← Ch.28 | Ch.30 → |
Đỗ Lôi Ty mặc dù nghèo túng, nhưng hồi trước khi bị đuổi việc, dù gì cô cũng có tiền lương để cầm, có thẻ tín dụng để quẹt, có tiền mời người ta đi ăn cơm, ra cửa có khi còn có thể đánh bốn thanh niên. Theo lý thuyết, bây giờ ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không có gì đáng ngại, nhưng hết lần này tới lần khác đối tượng ăn cơm cùng là người cuộc đời hai mươi mấy năm của cô chưa từng gặp phải — sếp!!!
Đặc biệt là dì Ngô còn thêm dầu thêm mỡ nói tốt cho Liêm Tuấn nhiều như vậy, khiến Đỗ Lôi Ty vừa bối rối vừa không khỏi có chút lúng túng.
Vì trong lúc trang trọng, cô cố ý lên lầu đổi thành váy, còn quyết tâm nhảy lên đôi giày cao gót, đi cà kheo xuống lầu.
Lúc này, Liêm Tuấn cũng đã đổi tây trang thành bộ quần áo thể thao màu lam, đứng ở cửa đợi.
Quay đầu đã thấy sếp lớn biến hóa nhanh như vậy, Đỗ Lôi Ty có phần choáng.
Trong TV không phải cũng diễn như vậy sao? Nam chính mặc tây trang, đưa nữ chính đến nhà hàng XX, sau đó bồi bàn cầm một quyển thực đơn tất cả đều là tiếng chim tới, phía sau tất cả tiếng chim là một loạt hằng hà những con số...
Sai! Sai rồi! Sai mười phần rồi!
Cuộc sống không phải TV, nhưng đôi khi còn ngạc nhiên hơn so với ti vi.
Nói thí dụ thì như Đỗ Lôi Ty đây, lúc này cô đang trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn vật có hai bánh trước mắt, giống như cái đồ gọi là xe đạp này.
Kể từ khi gả cho sếp lớn, đã bao lâu rồi cô không thấy vật này!
Đỗ Lôi Ty dụi dụi mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh... Xe của anh đâu?"
Liêm Tuấn chỉ chỉ vào cái xe đạp bên cạnh: "Không phải là ở chỗ này sao?"
"..." Đỗ Lôi Ty hết chỗ nói rồi, không ngờ ăn một bữa cơm với sếp còn phải có tình thú như vậy, phải gắng tha cái xe đạp này tới để thể nghiệm cuộc sống. Người có tiền chính là TM* thích làm khổ người ta!
(*con mẹ nó...)
Nhìn khắp nơi một chút, Đỗ Lôi Ty lại hỏi: "Sao chỉ có một cái?"
Không ngờ sếp tổng đại nhân hỏi ngược lại: "Một cái còn chưa đủ sao?" Nói rõ, anh là muốn đèo cô.
Đỗ Lôi Ty vừa nghe đã cảm thấy chuyện này không đáng tin một chút nào! Sếp ra cửa đã có lái xe riêng, xe đẹp chất một đống lớn, lái xe chở cô thì không sao, bây giờ bỗng nhiên lòi ra một cái xe đạp nói muốn đèo cô, có quỷ mới biết bao nhiêu năm anh ta không đạp xe rồi!
Vì an toàn cho tính mạng của mình, Đỗ Lôi Ty thận trọng quyết định từ chối.
"Em thấy, hay là chúng ta ngồi xe đi."
"Vì sao? Em không tin kỹ thuật của anh à?" Liêm Tuấn nói trúng tim đen, nhìn thấu tâm tư của cô.
"Sao lại không tin? Ha ha... Ha ha..." Tin anh có là đồ ngu à!
Lời tuy như thế, nhưng cánh tay vốn không lay chuyển được bắp đùi, huống chi Đỗ Lôi Ty ở trước mặt bắp đùi tên Liêm Tuấn này, chẳng qua là một ngón tay út. Cho nên, trong lòng dù có không tình nguyện đi chăng nữa, cuối cùng vẫn biết điều một chút, leo lên xe của sếp.. Sai rồi! Xe đạp!
Ngồi ở yên sau xe đạp, trong lòng Đỗ Lôi Ty có chút lo sợ bất an, sợ không cẩn thận ngã xuống, nhưng không dám đưa tay ôm eo Liêm Tuấn, không thể làm gì khác hơn là vươn hai móng vuốt ra, cẩn thận dè dặt bám vào ngang hông quần jean của Liêm Tuấn.
Ngồi xe đạp cả đường như vậy, cô có cảm giác mình còn mệt hơn so với ngồi xe hơi của sếp.
Bỗng nhiên, Liêm Tuấn mở miệng: "Nắm chặt vào, phía dưới là dốc núi."
Không chờ Đỗ Lôi Ty phản ứng, xe xóc nảy lên một cái, lao thẳng xuống dốc.
"A a a a!"
Đỗ Lôi Ty sợ hết cả hồn, vội vàng nắm chặt lưng quần Liêm Tuấn thêm vài phần.
Xuống dốc, tốc độ xe tăng nhanh, quả nhiên xe đạp bắt đầu không yên, quỹ đạo chạy căn bản đã hiện lên hình chữ S.
Đỗ Lôi Ty bị làm cho sợ đến nỗi tim cũng sắp nhảy ra đến cổ họng, run rẩy hỏi: "Anh... rốt cuộc bao lâu rồi anh chưa đạp xe?"
"Không lâu đâu..." Liêm Tuấn bình tĩnh trả lời, "Chừng bảy tám năm thôi."
"..."
"Cẩn thận chút, phía dưới là đường đang sửa."
Chuyện này, Đỗ Lôi Ty rốt cục không đỡ được nữa, ôm lấy eo Liêm Tuấn, sợ đến nỗi nhắm tịt hai mắt lại.
Một đoạn đường đang sửa, đầy đất đá vụn, xe đi cứ nhảy tưng tưng. Không biết có phải hay tác dụng tâm lý hay không, Đỗ Lôi Ty ôm eo sếp, mặt dán vào lưng anh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác an toàn không giải thích được, thần kinh cũng không quá căng thẳng nữa.
Do nhắm mắt, lại ôm chặt hông của anh như vậy, không biết trải qua bao lâu, đột nhiên cảm giác được xe không nhảy chồm lên nữa, hình như đã qua đoạn kia. Cho nên cô chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên đoạn đường phía trước vô cùng bằng phẳng.
"Ôi... Còn sống!" Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhỏm, muốn buông tay ra.
Bỗng nhiên, hai tay nóng lên, đợi khi hiểu được mới phát hiện Liêm Tuấn đưa một tay ra, đè hai tay đang muốn rút về của cô thật chặt xuống.
Phụt ——
Khuôn mặt Đỗ Lôi Ty còn hồng hơn cả trời chiều.
"Anh... anh buông tay ra..." Cô muốn giãy dụa, rồi lại sợ động tác quá mạnh khiến xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng kháng nghị.
Nhưng Liêm Tuấn lại không để ý tới cô, một tay giữ hai tay cô, một tay khác thong dong lái xe... Chờ một chút! Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên ý thức được cái gì.
Vừa rồi lao dốc, anh lái xe giống như rắn vậy, làm sao bây giờ một tay lái xe lại ổn định đến thế?
Không cần phải nói, cô lại bị chơi đểu.
-_-###
Bởi vì Liêm Tuấn vẫn giữ lấy tay cô, Đỗ Lôi Ty không nới lỏng ra được, không thể làm gì khác hơn là cả đường ôm eo sếp như vậy. Hai người rất gần nhau, Đỗ Lôi Ty có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập trầm mà mạnh, từng chút, từng chút một...
Cảm giác như vậy, ấm áp, giống như làn gió thân mật sau cơn mưa ngày hè, không nén được sinh ra cảm giác muốn lệ thuộc.
"Phu nhân, bây giờ cô là người mà thiếu gia yêu quý nhất."
Lời nói xế chiều của dì Ngô vang lên bên tai, Đỗ Lôi Ty đột nhiên cảm giác, người đàn ông cô đang ôm này, có lẽ đủ để dựa vào cả đời...
Suy nghĩ mơ mơ màng màng như vậy, chờ xe dừng lại, đã đến bên một sân bóng.
Giọng nói Liêm Tuấn vang lên: "Đến rồi, em còn muốn ôm nữa sao?" Giọng nói hơi trêu chọc.
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt hồng, lập tức buông tay ra. Rõ ràng là anh bắt cô ôm, cuối cùng lại cắn ngược cô, sếp không những phúc hắc, còn là đồ vô lại!
Sửa sang lại cái váy hơi nhàu, Đỗ Lôi Ty bắt đầu nhìn quanh: "Chúng ta không phải đi ăn cơm sao?"
"Đúng." Liêm Tuấn gật đầu, ngón tay chỉ hướng cách đó không xa.
Nhìn theo hướng tay anh chỉ, Đỗ Lôi Ty thấy một nhóm người cách đó không xa đang ngồi trên bãi cỏ, bốn phía bày nhiều dụng cụ để nướng. Không chờ Đỗ Lôi Ty hiểu, trong nhóm người kia đã có người gọi họ: "Đây! Đây!"
"Đi thôi." Liêm Tuấn nói, đi tới phía những người đó.
"Ờm..." Đỗ Lôi Ty lúng ta lúng túng đáp một tiếng, từ từ đi theo phía sau.
Đi tới bên cạnh, tất cả mọi người đã đứng lên, một người đàn ông mặc áo thể thao màu quýt đi tới, thân thiết ôm lấy Liêm Tuấn: "Đã lâu không gặp, Eric!"
Eric? Đỗ Lôi Ty ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, nhất định là tên tiếng Anh của sếp tổng đại nhân, những người đi du học về nước rất thích chuyển sang tên tiếng Anh, nói trắng ra chính là thích thích giả vờ!
(*nguyên văn: 装 B [Zhuang B] - giả vờ, lừa dối [nghĩa xấu])
"Cô đây là..." Sau khi hai người chào hỏi, chàng trai đó rốt cục chú ý tới Đỗ Lôi Ty đứng phía sau Liêm Tuấn đang co đầu rụt cổ.
"Chào, tôi là Alice!"
Đỗ Lôi Ty nói xong, Liêm Tuấn nhìn cô một cái, ý là: Em tên Alice khi nào thế?
Đỗ Lôi Ty giống như trước dùng ánh mắt trả lời: Ra ngoài, giả vờ chút không được sao?
-_-###
"Alice? Sao từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghe tên?" Một cô gái mặc áo dây trễ ngực, có ba đầu (trên cổ một, trước ngực hai) đi tới, giọng nói chẳng tốt lành gì.
Không cần phải nói, gặp phải nữ phụ điển hình rồi!
Lần đầu tiên nhìn thấy cục diện cẩu huyết* như vậy, Đỗ Lôi Ty có chút hưng phấn, bắt đầu lục tìm nội dung phim truyện thần tượng trong đại não, khi đối phó với loại con gái này nên nói cái gì?
(*chỉ những lối mòn, lặp đi lặp lại đến phát chán)
Không đợi cô nghĩ ra, Liêm Tuấn đã đi trước một bước, anh mở miệng: "Chúng tôi mới vừa kết hôn."
"..." Đỗ Lôi Ty rất ai oán nhìn sếp, 555555... anh đã vậy nói, phía sau còn diễn cái P* à?
(*cái mông...)
Quả nhiên, cô em ngực lớn sầm mặt lại, không nói gì nữa.
Cô ta không nói, những người còn lại xông tới, rối rít hỏi thăm: "Eric! Cậu kết hôn?", "Lúc nào thế?", "Mau giới thiệu bà xã đi?", "..."
Nhất thời, Đỗ Lôi Ty mới vừa rồi còn không có tiếng tăm gì, thoáng cái thành tiêu điểm chú ý của mọi người, tình cảnh này, cô khó có thể thích ứng.
Lại nói, hôn lễ giữa cô và sếp đích xác là được cử hành vô cùng trầm lặng, hình như Liêm Tuấn chỉ nói với mấy cấp dưới tương đối quan trọng trong công ty, còn có một phần nhỏ bạn bè thân thích, còn cô thì chỉ có ba mẹ tham dự, ngay cả Chu Ngọc Phỉ với mấy đứa bạn tốt nhất, hai người cũng không mời tới.
Lúc ấy Đỗ Lôi Ty không mấy quan tâm, dù sao cũng sẽ ly hôn, càng ít người biết càng tốt. Mà cũng có thể sếp lớn cũng nghĩ như vậy, dù sao anh cũng coi như là nhân vật lớn, việc ly hôn nói ra cũng khó nghe.
Nhưng bây giờ, sếp tổng đại nhân lại chủ động đưa cô tới gặp bạn bè của mình, cũng không biết là anh ta đang nghĩ gì nữa.
Sau màn giới thiệu đơn giản, cuối cùng Đỗ Lôi Ty cũng biết sơ qua về những người này.
Hóa ra đó đều là bạn học của Liêm Tuấn. Người mặc chiếc áo thể thao màu quýt vừa tiến tới chào hỏi tên là Hoắc Thiếu Khải, người đeo kính mặc áo sơ mi trắng bên cạnh là La Giang, ngồi cùng La Giang là La Hạo - em song sinh của La Giang.
Thật ra sinh đôi thì chẳng có gì lạ, nhưng bạn gái của cặp sinh đôi này cũng là một cặp sinh đôi, một người tên Đại Mễ, một người tên Tiểu Mễ, thì lại rất hiếm thấy.
Cô rất thắc mắc không biết bốn người này phân biệt nhau kiểu gì. (hay là không cần phân biệt luôn -_-###)
Ngoài ra, Hoắc Thiếu Khải còn dẫn theo em gái Hoắc Vũ Chi, cũng chính là cô em ngực lớn bà chằn khi nãy. Tên nghe rất kêu, mỗi tội không hợp với người.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |