Vị trí mà anh muốn
← Ch.005 | Ch.007 → |
Lạc U sau tai nạn bị gãy xương nên phải ở bệnh viện nghỉ dưỡng một thời gian. Việc ăn, mặc, ở, đi lại rất cần người chăm sóc. Tuy Diệp Vẫn Thần mặc đánh mặc chửi vẫn ân cần tỉ mỉ chăm sóc cô, nhưng dù sao anh là đàn ông, rất nhiều chuyện không được tiện cho lắm, cho nên Lạc U buổi tối hôm đó liền gọi điện thoại cho thím Ngọc - người hầu trong nhà đến, nhân tiện mang đến một ít vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày.
Lạc U từ khi học cấp 3 liền chuyển ra khỏi Lạc gia. Mua một căn nhà gần trường học với ba phòng hai sảnh. Lạc gia cũng vì cô đưa đến hai người hầu, thím Ngọc chính là một trong những người đó. Đối với tính cách của Lạc U hiểu rất rõ. Cho nên, vào lúc bà nhìn thấy Diệp Vẫn Thần trong phòng bệnh cũng rất là kinh ngạc. May là bà không phải là người nhiều chuyện. Ngay lập tức đem Lạc U nhìn một lượt, còn giúp cô tắm rửa đơn giản. Tuy rằng Lạc U không thích người bên ngoài đụng chạm vào cô nhưng vào thời điểm đặc biệt này cũng không có cách nào.
Buổi tối, thím Ngọc nghĩ mình cần ở lại chăm sóc buổi đêm, nên nói với Diệp Vẫn Thần: "Diệp thiếu gia, trời đã tối rồi, cậu cũng nên mau về nhà đi, tiểu thư tôi sẽ chăm sóc tốt, cậu không cần lo lắng."
Thím Ngọc chăm sóc Lạc U từ nhỏ, nhìn cô lớn lên. Quan hệ giữa cô và Diệp Vẫn Thần bà cũng biết một hai, không tính là xa lạ.
Diệp Vẫn Thần muốn phản đối, nhưng trước khi từ chối vẫn nhìn qua Lạc U chờ ý kiến của cô, nghĩ rằng nếu Lạc U muốn anh đi, anh tất nhiên không nên ở lại.
Lạc U nhận ra suy nghĩ của Diệp Vẫn Thần, suy nghĩ một chút rồi mới nói với thím Ngọc:"thím Ngọc, thím trở về đi, ngày mai mang bữa sáng đến."
Thím Ngọc hơi kinh ngạc, nghi hoặc liếc mắt nhìn Diệp Vẫn Thần. Sau đó lại nhìn tiểu thư nhà mình, lập tức liền lộ ra vẻ mặt đã hiểu, có chút mập mờ nói rằng: "Vâng. Vậy tôi đi đây. Tiểu thư đúng là trưởng thành rồi."
Hàm ý trong câu nói của thím Ngọc làm cho Diệp Vẫn Thần có chút ngượng ngùng. Lạc U cũng nhíu mày, không thừa nhận cũng không phản đối.
Thím Ngọc vừa đi khỏi, không khí trong phòng bệnh dường như có chút xấu hổ. Lạc U suy nghĩ một chút mới nói:"Mở ti vi đi, thời gian còn sớm, ngủ cũng không được."
Phòng bệnh cao cấp đương nhiên cái gì cũng không thiếu. Diệp Vẫn Thần mở ti vi xong liền đưa điều khiển vào tay Lạc U, sau đó quay lại ngồi trên ghế sa lon. Trên ghế salon đã bày sẵn một bộ chăn gối, đó là do thím Ngọc trước khi đi yêu cầu y tá, sô pha cũng đủ lớn, Diệp Vẫn Thần ngủ ở nơi này sẽ không quá khó chịu.
Lạc U cầm điều khiển đổi một đài rồi lại một đài, sau đó dừng lại ở một kênh, sắc mặt trở nên phức tạp.
Lúc này trên ti vi đang chiếu một đoạn quảng cáo, đây là lần đầu tiên chụp hình quảng cáo trong đời của cô. Kỳ thực, cô cũng không có ý nghĩ muốn bước vào thế giới giải trí, cũng chưa hề nghĩ tới chính mình sẽ chụp hình, quay quảng cáo gì đó. Có điều, cô út là chủ của công ty giải trí lớn, cậu út lại là tổng giám đốc của công ty điện tử. Công ty của cậu út mỗi lần có sản phẩm mới được ra mắt đều đưa cho cô dùng thử trước. Mà quảng cáo điện thoại di động đều do cô út tìm các ngôi sao lớn trong công ty giải trí của mình.
Khi đó cô mới tốt nghiệp cấp hai định tìm cô út đi chơi, đúng lúc gặp hai người đang bàn luận vấn đề này. Cũng không biết nói làm sao liền đem chuyện này chuyển đến người cô. Sau một hồi thảo luận, cô không hiểu sao liền trở thành người phát ngôn công ty cậu út. Sau đó cùng cái điện thoại đó quảng cáo.
