Đừng Mà
← Ch.17 | Ch.19 → |
Tưởng Uyển không biết rằng, mình vừa làm trò mời gọi Văn Tẫn trước mặt gần một ngàn vạn người. Cô đờ đẫn đi về phòng, nằm ở trên giường cho đến khi gần ngủ thiếp đi mới thấy Văn Tẫn một thân hơi nước đi ra. Anh vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Nước từ mái tóc ướt đẫm chảy xuống, men theo yết hầu lướt qua cơ 𝓃-ɢự-🌜 rắn chắc rồi dọc theo cơ bụng rõ ràng đi vào khu rừng rậm rạp. Tưởng Uyển nửa ngồi ở trên giường, nhìn chăm chú vào phần ⓝ●🌀ự●𝖈 và phần bụng trần truồng của anh, tự nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, "Anh... !sao lại... !không mặc quần áo?""Cô cũng không mặc mà." Văn Tẫn đi tới, vươn tay nhẹ nhàng kéo khăn tắm trên người cô ra. Tưởng Uyển có uống rượu nên phản ứng hơi chậm chạp, mất nửa nhịp mới phản xạ che 𝐧-🌀ự-ⓒ lại, làm cho hai bầu vú được nâng lên, càng thêm no đủ. Phía dưới vòng eo nhỏ nhắn là đôi chân thon dài trắng nõn. Văn Tẫn tách hai chân cô ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn về giữa hai chân cô. Phía dưới của cô thật xinh đẹp, không có sợi lông mu nào, hai môi â*m 𝐡*ộ phấn nộn mấp máy.
Anh vừa đưa ngon tay chạm vào nơi đó, Tưởng Uyển đã rⓤ-𝐧 𝖗-ẩ-𝖞, "Anh đừng... !A..."Đốt ngón tay anh bất ngờ đi vào. Tưởng Uyển bị ngón tay kia cắm đến co rúm, hô hấp dồn dập, đầu óc mơ màng, mờ mịt, sau đó lại luống cuống hét lên, "Văn Tẫn..."Vách thịt ướt nóng bao vây đốt ngón tay anh, càng tiến vào bên trong càng nhỏ hẹp làm anh khó thể đi vào thêm nữa. Anh rút tay ra, lòng bàn tay xoa xoa dọc theo môi â-m ♓-ộ, sau đó lại bôi nước dính trên đầu ngón tay lên âm đế 𝓇-⛎-n г-ẩ-𝖞 rồi nhẹ nhàng khảy hai cái. ✝️𝒽-â-𝐧 𝐭-h-ể Tưởng Uyển run run, sống lưng tê dại, cô 🌜ắ_ռ 〽️ô_i, giọng nói 𝓇·υ·ռ 𝐫ẩ·ÿ, "Đừng mà..."Văn Tẫn ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói vì kiềm nén trở nên khàn khàn, "Bây giờ, cô có phải đang muốn 𝐥à*〽️ ✞ìⓝ*h với tôi không?"Tuy rằng đầu óc Tưởng Uyển choáng váng nhưng cô vẫn hiểu lời anh nói, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội vàng phản bác lại, "Không... !tôi không muốn..."Văn Tẫn thu tay về, ánh mắt anh thâm thuý, côn thịt dưới khăn tắm cứng đến phát đau."Vậy cô cũng sờ sờ tôi." Anh đi đến trước mặt Tưởng Uyển, kéo khăn tắm xuống để lộ côn thịt dữ tợn. Tưởng Uyển bị côn thịt thô dài kia doạ sợ, ⓣhâ●𝐧 т●𝒽●ể vì uống rượu nên mềm nhũn, cơ thể nóng rực, "Đừng... !tôi không..."Văn Tẫn giữ chặt tay cô, ấn tay cô vào côn thịt của mình. Tưởng Uyển bị nhiệt độ truyền đến làm cho г⛎.n 𝖗ẩ.𝐲. Côn thịt đỏ tím nóng như thiêu đốt, giống như cô đang cầm một miếng sắt nung đỏ. 𝐃_ươ_n_𝐠 ✅ậ_𝖙 thô to, một tay cô cầm không hết. Hô hấp Văn Tẫn dồn dập, giọng nói khàn khàn lại 𝐠ợ*ℹ️ c*ả*ⓜ, "Nhanh một chút."Nhanh như thế nào?Đầu óc Tưởng Uyển mơ màng, giọng nói ⓡ𝐮.𝓃 r.ẩ.ÿ, "Tôi không biết..."Văn Tẫn đè tay cô lại, ԁ.ươ.𝓃.🌀 ✌️ậ.𝖙 ↪️*ọ 𝐱*á*ⓣ lên xuống trong tay cô vài lần, "Làm như vậy."Đầu ngón tay Tưởng Uyển chạm phải quy đầu to lớn, sống lưng như có dòng điện chạy qua mà run lên, lòng bàn tay người đàn ông bao lấy tay cô, lên xuống bên ngoài côn thịt, bên tai là tiếng †♓.ở dố.𝐜, còn có hương gỗ tùng nhàn nhạt, dường như làm tê liệt tất cả dây thần kinh của Tưởng Uyển. Bên dưới cô ướt dầm dề. Văn Tẫn ✝️-𝒽-ở ℊấ-🅿️, thẳng lưng đưa đẩy vài cái ở trong tay cô, sau đó bắn ra một cỗ †ℹ️𝓃·ⓗ ԁị·𝖈·𝒽, vì khoảng cách quá gần nên không cẩn thận bắn vào trên 𝖓.ⓖự.𝖈 cô. Đầu vú phấn hồng của cô đã sớm dựng thẳng nay lại dính ✞.ℹ️𝐧.♓ ԁị𝒸.h trắng lại càng thêm 🅓-â-m mỹ, Văn Tẫn vừa bắn xong ԁươ𝐧·ɢ ⓥậ·𝖙 lại có phản ứng."Bây giờ cô có rối loạn kiểm xoát xung động với tôi không?" Anh hỏi. Tưởng Uyển k●ẹ●🅿️ c●h●ặ●ⓣ chân, lắc đầu. Văn Tẫn đã nhìn thấy khăn trải giường ướt một mảng, anh như đang suy nghĩ gì đó nhìn Tưởng Uyển, một lúc sau đưa ra kết luận, "Cô lừa tôi."Mặt Tưởng Uyển đỏ lên, "Không phải!"Văn Tẫn vươn ngón tay vào giữa hai chân cô, một lúc sau khi 𝐫●ú●🌴 𝓇●🅰️ thì phía trên có dính một vệt nước, anh đưa đến trước mặt Tưởng Uyển."Cô khao khát muốn ⓛ-à-ⓜ tì𝐧-ⓗ với tôi.""Đây là bằng chứng.".
← Ch. 17 | Ch. 19 → |