← Ch.63 | Ch.65 → |
Đây là lần thứ hai Hạ Quân Bình vào vương phủ, lần trước chưa kịp quan sát kỹ bài trí thì đã bị túm đi sân luyện võ. Lần này hắn cũng không có ý tới ngắm cảnh, trong đầu chỉ suy nghĩ nếu một lát Yến vương phi đề nghị cái gì đó mình không thích thì phải đáp lại thế nào đây?
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới trước cửa Tuyên Hòa Đường, thị nữ dẫn đường vừa thông báo xong đã có một thị nữ khác từ trong viện ra nghênh đón. Thị nữ kia thấy Hạ Quân Bình đi theo, hơi bất ngờ, cười nói "Xin hai vị chờ một lát!" sau đó xoay người vào trong bẩm báo với Yến vương phi. Không lâu sau, thị nữ kia quay trở ra, nhịn cười nói "Vương phi cho mời!"
Trác Vân tất nhiên biết người ta đang cười cái gì, đỏ mặt theo vào. Hạ Quân Bình lại rất tự nhiên, đứng gần bên người nàng, "Chắc là thế tử đã nói chuyện của chúng ta cho vương phi nghe nên giờ khắp phủ đều biết, vậy thì cũng không cần phải che che giấu giấu làm gì nữa!"
Yến thế tử đúng là đồ miệng rộng! Trác Vân thầm mắng một câu, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cuối cùng tĩnh tâm lại.
Hai người chưa bước vào đã thấy trong phòng khách có một phụ nhân đang ngồi. Trác Vân nhìn lướt một cái, thấy Yến thế tử có hai ba phần tương tự phụ nhân kia, biết đây nhất định là nữ chủ nhân của vương phủ, bèn học theo Hạ Quân Bình cúi chào Yến vương phi.
"Mau đứng dậy, mau đứng dậy!" Yến vương phi nhìn Trác Vân với vẻ ôn hòa, rồi lại cười nói với Hạ Quân Bình, "Thế tử khen hai ngươi rất nhiều với ta, nâng hai ngươi lên tận trời, ta còn không tin, nay gặp mặt mới biết quả thật là vậy! Phương cô nương mau lại gần cho ta nhìn một chút! Ôi....."
Yến vương phi kéo tay Trác Vân luôn miệng khen, "Dáng dấp này, sợ rằng khắp cả Nghi Đô cũng không tìm được người thứ hai!"
Trác Vân không phải một tiểu cô nương ngây thơ, bị khen như vậy, tuy hơi ngại ngùng nhưng vẫn cười nói "Vương phi quá khen!" Nàng vốn nghĩ không biết có nên nói vài câu khiêm tốn hay không, nhưng lời nói đã tới khóe miệng vẫn không thể phát ra được, đành mỉm cười.
Yến vương phi lại thích tính cách phóng khoáng như vậy, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nói "Ta nghe thế tử nói a Vân học võ từ nhỏ, còn giỏi hơn cả Bình ca nhi, chắc là chịu không ít khổ cực. Thế tử cũng học một võ với thị vệ trong phủ, nhưng chỉ học mấy chiêu như mèo quào đã suốt ngày kêu khổ! Phải cho nó học theo gương a Vân mới được! Nam tử mà còn không bằng cả một cô nương!"
Trác Vân cười nói "Thế tử thân phận cao quý, sao có thể chỉ lo luyện võ cả ngày! Theo dân nữ, đọc sách mới tính là cực kỳ khổ sở! Luyện võ chỉ phí thể lực, mệt mỏi ngủ một giấc là xong, nào giống người đọc sách mỗi ngày đều như đang đeo một cái còng trên vai, phải vắt hết đầu óc!"
"Đó là người khác, " Yến vương phi hủy đi thanh danh của con mình không hề nương tay, "Tiểu tử nhà ta có lúc nào khắc khổ như vậy chứ! Đúng rồi, ta nghe nói ban đầu a Vân đã cứu Bình ca nhi. A Vân hãy kể lại tình hình lúc đó cho ta nghe đi ....."
Yến vương phi có một năng lực đặc biệt đó là ngay lần đầu gặp mặt đã có thể khiến người ta không tự chủ bỏ xuống phòng bị mà tâm sự hết với mình. Không chỉ Trác Vân, ngay cả Hạ Quân Bình cũng bị ảnh hưởng, ngồi nghe chăm chú thỉnh thoảng lại nói xen vào vài câu, hoàn toàn khác hẳn vẻ lạnh nhạt phòng bị như ở trước mặt người khác.
Yến vương phi nghe thế tử kể về Trác Vân, cho rằng nàng chỉ giỏi võ, không ngờ nàng cũng có kiến thức khá rộng. Tuy Trác Vân đã lấy cớ là nhờ có sư phụ là một đạo sĩ đi ngao du khắp nơi học rộng biết nhiều, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến Yến vương phi cảm thán, nói "Quả là phúc phận của Bình ca nhi! Cô nương tốt như a Vân đã bị nó bắt từ sớm!" vừa nói vừa lộ vẻ mặt tiếc hận.
Hạ Quân Bình vội vàng đứng ra nói "Tạ ơn vương phi đã đồng ý gả Trác Vân cho thảo dân! Quả thật gặp được a Vân là phúc khí của thảo dân!"
Yến vương phi cười ha ha, chỉ vào Hạ Quân Bình mắng, "Nghe nói Bình ca nhi là đứa đàng hoàng, không ngờ cũng ranh mãnh như vậy, dám xuyên tạc ý của ta, ta đã nói gả gì đâu!"
Hạ Quân Bình mặt dày nói "Vừa rồi vương phi đã nói a Vân bị thảo dân bắt rồi rồi, chẳng phải là có ý gả?! Mẫu thân thảo dân nếu biết, nhất định sẽ tự mình đến phủ khấu tạ vương phi!" Hắn vừa nói vừa nhanh nhẹn quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, thái độ rất thành khẩn.
Yến vương phi dở khóc dở cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt một thị nữ vào bẩm có Từ trắc phi xin gặp, Yến vương phi ngưng cười, cau mày nói nhỏ "Nàng ta xin gặp làm gì?" Dứt lời, cho người đỡ Hạ Quân Bình dậy.
Hạ Quân Bình thấy sự việc sắp thành lại bị người cắt đứt giữa chừng, sao lại không giận, chẳng qua ở trước mặt Yến vương phi không tiện nói gì, đành miễn cưỡng cười cười, lại nháy mắt với Trác Vân, vẻ cam chịu. Trác Vân chỉ mím môi cười không nói.
Từ trắc phi chính là thân nương của Ninh quận công, cũng rất có địa vị trong vương phủ. Mặc dù Yến vương phi không thích Từ trắc phi, nhưng cũng không thể không gặp, đành cho vào.
Yến vương phi ngồi ở ghế chính, sống lưng thẳng tắp, khẽ hếch cằm, khí thế chính phi hiện rõ vô cùng. Lúc này Trác Vân mới biết, thì ra Yến vương phi không phải lúc nào cũng ôn hòa thân thiết như nàng vẫn tưởng.
Từ trắc phi nhỏ hơn Yến vương phi nửa tuổi, lúc trẻ còn rực rỡ hơn Yến vương phi mấy phần, lúc mới vào vương phủ rất có dã tâm, nhất là sau khi sinh được nhi tử xong, đã nảy ra ý tưởng không nên có, trực tiếp chống đối với Yến vương phi hai lần. diễ. ndaưsfnf, lênqu, ys, đônTừ trắc phi vốn muốn thăm dò thử xem sao. Không ngờ Yến vương phi thì không nói gì còn Yến vương lại nổi trận lôi đình, nếu không do nể mặt trưởng tử, sợ rằng đuổi Từ trắc phi ra khỏi vương phủ từ lâu. Từ đó về sau Từ trắc phi trở nên biết điều nhiều, dù không cam lòng, nhưng ở trước mặt Yến vương phi vẫn luôn tỏ vẻ sợ sệt.
Tuy nay Ninh quận công đã được ban phủ riêng và phong tước vị, nhưng Từ trắc phi vẫn hành động cẩn thận như cũ, tối thiểu ngoài mặt là như vậy.
Từ trắc phi chào Yến vương phi xong, đứng thẳng dậy, đẩy thiếu nữ sau lưng nàng ta ra, cười nói "Đây là chất nữ của muội, gọi Nhã Châu, cuối năm ngoái đã tới phủ chơi một lần, nay muội cố ý dẫn Nhã Châu đến thỉnh an vương phi!"
Nhã Châu này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ không tính là quá xuất sắc nhưng cũng trắng hồng thanh tú, đáng tiếc hôm nay nàng ta mặc một bộ áo gấm màu đỏ san hô, trùng với màu đồ Trác Vân đang mặc, tuy quần áo được cắt may tỉ mỉ hơn đồ của Trác Vân không biết bao nhiêu lần, nhưng khuôn mặt thanh tú kia làm sao có thể so với vẻ đẹp diễm lệ của Trác Vân, vừa vào cửa đã bị ép tới mức không dám thở mạnh, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Mọi người trong phòng không mù, đều nhận ra việc đó. Từ trắc phi hơi ngượng ngùng, nhìn Trác Vân cười nói "Đây là cô nương nhà nào, xinh đẹp như vậy sao trước kia muội chưa từng gặp?"
Yến vương phi nói "Đây là Phương cô nương."
Trác Vân chào Từ trắc phi. Từ trắc phi lại nhạy cảm nghĩ rằng trong một câu ngăn ngủi kia của Yến vương phi có rất nhiển ẩn ý bèn cười hỏi "Thì ra là Phương cô nương! Trong Nghi Đô quan lại họ Phương không nhiều lắm, à, chẳng lẽ là tiểu thư nhà Phương thị lang ở Lễ bộ?"
Trác Vân cười nói "Dân nữ chỉ là dân chúng tầm thường, không phải thiên kim trong phủ nào cả!"
Hạ Quân Bình liếc Từ trắc phi một cái, vẻ mặt âm trầm. Yến vương phi nói xen vào "Vị Phương cô nương này là khách quý của ta."
Yến vương phi đã nói vậy, tất nhiên Từ trắc phi không dám nhằm vào Trác Vân nữa chỉ liếc nàng một cái, rồi nhìn sang Hạ Quân Bình, giả bộ kinh ngạc hỏi "A, tiểu tử này trông thật tuấn tú, có nét giống hai vị thiếu gia nhà họ Triệu, chẳng lẽ là Hạ đại thiếu gia tài tuấn vương gia hay nhắc tới kia sao?"
Yến vương phi cười nói "Muội muội thật tinh mắt!"
Từ trắc phi giả bộ như nghe không hiểu, cười đáp "Mắt muội rất tinh, từ xa thấy Hạ đại công tử đã nghĩ thiếu niên nhà ai lại tuấn tú như vậy, đáng tiếc muội không có nữ nhi, nếu không chắc chắn sẽ nhận Hạ đại thiếu gia làm nữ tế!"
Nhã Châu lặng lẽ ngước mắt nhìn Hạ Quân Bình, rồi cúi đầu thật nhanh, khuôn mặt đỏ bừng. Hạ Quân Bình thầm lo lắng không yên, chỉ sợ Từ trắc phi sẽ mở miệng làm mai lung tung, bèn vội vàng tìm cớ rời đi. Yến vương phi thấy vậy cười thầm trong lòng.
Từ trắc phi vừa ra khỏi viện của Yến vương phi đã lập tức phái người đi tìm nhi tử tới bàn chuyện. Ninh quận công vừa tới, Từ trắc phi đã vội vàng dội nước lạnh, "Biện pháp 1của con e là đã vô dụng, ai ngờ nha đầu quê mùa kia lại xinh đẹp như vậy, Nhã Châu đứng bên cạnh nó chẳng khác nào như một nha đầu nhóm lửa trong bếp! Nam nhân đều thích đẹp, Hạ Quân Bình sao có thể không thích!"
Ninh quận công nghe vậy, bất ngờ hỏi "Quả thật xinh đẹp tới mức đó? Không phải nói chỉ là một nha đầu ở nơi thôn dã thôi sao?"
Từ trắc phi lắc đầu "Dáng vẻ và khí độ kia đừng nói là Nhã Châu không so được, mà ngay cả Nhã Viện của Đại cữu con cũng chưa chắc bằng! Chỉ là gia cảnh hơi kém một chút, nếu không, không biết sẽ có bao nhiêu người tranh giành đâu!"
"Ngay cả Nhã Viện cũng không bằng?" Ninh quận công nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi nghiến răng nói "Không phải trong nhà Tiểu cữu còn có Nhã Ninh sao?"
"Không được!" Từ trắc phi vội la lên, "Nhã Ninh không được!" Từ Nhã Ninh là viên ngọc quý trên tay Từ tam gia, không chỉ xinh đẹp như hoa còn tinh thông cầm kỳ thư họa. diễn.. đà, n, lê, qưuưý, đưôn Trước kia nhà họ Từ còn định gả Từ Nhã Ninh cho Ninh quận công làm chính thê, không ngờ Yến vương lại tự động ban hôn cho Ninh quận công nên chuyện không thành. Từ trắc phi thầm nghĩ với tướng mạo của Từ Nhã Ninh dù không làm được chính thê của quận công cũng không đến mức phải gả cho một Hạ Quân Bình đã sa cơ thất thế.
Ninh quận công cười lạnh nói "Nhã Ninh năm nay đã mười sáu, còn chê tới chê lui, người này không được, người kia không được, chẳng lẽ muốn gả Nhã Ninh cho thế tử hay sao?"
Từ trắc phi cả kinh, vội phản bác, "Con nói dỗi gì đó! Nhã Ninh là biểu muội của con, xinh đẹp như vậy kén chọn một chút thì có gì không được! Tiểu tử nhà họ Hạ tuy giành được công trận, nhưng dù gì nhà họ Hạ đã suy tàn, nếu không nhờ vương gia ban cho một căn nhà, sợ rằng ngay cả chỗ đặt chân cũng không có! Tại sao Nhã Ninh phải gả qua để chịu khổ chứ!"
"Vậy mẫu thân nói phải làm sao?" Ninh quận công không vui nói "Phụ vương nắm chặt quân quyền trong tay, hài nhi không chen vào được, nhà họ Ngô lại có Ngô Thân nắm tất cả quân ở tây bắc. Hiếm lắm phụ vương mới coi trọng Hạ Quân Bình, nếu không khiến hắn cưới cô nương nhà họ Từ, sao hắn chịu kết giao với chúng ta? Để thế tử lôi kéo được hắn, hợp với nhà họ Ngô, về sau đất Yến này còn có chỗ cho chúng ta dung thân sao?"
Tuy nay quan hệ giữa Hạ Quân Bình và thế tử không tệ, nhưng Ngô Thân lại quyết tâm muốn cưới Triệu thị, chỉ bằng vào một điểm này, Ninh quận công đã chắc chắn Hạ Quân Bình sẽ nảy sinh hiềm khích với Ngô Thân. Nếu có thể lôi kéo Hạ Quân Bình về phe hắn, sau này nhất định Hạ Quân Bình sẽ luôn luôn đối nghịch với Ngô Thân, vậy hắn sẽ được lợi rất nhiều.
"Dù vậy cũng không thể bắt Nhã Ninh..." Từ trắc phi vẫn còn không cam lòng.
Ninh quận công lạnh lùng nhìn Từ trắc phi, không nói lời nào. Từ trắc phi bị nhìn đến mức sợ ru, hồi lâu sau bất đắc dĩ nói "Chuyện này ta không thể quyết được, nếu Tiểu cữu con không chịu, ta cũng không có biện pháp!"
Ninh quận công nghe vậy mới hòa hoãn lại, khuyên "Chỉ cần mẫu thân chịu khó khuyên Tiểu cữu, chắc chắn Tiểu cữu sẽ nghe!" Dù sao, nhà họ Từ không thể so với nhà họ Ngô có một tướng quân, trên dưới chỉ dựa vào Ninh quận công và Từ trắc phi, còn Tiểu cữu kia cũng chỉ là một Viên ngoại nho nhỏ có thể tìm được mối tốt nào!
Về phần nha đầu xinh đẹp ở nông thôn kia...... Ninh quận công cười lạnh một tiếng, hắn quả thật muốn đi xem thử rốt cuộc nha đầu kia xinh đẹp tới mức nào, quả thật có thể hơn cả Tam tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp của nhà họ Từ?
Hạ Quân Bình không hề hay biết việc hôn nhân của mình đã trở thành công cụ tính toán cho rất nhiều người, sau khi trở về Triệu phủ thì lập tức đi tìm Triệu thị, kể lại chuyện Yến vương phi kêu Trác Vân tới vương phủ, rồi nói "Hài nhi đã sắp khuyên được vương phi ban hôn, không ngờ lại bị Từ trắc phi cắt ngang, thật đáng tiếc!"
Triệu thị cười, chỉ vào trán Hạ Quân Bình một cái nói "Con đó, trong đầu chỉ toàn Phương cô nương thôi!"
Hạ Quân Bình cười "Mẫu thân chớ chọc hài nhi! Người ta thường nói 'thành gia lập nghiệp', nay hài nhi chưa 'thành gia', tất nhiên không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác rồi!" Quan trọng hơn là, Trác Vân được rất nhiều người thích, lúc ở Ích Châu, nàng mặc đồ nam cả ngày mà Lưu nhị thiếu còn nhìn chằm chằm, sau lại có Lục Phong thầm mơ ước, nay đến Nghi Đô, không biết sẽ đưa tới bao nhiêu ong bướm, ngày nào chưa cưới Trác Vân về, là hắn không an tâm ngày đó.
← Ch. 63 | Ch. 65 → |