Ngày bé, buôn bán lời một ít
← Ch.03 | Ch.05 → |
Từ hôm khai giảng đến nay đã được một tháng, cuộc sống của Tô Nhiên mỗi ngày đều rất có quy luật.
Sáng, mua hai hộp sữa tươi với giá ba đồng tiền. Trưa, cô và Tần Trạch cùng học tiếng Anh, ban đầu Tần Trạch vốn bị cô kéo theo nhưng sau "sự kiện viết văn" kia thì giờ anh cũng bắt đầu cố gắng.
Tối về, cô tiếp tục viết khoảng mười chương truyện, mỗi chương chừng mấy ngàn chữ, nội dung chủ yếu xoay quanh các chuyện tình lãng mạn chốn sân trường, với những kinh nghiệm ngày trước, cô muốn viết mười câu chuyện cũng không phải quá khó khăn. Những bản thảo ấy cô chia ra gửi về các tạp chí "Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online", "Thiếu Nữ Hoa Cỏ Bốn Mùa", "Thiếu Nữ Thiên Sứ", "Thiếu Nữ Mộng Mơ". Lần đầu cô chỉ gửi ỗi nhà xuất bản chừng 4-5 chương, chủ yếu để kiếm thêm tiền tiêu vặt.
Ở thời điểm này cô chỉ có thể kiếm tiền bằng cách ấy, ai bảo nhà cô vẫn chưa có nhiều thay đổi. Mặc dù dưới sự thúc đẩy không ngừng của cô, ba cô dần có hứng thú với ngành dệt, sau hai tháng cân nhắc ông đã quyết định hợp tác với Vương Kiến Thành vào nội thành phát triển nhưng vì đây chỉ mới là giai đoạn đầu, tiền bạc không nhà chẳng những không có thêm ngược lại vì đầu tư mà vơi đi sáu bảy phần.
Với tình hình hiện giờ, mỗi tháng bố mẹ cô không giảm 100 đồng tiền tiêu vặt của cô đã là tốt lắm rồi.
Có điều, mỗi ngày cô đều phải mua sữa tươi, tính ra cô không còn dư được bao nhiêu.
Mấy ngày nay Tô Nhiên lúc nào cũng ngóng chờ thư hồi âm từ nhà xuất bản, cô gửi bản thảo đã gần một tháng rồi, lẽ ra lúc này phải nhận được tin báo rồi chứ.
Hôm nay, Tô Nhiên đi học về vẫn theo thói quen kiểm tra hộp thư trước cửa nhà, bỗng nhiên, hai mắt cô mở to, cả người cô ngẩn ra nhìn chằm chằm vào hộp thư, hóa ra hộp thư vốn trống rỗng nay lại có tận bốn lá thư ở bên trong.
Cô cố gắng kìm chế xúc động, vội vàng lấy bốn lá thứ ra xem.
Trên mỗi phong thư lần lượt viết được gửi từ nhà xuất bản của các tạp chí Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online", "Thiếu Nữ Hoa Cỏ Bốn Mùa", "Thiếu Nữ Thiên Sứ", "Thiếu Nữ Mộng Mơ".
Trong lòng Tô Nhiên cảm thấy vừa kinh ngạc vừa xúc động, mặc dù cô sớm biết các tác phẩm của mình ít nhiều sẽ được chọn nhưng cô tuyệt đối không dám tưởng cả bốn tạp chí đều gửi thư trả lời cho cô. Cô lấy thư xong lập tức "nhanh như chớp" chạy về phòng, sau đó mở từng lá thư ra xem, sau đó mỉm cười vô cùng hài lòng.
Cô vốn gửi hơn mười truyện ngắn, mà mỗi tạp chí lần lượt chọn ra hai truyện.
Trong bốn lá thư ấy, tạp chí nào cũng nói rất hài lòng với tác phẩm của cô, họ cũng hi vọng cô tiếp tục gửi bản thảo đến, trong phong thư, ngoài lá thư của ban biên tập còn kèm theo ấn phẩm có đăng tác phẩm của cô và tiền nhuận bút. Vì các truyện mà ba tạp chí Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online", "Thiếu Nữ Thiên Sứ", "Thiếu Nữ Mộng Mơ" chọn đều có khoảng 5000 chữ nên tiền nhuận bút mỗi chương là 150 tệ, riêng truyện mà tạp chí "Thiếu Nữ Hoa Cỏ Bốn Mùa" chọn lại có đến 8000 chữ nên tiền nhuận bút cô nhận được nhiều hơn một chút, 250 tệ mỗi chương.
Tính đi tính lại, tổng cộng Tô Nhiên được 1400 tệ, Tô Nhiên có được số tiền này lập tức từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi trở thành phú hộ, một số kế hoạch của cô cũng có thể thực hiện rồi.
Trước đây, cô rất muốn được học một nhạc cụ nào đó, có điều khi đó phí học rất đắt, mỗi tuần học một buổi, mà một khóa chỉ mười lăm buổi thôi nhưng học phí gần một ngàn tệ, hơn nữa nhạc cụ cũng rất đắt.
Tô Nhiên rất thích đàn violin, lần đầu tiên cô thử áp mặt vào thân đàn đã cảm thấy rất tuyệt, hơn nữa mỗi khi dây đàn rung lên, trái tim cô như muốn hòa chung nhịp điệu với nó. Tiếng đàn violin vô cùng du dương và uyển chuyển, mỗi lần cô nghe thấy nó đều có cảm giác như mình đang đứng trước một cánh đồng bạt ngàn, tiếng gió nhẹ nhàng thổi vào tai, rất là thoải mái.
Ngày mai là thứ Bảy rồi, cô phải nhanh đi đăng ký mới được, nhưng trước đó, cô phải được sự đồng ý của hai vị phụ huynh đã.
"Mẹ ơi, con muốn đăng ký học violin" Buổi tối khi đang ăn cơm, Tô Nhiên nói.
"Học cái đấy làm gì! Mới học đến cấp hai thì lo mà học bài vở cho tốt đi, đàn violin không phải là thứ để những người nghèo chúng ta học." Mẹ cô trừng mắt nhìn cô rồi tức giận nói.
"Mẹ, mẹ nghe con nói đã..."
"Nói nói cái gì, mẹ nói không được là không được." Mẹ cô lập tức ngắt lời.
"Bà từ từ để con gái nói hết đã chứ." Ba cô hiếm khi nghiêm khắc nhưng hôm nay lại trừng mắt nhìn Triệu Xuân khẽ nói, mấy tháng nay, Tô Nhiên rất thường trò chuyện với Tô Tường, mà càng trò chuyện, Tô Tường càng phát hiện kiến thức của con gái mình có đôi lúc còn rộng lớn hơn mình nữa. Con bé bảo ngành dệt rất có tương lai, lúc đó ông vẫn chưa tin nhưng hai tháng nay ông không ngừng tìm hiểu, ông giật mình phát hiện những lời con gái mình nói đều đúng, sau lần này, vô tình ông lại coi trọng ý kiến của con gái mình hơn.
"Ba, mẹ. Con biết học tập rất quan trọng, nhưng giờ là thế kỷ 21 rồi, đợi đến khi con tốt nghiệp cũng phải 10 năm nữa, 10 năm sau xã hội sẽ phát triển rất nhanh, áp lực và cạnh tranh cũng lớn, đến lúc đó, ở đâu cũng có sinh viên, thật tình giá trị của sinh viên không còn cao nữa, cho nên nếu con muốn có cơ hội không chỉ với tấm bằng đại học tốt mà phải hiểu biết nhiều hơn người ta nữa. Vì thế con mới quyết định học violin, sau này nó sẽ là ưu thế của con." Tô Nhiên trước đây từng nếm không ít gian khổ khi tìm việc làm, dĩ nhiên biết rõ sự khắc nghiệt của nó rồi, những lý do đường đường chính chính như thế này không cần nghĩ cô cũng có thể nói được một tràng.
Triệu Xuân nghe xong không nói gì, còn Tô Tường lại càng vui vẻ hơn, ông cảm thấy Tô Nhiên nói rất đúng, người ta có mình cũng có thì nói làm gì, cái người ta không có mình lại có mới quan trọng, vì thế ông lập tức đồng ý với Tô Nhiên.
"Tôi thấy Nhiên Nhiên nói rất đúng, tôi đồng ý, chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Triệu Xuân thấy Tô Tường đã đồng ý cũng không nói thêm gì nữa.
"Có điều, tiền học, phải từ từ mới được." Tô Tường hơi lúng túng nói.
Tô Nhiên thấy thời cơ đã đến lập tức lấy ra mấy phong thư của mấy tạp chí: "Ba mẹ, con biết tình hình hiện nay của nhà chúng ta nên sau khi khai giảng con có viết mấy chương truyện gửi ấy tạp chí, họ đã chọn và xuất bản rồi, đây là 1400 tệ tiền nhuận bút, con nghĩ bấy nhiêu cũng đủ để đóng học phí một khóa rồi."
Triệu Xuân và Tô Tường đều giật mình, hai người cẩn thận đọc đi đọc lại mấy phong thư, rốt cuộc xác nhận mọi chuyện đều là thật.
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên của chúng ta đã trưởng thành, biết suy nghĩ rồi, còn biết chia sẽ gánh nặng với ba mẹ nữa." Triệu Xuân hoàn toàn không còn vẻ nghiêm khắc bình thường nữa, bà nhìn Tô Nhiên với vẻ mặt hết sức xúc động.
Tô Nhiên tươi cười nói: "Giỏi, con gái của ba giỏi lắm."
"Ba mẹ, sau này con sẽ tiếp tục cố gắng." Tô Nhiên thấy ba mẹ của mình hai cũng vui mừng và cảm động, trong lòng bỗng cảm thấy có chút đau xót nhưng vô cùng hạnh phúc.
"Ngoan, ngoan, ăn cơm."
Triệu Xuân và Tô Tường cùng gắp thức ăn vào chén của Tô Nhiên.
Vì vậy, dưới ánh mắt hiền từ của ba mẹ, Tô Nhiên tiếp tục ăn cơm tối, chuyện học đàn cứ thế xem như đã quyết định.
Về đến phòng, Tô Nhiên thấy sách giáo khoa của mình bị nhăn ở góc sách liền lấy một mảnh giấy trắng ra bao lại, sau đó lại cảm thấy quyển sách trắng toát như vậy trông không được hay lắm, lại lấy bút lông, chấm mực, đề tên sách.
Cứ thế liên tục bốn quyển sách Ngữ Văn, Toán, Anh Ngữ, Khoa Học đều được cô bao lại.
Cô mỉm cười hài lòng nhìn chữ viết của mình trên bìa sách, cô luyện chữ đến ngần ấy năm rồi mà chữ viết còn không đẹp mới là lạ.
Sửa soạn xong mọi thứ, Tô Nhiên lại sức nhớ mình còn chưa gọi điện cho Tần Trạch. Cô định hẹn tên nhóc kia ngày mai cùng đến nội thành một chuyến.
Sau khi ghi danh học nhạc, thường thì đến tuần thứ hai mới bắt đầu học, cho nên cô muốn tranh thủ thời gian này cùng Tần Trạch đến thư viện đọc sách.
Cô nhấc điện thoại lên liền bấm ngay một dãy số đã nhớ rõ trong đầu.
Im lặng chờ đợi.
Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Alo".
"Là mình, Tô Nhiên đây!" Không hiểu sao đột nhiên Tô Nhiên cảm thấy có chút hồi hộp.
"À, có gì không?" Giọng nói ở bên kia vẫn đều đều không chút ngạc nhiên hay vui mừng.
Trong lòng Tô Nhiên bỗng cảm thấy hơi bực bội, dù sao đây là con gái gọi điện tìm anh mà, vậy mà vẫn bình tĩnh cho được, đúng là đồ con nít mà.
"Mai rảnh không, vào nội thành với mình không?"
"Có, vào đấy làm gì?" Giọng nói có chút tò mò.
"Mình muốn vào nội thành mua chút đồ, hai tháng nay coi như bọn mình cũng có chút thân thiết, nên mình muốn rủ cậu đi chung."
"Ừ, cũng được, 8:00 sáng mai ở nhà ga trung tâm." Người kia thoải mái đồng ý.
"Ừ. Vậy gặp nhau ở đó." Tô Nhiên gác điện thoại rồi ngã lăn xuống giường, đồ ngốc à, anh có biết lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta là khi nào không?
Là mùa hè, sau khi thi xong đại học.
Lần đầu tiên cùng nhau đi công viên thiếu nhi, lần đầu tiên xem phim, cũng là lần đầu tiên nắm tay.
Đó là lần đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò.
Cũng là lần em nói lời chia tay.
Anh ngốc của em à, sau này, em sẽ mãi mãi nắm chặt tay anh, không bao giờ... buông tay nữa.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |