Chân tướng
← Ch.065 | Ch.067 → |
"Chuyện có người tập kích thôn Raim đêm đó, thật ra thì anh đã biết từ sớm." Hàn Dập Hạo mở đầu câu chuyện, thấy Tòng Thiện lại nhìn anh chằm chằm, lập tức thanh minh nói: "Đã nói không được kích động, nếu em dùng vẻ mặt này nhìn anh, anh sẽ không nói."
"Được rồi." Tòng Thiện suy nghĩ một chút, nghĩ rằng nếu như Hàn Dập Hạo thật sự làm chuyện gì thương thiên hại lý (không có tính người), cũng sẽ không thẳng thắn với cô, vì vậy gật đầu phối hợp nói.
"Anh đã từng nói với em, Arsfat có lòng tham gia làm phản, vốn không ngừng nhận được tin tức của Liên Hiệp Quốc, quân chính phủ lại sớm đã nắm giữ được tin tình báo chuẩn xác. Cho nên bọn họ mua chuộc người trong tộc làm nội ứng, vẫn luôn truyền tin tức ra bên ngoài." Hàn Dập Hạo rủ rỉ nói tiếp, "Chỉ có điều bản thân thôn Raim có được lực lượng vũ trang khá mạnh, nếu quân chính phủ tấn công, vừa không chiếm được nhiều lợi, lại còn bị dư luận khiển trách. Mãi đến ngày đó, Arsfat phát hiện thân phận của chúng ta, hạ quyết tâm muốn gia nhập vào quân phản chính phủ, đồng thời còn mang đi hầu hết các lực lượng phòng vệ trong tộc. Mật thám ẩn ở trong thôn biết đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, vì vậy đã thông báo cho quân chính phủ. Người nọ từng nghe qua tên của anh, biết anh và chỉ huy Khoa Phỉ là bạn tốt, trước khi xảy ra mới tới nói cho anh biết, bảo anh không cần lo lắng. Về phần em và Dunham Linda cũng là vì bọn họ ngại quan hệ của chúng ta, mới không dám xuống tay."
"Anh là nói tàn sát thôn chính là quân chính phủ sao?" Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, lẽ nào mấy thứ gọi là báo cáo điều tra đều là chính phủ Samos âm thầm giở trò, mới chĩa mũi dùi về phía bộ lạc có mẫu thuẫn và mối thù truyền kiếp với tộc Raim.
"Đúng vậy, nếu như đêm đó đổi lại là bất kỳ thế lực nào, chúng ta cũng sẽ không thể nào toàn vẹn không tổn hao gì mà quay trở về." Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt cô khiếp sợ, an ủi vỗ vỗ vai của cô.
"Anh biết rõ thủ phạm ở đằng sau, tại sao không chỉ tội của bọn họ với Liên Hiệp Quốc?" Tòng Thiện khó có thể tin mà nhìn Hàn Dập Hạo, khiển trách nói.
"Không phải anh biết tình hình mà không báo, một khi chuyện này bị phơi bày, sẽ chỉ làm tình hình của quốc gia này càng thêm hỗn loạn." Hàn Dập Hạo giải thích nói, "Hiện giờ nội chiến vừa mới lắng xuống, bất kể quốc gia hay nhân dân đều cần một thời gian nghỉ ngơi để lấy lại sức. Nếu lúc này lại tiếp tục khuấy lên thù hận giữa quân chính phủ và tổ chức phản chính phủ, những bộ lạc khác cũng giống như tộc Raim, sẽ lo lắng cho sự an nguy của mình, từ đó tạo thành phe cánh rõ rệt. Vả lại, nếu như bởi vì chuyện như vậy mà Liên Hiệp Quốc trừng phạt chính phủ đang nắm quyền, gia tộc Khoa Phỉ hoàn toàn có thể noi theo hành vi của bọn quân phiệt Somalia, trục xuất quân đội của Liên Hiệp Quốc."
"Sao bọn họ có thể trục xuất Liên Hiệp Quốc?" Tòng Thiện không phải là người lính, cho tới bây giờ cũng chưa từng tam gia hành động của lực lượng gìn giữ hòa bình, hiển nhiên có một số việc cũng không biết rõ.
"Quân đội gìn giữ hòa bình ngoài mặt là đại biểu cho lương tri và chính nghĩa, nhưng ở sự không hiểu của nhiều người xem ra, chúng ta chỉ là đám người ngoại quốc đường đường chính chính giương khẩu hiệu đến để can thiệp vào nội chính của người ta mà thôi. Khi bọn họ cần trợ giúp thì Liên Hiệp Quốc sẽ là bạn, khi bọn họ cảm thấy Liên Hiệp Quốc can thiệp quá nhiều thì sẽ gắn cho quân đội gìn giữ hòa bình cái mác là kẻ xâm lược, mượn sự thù hận dân tộc này để khơi mào, dùng súng pháo nhắm ngay người lính gìn giữ hòa bình." Hàn Dập Hạo nói cho cô biết sự thực tàn nhẫn này. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Việc này... thật sự là rất không công bằng." Lần đầu tiên, cảm giác tự hào vì là thành viên của lực lượng gìn giữ hòa bình, Tòng Thiện cũng bắt đầu dao động, vốn dĩ từ ngàn dặm xa xôi đến để đem lại hạnh phúc cho một quốc gia khác, nhưng người ta lại đối đãi với bạn như là "con chó" có cũng được mà không có cũng không sao.
"Đúng là rất không công bằng." Hàn Dập Hạo cũng lộ ra nụ cười khổ, "Clinton đã từng bình luận kế hoạch viện trợ của Somalia thế này "Người Mỹ cung cấp cho Somalia hàng ngàn hàng vạn tấn lương thực và thuốc men, người Somalia lại tặng cho nước Mỹ mười mấy chiếc quan tài đều là binh sĩ. " Nhưng cho dù như thế, dư luận quốc tế lại thiên về một phía mà khiển trách hành động lùng bắt thái quá của nước Mỹ. Vì vậy, người Mỹ mặt xám mày tro rời khỏi Châu Phi, một tháng sau, một màn trình diễn được gọi là thảm họa nhân loại đã được bắt đầu, đó chính là cuộc thảm sát một triệu người ở Rwanda."
Nói tới đây, Hàn Dập Hạo dừng lại, thấy khuôn mặt Tòng Thiện có chút bi phẫn, nhẹ giọng lại ăn nói mạnh mẽ nói: "Chúng ta ở lại, không phải vì hoàn toàn ngăn cản tội ác xảy ra, mà là cố hết sức phòng ngừa cuộc bạo hành lớn hơn sẽ xảy ra, nếu như bởi vì một thôn Raim mà khiến cho quốc gia này lâm vào cục diện không ai giám quản, từ đó dẫn đến một cuộc nội chiến mới. Tòng Thiện, em sẽ chọn dạng nào?"
"Tôi." Tòng Thiện nghẹn lời, cô cũng biết quốc gia này là bị gia tộc Khoa Phỉ khống chế, nếu quả như thật sự phơi bày ra tội của bọn họ, cách mà Liên Hiệp Quốc lựa chọn bất quá cũng chỉ là xét xử cấm vận kinh tế, một khi Liên Hiệp Quốc bị trục xuất, hàng triệu người dân của quốc gia này nên làm cái gì? Chẳng lẽ cứ mặc cho họ tự chém giết lẫn nhau sao?
"Hôm qua thôn Matty bị tàn sát, chúng ta có lý do tin là đã có dự tính trước từ lâu. Các dấu hiệu đều cho thấy, quốc gia này lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, ở trong lúc mấu chốt này, chân tướng của thôn Raim được phơi bày sẽ chỉ là thêm dầu vào lửa." Hàn Dập Hạo nói tiếp.
"Nhưng nhiều người chết oan như vậy thì sao?" Tòng Thiện mờ mịt, Hàn Dập Hạo nói chữ chữ đều có lý, cô cũng tin anh lựa chọn im lặng là vì cân nhắc cho đại cuộc, nhưng những người bị giết hại tàn bạo rành rành ở trước mắt của cô, chẳng lẽ ngay cả giải oan mà bọn họ cũng không có được cơ hội sao?
"Mặc dù anh biết kế hoạch tập kích đêm khuya của bọn họ, nhưng cũng không biết bọn họ sẽ tàn sát thôn, nếu như anh sớm biết được mục đích của bọn họ là vượt quá chỗ mỏ vàng mà nói, anh nhất định sẽ tận lực ngăn cản bi kịch này xảy ra." Hàn Dập Hạo thở dài nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Nếu như lúc ấy anh nói cho người thôn Raim biết, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy." Tòng Thiện không biết rốt cuộc nên oán trách ai, trong lòng của cô rất loạn, mặc dù những người đó không phải là người thân của cô, nhưng cũng đã ở chung với nhau trong một khoảng thời gian ngắn, nhớ tới cái chết bi thảm của bọn họ, trong lòng của cô lại không thể nào bình tĩnh.
"Anh thừa nhận là anh ích kỷ, Arsfat bắt chúng ta, nhưng cũng không nhất định sẽ lấy mạng của anh, có lẽ anh ta muốn làm nhất chính là coi anh là đồng xu hiến tặng cho quân phản chính phủ." Hàn Dập Hạo không để tâm trách cứ cô, anh không muốn tìm cho mình cái cớ vàng thật không sợ lửa gì đó, trên thực tế anh vốn là có tư lợi.
"Thật xin lỗi, tôi không nên trách anh, nếu như anh thật sự nói cho bọn họ biết, chính mình sẽ rơi vào nguy hiểm." Tòng Thiện lập tức hối hận vì lời đã nói ban nãy, sao cô có thể trách Hàn Dập Hạo, cho dù Arsfat không muốn mạng của anh, cũng sẽ không đối xử tử tế với anh, thật sự muốn hy sinh Hàn Dập Hạo để bảo toàn một thôn sao? Ngay cả nghĩ cô cũng không muốn nghĩ.
"Không sao." Biết rõ cô lương thiện, Hàn Dập Hạo xoa xoa lên mặt của cô, nói cho cô biết ý nghĩ thật sự của anh, "Anh cũng không phải sợ mình gặp nguy hiểm, anh là sợ em bị Arsfat cướp đi."
← Ch. 065 | Ch. 067 → |