Hà Khả Khả kết hôn
← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Đặng Tiểu Tinh nguyền rủa Lăng Ngạo Tuấn ngàn vạn lần, anh cư nhiên giam lỏng cô ở đây, hàng ngày 3 bữa đều có người làm sẵn đưa đến tận phòng, nhưng có giết chết cô, cô cũng không dám mở cữa ra để nhận."Cho xin đi cô bây giờ chỉ quấn mỗi tấm chăn mỏng manh, ra ngoài với bộ dạng này thì thà giết cô chết còn hơn, may mà người kia rất hiễu chuyện, mỗi lần đưa cơm chỉ gõ vào cữa vài cái sau đó đặt cơm trước cữa rồi cũng đi mất".
Lăng Ngạo Tuấn thì không biết đi đâu mất dạng từ sáng sớm, mặc cho cô xin xỏ n lần anh vẫn không trã cho cô các thứ vật dụng tùy thân. Cô vừa thẹn vừa giận đã không nói chuyện với anh mấy ngày nay.
Đặng Tiểu Tinh u sầu, quấn chăn ngồi ở góc giường, mắt nhìn ra phía cữa sổ, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Ánh sáng màu vàng nhạt của nắng sớm hắt lên người cô, bao bọc lấy cô trong ấm áp, từng tia nắng ấm như đang vỗ về mơn trớn trên làn da non mềm của cô, đôi gò má vì bị hắt sáng nên ửng hồng rực rỡ, khắp người cô ánh lên từng tia sáng lung linh huyền ảo, cô như tinh linh cô độc lạc xuống nhân gian khiến phàm nhân nhìn thấy liền muốn che chở.
Mà vị phàm nhân Lăng Ngạo Tuấn sau khi ngây người nhìn cảnh "mỹ nhân sầu" trước mắt thì tâm rung động không thôi. Thoát khỏi mê hồn trận, anh đi thật nhanh về phía Đặng Tiểu Tinh, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mê người kia một nụ hôn sâu và dài.
Đặng Tiểu Tinh thoáng ngây người, nhưng cũng rất nhanh đáp lại anh.
Hai người môi lưỡi kịch liệt quấn lấy nhau, chậm rãi châm lên từng ngọn lữa sâu bên trong cơ thể mình. Cứ thế thuận theo những gì nguyên thủy nhất mà kết hợp với nhau.
Bên ngoài nắng ấm áp, trời trong xanh, bên trong một mãnh xuân sắc kiều diễm động lòng người.
....
Tình triều đi qua, đễ lại quanh quẫn khắp căn phòng mùi vị hoan ái nồng đậm, anh ôm cô thật chặt như muốn đem cô tham nhập vào người anh, đễ cô mãi ở bên anh.
Chỉ mình anh biết lúc phát hiện cô rời đi anh đã đau đớn và lo sợ như thế nào.
Khi nhìn thấy cô tại sân bay, tim anh đập nhanh liên hồi, có vui mừng có tức giận.
Vì thế anh mới quyết định đễ cô chính thức trở thành người phụ nữ của anh, đem cô cột chặt lại bên người, đễ cô không thể chạy thoát nữa.
2 người cứ ôm chặt lấy nhau, mỗi người 1 suy nghĩ, mãi lúc lầu sau cô mới lên tiếng:
- Khi nào thì anh thả em ra?
- Anh bắt nhốt em khi nào? Lăng Ngạo Tuấn không lạnh không nóng trã lời.
Nghe anh nói thế, bao nhiêu tế bào lãng mạn của Đặng Tiểu Tinh tạm thời đình chỉ hoạt động. Cô ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn anh, rít từng chữ qua kẽ răng:
- Anh dám nói anh không nhốt em? Vậy trã điện thoại và ví tiền của em đây, còn có quần áo nữa?
- Anh không trã, tránh cho việc em lại bỏ anh mà đi, khi nào anh cảm thấy có thể tin tưởng em, anh sẽ trả. Lăng Ngạo Tuấn không hờn không giận nói, ánh mắt lang sói lia khắp người Đặng Tiểu Tinh.
Như nhận ra chính mình luống cuống, phơi bày cảnh xuân trước mặt sói xám, nhìn thấy anh ánh mắt sáng rực nhìn cô, Đặng Tiểu Tinh bất giác rùng mình, nhanh tay kéo cái chăn che lại cảnh xuân động lòng người.
Như đọc hiễu suy nghĩ của cô, 1 suy nghĩ muốn chọc ghẹo cô thoáng qua, nghĩ sao làm vậy, anh nâng người tiến về phía cô, cô ánh mắt phòng bị nhìn anh, anh tiến cô lui, cứ như thế cho đến khi cô lui đến tận mép giường.
Mắt thấy chính mình cách mép giường không còn quá 30 cm, Đặng Tiểu Tinh uất hận trừng anh. Lăng Ngạo Tuấn ý cười đầy mắt, nhích đến gần cô, vươn ma trảo đến phía cô, Đặng Tiểu Tinh nhìn anh cười đến kì dị thì run rẫy không thôi."Khi nãy vừa mây mưa xong, không lẽ anh lại muốn nữa?" Cô nghĩ.
Như đọc hiểu suy nghĩ của cô, Lăng Ngạo Tuấn ý cười càng sâu, cánh tay rắn chắc hướng về phía cô, cả người bao trùm lấy cô, chậm rãi cầm lấy cái áo phía sau lưng cô, nhanh chóng khoác vào.
(anchan: lâu lâu Tuấn ca mới thoát kiếp bị ngược đãi nhĩ)
Đặng Tiểu Tinh nhắm mắt chờ đợi sự việc phát sinh nhưng chờ cả buổi chẳng thấy có động tĩnh gì, cô hé mắt, nhìn thấy anh đang quay lưng về phía cô, vì nén cười mà bờ vai run rẫy không ngừng.
Biết chính mình bị anh đùa giỡn, cô thẹn quá hóa giận, đưa chân đạp anh 1 cái rõ mạnh, mà bạn Lăng Ngạo Tuấn còn đang khoái chí vì hành vi "chọc ghẹo gái nhà lành" đã thành công, nên chỉ lo ngồi cười, không phòng bị nên dễ dàng bị bạn Đặng Tiểu Tinh tặng cho 1 cước, cứ thế từ trên giường bay thẳng xuống đất.
(anchan: đây, kết quả cho việc chọc vào ổ kiến lữa đây, Tuấn ca vẫn chưa thoát kiếp bị ngược đãi)
Mông ê ẩm không thôi nhưng cười thì vẫn cười, Lăng Ngạo Tuấn ôm bụng cười sặc sụa cứ như bị trúng tà. Cười hồi lâu, anh đưa mắt nhìn Đặng Tiểu Tinh, thấy cô lữa giận cực thịnh, đang chuẩn bị bùng nỗ thì biết thân, nhanh chóng chui vào nhà tắm, ý định đợi khi nào cô nguôi giận thì lại trở ra.
Đặng Tiểu Tinh tức giận nhưng không có chổ trút, ánh mắt như dao lia về phía nhà tắm, ý nghĩ muốn giết chết anh. Thu hồi tầm mắt, Đặng Tiểu Tinh phát hiện 1 thứ, mắt cô sáng rực như bóng đèn neon, cô nhanh tay chụp lấy nó, bấm phím, màn hình hiện lên dãy số quen thuộc.
- Alo? Giọng nói thanh thúy vang lên
- Khả Khả cậu nhanh đem tiền và quần áo đến đây cứu tớ. Đặng Tiểu Tinh nhỏ giọng, nhưng không nén được khẫn trương trong lời nói.
- Có chuyện gì? Cậu đi đâu mấy ngày nay mà tớ tìm chẳng thấy? Hà Khả Khả lo lắng hỏi.
- Bỏ qua chuyện đó đi, nhanh đến giúp tớ, về tớ sẽ kể sau. Đặng Tiểu Tinh giục.
- Được rồi nhưng hiện tại cậu đang ở đâu?
- Tớ đang ở... Uy, anh làm gì cướp điện thoại của em... Đặng Tiểu Tinh nói chưa hết câu liền hét lên, mà chiếc điện yêu dấu, phương tiện duy nhất dùng đễ liên lạc với thế giới bên ngoài bây giờ đang chễm chệ nằm trong tay Lăng Ngạo Tuấn.
Lăng Ngạo Tuấn lữa giận bùng lên, "cô lại nghĩ đến việc rời khỏi anh?"
- Điện thoại là của anh, cái chăn em đang quấn cũng là của anh, cả người em cũng đã là của anh... Lăng Ngạo Tuấn tức giận tuyên bố quyền sở hữu.
Nói xong, anh áp điện thoại lên tai, nói:
- Alo!
- Vâng. Hà Khả Khả nãy giờ đã nghe được mọi việc qua điện thoại, cô lý nhí đáp lời.
- Xin chào, tôi là chồng sắp cưới của Đặng Tiểu Tinh, cô ấy bây giờ đang rất an toàn ở bên cạnh tôi, mong cô yên tâm. Nói xong, không kịp đễ ý đến sự phản kháng của Đặng Tiểu Tinh, anh liền ngắt máy.
Anh trừng mắt nhìn người phụ nữ ngồi trên giường, đang ngây ngốc nhìn anh. 1 tia tà ác hiện lên trong đáy mắt anh, anh nói:
- Xem ra là do anh không cố gắng nhỉ, đễ em còn có sức lực mà gọi cứu binh.
Vừa dứt lời thân thể to lớn của anh liền đổ nhào vào người cô, bắt đầu công cuộc làm người.
Mà bạn Đặng Tiểu Tinh của chúng ta tâm hồn đã bay tận phương nào bởi câu đối thoại sau cùng của Lăng Ngạo Tuấn."Anh nói anh là chồng sắp cưới của cô?"
......................
Thấm thoát mà cô đã bị giam ở nơi này được nữa tháng, dạo gần đây Lăng Ngạo Tuấn có nhân tính hơn, tuy chưa trả điện thoại cho cô nhưng ít nhất cũng đã trả hành lí lại cho cô, vì vậy Đặng Tiểu Tinh đã không còn phải ngượng ngùng quấn chăn suốt ngày.
Chẳng biết hôm nay là ngày may mắn gì mà Lăng Ngạo Tuấn sau khi quay về nhà liền thông báo với cô rằng gom đồ chuẩn bị trở về thành phố G, Đặng Tiểu Tinh vui mừng không thôi, nhưng khi vừa đặt chân về đến thành phố G cô lại hối hận không thôi.
Lăng Ngạo Tuấn bắt buộc Đặng Tiểu Tinh phải dọn đến nhà của anh ở, lý do là căn nhà hiện giờ của cô đã cho người khác thuê vô thời hạn, không thể trỡ về, cùng với anh lo sợ cô sẽ lại trốn anh lần nữa. Đề phòng chuyện cô bỏ của chạy lấy người xãy ra lần 2, anh đi đâu cũng kéo cô theo cùng, ở nhà, ở công ty, kể cả lúc cô đi mua sắm anh cũng kè kè theo bên cạnh.
Đặng Tiểu Tinh không phãi không biết anh lo sợ điều gì, nhưng là lúc nào cũng bị anh dùng ánh mắt gắt gao theo dõi 24/24 làm cô có chút không tự nhiên, cảm giác giống như đứa trẽ làm lỗi bị cha mẹ bắt phạt á.
Bị anh ức hiếp đến ức chế, ở nhà còn có thể phản kháng, còn công ty thì khỏi nói, cô thua trăm phần trăm, anh không những nối thông phòng trợ lý của cô với phòng giám đốc của anh, còn không biết ngượng, trước mặt bàn dân thiên hại công khai tuyên bố chủ quyền của anh trên người cô.
Mới đầu mọi người trong công ty còn bỡ ngỡ nên khi nhìn thấy sếp lớn thân mật cùng trợ lý thì có phần ngượng ngùng, nhưng xem riết cũng quen, chỉ mỗi mình đương sự là không thể nào quen cho được, mỗi lần anh cùng cô thân mật trong công ty, cô đều ngượng đến độ không dám gặp ai, lúc tan tầm cô đều là người ra về sau cùng.
..............
Hôm nay Hà Khả Khả điện thoại cho cô, khiến cô sững người, nhỏ nói sắp kết hôn, còn bảo cô nhanh chóng sang Mỹ dự hôn lễ của nhỏ.
- Này, cậu có bạn trai khi nào mà lại kết hôn thế? Đặng Tiểu Tinh ngạc nhiên hỏi.
- Sự cố ngoài ý muốn, tớ bị mẹ bẫy, rốt cuộc cũng phải đồng ý kết hôn. Hà Khả Khả nói, tuy giọng nói mang theo vài phần căm phẫn nhưng không nén được niềm vui.
- À, ra vậy. Đặng Tiểu Tinh sao lại không nhận ra tâm tư của bạn, cô cười cười đáp.
- Ra vậy cái gì, cậu nhanh chóng sang đây với tớ đi, tớ đang buồn đến mốc meo cả lên rồi nè. Hà Khả Khả than thở.
- Hôn lễ cậu tớ nhất định sẽ tham dự, còn việc có thể đến sớm hay không còn phải xem vận may nữa, tớ bây giờ đang bị áp bức cả thể xác lẫn tinh thần đây.
Ngắt máy, Đặng Tiểu Tinh thở dài thườn thượt, thân hình trượt dài trên bàn làm việc, cô như con mèo lười, nhắm mắt dưỡng thần.
Lăng Ngạo Tuấn vẫn còn đang trong cuộc họp, chỉ 1 lúc không thấy anh mà cô cảm thấy mình thật rất nhớ anh.
..................
Hôm nay Lăng Ngạo Tuấn đi đàm phán với công ty đối tác mà không mang cô theo, lý do là bạn Đặng Tiểu Tinh giả ốm xin nghĩ ở nhà, ý đồ muốn nhân lúc anh không có bên cạnh, chuồn sang Mỹ tham dự đám cưới của cô bạn thân Hà Khả Khả. Lo lắng cho lão bà, Lăng Ngạo Tuấn sau khi dỗ cô ngũ, mới luyến tiếc rời nhà. Sau khi nghe thấy tiếng xe đã ngày càng nhỏ, Đặng Tiểu Tinh cười tinh ranh, chui ra khỏi chăn, đễ lại trên bàn 1 mãnh giấy rồi nhanh chóng xách vali ra nước ngoài.
Lý do vì sao trước đó bạn Đặng Tiểu Tinh không nói cho Lăng Ngạo Tuấn biết cô đi dự đám cưới mà đợi khi cô ra khỏi nhà mới để lại thư chính là vì cô muốn nhân dịp này giáo huấn anh đôi chút, rằng không có việc gì là cô không thể làm được, cô trốn được lần 1 thì nhất định lần thứ 2 cũng sẽ thành công, chỉ là lần này cô không trốn, chỉ là đi chơi.
..........
Tiếng nhạc du dương vang lên trong lễ đường, Hà Khả Khả mặc váy cưới kiêu sa rực rỡ, diễm lệ như đóa Bách Hợp trong nắng sớm, Khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc đang cùng chú rễ Lôi Kình anh tuấn tiếu sái thề nguyện.
1 màn cầu hôn trong lễ đường của chú rễ làm Đặng Tiểu Tinh cảm động đến khóe mắt ươn ướt."Khả Khả thật hạnh phúc" cô nghĩ.
Đang đắm chìm trong sự lãng mạn của đôi tân lang tân nương, đột nhiên xung quanh truyền đến âm thanh ồn ào, làm phá tan không khí ấm áp, đột nhiến cô cảm thấy sống lưng lành lạnh, cảm giác rờn rờn đến dựng tóc gáy."cảm giác này hình như đã gặp qua ở đâu thì phải?" Đặng Tiểu Tinh cố nhớ."A, là lúc gặp Lăng Ngạo Tuấn ở sân bay thành phố F" nghĩ tới đây, Đặng Tiểu Tinh người run bần bật, vừa ngẩng thì nhìn thấy 1 gương mặt hết sức quen thuộc đang đứng trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú vì tức giận mà nhăn nhúm lại, trong anh lúc này chẳng khác gì ác quỷ đòi mạng.
Anh trừng cô, ánh mắt có vô vàn đốm lửa như muốn đốt cháy cô.
- Đặng- Tiểu- Tinh, em cư nhiên lại trốn anh. Lăng Ngạo Tuấn gầm lên.
- Em...Em...Em... Không có trốn... Chỉ là đi dự đám cưới bạn thôi. Đặng Tiểu Tinh run run cười lấy lòng anh.
- Vậy sao? Nói xong Lăng Ngạo Tuấn nhìn sang Khả Khả và Lôi Kình. Gật đầu 1 cái xem như chào hỏi, lại nói:
- Xem bộ đám cưới cũng đã hoàn thành, vậy thì em nhanh theo anh về nhà. Nói xong Lăng Ngạo Tuấn nắm lấy tay Tiểu Tinh, kéo cô ra khỏi lễ đường. Dưới cái nhìn tò mò của hàng ngàn người tham dự lễ cưới.
Bộ dáng của Đặng Tiểu Tinh bây giờ chật vật không chịu nổi.
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |