C38: Xem cảnh đêm phải trả phí chỉ hội viên mới có thể xem
← Ch.37 | Ch.39 → |
Trans: Khánh Khánh
Thẩm Tấn cúi đầu nhìn người gọi trên màn hình, liếc qua Thu Tuỳ trên mặt đang lộ ra vẻ khẩn trương hiếm có bên mép giường, nhếch môi dưới đầy ẩn ý.
Anh nhấn nút trả lời, đi đến cửa sổ sát đất để đảm bảo Thu Tuỳ không nghe thấy giọng nói trong điện thoại, rồi trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói đều đều của Trần Duệ phát ra từ điện thoại: "Giám đốc Thẩm, xe đi hồ Baikal vào sáng mai đã thu xếp xong, tài xế sẽ đợi anh ở cửa khách sạn lúc 9 giờ. Biển số xe và thông tin liên lạc của tài xế đã được gửi cho anh trên WeChat. Bây giờ, tôi cần xác nhận với anh vấn đề chỗ ở tại hồ Baikal."
Thẩm Tấn nhướn mày tỏ vẻ đã hiểu.
Hồ Baikal nằm ở thành phố Irkutsk, Nga nhưng so với các điểm tham quan khác ở Irkutsk, mọi khía cạnh của hồ Baikal đều có phần độc đáo.
Từ thành phố Irkutsk đến Hồ Baikal, chỉ có thể đi xe buýt đặc biệt hoặc yêu cầu tài xế lái ô tô.
Do vị trí địa lý độc đáo của hồ Baikal nên cạnh hồ Baikal không có xây dựng khách sạn cao cấp, sau khi vào hồ Baikal, mọi người chỉ có thể chọn lưu trú trong các nhà nghỉ của dân địa phương.
Thẩm Tấn: "Sắp xếp như thế nào?"
Trần Duệ cung kính trả lời: "Lần này chủ tịch cùng phu nhân đến nghỉ dưỡng ở hồ Baikal, đặc biệt đặt một nhà nghỉ của người dân ở hồ Baikal. Tôi đã kiểm tra thông tin nhà nghỉ thì thấy có rất nhiều phòng, anh có thể chọn bất kỳ phòng nào còn lại."
Thẩm Tấn nhướng mày: "Còn gì nữa?"
Trần Duệ: "Để đảm bảo an toàn cá nhân, lần này ông Antip cũng đã đặt nhà nghỉ của người dân, chủ yếu dành cho các doanh nhân Trung Quốc sắp gặp ông Antip lần này, cũng như những phiên dịch và vệ sĩ tạm thời của ông Antip. Biết được bố mẹ anh nghỉ xuân năm nay cũng ở hồ Baikal, ông Antip đã đặc biệt thông báo với tôi rằng ông ấy mời anh và bố mẹ anh đến nghỉ tại nhà nghỉ mà ông ấy đã đặt ".
Thẩm Tấn vô thức dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào điện thoại, im lặng vài giây, nghiêng đầu nhìn.
Thu Tuỳ quay lưng về phía anh, thoải mái ngồi ở mép giường, không hề có chút lo lắng.
"An..." Thẩm Tấn quay đầu lại, nhớ tới Thu Tuỳ ở phía sau, nuốt xuống mấy chữ Antip nói: "Bên kia kết quả xác nhận sao?"
Anh nói một cách mơ hồ, ngay cả Trần Duệ cũng sửng sốt mấy giây.
Nhưng dù sao Trần Duệ cũng là trợ lý đặc biệt của Thẩm Tấn nhiều năm, anh nhanh chóng phản ứng: "Anh đang nói về việc tuyển chọn phiên dịch viên tạm thời của ông Antip sao?"
Thẩm Tấn: "Ừ."
Trần Duệ: "Lúc ông Antip liên lạc với tôi, vừa lúc ông ấy đề cập đến việc tuyển chọn phiên dịch tạm thời. Kết quả đã được công bố cách đây nửa giờ, cô Thu Tuỳ đã được chọn, nếu nhanh thì thư ký của ông Antip hiện tại hẳn là đã gửi kết quả đến cô Thu Tuỳ."
"Anh nghĩ xem", Thẩm Tấn dừng lại vừa phải, nhướn mày thản nhiên nói: "Ngày mai tôi qua đó quấy rầy việc bố mẹ tôi ủng hộ chính sách hai con có thích hợp không?"
Trần Duệ: "..."
Trần Duệ: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ trả lời ông Antip. Anh có chỉ dẫn nào khác không?"
"Chờ một chút", Thẩm Tấn bình tĩnh nói: "Thay tôi chuyển lời, nếu còn chưa phân bổ, tôi muốn có quyền lựa chọn đầu tiên."
Lời này càng nói càng thêm mơ hồ, so với lần trầm mặc đầu tiên, lần này của Trần Duệ rõ ràng là dài hơn.
