Nửa đêm trèo tường
← Ch.44 | Ch.46 → |
Lạc Bình An đứng ở trước cổng ngôi biệt thự khổng lồ tâm trạng không khỏi bồi hồi.
Chẳng biết tại sao, tòa biệt thự giờ phút này trông thật âm u, bên ngoài có rất nhiều loài chim không biết tên hót líu lo, không khí thì nóng nực giống như muốn đem con người nướng chín, nhưng thật lạ là khi tới gần nơi này liền cảm thấy rất lạnh, cả tòa biệt thự giống như có điều hòa không khí khổng lồ, thổi ra từng cơn gió rét lạnh khiến cho người ta có cảm giác run rẩy đến tận trong xương tủy chứ không phải là cảm giác thoải mái của cơn gió xua tan cái nóng bức oi ả.
Bảo Nhi xin nghỉ hôm nay là ngày thứ ba rồi mà cô vẫn chưa tới trường.
Lạc Bình An đi hỏi thầy giáo, chỉ nghe nói có cụ ngoại của cô tới đây xin phép cho cô nghỉ ốm.
Đi hỏi Đào Thi Thi, Đào Thi Thi nghe qua liền cao hứng nói: "Tự nhiên con tiện nhân đó lại bị bệnh, thật tốt quá, chỉ cần nhìn thấy nó là thấy phiền phức rồi."
Đào Thi Thi rất cao hứng về nhà kể cho mẹ nghe chuyện này.
"Con đừng kêu lớn như thế chứ, nếu bị cha con biết được không biết sẽ có chuyện gì đâu, tốt nhất là để cho con tiện nhân đó chết ở bên ngoài là tốt nhất, hiện nay vì muốn thân cận với Doãn gia cha con coi con tiện nhân đó là một miếng mồi béo bở cả ngày lúc nào cũng nhắc tới." Tô Cầm không cam lòng mắng.
Trong lòng nghĩ tới nha đầu kia đơn giản chi đi ra khỏi nhà cũng gặp phải gia đình có tiền như vậy, nghe nói biệt thự cổ kia tọa lạc ở khu vực đắt giá nhất của thành phố này, ban đầu cũng chỉ là tính toán gọi cho công ty giới thiệu việc làm một chút đê gây khó khăn cho nó mà thôi, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại khiến cho nó có cơ hội bước vào nhà có tiền, giám đốc công ty Gia Chính kia nói nhà này rất thần bí, không hiểu vì sao có rất nhiều người tới làm đếu bị dọa sợ mà bỏ chạy, thế mà riêng Đào Bảo Nhi lại yên ổn mà làm cho tới tận hôm nay, rốt cuộc bây giờ cũng xảy ra chuyện, xem ra cũng không có hao phí tâm tư của mình.
Về phần cái người nào kia tự xưng là cụ ngoại, Tô Cầm không tin, chẳng qua là đoán chừng trong chuyện này nhất định có vấn đề. Ông ngoại và bà ngoại của Đào Bảo Nhi đều đã chết hết, nếu quả thật có người cụ ngoại này thì mình thật sự đã không dám trắng trợn như thế đối với nó.
Mà Lạc Bình An sau khi tìm một vòng thì phát hiện ra tất cả mọi người không ai biết hiện nay bảo Nhi ra sao, diện thoại di động cũng không liên lạc được.
Tịch Nhan thấy điện thoại của Bảo Nhi vang lên, nhìn thấy hiện lên tên Bình An, rất thuận tay liền bấm từ chối, còn tiện thể tắt máy, hắn mua cái điện thoại di động này là vì cảm thấy rất tiện lợi lúc nào cũng có thể nói chuyện với cô, nhưng hôm nay cô đang nằm ngay ở phòng của hắn dĩ nhiên cái điện thoại này không còn cần thiết nữa rồi.
Trên bản chất, Tịch Nhan là rất bá đạo.
Lạc Bình An cuối cùng không thể làm gì khác hơn là một mình chạy đến tòa biệt thự, lần trước đưa Bảo Nhi tới đây nên cậu biết cô ở chỗ này, chỉ là Bảo Nhi nói chủ của cô không thích người khác tới tìm cô, cho nên bình thường cho dù là tan giờ học hắn toàn đi nhờ xe Bảo Nhi nhưng cũng chỉ là dừng lại ở bến xe dưới chân núi mà thôi.
Lần trước tới đón Bảo Nhi, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng hắn cảm thấy như có người ở đâu đó đang dòm ngó hắn, hơn nữa rất không có thiện chí, khiến hắn không thoải mái.
Mà hôm nay vừa tới đây lại có một cảm giác khác, dường như tòa lâu đài này giống như là một sinh mạng vậy, nếu như lần trước chỉ cẩm thấy không thân thiện thì lần này lại cảm thấy không khí thật u ám trầm lặng.
Bình An đứng ở bên ngoài đi qua đi lại nửa ngày, cảm thấy hai chân như muốn dính vào nhau rồi, trời cũng đã dần tối, hắn sau khi tan học liền tới thẳng đây, trời càng tối tựa hò càng đáng sợ hơn, cả biệt thự giống như là một dã thú, mà hình ngoài cánh cửa kia càng giống như là con dã thú mở to cái miệng như một chậu máu khiến thần kinh của cậu càng thêm căng thẳng.
Cậu vẫn cảm thấy mình là một người hèn yếu, tuy có thàn tích học tập rất tốt, lúc nào cũng đứng thứ nhất, nhưng cái cậu yêu thích thì đơn giản chỉ có cỏ cây, cậu vẫn cảm thấy thích cuộc sống trong nhà kính của mình hơn, bên trong dãy nhà kín đó chính là thiên đường của cậu, ở nơi đó cậu chưa từng phải chịu uất ức, cuộc sống của cậu rất bình thản, cho đến khi gặp được Bảo Nhi.
Trong lòng mỗi một chàng trai đều sẽ có một cô bé xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy cô cậu liền cảm thấy yêu thích, không cần có lý do, không cần nguyên nhân. Ở trong mắt người khác, cô bé kia có lẽ rất bình thường, trên mặt có rất nhiều vết sẹo, dáng người lại cao gầy, thành tích học tập lại không tốt, nhưng ở trong mắt cậu, tất cả đều là ưu điểm của riêng cô.
Trong lòng cậu như nai con nhảy loạn, nhìn thấy cô thì lòng mình tự giác mở ra, lúc hai người đi dạo trên đường nếu có thể nắm lấy tay cô cũng khiến hắn vui vẻ cả một tuần, thậm chí cả tuần ấy cậu cũng đều không rửa tay, cậu nguyện ý làm bất cứ điều gì chỉ cần được nhìn thấy cô nở nụ cười vô tư. Nhưng cậu thật nhát, thứ tình cảm này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không dám nói ra, không nói rõ ràng được. Trong khu vườn của mình cậu luôn chăm sóc cho chúng rất tốt, nhưng khi nhìn thấy Bảo Nhi gặp phải những chuyện không vui cậu lại không thể bảo vệ cho cô, bởi vì cậu không hề biết cách phòng bị những người muốn làm tổn thương cô, cho nên cậu không thể bảo vệ được cô khỏi những tổn thương ấy, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức làm những việc trong khả năng của mình để cô cảm thấy đơ tủi thân, mặc dù có thể những việc ấy chưa chắc đã có ý nghĩa.
Giờ phút này cậu đưa tay gõ vào cánh cửa chính của biệt thự, cánh cửa đột ngột phát ra tiếng "Đông, đông, đông" trong đêm tối khiến hắn hơi sợ, xung quanh vừa rồi vẫn còn có tiếng chim hót líu lo bất chợt bị tiếng vang này làm cho náo loạn như bầy ong vỡ tổ loáng cái đã bay đi hết, chỉ còn một mình cậu cô đơn yếu ớt đứng trước cánh cửa này.
Cánh cửa không hề có động tĩnh gì, Bình An lại gõ ba cái nữa.
Trả lờicậu vẫn là sự im lặng.
Trên thực tế bên trong biệt thự giờ phút này đang kịch liệt ồn ào.
Tịch Nhan suốt ba ngày nay đều trông chừng Bảo Nhi một tấc không rời. Đối với Vampire mà nói, cho dù là ba ngày không ăn không uống cũng không thể chết, nhưng là bọn họ cũng đã sống cùng nhân loại lâu như vậy cũng đã tạo thành thói quen cho nên không ăn cũng không phải là tốt.
Abe không hiểu anh họ vì sao đau lòng như vậy, tính tình của hắn luôn luôn lạnh lùng, mặc dù cô bé này thật đáng yêu, nhưng thân là Vampire giới luật đầu tiên chính là không thể yêu loài người, bởi vì Vampire sinh mệnh rất dài, không ngừng nhìn người mình yêu chết già là chuyện rất tàn nhẫn.
Cho nên gia tộc Vampire từng người đều có cảm nhận tự cho mình là phần tử siêu phàm giống như quỷ vậy, bởi vì bọn họ không có tâm, bọn họ không dám yêu.
"Ăn một chút gì thôi." Abe thấy sắc mặt Tịch Nhan đã trắng xanh bèn đưa cho hắn một cây cà rốt nhưng Tịch Nhan không cầm.
Abe đi lên đi xuống rất tức giận, không thương tiếc cơ thể của chính mình là một loại tội, đối với một gia tộc có sinh mạng khá dài như gia tộc Vamper mà nói thì còn sống, còn khỏe mạnh mới là Sinh Tồn Chi Đạo.
Abe huyên thuyên khuyên.
Tịch Nhan rất tức giận, trả lời một câu: "Nếu là Ba Ba Lạp ngã bệnh, cậu cũng ăn không vô."
Abe yên lặng xoay người đi, thân thể cao lớn trong nháy mắt còng xuống. Anh họ cư nhiên biết, hắn thích Ba Ba Lạp. Hắn muốn giảm cân không phải là vì cái gì có thể trở lại gia tộc, hắn chỉ là muốn cùng Ba Ba Lạp nhảy một điệu, có thể làm bạ nhảy của cô.
Ba Ba Lạp là con gái độc nhất của một gia đình rất hiển hách trong gia tộc, cô rất chói mắt, người theo đuổi rất nhiều, Abe chỉ là một người trong đó, hơn nữa còn là một người ngay cả mở miệng nói thích cũng không dám nữa là theo đuổi, hắn mỗi lần đều không biết sợ dũng cảm chủ động tham gia toàn bộ thế vận hội Olimpic của gia tộc chính là vì có khả năng tới gần Ba Ba Lạp một chút, dù là mỗi một lần hắn cũng về cuối, mỗi một lần mặt của Tộc trưởng đều xanh mét đầy đen tối, hi vọng Abe không cần chủ động tham gia thế vận hội Olimpic như vậy, hàng năm đều làm cho thành tích của cả gia tộc bị kéo xuống rất nhiều......
Bởi vì tình yêu a, một tên mập vì tình yêu, là sự nhiệt tình hèn mọn, cho nên lúc Tịch Nhan nói như vậy, Abe yên lặng xoay người rời đi, không khuyên hắn nữa.
Hắn nghĩ nếu như Ba Ba Lạp ngã bệnh, hắn có thể canh giữ ở bên người cô cũng đã là rất hạnh phúc.
Tịch Nhan đang đợi ánh trăng, hắn thủy chung tin tưởng cô bé này còn sống, mặc dù cô không hè có động tĩnh gì, thân thể càng ngày càng cứng ngắc càng ngày càng tái nhợt, nhưng cô vẫn có nhịp tim, mặc dù nhịp tim cũng càng ngày càng chậm.
Trên thực tế Bảo Nhi giống như là một linh hồn bị nhốt trong một tảng đá, Tịch Nhan luôn canh chừng bên cạnh cô khiến cô rất cảm động, đồng thời cũng rất khốn quẫn, bất cứ cô gái nào bị trai đẹp bất ngờ vê ngực thì nhịp tim cũng đều đập nhanh lên thôi mà, nhưng mà sao lại đêm nào cũng vê đây? Hơn nữa Bảo Nhi cũng bắt đầu sợ hãi, mới đầu cô rất nhạy cảm, nhưng càng dần lại càng không cảm thấy gì chỉ thấy thân thể mình càng ngày càng cứng ngắc mà thôi, giống như cơ thể này không phải là của mình, cô chỉ thấy những đụng chạm kia càng ngày càng không có cảm giác.
Trăng sáng chậm rãi dâng lên, Tịch Nhan lại cởi áo của mình ra thì lão quản gia tiến vào.
Lão quản gia cả khuôn mặt cũng thật nhếch nhác, sau khi đánh nhau với huấn luyện viên Vương xong lão khập khễn trở về liền vùi đầu vào phòng sách.
Quyển bí kíp da cừu của Cổ lão cũng không có ghi chép về nguyên nhân khiến một người thường ăn phải Mỹ Dung Thánh Phẩm toàn thân trở nên cứng nhắc như thế này là do đâu, đại khái là chẳng có một Vampire nào ngu ngốc lại đem một thứ trân quý như thế cho một con người ăn cả......
Nhưng là lão không ngừng tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy một cách tương đối khả thi, lão quản gia liền hào hứng chạy đến, quên gõ cửa cho nên khi nhìn thấy Tịch Nhan bắt đầu cởi áo thì lão hoàn toàn kinh hãi.
"Không cần mà, Tịch Nan sao cậu lại gấp như vậy? Con bé mới 16 tuổi thôi." Lão quản gia hét rầm lên, tiếng hô vang vọng tựa như con gái của lão đang bị cưỡng gian vậy.
Giờ phút này bên ngoài biệt thự Lạc Bình An vô cùng cật lực bò lên một thân cây, theo nhánh cây bò lên tường, tường rất cao, Bình An bị cành cây rậm rạp đập mạnh vào mặt, hai tay hắn nắm chặt thanh sắt trên tường tránh cho những đầu sắt sắc nhọn cắm vào người mình đồng thời không ngừng dùng sức cố gắng leo lên trên, rốt cuộc cậu cũng bò qua tường được, run rẩy nằm ở giữa hai cây sắt to, trên tay trên mặt trên thân thể bị sây xát rất nhiều, máu không ngừng chảy, làm cho rất nhiều con dơi đang đậu trên cây bừng tỉnh giấc, thỉnh thoảng lại có con bay đụng vào cậu, Bình An cảm thấy toàn thân đau mỏi rã rời, nhưng một khắc kia khi leo lên được đầu tường, nhìn thấy một sân tràn ngập hoa hướng dương, cậu không còn thấy sợ hãi, cậu nhắm mắt lại tung người nhảy vào trong tòa biệt thự......
← Ch. 44 | Ch. 46 → |