← Ch.069 | Ch.071 → |
Tô Vân Hi mở ra xem, phát hiện là một chiếc máy chiếu, rồi cô bạn thân hồi cấp 3 là Tạ Vũ Văn nhắn tin đến.
"Mới đi làm chắc vất vả lắm, tặng cậu chiếc máy chiếu, cố lên nhé bé yêu."
Trái tim Tô Vân Hi tan chảy, hu hu, Vũ Văn yêu quý, cảm động quá.
Tô Vân Hi gõ cửa phòng Trương Vũ, Trương Vũ đang chơi game.
Cậu có chút khó hiểu nhìn Tô Vân Hi hỏi.
"Sao thế?"
Tô Vân Hi lắc lắc chiếc máy chiếu trên tay.
"Hừ hừ, chúng ta xem phim đi!"
Trương Vũ "A" một tiếng.
"Lại xem nữa à?"
Tô Vân Hi xua tay.
"Lần này chúng ta không ra ngoài xem, xem ở nhà!"
Trương Vũ tò mò hỏi.
"Xem gì?"
Ánh mắt Tô Vân Hi lộ ra vẻ kiên định.
"Xem phim kinh dị!"
Chương 44: Phải xem phim kinh dị nhất
Trương Vũ trả lời rất dứt khoát.
"Không xem."
Tô Vân Hi phát ra một tiếng.
"Ơ..."
Cô ngẩn người nhìn Trương Vũ.
"Sao lại không xem? Hơn nữa cậu trả lời nhanh quá đấy, cậu có nghe rõ tớ đang nói gì không?"
Trương Vũ nhìn chiếc máy chiếu trên tay Tô Vân Hi, đang nghĩ cô lấy đâu ra cái thứ này.
"Nghe rõ rồi, cậu nói xem phim kinh dị, tớ nói không xem, vì cậu nhát gan, lần trước xem phim kinh dị cậu túm chặt cổ tớ không buông, suýt chút nữa tớ đã ngất xỉu rồi."
Tô Vân Hi ho nhẹ một tiếng nói.
"Lần trước là lần trước, không thể đánh đồng! Bây giờ chắc chắn tớ sẽ không túm cậu nữa, hơn nữa máy chiếu mới mua, không xem gì thì thấy lãng phí quá."
Trương Vũ hỏi.
"Cậu lại bỏ tiền ra mua thứ này à?"
Tô Vân Hi lắc lắc nói.
"Vũ Văn tặng tớ đấy, cậu có ấn tượng không, tớ đã nói với cậu rồi."
Trương Vũ gật đầu.
Quả thật có ấn tượng, cô bạn thân hồi cấp 3 mà Tô Vân Hi thường nhắc đến.
Mà bạn bè của Tô Vân Hi thì cậu cơ bản đều có ấn tượng.
Người này là bạn tiểu học, người kia là bạn cấp 3, tóm lại là nhớ rất rõ.
Tô Vân Hi che miệng, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích.
"Tớ hiểu rồi tớ hiểu rồi, chắc chắn là cậu sợ đúng không."
Trương Vũ khoanh tay.
"Chỉ là phép khích tướng thôi, cậu nghĩ tớ sẽ mắc bẫy sao?"
Phép khích tướng trẻ con như vậy, tớ không thể nào mắc bẫy được.
Tô Vân Hi xua tay.
"Không sao, tớ có thể hiểu, Vũ Vũ nhát gan cũng là chuyện bình thường, không sao đâu, đàn ông là loại sinh vật c. h. ế. t vì sĩ diện, cho dù sợ cũng phải giả vờ như cậu không bị tớ kích động."
Cô lắc đầu thở dài nói.
"Dù sao thì cậu không dám xem phim kinh dị là sự thật, tớ cũng sẽ không cười cậu đâu, ai cũng có thứ mình sợ, cậu sợ ma cũng là chuyện bình thường, đàn ông mà, tớ hiểu, tớ sẽ không nói với ai là cậu sợ phim kinh dị đâu."
Trương Vũ hít sâu một hơi nhìn Tô Vân Hi hỏi.
"Xem ở đâu?"
Tô Vân Hi nắm c. h. ặ. t t. a. y phải, vung xuống.
Tuyệt vời!
Cô đưa chiếc máy chiếu trong tay cho Trương Vũ.
"Cứ xem ở phòng cậu đi, phòng khách nóng quá, phòng tớ thì bừa bộn, tớ đi mua chút đồ ăn vặt với nước uống, cậu muốn uống gì?"
Trương Vũ nhận lấy chiếc máy chiếu.
"Gì cũng được, ừm, trà sữa đi."
Tô Vân Hi lại chào kiểu quân đội với Trương Vũ.
"Rõ, thưa sếp, lính quèn Tô Vân Hi sẽ đi mua cho ngài ngay, công việc điều chỉnh máy chiếu xin giao lại cho sếp!"
Nói xong, cô ấy xoay người vui vẻ nhảy chân sáo đi mất.
Trương Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Tô Vân Hi cùng tiếng đóng cửa "rầm" đầy mạnh mẽ, có chút bất lực.
Kết quả vẫn là bị cô nàng dùng chiến thuật khích tướng.
Không, chỉ là vì cô ấy quá phiền thôi! Nếu không xem cùng cô ấy chắc chắn một tuần sau cô ấy vẫn sẽ l nhắc đến chuyện này.
Đúng vậy, không sai, chính là như vậy.
Trương Vũ tự nhủ trong lòng, đi vào phòng, bắt đầu điều chỉnh máy chiếu.
Cậu ấy dịch cái bàn từ mép tường đến cạnh giường, sau đó cắm máy chiếu vào ổ điện, bật lên.
Ánh sáng từ máy chiếu hắt lên bức tường trắng, hiệu ứng hình như tốt hơn tưởng tượng.
Trương Vũ tắt đèn, hình ảnh chiếu trên tường lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhưng mà nhiều phim kinh dị thế này, xem cái nào thì hơn?
Lúc này Trương Vũ đang nghĩ, trước đây xem phim kinh dị với Tô Vân Hi, có vài phim giống như phim hài, đặc biệt là những phân đoạn kinh điển.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |