Chân tướng lúc nào cũng tàn nhẫn
← Ch.41 | Ch.43 → |
Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Litte Little
La Tiểu Nặc nắm chặt mép bờ đê, bởi vì dùng quá sức mà ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch, cô cảm thấy sức lực của mình không ngừng cạn dần, chỉ sợ cố gắng chống đỡ không được bao lâu nữa. Đúng lúc này trên con đường nhỏ xuất hiện hình ảnh một người đang tìm kiếm xung quanh. La Tiểu Nặc nghe được tiếng bước chân, mừng rỡ, vội vàng la lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!" Người vừa đến đúng là Hà Hạo Hiên, cậu đeo mắt kính đen nhìn xung quanh, chợt nghe có người kêu cứu, nhưng lại không thấy bóng người, cẩn thận lắng nghe phía bên dưới thì giật mình, đây không phải là giọng nói của Tiểu Nặc sao? Hà Hạo Hiên lập tức nóng lòng như lửa đốt, cậu vừa lớn tiếng kêu lên: "Tiểu Nặc, cậu đang ở đâu?" Vừa tìm kiếm theo hướng giọng nói.
La Tiểu Nặc vừa nghe thấy giọng nói Hà Hạo Hiên lại sững sờ, cô không kịp nghĩ vì sao Hà Hạo Hiên lại xuất hiện ở đây, vướng mắc trong lòng cũng tạm thời đè xuống, tính mạng quan trọng hơn. Vội vàng kêu lên: "Hà Hạo Hiên, tớ ở đây, phía dưới bờ đê."
Hà Hạo Hiên nghe xong vội vàng chạy đến bờ sông nhìn xuống nơi giọng nói vừa truyền đến, làm cậu sợ tới mức tim muốn ngừng đập, đập vào mắt là cảnh tượng kinh hãi, La Tiểu Nặc đang treo lơ lửng trên sông.
"Tiểu Nặc!" Hà Hạo Hiên kinh sợ kêu lên, vội vàng ngồi xổm xuống, một tay cầm thật chặt tay La Tiểu Nặc đang bám vào bờ, dùng sức kéo lên."Tiểu Nặc, đừng sợ! Tớ nhất định sẽ cứu cậu lên."
La Tiểu Nặc cũng muốn nắm chặt lấy tay Hà Hạo Hiên, nhưng vì treo ở bờ đê, lực cánh tay đã dùng quá sức, hôm nay nhìn thấy Hà Hạo Hiên đến, ít nhiều cũng buông lỏng được lo sợ, nhưng lúc này cô lại cảm thấy rõ tay mình dường như càng ngày càng trượt, trượt từng chút khỏi tay Hà Hạo Hiên.
"Không được! Tiểu Nặc cố chịu đựng!" Hà Hạo Hiên dồn sức nửa người nằm sát mặt đất, bàn tay giống như kìm sắt nắm lấy tay La Tiểu Nặc.
Hà Hạo Hiên bị mắt kính đen che đi gương mặt nên La Tiểu Nặc không thấy rõ sắc mặt của cậu, nhưng dường như có thể nhìn thấy cậu đang nhíu chặt mày, "Hà Hạo Hiên, buông tay đi, chỗ này cũng không cao lắm, rớt xuống sông sẽ không đau, hơn nữa tớ biết bơi, không sao đâu!" La Tiểu Nặc không biết mình đang nói với Hà Hạo Hiên hay là đang nói với bản thân, cô cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
"Không được! Không được!" Hà Hạo Hiên điên cuồng hô to."Tớ không thể làm như vậy, tớ làm không được. Tiểu Nặc, chịu đựng!"
Từng giọt mồ hôi từ trán Hà Hạo Hiên chảy xuống, từng giọt rơi vào mặt La Tiểu Nặc, cũng vì mồ hôi mà mắt kính đen của Hà Hạo Hiên từ từ trợt xuống mũi rồi rơi xuống, Hà Hạo Hiên hoàn toàn đặt hết tâm trí trên người La Tiểu Nặc, cũng không chú ý tới điều này. Thế nhưng La Tiểu Nặc lại thấy được.
Cuối cùng thấy được hai mắt của Hà Hạo Hiên, là cậu là cậu, tuy đã qua bốn năm cậu thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn nhìn ra được là cậu. Mày kiếm mắt tinh, vẻ ngây thơ ngày xưa đều đã mất đi, trên gương mặt là một đôi mắt mờ mịt không rõ cũng không tập trung, tại sao vẻ mặt lại mờ mịt như thế? Trên người Hà Hạo Hiên từ trước đến nay luôn tao nhã lại xuất hiện vẻ mặt này thật sự không thể tưởng tượng được. Lúc La Tiểu Nặc muốn nhìn lại cho rõ ràng một chút thì cuối cùng mắt kính đen trên mặt Hà Hạo Hiên hoàn toàn rơi xuống đập lên mặt La Tiểu Nặc. Giây phút này dường như đứng yên.
Mắt kính đen đập lên mặt La Tiểu Nặc, thế nhưng La Tiểu Nặc ngay cả mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm mặt Hà Hạo Hiên, nhìn kỹ một chút, lại nhìn kỹ chút nữa, nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt chảy xuống, cuối cùng thì gương mặt quen thuộc kia cũng xuất hiện trước mặt mình. Thế nhưng nếu như có thể lựa chọn, cô lại hy vọng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, nếu như vậy có thể làm cậu tốt hơn, thế nhưng...
"Cậu đang làm gì vậy? Dùng sức đi! Đừng lo lắng! Chẳng lẽ cậu không muốn biết lý do hay sao? Chỉ cần cậu lên đây, tớ sẽ nói toàn bộ sự thật cho cậu biết. Đừng buông tay, chịu đựng, Tiểu Nặc." Hà Hạo Hiên hét lớn. Giọng nói cực lớn kéo tâm trạng La Tiểu Nặc trở về. Đúng, cô muốn lên, cô muốn biết mọi chuyện, cô phải trở về bên cạnh cậu, cô muốn cho cậu biết cho dù toàn bộ thế giới đều ruồng bỏ cậu, cô cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu. Tin tưởng vào tình bạn vững chắc cùng tình yêu của mình, dùng hết sức lực giúp đỡ bạn thân kiêm người yêu của mình, đây là nhược điểm lớn nhất của La Tiểu Nặc cả hai đời đều không thể bỏ được. Có lẽ cô thật sự rất ngu ngốc, lúc nào cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác, lúc nào cũng bị người thân nhất lừa gạt. Nhưng dù sao thì trên thế giới vẫn có loại người này, cho dù bị tổn thương nhiều lần cũng không thông minh lên chút nào, cho dù như vậy thì đã thế nào? Cũng chỉ có người như vậy mới có thể có được tình yêu và tình bạn chân chính. La Tiểu Nặc dùng toàn bộ sức tay, dùng sức hai chân bám vào bờ đê, Hà Hạo Hiên ở phía trên cũng dùng hết sức lực kéo La Tiểu Nặc lên từng chút. 50 centimet, 20 centimet, 5 centimet... Cuối cùng cũng lên rồi. La Tiểu Nặc dùng cả tay chân bò lên, không còn hơi sức, chưa kịp thở gấp đã bị một vòng tay rộng lớn, rắn chắc ôm vào ngực.
Hà Hạo Hiên ôm La Tiểu Nặc thật chặt, muốn người trong ngực giống như máu thịt hòa vào trong cơ thể mình, chỉ có vậy, cũng không cần lo lắng cô sẽ rời xa mình, cũng không cần lo lắng cô lại gặp nguy hiểm... Hà Hạo Hiên bỗng nhiên ngừng lại, kéo La Tiểu Nặc ra, kiểm tra tỉ mỉ tay chân La Tiểu Nặc, lẩm bẩm trong miệng nói: "Tiểu Nặc, có đau ở đâu hay không? Tớ xem một chút."
La Tiểu Nặc nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay ân cần của Hà Hạo Hiên, nhìn thẳng vào mắt Hà Hạo Hiên nói: "Không vội, cậu nói cho tớ biết trước... Nói cho tớ biết, mắt phải của cậu làm sao vậy?" Tay La Tiểu Nặc run rẩy chạm vào mắt phải của Hà Hạo Hiên, mắt phải của Hà Hạo Hiên giống như không có một chút động tĩnh, ngay cả chuyển động cũng không có, không có chút tiêu cự. Mắt trái của Hà Hạo Hiên lại vô cùng bình tĩnh, cậu cầm chặt tay La Tiểu Nặc đang cẩn thận từng li từng tí liên tục quơ quơ trước mắt phải đã bị hỏng của mình "Mắt phải của tớ không nhìn thấy nữa."
Lời nói này giống như tiếng sấm vang lên trong đầu La Tiểu Nặc, trong phút chốc trời đất quay cuồng, nước mắt La Tiểu Nặc giống như chuỗi hạt châu bị đứt mà rơi xuống, liên tục thì thào nói: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"
Hà Hạo Hiên giật giật khóe miệng, đau lòng đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt La Tiểu Nặc, ra vẻ thoải mái nói: "Cậu nhìn xem, hiện tại tớ mang bịt mắt, xứng danh Độc Nhãn Long, như thế nào? Rất đẹp trai phải không?"
"Không đẹp! Một chút cũng không đẹp! Cậu nói cho tớ biết, ai biến cậu thành bộ dạng này? Là ai?" La Tiểu Nặc hơi điên cuồng vừa khóc vừa kêu lên.
Hà Hạo Hiên lại không nói thêm gì nữa.
"Tại sao cậu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với tớ một tiếng, chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè hay sao? Chẳng lẽ bốn năm trước cậu nói thích tớ là giả hay sao? Cậu, cậu có cái gì khó nói với tớ? Đến bây giờ, đến bây giờ, cậu cũng như thế, vậy tại sao cậu còn muốn quan tâm tớ như vậy? Tại sao còn muốn tới cứu tớ? Cái gì cậu cũng không nói, bốn năm rồi, trong bốn năm xuất ngoại xảy ra chuyện gì cậu cũng không nói, quen bạn gái, quên mất ước hẹn năm năm của chúng ta, một câu giải thích cậu cũng không có, bây giờ lại mù một bên mắt, còn cái gì cậu chưa nói nữa không, coi như, coi như tớ không còn là người cậu thích, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn là bạn tốt, với tớ cậu cũng không thể nói ra sao? Hay là thật ra cậu chưa từng xem tớ là bạn tốt của cậu?" La Tiểu Nặc vừa khóc vừa hô to, Hà Hạo Hiên nhíu chặt mày, liếc nhìn La Tiểu Nặc rồi lại cúi đầu cực kỳ nhanh, cậu sợ bản thân nhịn không được nói cho cô biết, cậu không thể nói được.
"Hà Hạo Hiên, tớ rất thất vọng về cậu." La Tiểu Nặc nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt dứt khoát quay người rời khỏi.
Cô đi về phía trước không bao xa, giọng nói của một cô gái sau lưng cô vang lên: "Cô cho rằng nếu không phải bởi vì cô, Burak sẽ biến thành bộ dạng hiện tại sao? La Tiểu Nặc!" La Tiểu Nặc ngừng lại, nhanh chóng quay đầu lại, "Cô nói rõ ràng đi, chuyện gì liên quan tới tôi."
Vừa quay đầu lại La Tiểu Nặc nhìn thấy bên cạnh Hà Hạo Hiên đột nhiên xuất hiện một cô gái tóc vàng mắt xanh ngọt ngào đang căm tức nhìn mình. Hà Hạo Hiên lập tức đứng ở bên cạnh, kéo cô gái kia ra phía sau "Aellon, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi! Aellon chúng ta đi thôi!"
Chỉ thấy Aellon tránh khỏi tay Hà Hạo Hiên, tức giận chỉ vào La Tiểu Nặc nói: "Nếu như không phải bởi vì cô, cô cho rằng mắt Burak sẽ biến thành như thế này sao? Ba năm trước, cậu ấy vì vội trở về để cho cô bất ngờ vào ngày sinh nhật, đêm khuya đáp máy bay về nước, trên đường về nhà gặp tai nạn xe dẫn đến mắt phải bị mù, lúc đưa đến bệnh viện cấp cứu, cậu ấy còn băn khoăn nhờ mẹ cậu ấy giúp cô làm chân giò đường phèn chúc mừng sinh nhật, cậu ấy vì không muốn để cô lo lắng, nhất định không chịu nói chuyện này cho cô biết, cũng không cho người trong nhà nói cho cô biết chuyện này. Từ đó về sau mỗi năm cậu ấy đều không để ý phản đối của mọi người kiên trì quay về giúp cô làm cái gì chân giò đường phèn chết tiệt kia, bản thân chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy, còn muốn vì cô làm nhiều chuyện như vậy, còn cô là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, bây giờ còn trưng ra vẻ mặt ủy khuất nói cậu ấy không nhớ ước hẹn của hai người, còn ở đây nói cậu ấy không coi cô là bạn, đúng là thật tức cười."
Vẻ mặt La Tiểu Nặc kinh ngạc nghe Aellon nói, nước mắt dần làm mờ hai mắt, hóa ra người hại cậu ấy biến thành như vậy đúng là mình, Aellon nói không sai, cô đúng là không biết tốt xấu, không phân tốt xấu, đáng chết, cô đáng chết! La Tiểu Nặc ngồi xổm, cúi đầu vào trong khuỷu tay, khóc rống.
"Đủ rồi, Aellon! Đừng nói nữa!" Hà Hạo Hiên nhìn dáng vẻ La Tiểu Nặc khóc rống tự trách, đau lòng lớn tiếng quát Aellon đang muốn tiếp tục nói ra suy nghĩ trong đầu, chạy đến bên cạnh La Tiểu Nặc, vỗ nhẹ đầu của cô nói: "Đừng sợ, đừng sợ, Tiểu Nặc, cậu nhìn tớ xem chỗ nào không tốt chứ, tớ thấy còn được mà! Đây không phải là lỗi của cậu, là do tớ tự mình không cẩn thận thôi."
La Tiểu Nặc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt ân cần của Hà Hạo Hiên, cuối cùng nhịn không được nhào vào lòng Hà Hạo Hiên, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ thật sự không biết! Là tớ hại cậu, là tớ hại cậu! Cậu bé mập!"
"Đừng khóc! Tiểu Nặc, không có chuyện này, là tự tớ không cẩn thận, chuyện này không liên quan đến cậu." Hà Hạo Hiên nhẹ nhàng vỗ lưng La Tiểu Nặc an ủi nói.
"Bác sĩ nói không thể trị được sao? Tớ sẽ tìm ba tớ hỏi một chút, ba tớ quen biết rất nhiều bác sĩ giỏi, cuối cùng sẽ có phương pháp tốt có thể trị cho cậu, cậu bé mập." Vẻ mặt La Tiểu Nặc mong chờ nhìn Hà Hạo Hiên nói.
"Vô dụng thôi, lúc bị tai nạn xe, mắt phải của tớ bị thủy tinh đâm xuyên qua dẫn đến bị thương, hệ thần kinh mắt bị phá hỏng, thị lực cũng hoàn toàn mất đi. Ông nội đã nhờ cậy bạn tốt của ông là hiệu trưởng Andrew của đại học Oxford tìm bác sĩ Smith nổi tiếng nhất trên thế giới khám giúp tớ rồi, ông ấy cũng bất lực." Hà Hạo Hiên hời hợt nói, nhưng La Tiểu Nặc lại thấy kinh hồn bạt vía, cô biết rõ tình huống lúc đó nhất định không đơn giản như Hà Hạo Hiên nói, nhất định nguy hiểm hơn, chẳng qua là cậu ấy chưa nói mà thôi. Chẳng qua là cậu chưa nói.
"Thật sự không còn cách nào sao? Chúng ta có thể thử tìm cách khác lần nữa. Như Trung y chẳng hạn. Có một số vấn đề Tây y không thể giải quyết được, Trung y có thể làm được hoặc là có biện pháp tốt hơn! Hay là dùng phương thuốc dân gian khác!" La Tiểu Nặc điên cuồng tìm kiếm xem có thể nghĩ ra phương pháp khác hay không, chỉ cần Hà Hạo Hiên có thể thấy lại ánh sáng, muốn cô làm gì cô cũng tình nguyện.
Hà Hạo Hiên hơi bi thương khẽ lắc đầu, những phương pháp này làm sao cậu chưa thử qua chứ? Cậu cũng muốn thấy lại ánh sáng, cậu cũng muốn bình phục khỏe mạnh rồi ở cùng một chỗ với cô, chỉ vô dụng thôi! Chỉ ngoại trừ...
La Tiểu Nặc chán nản cúi đầu, vô dụng thôi sao? Là cô hại cậu ấy! Là cô hủy hoại cuộc đời cậu bé mập! Tuy cậu còn có thể nhìn thấy, tuy cậu nói không liên quan đến cô, thế nhưng cô chính là nguyên nhân! Nhìn thấy người mình yêu thương mất đi một mắt làm sao có thể không đau khổ đây? Cô nên làm gì bây giờ?
"La Tiểu Nặc, cô muốn cứu Burak sao? Thật ra cũng không phải là không có cách?" Aellon ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.
← Ch. 41 | Ch. 43 → |