Kì lạ, ngày thứ nhất du học tại Mỹ…
← Ch.71 | Ch.73 → |
Thời điểm Tô Nhiên và Tần Trạch đến nước Mỹ đã là cuối tháng 9, mà thời điểm đại học Sâm Đặc tựu trường là tháng mười, vậy nên chỉ còn lại mấy ngày nữa.
Năng lực làm việc của Tần Trạch rất tốt, việc đầu tiên anh làm khi đến đây là đi tìm một phòng trọ để đặt chân, đó là một khu nhà trọ mô hình nhỏ rất gần người da đen, giá cả hợp lí, 400 đô la một tháng, Tô Nhiên len lén ở trong lòng đổi ra tiền Trung Quốc, sau đó liền chắc lưỡ, mẹ của con ơi, bằng cả tháng tiền lương của lãnh đạo ở Trung Quốc đó.
Tô Nhiên nằm trong túi áo của Tần trạch, nhìn xung quanh trời đất rộng rãi.
Mặt thỏ lập tức rối rắm xuống: "Tần Trạch, chúng ta còn bao nhiêu tiền?"
Tần Trạch cười híp mắt, sờ qua vách tường, cái bàn trong căn phòng nói: "sáu mươi vạn."
"Đây đều là tiền chính anh kiếm ra à, thật lợi hại." Đôi tai thỏ của cô trong nháy mắt dựng thẳng lên, trong đôi mắt tròn có ánh sáng vụt qua.
"Ừ, chơi cổ phía tích lũy được, Tô Nhiên, anh quên nói cho em biết, tiền của anh là nhân dân tệ, khi đổi thành đô la chắc được khoảng hơn tám vạn, số tiền này chắc chỉ duy trì được cuộc sống của chúng ta trong vòng một năm." Tần Trạch vẫn cười như cũ nói.
"Nói cách khác...... chúng ta chính là hai người nghèo." Đôi tai thỏ lại cụp xuống, đầu đúng lúc đặt trên thành túi áo.
"Đúng vậy, con thỏ nhỏ." Đối lập với Tô Nhiên đang như đưa đám, nhìn qua Tần Trạch giống như vô cùng vui vẻ."Thỏ ngoan, cái này em không cần quan tâm, tiền, anh có thể xử lí tốt, chúng ta suy nghĩ một chút chuyện khác đi, trước khi tựu trường chúng ta còn rất nhiều chuyện bận rộn đó. Chúng ta phải trang hoàng lại cho căn phòng tốt hơn, đi một chuyến đến siêu thị Walmart chứ?"
"Siêu thị... Walmart. Ha hả. Chủ ý này rất tốt, Tần Trạch bây giờ em mới có cảm giác đặt chân đến nước Mỹ." Con thỏ nhỏ đang rất hưng phấn.
"Được, chủ cho thuê nhà có một chiếc xe đạp, bây giờ chúng ta xuống hỏi mượn họ, sợ là tí nữa chúng ta trở lại sẽ mang theo không ít đồ đâu?" tần Trạch hơi cúi đầu, cười, ôn bàn bạc với Tô Nhiên.
"Thử đi xem một chút, không biết ông chủ cho thuê nhà có thể cho chúng ta mượn hay không?"
Hai người đi xuống lầu, chủ cho thuê nhà là một đôi vợ chồng người Mỹ rất hòa nhã, bọn họ vừa nghe Tần Trạch muốn mượn chiêc xe đạp của họ, rất nhiệt tình lập tức mang xe ra cho mượn.
"Chàng trai, cậu cũng thích đi xe đạp à, a a... cậu có cùng sở thích với tôi đấy. Sau này cùng tôi đi xe đạp nói chuyện hưởng thụ một chút nha, ha ha, không tồi nha, chàng trai, bắp thịt rất phát triển." Ông Henry vỗ vỗ vào bả vai Tần Trạch, cười ha ha.
Tần Trạch cũng nở một nụ cười như ánh nắng mặt trời, cùng nói chuyện với ông Henry: "Tốt thôi, lần sau chúng ta đua một chút, xem kĩ thuật của ai tốt hơn."
Ông Henry vừa nghe xong cười càng lớn hơn: "Được, một lời đã định."
Tô Nhiên ngồi trong túi áo của Tần Trạch, cảm nhận lực đánh của ông Henry đánh ra, mang cho cô dư chấn (trận động đất nhỏ), toát mồ hôi.
Ông Henry là người mỹ khỏe mạnh mang theo sự cá tính đặc biệt, Tần Trạch, anh cũng khỏe mạnh quá đấy? Nhập gia tùy tục, điểm này cũng quá nhanh đi.
Năm phút sau trên lối đi bộ.
"Tần Trạch, anh xác định có thể đi xe chứ?" Tô Nhiên nhìn tốc độ giống như đang phi sợ hãi than, chất lượng xe đạp địa hình này cũng không tệ, cái bánh xe lăn lộn làm cho trái tim cô như muốn nhảy ra.
Tần Trạch à, cô không muốn lại đến con đường âm dương kia nữa đâu.
"Yên tâm đi, anh đã đi xe đạp mười năm, không biết tiêu tiền vào xe bus hoặc taxi, cho nên đã sớm luyện được một thân bản lĩnh rồi. Đây chính là đẳng cấp cao, vững chắc xoay mình ở sườn núi đấy." Tần Trạch liều lĩnh phóng đón gió, lại hơi cúi đầu nhìn thỏ nhỏ, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía cuối sườn núi để tiến lên.
"A..." Anh sung sướng hét lên một tiếng, dồn lực xuống dưới chân, lên đường.
Tô Nhiên nắm chắc thành trên túi áo, nhịp tim đang đập rất nhanh, cô cảm nhận thấy tuổi thanh xuân đang tự do phát ra, đón lấy ngọn gió mạnh, đáy lòn cô hô to: Đại học, nước Mỹ, từ hôm nay chúng ta đến rồi____
Chuyện tình cảm trong lòng hai người, từ trước đến nay chưa hề dừng lại. một đường gió lớn thổi qua, thật là phong cách.
Nhưng cũng bởi vì quá vui vẻ, quá phong cách cho nên lập tức sinh ra buồn rầu.
Bánh xe xoay chuyển quá nhanh, trượt, cả người Tần Trạch trực tiếp ngã nhào ra đất.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Nhiên liền bị Tần Trạch đè ở phía dưới.
Một con Rối bị đè ép, thì cũng vẫn chỉ là một con Rối. Cho nên đối với Tô Nhiên mà nói, bì đè ép như vậy cũng không có bất kì tí khó chịu nào, bởi vì con Rối không có cảm giác đau.
Chẳng qua là, thiếu gia Tần Trạch, ngồi dậy, cúi đầu xuống, nhìn Tô Nhiên bị đè ép, sau đó âm thanh tức giận đùng đùng vang lên trong đầu anh: "Ngu ngốc, sao lại ngã xe chứ?"
Tần Trạch cười, hướng thẳng về phía Tô Nhiên chịu tội: "Vâng vâng, Tô Nhiên đại nhân, anh biết sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa."
Tô Nhiên trở thành tiểu nhân đắc chí, đem tay khoanh trước ngực, hừ một tiếng thật lớn: "Đem khôi phục trạng thái ban đầu của em mau."
Vì vậy, con Rối hình thỏ bị Tần Trạch chà sát ở trong tay một lúc lâu, chọc cho Tô Nhiên nổi trận lôi đình, cô cắn răng nhịn. Sau một lúc lâu, mới khiến cho con rối lần nữa dễ thương, tròn vo.
Dọc đường đi, Tần Trạch cũng đều là nói lời xin lỗi.
Đợi đến lúc Tô Nhiên hết giận, hai người cũng đã đến siêu thị Walmart.
Tô Nhiên trốn vào trong túi của tần trạch, cẩn thận quan sát một vòng.
Siêu thị quả thật rất lớn, người bên trong cũng rất nhiều, đầu tiên Tần Trạch đi về phía gian hàng bán đồ gia dụng, nhìn giá tiền các vật như chăn đệm giường, phát hiện ra loại vật phẩm này giá tiền cũng không đắt.
Nói chung là giá tiền ở khoảng từ 16 đến 30 đô la, đối với một gia đình có tiền lương một tháng là 3000 đô la thì mua những đồ vật này quả thật là giá cả rất tiện nghi. Tần Trạch nghe Tô Nhiên bày mưu chọn một chiếc khăn chải giường màu xanh nhạt, 18 đô la. Bàn chải đánh răng, cốc chén, khăn lông, máy sấy, sữa tắm và một chút những đồ vụn vặt trong phòng tắm.
Tần Trạch vất toàn bộ đồ đã mua vào trong xe.
Sau đó lại đến khu thực phẩm nhìn xuống.
Tô Nhiên không khỏi cảm thán: Thực phẩm ở nước Mỹ vô cùng phong phú, ví dụ như thịt heo, trong siêu thị có khá nhiều thịt heo, giá cả khoảng 49 đô la một bảng (đơn vị cân của Anh, Mỹ =0, 9072 kg) tương đương với khoảng 16 đồng một cân đi, sữa tươi, trứng gà cũng cảm thấy tiện nghi hơn so với trong nước, tóm lại, sau khi đi dạo một vòng, Tô Nhiên cảm thấy giá thực phẩm ở Mỹ cũng không phải rất đắt, cái này so với cảm nhận của cô khi ra khỏi nước có chút khác nhau.
Quả nhiên, phải là thực tế mới là chân lí.
Sau khi đi dạo hết một lượt, những thứ cần mua cũng mua đủ rồi, hai người lại đẩy một xe đẩy đầy ắp đi bàn thu ngân tính tiền.
Nhân viên phục vụ mang theo vẻ mặt tươi cười: "Xin hỏi quý khách có thẻ tín dụng không ạ?"
Tần Trạch lắc đầu một cái: "Không thể dùng tiền mặt hay sao?"
"Tất nhiên có thể, nhưng bình thường mọi người đều là cà thẻ là chủ yếu, vì vậy, tiên sinh, tôi đề nghị anh nên đến ngân hàng làm thẻ, như vậy đối với việc mua đồ, hay nộp thuế cũng dễ dàng hơn. Tính toán xong rồi, tiên sinh, tổng cộng của anh là 153, 5 đô la." Nhân viên phục vụ mỉm cười nhiệt tình đề nghị.
"Ừ cảm ơn." Tần Trạch lấy tiền ra, mỉm cười đưa cho cô nhân viên.
"Ga giường và những đồ vật này là đồ dùng hàng ngày, nếu như quý khách không hài lòng, trong vòng chín mươi ngày có thể trả lại bằng phiếu của siêu thị Walmart." Đôi mắt to màu xanh biếc của cô nhân viên phục vụ nhìn thẳng vào Tần Trạch yên lặng phóng điện với anh.
Tần Trạch hướng về phía tiểu thư xính đẹp hơi gật đầu, sau đó cầm gói đồ lên, dứt khoát rời đi.
Tô Nhiên có chút đồng tình liếc nhìn người đẹp nước Mỹ đang tức giận: "Sorry nha."
Trên đường trở về nhà cũng không xuất hiện truyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chẳng qua người đi đường đều nhìn Tần Trạch, có thể là do anh có vẻ khác lạ giữa những con người nơi đất khách này, nhưng việc này cũng khiến cho Tần Trạch và Tô Nhiên cảm thấy hơi khó chịu không biết phải làm sao.
"Có lẽ là bởi vì màu da và màu tóc của chúng ta khác với bọn họ đi, đối với những người Mỹ mà nói thì chúng ta là người ngoại quốc mà, không vây xem mới là lạ đó." Tô Nhiên sờ sờ cái cằm thỏ của mình rút ra nhận xét.
Tần Trạch nhìn động tác khôi hài của tô Nhiên chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Trở lại nhà trọ, vợ chồng ông Henry nhìn thấy Tần Trạch đang ôm một đống đồ lớn, kinh ngạc kêu to: "Cậu là đi mua đồ. Đi xe đạp đi mua đồ. Trời ạ. Cầu thượng đế a, hi vọng ông ấy phù hộ cho cậu, đứa nhỏ đáng thương."
Hai người bọn họ kêu lên giống như trời sập đến nơi vậy cuối cùng Tô Nhiên và Tần Trạch cũng biết ngày đầu tiên mình đến Mỹ đã mắc phải một sai lầm rất lớn.
Hai người hoàn toàn bỏ quên tình hình của nước Mỹ. Nhân dân Trung Quốc đi xe đạp là một công cụ thay cho đi bộ, cho nên tại Trung Quốc xe đạp đi trên đường ô tô cũng không làm sao, ở Trung Quốc trên mỗi con đường đều có xe đạp đi lại, tất cả tài xế Trung Quốc cũng đều biết khi lái xe phải đề phòng có những chiếc xe đạp lao đến. Nhưng nước Mỹ là một quốc gia với nền văn hóa xe hơi, xe đạp đối với họ không phải là một công cụ đi lại mà là một môn thể thao yêu thích, cũng giống như bóng rổ vậy.
Trên đường cái ở nước Mỹ mà đi xe đạp chỉ có ba loại nhân dân, ví dụ như những ông cụ hoặc là những gia đình rất nghèo không có tiền mua xe. Tài xế ở nước Mỹ trong não họ không có phản xạ hình cung bên trong, không có cái khái niệm đề phòng một cái xe đạp đột nhiên lao ra, ngay cả trên lối đi bộ cũng không có dành cho xe đạp đi. Thỉnh thoảng có một nhóm người yêu thích môn thể thao đạp xe đạp này, thành phố sẽ xây dựng một lối đi riêng, bình thường làm đường cho người đi bộ và người đi xe đạp dùng chung.
Không trách được dọc trên đường đi ánh mắt mọi người nhìn bọn họ kì quái như vậy.
Tô Nhiên ôm đầu cảm thấy đặc biệt mất hết thể diện, ở một địa phương lớn nhất nước Mỹ làm ra chuyện này, ban đầu mình cũng có nhìn qua những công việc cần chú ý khi đến Mỹ mà, tại sao đến đây rồi lại quên thế này. Chỉ có thể trách cái trí nhớ rách này. Cô càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng muốn cào nát đầu óc của mình.
Thật là làm cho người ta cảm thấy phát điên a.
"A, bọn họ nhất định đã nói như vậy sau lưng chúng ta." Tô Nhiên không nhịn được nhảy lên mặt bàn, cái lưng thỏ cũng cong xuống, một tay chống nạnh, một tay che miệng, dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh, trong giọng nói mang theo sự giễu cợt rõ ràng: "Hắc, nhìn bọn họ xem có bao nhiêu khôi hài, người nọ nhất định để cho tôi kinh hồn bạt vía với người châu Á, không nhất định là cái nước gì Trung, cái gì đó."
Nói xong thân thể cô ngã trên mặt bàn, lăn đi lăn lại trong miệng còn không ngừng nói: "Em có lỗi với Đảng, thật xin lỗi Tổ Quốc, em thật xin lỗi cha mẹ già đã nuôi em khôn lớn."
"Vèo." Tần Trạch nhìn con thỏ Tô Nhiên kia không hề thay đổi vẻ mặt, trong gió còn làm ra những động tác như bị động kinh, còn có những lời nói lộn xộn, không rõ ràng của cô trong đầu anh, cuối cùng nhịn không được bật cười.
Tiếng cười từ nhỏ đến lớn, anh ôm bụng cười ngã lăn ra giường.
Tô Nhiên càng thêm buồn bực, ánh mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm vào Tần Trạch vẫn đang cười đến chảy hết nước mắt ra kia: "Anh cười cái gì hả? Hả?"
Tiếng hả cuối cùng phát ra theo đó là một khí thế đến kinh người.
Tần Trạch giật mình, đột nhiên phát hiện, mình lại đạp trúng mìn rồi.
"Đại nhân Tô Nhiên thân ái, anh sai rồi, anh sai lầm rồi, anh thực sự sai rồi, ai bảo em lại đáng yêu như vậy, không, không, không, không thể trách em đáng yêu, là anh không có định lực như vậy, bị động tác đáng yêu của em đánh bại, đại nhân Tô Nhiên, tới đây, cười một cái đi nào."
Giọng nói Tần Trạch mềm mỏng, cộng thêm hết dỗ lại nịnh, cuối cùng làm cho Tô Nhiên chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: "Hừ."
Sau đó thanh âm nho nhỏ của anh lại thì thầm: "Thật ra thì cũng chỉ có anh là mất thể diện thôi mà, người khác đâu có nhìn thấy em đâu."
"Ừ..."
Âm thanh mười phần khí phách, anh lập tức kính cẩn nghe theo câm miệng lại.
Phong thủy thay đổi a!
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc, bắt đầu thay đổi.
← Ch. 71 | Ch. 73 → |