Cuối cùng xuyên qua
← Ch.02 | Ch.04 → |
La Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, lúc mở mắt lần nữa, đã nằm trên giường."Ah, đây là đâu? Hình như mình bị xe tông, bây giờ đang ở bệnh viện sao? Thế nhưng cảm giác rõ ràng là nhà mà. Kiểu bày biện này, sao lại quen thuộc như vậy, xác định, cách bài trí giống như lúc mình còn nhỏ." Lúc những nghi ngờ La Tiểu Nặc đang trỗi dậy, một giọng nói quen thuộc truyền đến lỗ tai của cô.
"Tiểu Nặc, rời giường thôi, trễ giờ đi học đấy."
Mẹ, là giọng của mẹ. La Tiểu Nặc vội vàng bò xuống giường, chuẩn bị đi tìm hiểu rõ ngọn ngành. Lại đột nhiên sửng sốt, tay này, đây là tay của cô sao? Tại sao nhỏ như vậy, còn có tay chân lèo khèo này, này, này, này...
"A..." La Tiểu Nặc rốt cuộc không nhịn được thét một tiếng chói tai.
"Làm sao, Tiểu Nặc?" Một bóng người khẩn trương vọt vào trong phòng.
"Mẹ..." La Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn người thất thanh hô vọt vào phòng.
"Làm sao rồi? Tiểu Nặc, con dọa mẹ rồi, thấy ác mộng sao?" Mẹ La dịu dàng ngồi ở bên giường, sờ sờ đầu Tiểu Nặc.
"Ô.... Mẹ, thật tốt quá, người không có chuyện gì." La Tiểu Nặc rưng rưng bổ nhào về phía ngực mẹ.
"Ngốc lại đây, mẹ có thể có chuyện gì, con đó, nhanh rời giường, nếu không sẽ tới trễ." Mẹ La bất đắc dĩ vỗ vỗ La Tiểu Nặc nói.
Đi học, La Tiểu Nặc không hiểu nhìn mẹ, chợt phát hiện, mẹ, là mẹ không sai, chỉ là mẹ giống như trẻ tuổi hơn rất nhiều, còn mình thì vóc người co lại, đây, một cái ý niệm thoáng qua trong đầu của cô, chẳng lẽ....
"Mẹ, có thể đưa gương cho con được không?"
La Tiểu Nặc cầm lấy gương, nhìn bên trong lộ ra gương mặt ngây thơ của mình, quả nhiên, cô xuyên qua rồi. Lúc cô gặp phải ba chuyện đả kích cha mẹ mất cùng lúc, chồng phản bội, bạn tốt lừa dối, căm hờn ông trời trêu ngươi, số phận bất công hết sức, ông trời lại xuyên cô qua, hơn nữa còn trở lại khi mình còn bé. Điều này làm cho La Tiểu Nặc thật không cười nổi.
"Được rồi, được rồi, cô gái nhỏ, vẫn còn soi gương, con trang điểm, cũng không biết là giống ai? Cũng lớp sáu rồi, nhanh đi đánh răng rửa mặt, tới muộn để xem con làm thế nào." Mẹ La cười thổi thổi lên mặt La Tiểu Nặc, đứng dậy đi ra cửa phòng.
La Tiểu Nặc ngửa đầu thở dài một hơi, chuyện xảy ra mấy ngày nay, quậy đầu cô giống như một hũ keo, bây giờ lại còn xuyên trở lại, điều này cũng thật sự khôi hài quá đi thôi. Nhưng... Tiểu Nặc nghe ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ và cha vui vẻ nói chuyện với nhau, khóe miệng giương nhẹ 'thôi, trở lại thì trở lại, chỉ cần người một nhà chúng ta vẫn còn ở cùng nhau, mình cái gì cũng không sợ. '
Rời xa sân trường đã lâu như vậy, lại có cơ hội lần nữa đeo cặp sách mặc đồng phục học sinh đến trường, hơn nữa còn là một lần nữa quay trở về làm học sinh tiểu học, đây đối với Tiểu Nặc mà nói, thật sự chính là thể nghiệm mới mẻ. La Tiểu Nặc có chút không được tự nhiên lại hưng phấn nắm chặt đồng phục học sinh của mình, trong lòng có chút thấp thỏm lại có chút khẩn trương. Cô đối với giai đoạn học tiểu học của mình chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, nhớ mang máng thành tích của mình không tốt chút nào, cũng không có tài năng xuất sắc gì, nằm trong số những người có thành tích thấp nhất trong lớp. La Tiểu Nặc cảm thấy giờ phút này mình giống như đang chơi một trò chơi số phận biết trước kết cục con người, điểm duy nhất cô có thể làm chỉ là không ngừng cố gắng thay đổi bản thân, thay đổi số mạng. Còn có một mục đích chính là cô muốn báo thù. Những sỉ nhục khắc cốt ghi tâm kia cô muốn từng chút từng chút một theo bọn họ gột rửa sạch sẽ.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |