chỉ cần là người có thể biết đến số điện thoại này, về điểm này, cũng đủ khiến cho ông coi trọng, trên dưới toàn quốc, các nơi thế giới, người biết số điện thoại này cùng ông có liên lạc, không đến mười người, mà mười người này mỗi một người đều là một nhân vật hết sức quan trọng.

Nhưng bây giờ cuộc điện thoại này lại bị một người xa lạ hoặc có thể nói là một người thần bí biết, thậm chí còn thông báo một chuyện quỷ dị như thế, không phải do ông không thận trọng.

Lạc U cúp điện thoại liền lấy ra thẻ điện thoại, bẻ gãy ném vào thùng rác, lúc này mới để cho xe khởi động, rời khỏi cái nơi xa lạ này.

Cô đã làm hết sức mình giờ thì nghe theo ý trời đi, cúp điện thoại Lạc U liền đi đến trụ sở huấn luyện của Cổ Sát, một bên huấn luyện một bên tục tục suy nghĩ, cô rốt cuộc nên làm cái gì để kiếm tiền đâu.

Huấn luyện đến trưa, thành viên đội hộ vệ của Lạc U đều tụ tập tại căn tin trong căn cứ cùng nhau ăn cơm.

Các loại bộ phận thiết bị trong căn cứ đều rất hoàn thiện, phòng ăn sắp xếp cũng rất tốt, trung tâm trên màn ảnh lớn đang phát các loại tin tức tình hình quốc tế, tuy rằng đều là các tin tức không liên quan đến thông tin cơ mật, nhưng mà vẫn là còn có chút nội dung.

Lúc đầu Lạc U cũng không có bao nhiêu hứng thú, nhưng khi cô nghe được một cái tin tức, lại nhịn không được trước mắt sáng ngời, đột nhiên có một ý tưởng hay.

Tin tức đang thông báo tình huống của cuộc thi đấu bóng rổ QBA, dự tuyển thi đấu đã bắt đầu, đây là cuộc thi đấu bóng rổ mang tính chất quốc tế, cũng là trọng tâm chú ý của người mê bóng rổ ở các quốc gia trên toàn thế giới.

Nhất là hội tụ cá cược rầm rộ cược mấy vạn triệu cho các đội bóng, càng làm cho cuộc tranh tài này tăng thêm một khoản nồng nhiệt, không thể nói là không điên cuồng.

Cá cược bóng rổ! Rốt cuộc Lạc U cũng nghĩ tới phương thức kiếm tiền nhanh nhất! Cô chưa xem qua một trận đấu bóng rổ nào, nhưng không thể bỏ qua rất nhiều người thích xem bóng rổ ở xung quanh.

Kiếp trước cô không phải là phần tử thích trốn học, chỉ là ngồi ở trong phòng học nghe bọn con trai kia thảo luận vấn đề trận đấu kích thích như thế nào, như vậy cũng đủ để Lạc U nhớ kỹ đội bóng nào thắng lợi cuối cùng hàng năm.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

Lạc U lại một lần nữa biết ơn trí nhớ hết sức ưu tú của bản thân, rốt cục để cho cô nghĩ được một phương thức kiếm tiền tốt như vậy, chỉ là lại có một vấn đề nữa, cá cược bóng rổ cần tiền vốn a, tiền vốn ban đầu nên chuẩn bị như thế nào đâu?

Lạc U suy nghĩ một đường, thẳng đến lúc về tới nhà, mới cầm điện thoại lên, gọi cho bà ngoại.

"Bà ngoại, chúng ta nói một chút chuyện làm ăn đi."

Cùng người trong nhà nói chuyện làm ăn nên trực tiếp một chút vẫn tốt hơn, vốn không muốn dựa vào người nhà làm việc gì, dù sao kiếp trước cô vẫn luôn mang theo hào quang Lạc gia tiểu thư, cuối cùng lại có kết quả như vậy, trong lòng có chút không phục.

Nhưng bây giờ nghiêm túc nghĩ lại, có tài nguyên mà không cần mới chính là đồ ngốc, huống chi là loại chuyện trăm phần trăm kiếm được tiền này, chính là việc cùng có lợi thì nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cần gì phải đi tính toán việc nhỏ này đâu.

Nghĩ tới đây, Lạc U không khỏi nghĩ đến kiếp trước bản thân trong lúc say rượu có chút phách lối nói một câu: Chị hoàn toàn xứng đáng danh hiệu đệ nhất công chúa, muốn thân phận bối cảnh có thân phận bối cảnh, muốn tiền có tiền, muốn mạo có mạo, muốn chỉ số thông minh có chỉ số thông minh, muốn học vị có học vị, muốn danh tiếng có danh tiếng, các người muốn kêu gào gì đâu!

Bây giờ nghĩ lại, Lạc U không khỏi muốn cười, luôn bị người ta đánh là kiêu ngạo ương ngạnh chính mình dường như thật đúng là như vậy a.

Nhưng mà cô cũng không nhận ra đây là khuyết điểm, cô có tiền vốn để phách lối, người bên ngoài chửi bới đó chính là ngưỡng mộ đố kị hận.

"Nói chuyện làm ăn? Cháu muốn nói chuyện làm ăn gì, tiểu U a, cháu cái vật nhỏ này lại đang làm cái gì đây?"

Bà ngoại Cổ có chút ngạc nhiên cười hỏi, giọng nói có chút từ ái.

"Bà ngoại, cho cháu mượn chút tiền đi, ba tháng sau cháu trả bà tiền vốn với lãi suất 20% so với bên ngoài, như thế nào?"

Lạc U nói rất là tự tin, hơn nữa cũng rất hào sảng, phải biết rằng phương thức mượn tiền như vậy chính là so với cho vay nặng lãi còn đen hơn a.

"Vay tiền? Xú nha đầu, cháu cần tiền cứ việc nói thẳng, còn mượn tiền gì a, bà ngoại nếu như muốn lãi suất của cháu, vậy không phải bị nước miếng người bên ngoài nhấn chìm sao, vật nhỏ, rốt cuộc là có chuyện gì, thành thật khai ra."

Bà ngoại Cổ có chút tức giận lên giọng, ngoại tôn nữ nhà mình hướng mình vay tiền còn muốn mang lãi suất, nói ra không phải để cho người chê cười người làm làm bà này ngoại đi bạc đãi vãn bối sao!

"Bà ngoại, bà đừng nóng giận a, nếu bà không chấp nhận điều kiện như vậy cháu tìm người khác vay tiền đi, tiền vốn con số cũng không nhỏ, cháu cũng không phải đùa giỡn với bà, nếu bà không đồng ý thì coi như cháu chưa nói gì a."

Lạc U ở đầu dây bên này điện thoại lộ ra một nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly, lấy lui làm tiến, cô cũng không tin bà ngoại không mắc câu.

"Vật nhỏ đừng tìm bà ngoại này của cháu đùa giỡn như vậy, cháu cứ nói đi, cháu muốn bao nhiêu tiền."

Bà ngoại Cổ đây chính là nhân vật già đời, làm sao lại không rõ ý tứ của Lạc U đâu.

"Ha hả, tiền tất nhiên là càng nhiều càng tốt, nếu như bà ngoại dư dật, có thể cho cháu mượn ba mươi lăm triệu đô-la, như vậy là tốt nhất."

Lạc U đối với tình huống nội bộ của Cổ Sát cũng hết sức rõ ràng, đến cùng có thể lấy ra bao nhiêu tiền cũng không biết, nghiêm túc suy nghĩ một chút mới nói ra một con số như vậy, theo cô tính toán cũng không nhiều lắm, đương nhiên cũng không ít a.

Nhưng chỉ Lạc U nghĩ không nhiều lắm, bà ngoại Cổ lại càng hoảng sợ, không nói là ba mươi lăm triệu đô-la, hay ba mươi lăm triệu nhân dân tệ tuyệt đối đều không phải là một con số nhỏ a, nha đầu kia rốt cuộc muốn làm cái gì đâu, vừa lên tiếng là mượn nhiều tiền như vậy!

"Ba mươi lăm triệu đô-la? Cháu muốn làm gì?"

Giọng của bà ngoại Cổ cũng có chút thay đổi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, thật ra hiện tại bà lại mong muốn Lạc U là đang nói đùa.

Nhưng nghe giọng nói kia của đối phương rõ ràng không phải là đùa, điều này làm cho bà có chút rối rắm.

Lạc U coi như là ưu tú, bà cũng rất thích Lạc U, ở trong lòng bà Lạc U cũng chỉ là đứa nhỏ mới lớn, có lẽ là trưởng thành sớm một chút, hay là thông minh một chút, nhưng thế nào cũng sẽ không dính dáng đến ba mươi lăm triệu đô-la a.

Truyện chỉ đăng tại diendanlequydon-editor: shizuka nguyễn.

"Ai, bà ngoại, thật ra cháu dùng tới làm cái gì, chỉ cần bà muốn biết thì nhất định có thể tra được, nhưng cháu thật sự là không muốn nói, hơn nữa coi như là cháu nói ra, đoán chắc bà cũng cho rằng không đáng tin cậy, như vậy đi, cháu gần đây muốn quay một bộ phim, cháu đầu tư vào đấy hai chục triệu, cháu đoán là thu nhập phòng bán vé của bộ phim này có thể vượt qua hơn hai chục triệu, cháu mượn thu nhập của bộ phim này làm tiền đặt cọc, bà cho cháu mượn mười triệu, ba tháng sau cháu sẽ đưa cho bà hai chục triệu, bà thấy như thế nào?"

Từ ba mươi lăm triệu đô-la hạ thấp xuống một triệu nhân dân tệ (shizuka: cái này nguyên văn của tác giả đấy ạ), trong bụng Lạc U cũng rất bất đắc dĩ, tục ngữ thường nói dựa vào người không bằng dựa vào mình, thật ra những lời này nói rất đúng.

Giống như là trưởng bối trong nhà là bà ngoại Cổ, rõ ràng trong lòng là bảo vệ cho cô, cũng là rất ủng hộ chuyện cô muốn làm, thế nhưng đồng thời nhưng cũng muốn hạn chế khảo sát cô, dùng ánh mắt của và kinh nghiệm của bọn họ đến đánh giá chuyện cô muốn làm.

Tuy rằng xuất phát từ lòng tốt, nhưng phương thức như vậy không phải cũng là một loại thủ đoạn khống chế, không để cho cô có thể tùy tâm sở dục(*) đi làm những chuyện mà mình muốn làm sao.

(*) Tùy tâm sở dục: Tùy theo ý mình.

Tiền vật này, chỉ có bản thân tự kiếm được mới có thể thoải mái sử dụng, dùng tùy ý, coi như là cầm đi đốt lửa, cũng không cần để ý tới ánh mắt người bên ngoài.

Mà một đứa bé, muốn chân chính độc lập, có quyền lợi tự chủ lựa chọn, như vậy cũng chỉ có độc lập về mặt kinh tế, mới có thể có tư cách và sức mạnh.

Mà thật ra một trong những nguyên nhân mà Lạc U không muốn dựa vào người nhà, cô chỉ có thể có thế lực của mình, mới có thể hoàn toàn tự ý lựa chọn người mà cô muốn sống cùng cả đời.

Kiếp trước cô chính là không có nghĩ tới đạo lý như vậy, mới có thể ở trong hôn nhân đại sự lựa chọn thỏa hiệp, tạo thành đau xót không cách nào có thể bù đắp, kiếp này sống lại, sai lầm như vậy cô tuyệt đối không muốn tái phạm!

