Đừng Màđau Quá
← Ch.20 | Ch.22 → |
Phòng Văn Tẫn rất lớn, giường cũng lớn. Tưởng Uyển chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó mình có thể nằm lên chiếc giường của anh. Trong cơ thể chứa 𝖉ươ_n_🌀 vậ_✝️ anh. Văn Tẫn đặt hai chân cô trên vai, chống lấy ⓜ_ô_ⓝ_g cô mạnh mẽ đâ-Ⓜ️ chọc. Tư thế này rất kỳ lạ, nhưng 𝐤_h🔴_á_ℹ️ ↪️_ả_𝖒 mãnh liệt, Tưởng Uyển cắn ngón tay nức nở, mỗi một lần thọc vào r*ú*t г*🔼 luôn khiến da đầu cô tê dại, dòng điện chạy dọc xương sống làm cô rùng mình."Văn Tẫn..." Bụng nhỏ rất đau, cô muốn giữ lấy anh, lại bắt không được, chỉ có thể bất lực vung tay loạn trong không khí, âm thanh mang theo tiếng nức nở, "Đừng mà... đau quá..."Văn Tẫn ôm lấy chân cô cắm rút vài cái, không biết phần đâ●〽️ tới chỗ nào, Tưởng Uyển bỗng thất thanh kêu lên, hai chân duỗi ra đến thẳng tắp, bụng nhỏ ⓡⓤ·п r·ẩ·𝐲, ԁâ*𝖒 thủy từ từ chảy dọc theo khe 〽️ô.𝖓.ⓖ xuống đến eo. Người đàn ông vẫn đang mạnh mẽ cắm rút. Tưởng Uyển chịu không nổi cầu xin, "Dừng lại... !Văn Tẫn... !Dừng..
lại..."Cô thật sự không chịu được nữa."Tôi đã xem qua mười ba bộ phim." Văn Tẫn ✞h●ở hổ●𝓃 ⓗ●ể●п tách hai chân cô ra, đẩy chân cô lên thành chữ M ép ở hai sườn, "Mười một nữ diễn viên trong phim luôn kêu dừng lại, ý là muốn nữa.""..." Tưởng Uyển bị đâ·𝐦 đến trên mặt toàn là nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở trả lời, "Tôi không phải là diễn viên.""Hai người khác không phải diễn viên." Văn Tẫn nói."..."Tưởng Uyển cắn ngón tay, cả người cô giống như thiếu oxy, đầu óc choáng váng. 🎋.𝖍.𝑜.á.i ⓒ.ả.ⓜ đổ ập xuống đầu cô, tê cả da đầu và sống lưng, cả người như bị điện giật đến phát run, cô bị anh mãnh liệt đ*â*m chọc đến không chịu nổi mà nhỏ giọng kêu khóc, vừa nghe thấy âm thanh d·â·𝐦 đã·ⓝ·𝐠 do chính mình phát ra cô liền cảm thấy xấu hổ."Thoải mái không?" Văn Tẫn tới gần đ_ặ_✝️ 𝐥ê_п 〽️_ô_𝖎 cô một nụ hô𝐧_. Thoải mái muốn 𝐜𝐡ế*𝐭. Nhưng Tưởng Uyển cảm thấy xấu hổ nên không muốn trả lời."Không thoải mái?" Dường như Văn Tẫn cố chấp muốn biết đáp án. Tưởng Uyển bị anh 𝖍_ô_п_, tiếng 𝓇_ê_п г_ỉ từ tràn ra từ cổ họng, cô bị cắm đến mặt mũi toàn là nước mắt, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, "Thoái... !mái."Văn Tẫn vừa lòng, đ_è 𝐥ê_𝐧 ⓝℊư_ờ_𝒾 cô càng thêm mãnh liệt đ_â_𝐦 sâu hơn. Tưởng Uyển bị anh đ·â·𝐦 đến г·𝖚·n 𝐫ẩ·ÿ đạt cao trào hai lần, khăn trải giường cũng bị cô cắn nát. 𝐊♓⭕á·ⓘ 𝒸·ả·𝖒 từng đợt đánh úp lại, cô ngoại trừ thét chói tai thì không thể khống chế bất kỳ phản ứng nào của cơ thể, 𝖙𝐡â-n †-♓-ể duỗi thẳng, ngón chân cuộn tròn, bụng nhỏ co rút làm cô rùng mình. Trên mặt cô toàn bộ đều là nước mắt. Nhưng 🎋h𝖔-á-i 𝒸-ả-ⓜ lại quá nặng nề, cô gần như bị làm đến 🌜_h_ế_† đi sống lại. Gần ba giờ sáng, Văn Tẫn mới ✝️_𝖍_ở ⓗ_ổ_𝖓 hể_𝓃 bắn ra. Đây là lần thứ bảy. Tưởng Uyển cảm thấy chính mình thiếu chút nữa đã c-hế-t dưới thân anh, khi được ôm đến phòng tắm, hai chân cô đã 𝓇_ⓤ_n гẩ_🍸. Hai người ở dưới vòi hoa sen không tránh khỏi sẽ có va chạm ✞ⓗ.â.п 🌴.ⓗ.ể, Tưởng Uyển không nghĩ tới, trong lúc thoa sữa tắm cho cô, Văn Tẫn cúi đầu xem giữa hai chân. Anh lại cứng. Tưởng Uyển nuốt nuốt nước miếng, không dấu vết mà lui lại, phía sau lưng là vách tường, cô không có chỗ trốn, chỉ có thể dùng lời nói thuyết phục anh, vừa mở miệng lại 🅿️-há-✝️ 𝓇-𝒶 â-m ✞♓🅰️𝓃-𝖍 khàn khàn, "Văn Tẫn... !Anh nghe tôi nói, bình tĩnh một chút.""Cô nói đi." Văn Tẫn nhìn cô, ánh mắt lại từ dao động từ môi đến đầu vú, lướt qua vòng 3·ο ✝️·♓𝑜·n gọn và hai chân dài trắng nõn."..." Tưởng Uyển một tay che lại 𝖓-gự-🌜, giọng nói khàn khàn, "Tôi nói, trước tiên anh bình tĩnh một chút, trời sắp sáng rồi, đi ngủ thôi, tôi rất mệt, anh cũng nên... !Nghỉ ngơi."Bắn bảy lần, anh vì sao vẫn còn sung sức như vậy."Ừ." Văn Tẫn lưu loát vuốt tóc, vuốt toàn bộ tóc mái ướt đẫm ra sau đầu, để lộ cái trán trơn bóng, "Còn bốn tiếng nữa, cô nghỉ ngơi đi, 7 giờ cùng tôi ra công viên chạy bộ, như vậy lần sau sẽ không còn mệt mỏi.".
← Ch. 20 | Ch. 22 → |