Một lúc sau, Trần Duệ ghép lại câu nói hoàn chỉnh của Thẩm Tấn——
Thay tôi chuyển lời (với Antip), nếu còn chưa phân bổ (phòng ở), tôi muốn có quyền lựa chọn đầu tiên (nhà nghỉ của người dân).
Trần Duệ bất giác thở dài, cảm thấy công việc này càng ngày càng khó khăn.
Giám đốc Thẩm đến Irkutsk, cũng không biết mắc phải loại bệnh gì, luôn nói chuyện che che giấu giấu, như sợ người ở bên kia điện thoại nhận ra điều gì đó.
Trần Duệ cảm thấy cuộc trò chuyện giữa anh và giám đốc Thẩm hiện tại giống như đang giao tiếp ngầm, nói những ám hiệu bí mật cho nhau.
Sau khi diễn giải những gì Thẩm Tấn muốn bày tỏ, Trần Duệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Nhà nghỉ đã được đặt trước nửa giờ, còn chưa phân bổ phòng. Ông Antip cố ý dặn dò, ông ấy là chủ nhà, hơn nữa anh là khách được đặc biệt mời đến, nếu anh thích phòng nào, tự nhiên có thể chọn trước."
"Không cần", Thẩm Tấn nhếch môi dưới, "Tôi chỉ có một yêu cầu, lát nữa tôi sẽ gửi yêu cầu cụ thể cho anh."
Trần Duệ: "Được."
Thu Tuỳ chớp mắt nhìn email thư ký Antip gửi cho cô trong hộp thư di động, ở phía cuối đính kèm thông tin liên lạc của tài xế đến đón cô ở hồ Baikal, cô không khỏi cong môi.
Mặc dù Thu Tuỳ đã có linh cảm trong cuộc phỏng vấn, nhưng khi nhìn thấy kết quả thực sự trước mắt, Thu Tuỳ không khỏi cảm thấy phấn khích.
"Này", một giọng nói thản nhiên phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Có phải nên cho tôi xem những bức ảnh cảnh đêm của cô không?"
Lưng của Thu Tuỳ cứng đờ.
Cô cắn môi dưới, gõ nhẹ vào màn hình vài lần, chuyển sang album ảnh và mở bức ảnh mới nhất.
Thu Tuỳ chậm rãi quay người lại, Thẩm Tấn đứng bên cửa sổ sát đất với vẻ mặt nhàn nhã nhìn cô.
"Là như thế này", Thu Tuỳ cầm điện thoại lên, giải thích, "Tôi còn chưa kịp nói xong đã bị anh cắt ngang."
Thẩm Tấn chậm rãi đi về phía cô, nhướng mày: "Nói."
"Tôi nói không phải là cảnh đêm", Thu Tuỳ nhìn Thẩm Tấn đi tới trước mặt mình, xoay điện thoại lại, "Là TV LCD."*
*Cảnh đêm trong tiếng Trung là 夜景 /yèjǐng/, TV LCD là 液晶电视 /yèjīng diànshì/
Vừa dứt lời, màn hình điện thoại di động vừa lúc hướng về phía Thẩm Tấn đang đứng ở mép giường, hình ảnh trên màn hình hiện rõ——
Đó là hình ảnh chiếc TV LCD trong phòng khách sạn, đối diện với giường.
Vẻ mặt của Thu Tuỳ không thay đổi, cô giải thích bằng giọng chân thành: "Tôi đã nghe nói nhãn hiệu TV LCD này rất phổ biến ở Nga từ lâu nhưng giá quá đắt. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhãn hiệu TV LCD này trong phòng khách sạn. Tôi đã nghĩ đến việc chụp một bức ảnh làm kỷ niệm. Thực ra, nếu anh không ngủ quên, tôi cũng đã định mở TV, xem nội dung nào thu phí, nội dung nào miễn phí trên TV ở Irkutsk. Nào ngờ, tôi vừa mới chụp ảnh xong, anh tỉnh dậy thì điện thoại đã quay sang hướng khác, gây ra chút hiểu lầm, tôi thực sự xin lỗi."
Không khí im lặng đến đáng sợ trong vài giây.
Tim của Thu Tuỳ đập nhanh.
Bên ngoài cô trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang hoảng loạn.
Nói một cách thô tục chính là, trên mặt cười hì hì, đáy lòng MMP*
*Bắt nguồn từ một meme con heo được giải cứu bên Trung Quốc, mình có gắn ảnh ở đầu chương.
Nếu không phải đột nhiên nghĩ ra, cô cũng không biết phải giải thích cảnh đêm này thế nào.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn phải cảm ơn Trương Gia Ninh, nếu không phải Trương Gia Ninh hàng ngày đều niệm vào tai cô những câu chuyện cười đồng âm, cô đã không tùy tiện liếc nhìn, khi nhìn thấy chiếc TV LCD đối diện giường, cô liền tuỳ cơ ứng biến, phát huy ngay tại chỗ.
Thẩm Tấn im lặng vài giây, sau đó đột nhiên mím môi dưới.
Anh lấy chiếc điện thoại di động được Thu Tuỳ đưa cho, lại chuyển sang chế độ chụp ảnh và thản nhiên nhấn nút chụp chiếc TV LCD.
"Cô nói muốn xem nội dung trả phí, nhưng tôi ngủ quên nên không xem được?" Thẩm Tấn cong môi dưới với vẻ mặt khó đoán, phóng to bức ảnh mới nhất, quay màn hình về phía Thu Tùy, chậm rãi nói."Nếu nhìn kỹ, bức ảnh TV LCD này không hoàn toàn trống rỗng."
Thu Tuỳ sửng sốt, sau đó cầm lấy điện thoại liếc nhìn.
Cái nhìn này trực tiếp khiến Thu Tuỳ muốn chết ngay tại chỗ.
Quả thực có điều gì đó trong bức ảnh TV LCD mới nhất của Thẩm Tấn—
Ví dụ, chiếc giường đối diện với TV được phản chiếu rõ ràng, và một ví dụ khác là Thẩm Tấn đứng cạnh giường mặc áo choàng tắm.
Hơi thở của Thu Tuỳ nghẹt thở, trái tim cô vô thức đập thình thịch, cô áy náy đến mức gần như không dám nhìn Thẩm Tấn.
TV LCD trong phòng đối diện với giường của Thẩm Tấn, nếu cô chụp ảnh TV LCD khi Thẩm Tấn đang ngủ, chắc chắn sẽ có nội dung nào đó phản chiếu trên màn hình của TV LCD - chẳng hạn như hình ảnh Thẩm Tấn nằm ngủ say ở trên giường.
Trong bức ảnh cô cho Thẩm Tấn xem, màn hình đen trống rỗng.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, cảm thấy khá áy náy.
Cô có thể nhìn ra sự thật đơn giản như vậy, Thẩm Tấn không thể không nhìn thấy, Thẩm Tấn hẳn là đã nhìn ra lời trước đây cô nói có bao nhiêu sơ hở, Thẩm Tấn có lẽ cũng biết cô muốn chụp lại điều gì, cũng không phải TV LCD vô nghĩa gì.
Thẩm Tấn tặc lưỡi, ân cần đến mức không tiết lộ có bao nhiêu sai sót trong lập luận của cô về việc chụp TV LCD: "Nhưng cô nói đúng, một số nội dung trên TV LCD quả thực là phải trả phí, và chỉ có hội viên mới được xem. Lần sau cô muốn xem, nhớ trả tiền nhé."
Thu Tùy chớp mắt, có chút nghi hoặc nói: "Nội dung gì?"
Thẩm Tấn khẽ cau mày, tựa hồ có chút bối rối, anh chuyển màn hình về phía Thu Tùy, dùng đốt ngón tay thon dài gõ nhẹ vào hình bóng của chính mình phản chiếu trên màn hình, giọng điệu có chút kiêu ngạo: "Nội dung trả phí đương nhiên là tôi, cô cho rằng ai cũng có thể nhìn thấy tôi sao?"
Thu Tuỳ: "..."
Nội dung trả phí chết tiệt!!!
Chết tiệt, chỉ có hội viên mới có thể nhìn thấy nó!!!
Nội dung trả phí chết tiệt là Thẩm Tấn trong chiếc áo choàng tắm!!!
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, chộp lấy điện thoại và định bỏ chạy.
Cô vừa đứng dậy, phía sau vang lên giọng nói lười biếng của Thẩm Tấn: "Chờ một chút, muốn đi hồ Baikal không?"
Thu Tuỳ dừng lại, nhớ đến email cô nhận được cách đây không lâu trên điện thoại, mím môi dưới và quay lại nhìn Thẩm Tấn.
"Đi đi, chiều mai hai giờ, thư ký của ông Antip sẽ cử tài xế đến đón tôi ở cửa khách sạn."
Thu Tuỳ dừng lại một chút, nghĩ đến vết thương trên lưng Thẩm Tấn, không khỏi nói: "Tôi nhớ anh cũng định đi hồ Baikal, nhưng không biết anh đã từng đến hồ Baikal chưa. Khu vực đó chỉ có nhà nghỉ của người dân, khoảng cách còn rất xa. Nếu nhà nghỉ chúng ta ở quá xa, có thể tôi sẽ bất tiện khi bôi thuốc cho anh. Trong vài ngày tới, anh có muốn tìm người giúp ngươi bôi thuốc không? Vết thương nhiễm trùng sẽ không tốt."
"Nếu vậy", Thẩm Tấn thản nhiên nói, tựa như hoàn toàn không quan tâm đến việc bôi thuốc, "Vậy khi đến hồ Baikal chúng ta sẽ nói chuyện đó. Nếu nhà nghỉ của cô gần nơi tôi ở thì tôi đây cũng không cần phí tâm tư đi tìm người."
Thu Tuỳ bất giác thở dài.
Sao có thể ở gần, cuối email thư ký của ông Antip gửi cho cô, đặc biệt đính kèm một lá thư mời có ghi tên cô trên đó. Email nói rằng ông Antip đã đặc biệt đặt toàn bộ nhà nghỉ, không có thư mời không được phép vào, ngay cả người có quan hệ cũng không được.
Tuy nhiên, thông tin trong email được giữ bí mật và Thu Tuỳ không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài, đành phải dặn dò Thẩm Tấn tìm người bôi thuốc cho anh càng sớm càng tốt sau khi đến hồ Baikal, rồi quay người rời đi.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Tấn mới nở nụ cười không mấy hứng thú.
So với trước đây, không biết nên nói Thu Tuỳ là rụt rè hay táo bạo.
Có lẽ chỉ đối với anh, cô sẽ giữ khoảng cách, lòng can đảm cũng trở nên nhỏ hơn.
Trước đây, khi anh lái xe đạp, cô sẽ mạnh dạn ôm lấy eo anh từ phía sau không buông.
Bây giờ hành vi bốc đồng như vậy sẽ không còn xảy ra với Thu Tuỳ nữa, nhiều nhất chỉ là chụp ảnh khuôn mặt đang ngủ của anh, cô cũng không dám thừa nhận.
Điện thoại di động trên bàn đầu giường khẽ rung lên, Thẩm Tấn mở ra, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Trần Duệ.
Trần Duệ: [Giám đốc Thẩm, anh có yêu cầu gì đối với phòng nghỉ không?]
Thẩm Tấn im lặng hai giây, mặt vô cảm gõ: [Ông Antip đương nhiên nên chọn phòng trong nhà nghỉ trước, tôi ở đâu cũng được. Tôi chỉ có một yêu cầu đối với phòng, đó là ở phòng đối diện với cô Thu Tuỳ. ]
Trần Duệ: "..."
Anh gãi đầu bối rối, anh chưa bao giờ biết trước đây giám đốc Thẩm và cô Thu Tuỳ lại quen nhau như vậy, ngay cả khi ở Moscow, hai người cũng có vẻ khá xa lạ.
Trần Duệ suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: [Giám đốc Thẩm, tôi có thể hỏi tại sao không? Khi tôi ở Moscow, tôi đã tự hỏi với trình độ tiếng Nga của anh, hẳn là không cần một người phiên dịch tiếng Nga. ]
Thẩm Tấn cười nhạt: [Cô Thu Tuỳ có thể muốn xem một số cảnh đêm chỉ hội viên mới có quyền. ]
Trần Duệ: "..."
Rõ ràng mỗi chữ người đối diện nói đều là chữ Hán, nhưng khi chúng nối với nhau thì tại sao anh lại nghe không hiểu.
Công việc này thực sự ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Những lời này quả thực là thách thức lớn nhất mà anh gặp phải trong nhiều năm làm trợ lý đặc biệt của giám đốc.
Trần Duệ: [Giám đốc Thẩm, tôi không hiểu rõ lắm, xin hãy giải thích cho tôi. ]
Thẩm Tấn hiếm khi có đủ kiên nhẫn để gõ thêm vài chữ: [Có nghĩa Thu Tuỳ là hội viên. ]
Trần Duệ: [A?]
Trần Duệ: [Cảnh đêm mà chỉ các hội viên mới có thể nhìn thấy là gì?]
Thẩm Tấn: [Là tôi đây. ]
Trần Duệ: [???!!! Cái gì???!!!]
Thẩm Tấn: [Nhân tiện, hội viên cũng có thể xem trước theo yêu cầu. ]
Trần Duệ: [Giám đốc Thẩm, tôi không hiểu. ]
Đôi mắt đen của Thẩm Tấn không có chút cảm xúc nào, anh nhếch môi dưới.
Thẩm Tấn: [Không hiểu cũng không sao, chỉ cần Thu Tùy hiểu được ý nghĩa của việc xem trước theo yêu cầu là được. ]
Dừng lại vài giây, Thẩm Tấn đột nhiên vươn tay cầm ly rượu trên bàn đầu giường lên uống một hơi, một lúc sau mới chậm rãi gõ mấy chữ lên màn hình.
Thẩm Tấn: [Tuy nhiên, có lẽ cô ấy không hiểu hoặc không muốn hiểu. ]
← Ch. 37 | Ch. 39 → |