Lễ vật đính ước
← Ch.057 | Ch.059 → |
Đến nơi, Tòng Thiện mới biết được là một chợ phiên.
"Gì đây?" Cô không hiểu nhìn anh, chờ anh giải thích.
Anh bước xuống xe, đi vòng qua bên kia, mở cửa xe cho cô như một quý ông, cười nhẹ nói: "Xuống xe nào, chúng ta đi dạo chợ phiên."
"Không phải là đi đến nơi làm việc sao?" Tòng Thiện cũng không muốn làm trễ nãi công việc.
"Công việc hôm nay chính là tuần tra chợ phiên, bảo đảm cuộc mua bán ở chợ được an toàn và trật tự, hiểu chưa?" Hàn Dập Hạo trịnh trọng nói.
Tòng Thiện hơi bán tín bán nghi, nhưng ngay khi cô nhìn thấy người ta tấp nập thỉnh thoảng lại xuất hiện vài người mặc quân phục xanh biếc, thì cũng tin vào lời của Hàn Dập Hạo.
Mới vừa bước xuống xe, Hàn Dập Hạo liền nắm lấy tay cô, kéo cô hòa vào trong đám người, vừa đi vừa nói: "Đây là khu chợ gần thủ đô có quy mô lớn nhất và lâu đời nhất trong lịch sử, mỗi tháng tiểu thương các nơi đều sẽ tụ tập ở đây, cho nên có rất nhiều người. Đi theo anh, như vậy sẽ không bị tách ra."
"Tôi cũng không phải là đứa trẻ." Tòng Thiện không cho là đúng nói.
Hàn Dập Hạo lại cười nói, "Nhưng em luôn không biết tự chăm sóc mình."
Tòng Thiện bí từ, còn chưa có suy nghĩ ra được làm thế nào để phản bác lại lời của anh, sự chú ý đã bị các loại đồ chơi mới lạ trước mắt thu hút.
Khu chợ này rất lớn, hơn nữa chẳng phân biệt được khu vực, vì người bán hàng ở đây đều rất phức tạp, lớn như lạc đà dê bò, nhỏ như nồi chén gáo bồn, có đủ mọi thứ.
Hấp dẫn ánh mắt của Tòng Thiện nhất là những thứ hàng thủ công mỹ nghệ vô cùng kỳ quặc này, có đồ dùng làm bằng xương, dao găm tinh xảo khảm vỏ sò ngọc trai, dùng gỗ đen điêu khắc các loại tượng gỗ tuyệt đẹp, hình ảnh các loại quần áo trang sức đủ mọi màu sắc xinh đẹp...
Dọc theo đường đi, Tòng Thiện nhìn thấy Hàn Dập Hạo không ngừng mua đồ, đều là mua những thứ vừa không trông được cũng không còn dùng được, anh không trả giá, người bán hàng kêu giá bao nhiu thì anh trả bấy nhiêu, mua gì cũng không lấy đi, bởi vì anh cũng không có trả tiền mặt, mà là viết biên lai, để mấy ngày sau họ đưa hàng hóa đến nơi nào đó, tiền hàng đã thanh toán xong.
Tuy nhiên, rõ ràng các tiểu thương ở đây rất quen thuộc với anh, nhìn thấy anh tới, lập tức cười gập người đến chào hỏi anh.
Khi thấy anh chuẩn bị dùng mười ngàn franc (tiền tệ giao dịch ở địa phương) mua một cây châm, rốt cuộc Tòng Thiện nhịn không được, cô nắm lấy tay anh, nhíu mày nói: "Anh đừng nói cho tôi biết, hôm nay anh tới đây quét hàng đấy? Cho dù muốn mua, anh mua một cây châm? Còn trả mười ngàn franc? Rõ ràng ông ta là đang gài anh!"
Hàn Dập Hạo chỉ cười cười, kéo tay cô xuống, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa sẽ nói cho em biết."
Thấy không ngăn được anh, Tòng Thiện không biết anh đang nghĩ gì, dứt khoát mặt kệ anh, đi thẳng về phía trước.
Hàn Dập Hạo nhanh chóng đuổi theo cô, trong tay còn cầm theo hai quả cam đã gọt xong, đưa cho cô một trái, nói: "Ăn quả cam giải khát đi."
Tòng Thiện không khách khí nhận lấy, cắn một miếng, phát hiện ít nước, mùi vị không quá ngon.
"Cái này tặng cho em." Hàn Dập Hạo đột nhiên nói, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc lược gỗ màu đen vô cùng xinh đẹp giống như làm ảo thuật vậy, phía trên cũng không có bất kỳ tô vẽ gì, nhưng màu đen sáng bóng, chạm trổ cũng rất tinh tế, vô cùng khéo léo. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Anh mua lúc nào thế?" Tòng Thiện kinh ngạc, cô liếc nhìn chiếc lược, nhưng tại sao Hàn Dập Hạo lại mua nó?
"Nhân lúc em xem những chỗ khác anh đã mua nó, thích không?" Vừa rồi thấy cô nhìn chiếc lược này mấy lần, anh đã biết cô thích, cho nên nhân lúc cô không chú ý liền mua nó.
"Tôi không cần, trả anh." Tuy thật lòng thích, nhưng cô không thể nhận quà của anh.
"Thật không cần sao?" Hàn Dập Hạo nhíu mày xác nhận nói.
"Không cần." Cô kiên quyết nói.
"Được rồi, vậy anh tặng cho người khác." Anh đột nhiên chặn một cô gái bán hoa, dùng ngôn ngữ bản địa vừa nói vừa cười với cô ấy.
Tòng Thiện nổi giận, không thèm liếc nhìn "Hoa tâm la bặc"[1] này, quay đầu bước đi.
[1] Hoa tâm la bặc (hoa tâm cây củ cải): Câu nói này dùng cho những người đàn ông không đứng đắn, đặc biệt là những người đàn ông quyến rũ phụ nữ và hay thay đổi thất thường.
Nhưng, còn chưa đi được mấy bước, một bó hoa lớn đột nhiên chắn ngay ở trước mặt của cô.
"Không thích lược, vậy thích hoa không?" Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt cô không vui, trong lòng lại vui vẻ giống như trúng số vậy, tuy ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng lại là để ý.
Thấy vẻ mặt Hàn Dập Hạo tươi cười rạng rỡ còn sáng hơn cả ánh mặt trời, Tòng Thiện biết được vừa rồi không phải anh "quyến rũ" người khác, mà là mua hoa, thế nhưng cô vẫn với vẻ mặt kiên quyết nói: "Không thích."
"Được, vậy anh sẽ mua hết tất cả những thứ trong chợ này, thế nào cũng có một thứ em thích." Người đàn ông nào đó thề không từ bỏ nói.
Thấy anh nghiêm túc, Tòng Thiện vội vàng giữ chặt anh, thấp giọng nói: "Anh làm gì vậy! Bây giờ là đang làm việc!"
"Công việc có bọn họ làm là được rồi, hôm nay chúng ta chỉ làm nhiệm vụ hỗ trợ." Hàn Dập Hạo gật đầu với những người đội mũ "Berets" ở xung quanh, nói.
"Anh gạt tôi." Cuối cùng Tòng Thiện cũng hiễu rõ, tuần tra chợ phiên gì chứ, anh chính là cứu giúp cô.
Thấy cô lại muốn đi, Hàn Dập Hạo duỗi tay ra, ôm chặt cô lại, ăn nói nhỏ nhẹ dụ dỗ cô: "Đừng nóng giận, anh cảm thấy mấy ngày qua em sống trong doanh trại quá buồn bực, cho nên mới đưa em tới đây đi dạo một chút, hơn nữa, anh không lừa em, sao em chịu theo anh."
Tòng Thiện ngọ ngoạy, nhưng sức lực của anh quá lớn, chỉ cần anh không buông tay, cô là không thể nào thoát khỏi, thấy nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng không tiện làm động tĩnh quá lớn, đành phải thấp giọng trách mắng: "Anh vẫn còn lý lẽ à, buông tay cho tôi!"
"Không buông!" Anh một mực từ chối.
"Không thấy nhiều người nhìn như vậy hả!" Tòng Thiện vừa xấu hổ vừa giận.
"Vậy thì sao." Anh vô lại đáp.
Mấy đồng nghiệp nhìn sang, Tòng Thiện phát giác trong mắt bọn họ lại ẩn chứa nụ cười thản nhiên, hơn nữa còn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, dường như không cảm thấy có gì kỳ lạ cả. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Xem ra cả doanh trại sợ rằng không có mấy người không biết chuyện của bọn họ, Tòng Thiện càng nóng nảy hơn, bấu chặt cánh tay của Hàn Dập Hạo, âm thầm dùng sức, "Anh không biết xấu hổ tôi còn muốn làm người."
Chút sức lực này của cô, Hàn Dập Hạo vốn không để ở trong lòng, trái lại bắp tay rắn chắc của anh ghìm chặt hơn khiến cô bóp đến đỏ tay, bất đắc dĩ buộc lòng phải buông tay, "Em không tức giận nữa thì anh buông ra." Nhìn thấy cô quẫn bách, anh cười khẽ, được voi đòi tiên nói.
"Thôi đi." Cô oán hận nói.
"Vậy thì không buông." Xem da mặt ai dày hơn.
Trong lúc hai người tranh chấp như một đứa trẻ thì có một bà lão da đen đi tới chỗ của bọn họ, rao bán thứ trái cây màu sắc tươi sáng đựng trong giỏ.
Không ngoài ý muốn, Hàn Dập Hạo mua cả giỏ, bà lão cầm lấy tiền mặt mày rạng rỡ nói gì đó, rồi rời đi.
"Anh làm gì mà mua thứ này nhiều thế." Tòng Thiện nhịn không được hỏi.
Hàn Dập Hạo cúi đầu đang lựa một quả đẹp nhất trong giỏ, không ngẩng đầu, thản nhiên giải thích nói: "Đừng thấy chợ này rất lớn, thật ra thì phần lớn các tiểu thương đều rất nghèo, rất nhiều người đều dựa vào mua bán hôm nay để duy trì kế sinh nhai tháng này hoặc mấy tháng sau. Anh chỉ là muốn giúp bọn họ một chút."
Tòng Thiện hơi lộ vẻ xúc động, nhưng nhớ tới một vấn đề, "Vậy mà trước đây ngay cả đồ ăn anh cũng không chịu phân cho dân tị nạn."
"Tình huống không giống nhau, vật tư mà Liên Hiệp Quốc cung cấp luôn rất túng thiếu, nếu như anh phân phát thức ăn cho dân tị nạn nào đó trước, thì cũng có người sẽ làm theo như vậy. Đang ở nước khác, tinh thần áp lực vốn đã rất lớn, nếu như những người lính không thể ăn no, khó bảo toàn sẽ không xuất hiện tình cảnh không ổn định. Hơn nữa, là một người lãnh đạo, anh có nghĩa vụ bảo đảm điều kiện cuộc sống mà những người lính nên có." Biết cô luôn canh cánh chuyện này trong lòng, rốt cuộc anh giải thích nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Nghe anh nói vậy, ngày trước hiểu lầm anh bỗng tan thành mây khói, Hàn Dập Hạo đúng là một lãnh đạo tốt, hơn nữa cũng không phải là một người máu lạnh, nghĩ vậy, cuối cùng thì Tòng Thiện cũng vứt sự bất mãn vừa rồi đến sau đầu.
"Đây là quả gì." Tâm tình chuyển tốt, Tòng Thiện cũng nổi lên lòng hiếu kỳ đối với quả trong tay anh.
"Nó là quả Corazon." Anh đưa cho cô một quả hết sức đẹp, cô không chút nghĩ ngợi liền cắn một cái.
"Thật là đắng!" Nước quả đắng khiến cô nhăn mặt, Hàn Dập Hạo lại nhấn lấy quả cô muốn vứt bỏ, ăn hết.
"Đây là thánh quả của dân bản xứ, không được lãng phí." Hàn Dập Hạo nói.
"Thánh quả? Dùng để làm gì?" Tòng Thiện hỏi.
Thế nhưng anh lại đưa cho cô cả giỏ, "Tặng cho em."
Cô "A" một tiếng, ngây ngốc nhận lấy.
Anh lại tươi cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy ý cười xảo quyệt, anh nói: "Nó là lễ vật đính ước, bây giờ em đón nhận quả Corazon của anh, cũng chính là đón nhận anh.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |