Truyện:Sống Cùng - Chương 67

Sống Cùng
Trọn bộ 73 chương
Chương 67
Chương 67
0.00
(0 votes)


Chương (1-73)

Văn Tẫn sẽ không nói lời âu yếm.

Chỉ duy vài câu âu yếm dạng như đến 🌜●𝒽ế●t cũng không phai, trong lòng Tưởng Uyên cảm thấy cực kỳ cảm động.

Bị người thân vứt bỏ, lại chịu đựng chín năm ngục tù khổ sở, cô đã chẳng còn trông mong hy vọng gì, cũng không dám mơ ước gì về tương lai.

Cô chỉ muốn nỗ lực kiếm tiền, mua được căn nhà cho riêng mình, từ từ tạo ra tổ ấm của chính mình, không để người khác có thể vứt bỏ mình bất kể lúc nào nữa.

Sau đó cô gặp được Văn Tẫn.

Người đàn ông này tính tình cổ quái, người khác không thể nhìn ra vẻ vui buồn của anh, nhưng thật ra anh lại rất thẳng thắn thành thật, hồi cô còn ở giai đoạn khó khăn khổ sở, chỉ có anh cho cô cảm giác thập phần an toàn.

Cũng là anh, luôn đồng hành với cô.

Lúc về đến nhà, Tưởng Uyên bỏ đồ ăn trên tay xuống, xoay người ôm lấy Văn Tẫn, nhón chân ⓗô_𝓃 ɱ_ô_ℹ️ anh.

Số lần cô chủ động rất ít, Văn Tẫn giữ lấy gáy cô rồi cùng cô môi lưỡi triền miên, đè cô lên tường, một chân chen vào giữa hai chân cô, tay chui vào trong quần áo cô, bàn tay nhẹ nhàng mớn trớn sống lưng cô.

"Chờ một chút! " Tưởng Uyên ✝️-𝖍-ở 𝒹-ố-𝖈, thật ra cô chỉ muốn ♓-ô-𝖓 anh một chút, "Cơm nước xong đã! A! "Ngón tay thon dài của anh mò vào trong quần lót, bàn tay ⓝó.𝖓.g 🅱️ỏ.ռ.🌀 còn lại bao lấy bầu ռ🌀_ự_ⓒ m-ề-ⓜ 𝐦-ạ-1, năm ngón tay dùng sức xoa nắn.

Tưởng Uyên bị xoa đến độ cả người mềm nhũn, phía dưới đã 𝒸h-ả-𝓎 𝐧-ướ-c.

.

"Làm xong mới ăn.

" Văn Tẫn cở*ï q*цầ*𝐧 áo ra, một tay 🌜·ở·ı á·o lót của cô, cúi đầu ngậm đầu vú rồi ɱ_ú_т một hơi, tay còn lại khám phá phía trong quần lót của cô.

Tưởng Uyên bị đầu lưỡi của anh trêu đùa đến mức da đầu tê dại, quần lót bị cởi ra, ngón tay kia chui vào bên trong hoa huyệt nóng ẩm, gãi gãi mấy cái.

Cả người Tưởng Uyên không trụ được mà căng thẳng, cổ họng nức nở, "Văn Tẫn! "Anh kéo hắn quần lót của cô xuống, đưa 𝖉ư.ơ.ⓝ.ℊ ν.ậ.ⓣ đến gần cửa huyệt, anh lại ♓.ô.ռ ɱô.ı cô thêm lần nữa, đâ·ɱ thẳng ◗*ư*ơⓝ*ℊ 𝐯ậ*✞ vào trong cửa huyệt nóng ẩm ướ*t á*𝖙.

Tưởng Uyên bị cây gậy kia đâ-〽️ đến cả người phát run, 𝖙*ⓗâ*ⓝ †h*ể tê dại từng đợt, âm đế bị thứ khổng lồ kia xỏ xuyên liên tục, 𝐜·ả·𝖒 🌀·𝒾·á·𝒸 т·ê 𝖉ạ·ı lan vào xương cốt và κ𝒽0●á●𝖎 𝐜ả●ɱ cùng cực làm cô 𝖙.𝐡.ở d.ố.ⓒ không ngừng, năm ngón tay cô 𝐛ấ*𝐮 𝐜♓ặ*t lấy cánh tay của Văn Tẫn, miệng thoát ra mấy tiếng khóc lóc 𝓇●ê●ⓝ r●ỉ lẫn lộn.

Văn Tẫn dùng ⓓư-ơn-ⓖ ν-ậ-t nghiền vài cái, bụng nhỏ Tưởng Uyển r*𝖚*𝐧 𝐫*ẩ*𝖞, d_â_Ⓜ️ thủy từ huyệt chảy ra, dọc theo chân đi xuống.

🌴♓●â●ⓝ ⓣ𝐡●ể cô mềm nhũn, cả người hoàn toàn xụi lơ ở trong lòng ռℊ*ự*𝐜 anh.

Người đàn ông giữ chặt eo cô, thần tốc tiến vào, ⓚ*𝖍0*á*ï 𝒸*ả*Ⓜ️ căng tràn như bị xé rách làm cô kêu lên một tiếng, cô ôm cổ Văn Tẫn, chủ động ⓗ-ô-ռ anh.

Văn Tẫn hùng hổ h●ô●𝐧 lại cô, hai tay bóp 𝐦-ôп-ℊ cô rồi lại đ.â.𝖒 chọc.

Vừa làm vừa đi đến phòng khách.

"Rèm cửa!" Tưởng Uyển thấy rèm cửa đang mở, vội vã hô lên.

Văn Tẫn bị cô ⓚẹ_𝖕 c_ⓗ_ặ_✝️ đến nỗi trán nổi gân xanh, anh xoay người trở lại chỗ cửa ra vào, đặt Tưởng Uyên lên trên tủ giày, giữ eo cô ra vào liên hồi, cắm cho Tưởng Uyên khóc lóc không ngừng nghỉ.

Mười mấy đôi giày ở trong tủ bị lực đạo mạnh mẽ của anh làm chấn động đến nỗi rơi hết ra ngoài, rơi đầy bên cạnh chân anh.

Văn Tẫn cúi đầu nhìn, lại ôm lấy Tưởng Uyên đi vào trong phòng.

Mỗi một bước đi, Tưởng Uyên lại bị côn thịt cắm sâu đến rùng cả mình.

"Văn Tẫn! " Cô bám lấy vai anh, dồn dập ✝️.𝐡.ở ♓.ổ.ռ 𝒽.ể.𝐧, còn chưa đi vào đến phòng, đã bị anh đỉnh đến đạt cao trào, cô phát ra mấy tiếng khóc chói tai, 𝐭_𝒽â_ⓝ ⓣ𝐡_ể 𝐫-ц-ռ 𝖗-ẩ-γ.

Văn Tẫn lấy tay sờ khe m*ô*ⓝ*ɢ dính đầy 𝒹â●Ⓜ️ thuỷ của cô, lấy một ít bôi lên trên n.🌀.ự.↪️ cô, bàn tay lại bắt đầu nắm bóp chơi đùa ռ*𝐠*ự*↪️ sữa.

Vào trong phòng, anh đè Tưởng Uyên lên trên giường, kéo hai chân cô ra kẹp lấy hông của mình, đứng ở sau giữ lấy eo rồi mãnh liệt đ_â_𝖒 𝖛à_𝖔 r.ú.✞ г.𝐚.

Tưởng Uyển khóc lóc thành tiếng, "Văn Tẫn! Chậm một chút! "Chân giường bị chấn động đến mức kẽo kẹt rung bần bật, tiếng nước lép nhép dính nhớp vang lên trong không gian cả căn phòng, Tưởng Uyên giữ chặt tay anh, 𝖐♓.0.á.ℹ️ c.ả.m ngập đầu làm cho cô hét lên một tiếng chói tai.

.

Chương (1-73)