Không muốn thất vọng
← Ch.033 | Ch.035 → |
Lạc U chỉ ăn vài miếng cơm buổi trưa rồi lại vùi đầu khẩn trương đi quay phim.
Lý Ngang Vũ trong lòng khẽ thở dài. Lúc Diệp Vẫn Thần nhíu chặt mày định gọi điện thoại đặt cơm anh ta liền chủ động tiếp nhiệm vụ gian khổ này. Nhưng mà khẩu vị của Lạc U, Diệp Vẫn Thần cũng đã nói cho Lý Ngang Vũ rất nhiều, còn cẩn thận đến mức Lạc U ăn cái gì không ăn cái gì, thích nhà hàng nào hay không thích vị đầu bếp nào đều dặn dò rất rõ ràng, làm cho Lý Ngang Vũ nghe đến mức trợn trọn mắt.
"Tiểu Thần, thích một cô gái mà đến mức này. Tôi chân chính bái phục cậu." Lời này của Lý Ngang Vũ nghe thế nào cũng không thấy khen ngợi, ngược lại giống như thật bất đắc dĩ.
Diệp Vẫn Thần liếc mắt trừng Lý Ngang Vũ một cái, không giải thích gì, tình cảm của anh đối với Lạc U sao chỉ là thích đơn giản như vậy được.
Giữa thời gian nghỉ, Lạc U nhìn đồ ăn tinh xảo được đưa đến trước mặt, lại nhìn nhìn vẻ mặt lấy lòng của Lý Ngang Vũ, bĩu môi, ăn.
Mà cảnh này những người khác trong đoàn làm phim cũng thấy. Phản ứng không giống nhau. Có người khinh thường. Có người hâm mộ.
Năm sáu ngày bận rộn trôi qua, tiến trình quay của đoàn làm phim cuối cùng bước vào giai đoạn tiểu cao trào. Đó là quay phân cảnh Lạc U xuất giá từ trong cung, nằm ở đoạn giữa nội dung kịch bản.
U công chúa Cẩm quốc bị Tư Đồ Nhạc Dương Thương quốc uy hiếp. Dưới tình huống nguy cấp, biện pháp chính là đưa ra yêu cầu liên hôn. Mà U công chúa là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc, tất nhiên là người được chọn trở thành cô dâu. Thời điểm ấy U công chúa mười bốn tuổi. Mặc dù trong lòng ngập tràn không muốn, nhưng vẫn như cũ phải bước lên con đường hòa thân.
Cảnh tiễn thân bắt đầu, Lạc U một thân mặc hỉ phục đỏ thẫm. Đằng sau khuôn mặt cố gắng tươi cười là vẻ bi ai không che giấu được. Bỗng chốc những giọt nước mắt ẩn nơi đáy mắt không tiếng động rơi xuống trên kiệu. Ánh mắt đau buồn sầu thảm ấy khiến cho người của trường quay không nhịn được cũng rơi lệ.
"OK, cut!" Thanh âm của Lăng đại đạo diễn đánh thức mọi người khỏi đắm chìm trong bi thương. Mà chỉ trong chốc lát, nét thống khổ trên mặt Lạc U biến mất hoàn toàn, thần sắc lạnh nhạt mà ưu nhã đi ra khỏi phạm vi quay phim.
Lý Ngang Vũ đưa đến một chai nước, đầy xúc động nói:"Nói khóc liền khóc, nói ngưng liền ngưng. Tiểu U, tôi cảm thấy cô giỏi nhất trong những người mới. Với diễn xuất trình độ Ảnh Hậu này của cô, tôi có dự cảm, bộ phim này nhất định có thể làm cô nổi danh."
Ánh mắt của Lạc U còn có chút phiếm hồng, hơn nữa vẫn đang mặc hỉ trang đẹp đẽ, phong tình vạn chủng xen lẫn kiều mỵ mê người, còn lộ ra nét điềm đạm đáng yêu. Nhưng chỉ một động tác hất mi đã khôi phục lại khí thế công chúa, làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng.
"Một diễn viên giỏi, cũng không phải dựa vào một bộ phim để thành danh, mà là làm cho bộ phim bởi vì có bản thân mà nổi tiếng. Lý Ngang Vũ, anh muốn trở thành một người đại diện ưu tú thì không thể chỉ cứng nhắc với những việc làm của người đại diện. Tôi lựa chọn anh. Anh đừng để tôi thất vọng mới tốt."
Giờ phút này Lý Ngang Vũ vẫn còn có chút ngây ngô, hơn nữa đi theo bên người cô dường như còn có loại cảm giác bó tay bó chân luống cuống, làm cho Lạc U cũng có chút bất đắc dĩ.
Người lịch lãm trong trí nhớ kia đều thuộc về một người đàn ông trưởng thành tài phú tuyệt vời. Không phải chỉ có tuổi tác và thiên phú có thể quyết định, nếu không có trải nghiệm, Lý Ngang Vũ tất nhiên là chưa đủ độ trưởng thành. Lạc U cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thời gian trước cô xuất hiện đã bỏ qua đoạn thời gian đó của Lý Ngang Vũ. Vốn tưởng sẽ tốt, nhưng cũng không phải tất cả đều tốt. Nhưng mà Lạc U sẽ không hối hận, thiếu cái gì cô cũng có thể bù lại. Ở dưới sự sắp đặt của cô, Lý Ngang Vũ chỉ có thể tốt hơn mà thôi.
"Xin lỗi, làm cô thất vọng rồi." Lý Ngang Vũ cũng có chút ủ rũ. Rõ ràng đã học tập rất lâu. Những người đại diện nổi tiếng truyền đạt kinh nghiệm cho anh cũng rất tán dương anh. Thế nhưng thực tế khi làm việc, nhất là lúc ở bên Lạc U, anh lại luôn có cảm giác chật vật buông thả. Ôi. Khí thế của Lạc U quá mạnh mẽ. Ở trước mặt cô ấy anh không thể nào mà bình tĩnh được.
"Tôi không thất vọng. Chỉ là không muốn anh đi nhầm đường. Nếu tôi đã chọn anh, thì chính là tin tưởng anh. Cho dù anh làm sai, làm không tốt, lựa chọn của tôi như trước vẫn là anh. Anh không cần lo lắng, không cần băn khoăn, không cần sợ lầm lỗi. Mỗi một người đại diện ưu tú đều do trải nghiệm thử thách mà thành công. Ở bên cạnh tôi, tôi không cần một bảo mẫu. Anh cần trở nên mạnh mẽ, cường thế. Anh đại diện cho tôi, không cần phải cúi đầu trước tôi, anh hiểu không?"
Lạc U chỉ điểm Lý Ngang Vũ.
Lý Ngang Vũ tuy nhanh nhẹn tháo vát, nhưng có vẻ có chút yếu đuối. Khôn khéo mà chỉ sai ở điểm yếu đuối. Lúc này Lý Ngang Vũ vẫn còn ngây ngô thiếu đi mạnh mẽ. Ở bên người cô làm nền cũng không được. Rất dễ dàng bị người ta bỏ qua không để mắt đến. Cô không thích như thế. Cô hi vọng người đàn ông này lần nữa trở thành người đại diện cao cấp nhất. Như thế khi đứng bên cạnh cô, cũng có được ánh hào quang thuộc về mình.
Buổi quay phim tiếp tục. Lạc U đã rời đi. Để lại Lý Ngang Vũ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa đứng tại chỗ. Ánh mắt lóe ra, cố gắng suy nghĩ gì đó. Mà Diệp Vẫn Thần cảnh này không phải diễn, ngồi ở một bên đọc sách. Anh bây giờ cần phải học tập rất nhiều, anh không muốn để Lạc U thất vọng.
Nội bộ đoàn làm phim căn bản là hòa thuận. Nhưng những lời nói bên trong thì không được thuận tai lắm. Lạc Học Tâm đến tìm cháu gái nhà mình. Mấy nghệ sĩ nổi danh đều là người thông minh. Nhìn thấy hành động này của Lạc Học Tâm liền hiểu được ý của bà. Không dám tỏ thái độ trước mặt đám người Lạc U. Ngược lại tiếp đãi ôn hòa, muốn bồi dưỡng tình cảm. Nhưng vẫn có những người có mắt như mù, hoặc có thể nói là bị ghen tị làm mờ mắt.
Tại chỗ cách Diệp Vẫn Thần và Lý Ngang Vũ không xa, hai diễn viên còn không được xem là vai phụ nói thầm với nhau.
"Bà nói xem con bé Lạc U này dựa vào cái gì có thể làm nữ chính của phim này đây? Còn tìm nhiều đại thần như vậy làm nền, chậc chậc......"
"Cái này ai mà biết. Nhưng mà nghe nói là có quan hệ cùng với cấp trên công ty Tâm Tinh. Bà không thấy mấy đại thần lần này đều là người của công ty Tâm Tinh sao?"
"Hì hì, tôi cũng nghe nói thế. Nhưng mà chưa nghe nói đến cấp trên của Tâm Tinh lại thích quan hệ đồng giới với trẻ con đấy. Con bé kia mới có mười lăm tuổi thôi á."
"Ặc. Bà đúng là quê mùa thế này còn dám lăn lộn giới giải trí. Mười lăm tuổi thì đã là gì! Mười hai mười ba tuổi còn như thế nữa là......"
Hai người phụ nữ đứng ở một bên tôi một câu bà một câu. Càng nói càng khó nghe. Sắc mặt Diệp Vẫn Thần và Lý Ngang Vũ cũng càng ngày càng khó coi.
Lý Ngang Vũ do dự một lúc định đi qua ngăn cản. Nhưng chưa đợi anh ta có hành động gì, Diệp Vẫn Thần đã vọt tới. Không chút khách khí đá hai chân. Hai người phụ nữ chưa kịp phản ứng gì đã bị đá bay ra xa ba bốn mét. Lúc rơi xuống đất miệng chỉ kịp phun ra máu rồi trực tiếp ngất.
"A! Đánh người!! Hộc máu!! Có người chết...... !!!" Cảnh này kinh động đến rất nhiều người. Tại chỗ có người nhát gan hô lên. Ngay lập tức toàn bộ đoàn làm phim đều hướng về phía này.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |