Hoành thánh nhỏ
← Ch.41 | Ch.43 → |
Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh
Về đêm thủ dâm hôm đó. Hương vị thanh nhẹ, không nồng nhưng lại làm cho người ta thưởng thức đọng lại rất lâu. Giang Ninh rất thích. Hôm qua trời mưa, nhiệt độ hôm nay rất mát mẻ. Trong không khí phảng phất mùi đồng ruộng tươi mát.
Lúc bắt đầu, Giang Ninh vẫn nhớ rất rõ ràng. Chu Liệt rầu rĩ phát ra tiếng, âm thanh từ tính, cũng rất gợi cảm."A Ninh, em ăn thử một miếng xem. Anh đã đi ra ngoài vào buổi sáng để mua thịt, chọn thịt tươi nhất đó, cũng chỉ thêm một chút gia vị thôi."
Từ kích thước côn thịt của người đàn ông, đến hơi thở gấp gáp và kìm nén của anh, cùng lồng ngực phập phồng khi thở.
Lần đầu tiên Giang Ninh phát hiện thì ra người đàn ông cũng biết rên rỉ. Trong nước canh có một chút tảo tía, một chút tôm khô, một chút trứng gà.
Chu Liệt rầu rĩ phát ra tiếng, âm thanh từ tính, cũng rất gợi cảm. Có mùi thịt thơm ngon, cũng có hương vị tươi của tôm. Giang Ninh không đành lòng nhìn ánh mắt thất vọng của Chu Liệt.
Cô có chút suy nghĩ bậy bạ, không kiềm chế được đủ loại suy nghĩ trong đầu. Trong khoảnh khắc đó, Giang Ninh gần như nhìn thấy trong mắt người đàn ông có một chút cầu xin.
Nhưng mà. Nhưng mấy năm nay, theo sự phát triển của thị trấn nhỏ, hoành thánh bán bên ngoài đều biến thành hoành thánh lớn. Rất hiếm khi nhìn thấy những chiếc hoành thánh nhỏ thực sự. Nhưng sau đó cô phát hiện, Chu Liệt là một người đàn ông to lớn thô kệch như vậy, nhưng có thể làm ra những chiếc hoành thánh nhỏ như thế.
Đã lâu lắm rồiTrong mỗi chiếc hoành thánh chỉ có một nhân thịt băm nhỏ. Từ khi còn nhỏ, cô rất thích ăn kiểu hoành thánh này.
Thật sự quá lâu rồi!Cô đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, nhớ lại lúc Giang Hải còn sống. Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh
Lòng bàn tay Giang Ninh bị ma sát đến nóng lên, cánh tay đau nhức không nhấc lên được. Một lớp vỏ hoành thánh mỏng, sau khi nấu chín tựa như cánh ve sầu trong suốt. Thật sự quá lâu rồi!Giang Ninh mở nắp nồi ra, quả nhiên nhìn thấy một bát hoành thánh nhỏ đặt trên nồi hấp để giữ ấm.
Nếu không phải Chu Liệt nắm lấy tay cô, Giang Ninh căn bản vừa động cũng lười nhúc nhích. Đột nhiên, mắt cô đỏ bừng.
Mơ mơ màng màng. Từng miếng một trượt xuống cổ họng.
Cơn buồn ngủ đêm khuya ập tới, cũng là mệt mỏi sau khi lên đỉnh, ý thức Giang Ninh dần dần chống đỡ không nổi. Chỉ là muốn giả bộ ngủ, nhưng cô thật sự ngủ thiếp đi. Trong thời gian đó, Giang Ninh hầu như ngày nào cũng mất thịt, cả người gầy cũng sắp chỉ còn lại bụng tròn vo.
Mà người đàn ông còn nắm lấy tay cô, vuốt ve côn thịt cứng rắn từ trên xuống dưới không ngừng.
Nếu như lúc làm tiểu huyệt của cô, Chu Liệt cũng như vậy...chắc cô sẽ chết mất. Mà người đàn ông còn nắm lấy tay cô, vuốt ve côn thịt cứng rắn từ trên xuống dưới không ngừng.
Lúc Giang Ninh chìm vào giấc ngủ say, còn hoảng hốt nghĩ như thế.
Cô hoàn toàn không biết...Cả căn nhà yên tĩnh, im lặng mà không một tiếng động. Mơ mơ màng màng.
Cuối cùng Chu Liệt vén quần áo của cô lên, một bên cắn núm vú của cô một bên bắn tinh vào lòng bàn tay cô.
Chu Liệt thở hổn hển, rồi hôn đôi môi cô một lần nữa.
Đôi mắt tràn ngập niềm vui khi lên đỉnh, chỉ phản chiếu bóng dáng của cô. Chu Liệt buồn không chịu nổi, lông mày luôn nhíu chặt. Lần đầu tiên Giang Ninh phát hiện thì ra người đàn ông cũng biết rên rỉ.
...Ngày hôm trước lúc làm tình mệt mỏi, còn có cảm giác thời kỳ sinh lý, hôm nay đã giảm đi rất nhiều.
Mặc dù có một giấc mơ xấu hổ, nhưng Giang Ninh ngủ rất ngon.
Ngày hôm trước lúc làm tình mệt mỏi, còn có cảm giác thời kỳ sinh lý, hôm nay đã giảm đi rất nhiều.
Giang Ninh nằm một hồi rồi mở to hai mắt, sau đó chậm rãi rời giường. Cô hoàn toàn không biết...Cô hầu như không thể ăn bất cứ thứ gì. Cho dù Chu Liệt hỏi thăm nhiều nơi, từ trong miệng những người phụ nữ khác đã sinh con, biết được một ít thức ăn thanh đạm, tất cả đều làm cho Giang Ninh ăn.
Cả căn nhà yên tĩnh, im lặng mà không một tiếng động. Cô thực sự quá gầy...Lúc bắt đầu, Giang Ninh vẫn nhớ rất rõ ràng.
Giang Ninh nhìn thoáng qua thời gian, chắc là Chu Liệt đưa hai đứa nhỏ đi học rồi. Nhưng mà.
Hôm qua trời mưa, nhiệt độ hôm nay rất mát mẻ. Trong không khí phảng phất mùi đồng ruộng tươi mát.
Đó là mùi của đất và cỏ dại.
Giang Ninh rất thích. Đôi mắt tràn ngập niềm vui khi lên đỉnh, chỉ phản chiếu bóng dáng của cô. Giang Ninh cái miệng nhỏ thổi từng chút vào đĩa, một lúc sau hoành thánh trở nên nguội lạnh.
Cô chậm rãi dọn dẹp cửa nhà, sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi vào phòng bếp. Lòng bàn tay Giang Ninh bị ma sát đến nóng lên, cánh tay đau nhức không nhấc lên được.
Vừa bước vào lập tức ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Cơn buồn ngủ đêm khuya ập tới, cũng là mệt mỏi sau khi lên đỉnh, ý thức Giang Ninh dần dần chống đỡ không nổi. Chỉ là muốn giả bộ ngủ, nhưng cô thật sự ngủ thiếp đi. Giang Ninh không thích hành lá, cho nên Chu Liệt không bỏ vào. Ngồi trong một cửa hàng nhỏ, gọi một bát hoành thánh nóng hổi.
Ánh mắt Giang Ninh khẽ động, vị giác cũng giật giật theo. Hoành thánh nhỏ mềm mại, kết hợp với nước dùng.
Là mùi hoành thánh. Mùi thịt nhàn nhạt, còn có một chút mỡ heo.
Giang Ninh mở nắp nồi ra, quả nhiên nhìn thấy một bát hoành thánh nhỏ đặt trên nồi hấp để giữ ấm. Giang Ninh ngồi dậy, đầu tiên là húp một ngụm canh, sau đó ăn một miếng hoành thánh, hương vị nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng. Nếu như lúc làm tiểu huyệt của cô, Chu Liệt cũng như vậy...chắc cô sẽ chết mất. Giang Hải đưa cho cô một cái đĩa nhỏ và một cái thìa. Múc hoành thánh nóng hổi ra bát rồi đặt nó vào đĩa.
Một lớp vỏ hoành thánh mỏng, sau khi nấu chín tựa như cánh ve sầu trong suốt. Chu Liệt thở hổn hển, rồi hôn đôi môi cô một lần nữa. Giang Ninh nhìn thoáng qua thời gian, chắc là Chu Liệt đưa hai đứa nhỏ đi học rồi.
Trong mỗi chiếc hoành thánh chỉ có một nhân thịt băm nhỏ.
Trong nước canh có một chút tảo tía, một chút tôm khô, một chút trứng gà. Chuyện này Giang Ninh phát hiện ra khi cô đang mang thai.
Giang Ninh không thích hành lá, cho nên Chu Liệt không bỏ vào.
Từ khi còn nhỏ, cô rất thích ăn kiểu hoành thánh này.
Ngồi trong một cửa hàng nhỏ, gọi một bát hoành thánh nóng hổi.
Giang Hải đưa cho cô một cái đĩa nhỏ và một cái thìa. Múc hoành thánh nóng hổi ra bát rồi đặt nó vào đĩa.
Giang Ninh cái miệng nhỏ thổi từng chút vào đĩa, một lúc sau hoành thánh trở nên nguội lạnh.
Hoành thánh nhỏ mềm mại, kết hợp với nước dùng.
Từng miếng một trượt xuống cổ họng.
Có mùi thịt thơm ngon, cũng có hương vị tươi của tôm.
Hương vị thanh nhẹ, không nồng nhưng lại làm cho người ta thưởng thức đọng lại rất lâu. Vừa bước vào lập tức ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Cô luôn cố nén ăn một miếng, nhưng ngay sau đó nôn ra càng nhiều hơn.
Nhưng mấy năm nay, theo sự phát triển của thị trấn nhỏ, hoành thánh bán bên ngoài đều biến thành hoành thánh lớn. Rất hiếm khi nhìn thấy những chiếc hoành thánh nhỏ thực sự. Sau đó Chu Liệt cũng không biết học tay nghề từ đâu. Từ băm thịt, đến gói hoành thánh, tất cả đều là do chính tay anh tự làm. Chỉ thiếu việc nhào bột, làm ra vỏ hoành thánh.
Giang Ninh sau đó ít khi ăn được hoành thánh nhỏ. Ánh mắt Giang Ninh khẽ động, vị giác cũng giật giật theo.
Nhưng sau đó cô phát hiện, Chu Liệt là một người đàn ông to lớn thô kệch như vậy, nhưng có thể làm ra những chiếc hoành thánh nhỏ như thế. Cuối cùng Chu Liệt vén quần áo của cô lên, một bên cắn núm vú của cô một bên bắn tinh vào lòng bàn tay cô. Đó là mùi của đất và cỏ dại.
Chuyện này Giang Ninh phát hiện ra khi cô đang mang thai. Nếu không phải Chu Liệt nắm lấy tay cô, Giang Ninh căn bản vừa động cũng lười nhúc nhích.
Bắt đầu từ tháng thứ ba của thai kỳ, phản ứng khi mang thai của Giang Ninh rất mạnh, hơn nữa trong bụng là hai đứa trẻ, gánh nặng trên người cô đặc biệt nặng nề.
Cô hầu như không thể ăn bất cứ thứ gì. Cho dù Chu Liệt hỏi thăm nhiều nơi, từ trong miệng những người phụ nữ khác đã sinh con, biết được một ít thức ăn thanh đạm, tất cả đều làm cho Giang Ninh ăn.
Giang Ninh không đành lòng nhìn ánh mắt thất vọng của Chu Liệt. Đã lâu lắm rồi
Cô luôn cố nén ăn một miếng, nhưng ngay sau đó nôn ra càng nhiều hơn.
Có đôi khi đừng nói là ăn, chỉ ngửi thấy mùi cô cũng có thể nôn ra bảy tám phầnChu Liệt cầm một bát hoành thánh nóng hổi, cẩn thận bưng trước mặt Giang Ninh
Trong thời gian đó, Giang Ninh hầu như ngày nào cũng mất thịt, cả người gầy cũng sắp chỉ còn lại bụng tròn vo.
Chu Liệt buồn không chịu nổi, lông mày luôn nhíu chặt.
Sau đó Chu Liệt cũng không biết học tay nghề từ đâu. Từ băm thịt, đến gói hoành thánh, tất cả đều là do chính tay anh tự làm. Chỉ thiếu việc nhào bột, làm ra vỏ hoành thánh.
Chu Liệt cầm một bát hoành thánh nóng hổi, cẩn thận bưng trước mặt Giang NinhGiang Ninh sau đó ít khi ăn được hoành thánh nhỏ.
"A Ninh, em ăn thử một miếng xem. Anh đã đi ra ngoài vào buổi sáng để mua thịt, chọn thịt tươi nhất đó, cũng chỉ thêm một chút gia vị thôi."Có đôi khi đừng nói là ăn, chỉ ngửi thấy mùi cô cũng có thể nôn ra bảy tám phầnGiang Ninh nằm một hồi rồi mở to hai mắt, sau đó chậm rãi rời giường.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Ninh gần như nhìn thấy trong mắt người đàn ông có một chút cầu xin.
Cô thực sự quá gầy...
Giang Ninh ngồi dậy, đầu tiên là húp một ngụm canh, sau đó ăn một miếng hoành thánh, hương vị nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng.
Cô đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, nhớ lại lúc Giang Hải còn sống.
Đột nhiên, mắt cô đỏ bừng.
← Ch. 41 | Ch. 43 → |