Bối cảnh quay quảng cáo là ở sân trường. Lạc U mặc một bộ đồng phục được may riêng đi trên sân trường, mái tóc dài phấp phới trong gió. Một tiếng chuông reo lanh lảnh vang lên, giữa tay cô là một chiếc điện thoại trắng rất đáng yêu. Lạc U khẽ ngẩng đầu nhận điện thoại, dưới ánh mặt trời không biết nói gì đó, rồi khẽ hé môi nở một nụ cười. Cảnh quay dừng lại, thế nhưng làm cho người ta nghĩ đến vô số liên tưởng. Chiếc điện thoại di động ấy lúc đó cũng khiến rất nhiều nam nữ trẻ tuổi theo đuổi, hot một thời, Lạc U cũng vì thế mà có danh tiếng không nhỏ.
Quảng cáo này làm xong cho đến hiện tại cũng chỉ hơn có một tháng nhưng thực tế ở trong lòng Lạc U cũng đã là mười năm trước. Cái này cũng là một bước ngoặt vô cùng quan trọng ở đời trước của cô. Có thể nói nếu như không có chuyện bất ngờ này, cô cũng sẽ không nhờ nó bước vào thế giới giải trí. Hiện tại cô sống lại, có muốn đi vào thế giới này hay không, chuyện này làm cho cô có chút do dự.
"Tiểu U, anh nghe nói có vài đạo diễn mời em đến đóng phim truyền hình và điện ảnh đúng không? Em định nhận lời à?" Diệp Vẫn Thần say mê nhìn Lạc U trong ti vi. Lạc U là nữ chính hoàn hảo nhất trong lòng anh, là công chúa mà anh phải bảo vệ, cũng là nữ hoàng mà anh vô cùng tôn kính
"Anh cảm thấy thế nào?" Lạc U tò mò hỏi lại. Lạc gia mặc dù là thế gia nhà giàu, đều có người theo chính, theo quân hoặc theo thương, thực tế không tuân theo quy tắc cổ hủ nào, nhà họ không quá nghiêm khắc với hậu bối, cho dù cô có lựa chọn vào nghành giải trí, trong nhà phần lớn cũng đều ủng hộ. Thế nhưng Lạc U lúc này vẫn rất chờ mong câu trả lời của Diệp Vẫn Thần. Anh sẽ đồng ý hay từ chối đây?
Lạc U lăn lộn mười năm trong thế giới giải trí. Trong thế giới đó nhìn qua rất nhiều những cảnh chia chia hợp hợp. Có nhiều cặp tình nhân không hiểu nguyên nhân nào liền chia tay. Cũng vì rất nhiều người đàn ông thật tâm thật dạ không muốn bạn gái mình xen chân vào trong ngành giải trí, bởi vì nó thật sự là quá phức tạp và hỗn loạn.
"Anh tất nhiên là ủng hộ." Diệp Vẫn Thần không chút do dự nói, giọng điệu vô cùng kiên định, ánh mắt cũng đặc biệt sáng ngời.
Lạc U có chút kinh ngạc. Diệp Vẫn Thần như thế nào lại phản ứng mãnh liệt như thế, thật đúng là nằm ngoài dự đoán của cô.
"Vì sao?" Vốn tưởng rằng mình hiểu người đàn ông này rất rõ, nhưng Lạc U phát hiện, thật ra thì vẫn còn rất nhiều điểm cô không hiểu được anh.
Ánh mắt Diệp Vẫn Thần vô cùng sâu sắc mà kiên định nhìn Lạc U, từng chữ từng câu vô cùng thật lòng nói: "Ở trong mắt anh không ai xuất sắc hơn em. Những sân khấu này vì em mà ông trời tạo ra, chỉ cần em đồng ý đứng trên đó, em có thể đem toàn thế giới này đạp dưới chân, làm cho tất cả mọi người đều tôn sùng em."
Diệp Vẫn Thần nói tới đây liền chậm rãi đứng lên, bước chân kiên định đi tới trước giường Lạc U. Nhìn Lạc U kinh ngạc vì mình, chậm rãi quỳ một chân trên đất, nhẹ nhàng đặt những ngón tay của Lạc U trên tay của mình, khẽ ngẩng đầu nhìn Lạc U.
"Trong lòng anh, em là công chúa nổi bật nhất, là nữ vương tôn quý nhất, cũng là tín ngưỡng của anh. Còn anh, anh sẽ làm cho cả thế giới này thấy được sự tôn quý nổi bật của em, khiến họ cũng giống anh tôn sùng em. Mặc dù trong lòng anh vẫn cảm thấy, bọn họ không xứng tôn sùng em, nhưng anh vẫn muốn em trở thành nữ vương tôn quý nhất!"
Mà anh chính là chàng kỵ sĩ anh dũng nhất bảo vệ nữ vương, cũng là người hầu trung thành nhất. Điều anh mong ước, cho tới bây giờ cũng không phải tình yêu của cô, anh chỉ mong cô càng ngày càng nổi bật, không gì có thể sánh được, phong hoa tuyệt đại!
← Ch. 005 | Ch. 007 → |