Ở một đầu khác điện thoại, bà ngoại Cổ rơi vào trầm mặc trong chốc lát, bà cũng có thể từ trong giọng nói của Lạc U cảm giác được một chút bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp, nhưng cái này cũng không có thể để cho bà yên tâm, trái lại càng thêm nghi hoặc.

Ba mươi lăm triệu đô-la, rốt cuộc Lạc U muốn làm cái gì a? Bà ngoại Cổ rất muốn hỏi, nhưng cũng có thể từ trong câu nói của Lạc U mà hiểu được, chuyện này đoán chắc là hỏi không ra được gì, mà điều này cũng làm cho bà có chút bận tâm.

Nhưng bà lại bỏ quên một chút bất đắc dĩ trong giọng nói của Lạc U, ở trong suy nghĩ của bà, trẻ con đi đến đòi tiền, cũng không có cho nhiều như vậy, thì cũng không phải chuyện nghiêm trọng gì a, dù sao trẻ con còn nhỏ như vậy, lại có thể có chuyện quan trọng gì đâu.

Đúng vậy, qua năm nay Lạc U cũng chỉ có mười sáu tuổi, quả nhiên vẫn chỉ là một đứa bé, ở trong mắt trưởng bối, làm sao đem Lạc U đặt ở mức độ bình đẳng để đối đãi đâu.

"Nói cái gì đặt cọc hay không đặt cọc, nếu là cháu thật sự có việc gấp dùng đến tiền, bà ngoại làm sao sẽ không giúp một tay, chỉ là cháu mở miệng là ba mươi lăm triệu đô-la, hiện tại lại là một triệu nhân dân tệ, hơn nữa cháu lại không muốn nói cháu là muốn làm gì, bà ngoại làm sao yên tâm cho cháu đi làm, còn có nha đầu, cháu nói hai chục triệu tiền đầu tư là có chuyện gì xảy ra, cháu từ nơi này lấy được hai chục triệu, ngay cả thù lao đóng phim của cháu cũng không có khả năng có nhiều như vậy đi, rốt cuộc là cháu muốn làm cái gì a, cháu đều nhanh đem bà ngoại làm cho hồ đồ."

Bà ngoại Cổ là thật không rõ, một hơi thở hỏi một đống vấn đề lớn.

Lạc U ở đầu dây bên này quả nhiên là bất đắc dĩ thở dài, cô phát hiện mình còn đánh giá cao thái độ của người nhà đối với mình, có lẽ nên nói, cô còn là đánh giá cao chính mình, coi thường sự thực.

"Bà ngoại, ha hả, bà đừng có gấp, cháu đây là đang nói nói giỡn với bà a, thật ra cũng chính là nghĩ xem có thể hay không đầu tư mấy bộ phim, nếu là bà không yên tâm, cháu sẽ không làm cái này, được rồi, cháu còn phải cảm ơn bà giới thiệu cho cháu hai người kia đâu, quả nhiên là không sai a, cảm ơn bà, làm cho bà lo lắng rồi, chờ qua một thời gian ngắn cháu có một quãng thời gian không thể đi xem bà a, người đại diện của cháu đến tìm cháu có việc, cháu không nói nữa, bà cũng sớm nghỉ ngơi một chút, không nên quá lo lắng a, bà ngoại, tạm biệt a."

Lạc U nói xong liền cắt đứt điện thoại, có chút không lễ phép, nhưng trong lòng lại là có chút bực bội, vốn còn muốn nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ở nhà tính toán chút tiền, cho nhiều lãi suất một chút.

Hiện tại xem ra cái này cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của bản thân, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, bản thân cũng có chút nóng nảy, dù sao khoản tiền lớn không cố định như vậy như thế nào lại không thận trọng đâu.

Nhưng cô lại không thể nói là lấy ra để cá cược bóng rổ, nếu quả thật nói như vậy, nhất định sẽ bị lão nhân gia mắng cho một trận thật tốt, dù sao loại chuyện này ở trong mắt lão nhân gia chính là chơi bời lêu lổng, ham mê đánh bạc không tốt cho cô a.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-149 )