Truyện:Sắc Màu Hôn Nhân - Chương 03

Sắc Màu Hôn Nhân
Trọn bộ 76 chương
Chương 03
ℒ❗_ế_m ɱ.ú.t
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Editor: Chang - Beta: Beo, Amouriel, Linh

"Ưm..."Không phải cô đầu hàng quá nhanh, mà là cô thật sự không phải là đối thủ của người đàn ông này.

Thật xấu hổ...Nhưng bụng người đàn ông đang kêu cuồn cuộn giống như đói bụng, vừa 🦵ïế.ⓜ, vừa hút, và...Nhưng dưới thân, truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông

Dưới cơn hứng tình, Giang Ninh mở to hai mắt mờ mịt của mình. Trên bộ đồ ngủ màu hồng nhạt hoa lá, trước ⓝ🌀ự●𝐜 lộ ra hai điểm ướ-𝐭 á-✞, hai đầu vú đỏ sẫm nổi lên vết sưng tấy. Ánh mắt Chu Liệt sáng lên, từng tiếng m_ú_🌴 càng thêm vang dội.

Cô khẽ nhìn xuống, thì thấy một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tim đập. Mỗi lần anh chuyển động, đều kèm theo lực 𝖒ú.🌴 môi lưỡi làm cô tê dại.

Trên bộ đồ ngủ màu hồng nhạt hoa lá, trước ռ🌀ự_↪️ lộ ra hai điểm ư·ớ·𝐭 á·✞, hai đầu vú đỏ sẫm nổi lên vết sưng tấy. Cô... Cô... Cô... Bị 🦵_❗_ế_𝐦 đến cao trào.

Áo của Giang Ninh ẩm ướt, đã không phân biệt được là nước từ sợi tóc, hay là nước miếng của Chu Liệt. Đi toilet cũng là Chu Liệt ôm cô đi. Nếu cô không mở miệng cầu xin, chỉ sợ Chu Liệt sẽ cắn hột le của cô, buộc cô phải dùng cách này để 👢ê●п đỉ●ռ●♓. Mạnh mẽ.

Rồi nhìn xuống nữa...Giang Ninh biết Chu Liệt ở trên giường luôn luôn rất hung dữ.

Đó là một 🌴●♓â●𝖓 𝖙𝐡●ể trần trụi trắng như tuyết. Nhưng dù sực lực nhẹ nhàng đến đâu cô cũng không chịu nổi!

Hai chân bị mở ra, một chân đặt trên lưng ghế sofa, chân còn lại bị người đàn ông vác lên vai. Đầu lưỡi xuất hiện giữa hai mép hoa, như có như không hiện lên. Đó là một 𝐭_♓â_𝓃 †𝖍_ể trần trụi trắng như tuyết.

Ở giữa đôi chân trắng nõn là một cái đầu đen như mực"A Liệt..."Dưới cơn hứng tình, Giang Ninh mở to hai mắt mờ mịt của mình. Thỉnh thoảng, sẽ ⓒ●ọ ✖️●á●𝖙 đến hột le nhô ra...

Chu Liệt đang hăng say 🦵ı.ế.ɱ ⓜú_𝖙. Như muốn hút đi l❗_n_♓ 𝖍_ồ_𝖓 của Giang Ninh vậy. Người đàn ông giống như một cái quạt, lòng bàn tay thô ráp của anh tát vào cặp Ⓜ️*ôռ*ⓖ 〽️●ề●ⓜ 𝐦ạ●i.

Mỗi lần anh chuyển động, đều kèm theo lực m_ú_𝖙 môi lưỡi làm cô tê dại. Chu Liệt nhìn tiểu huyệt đỏ bừng rồi cúi đầu hút xuống

Nặng nề như đang 𝒽*ô*𝐧 lên tiểu huyệt của côTiếng nước đó... Giang Ninh cũng nghe thấy.

🅓●â●ⓜ thủy ướ.𝐭 á.𝐭 chảy xuống, cô có ảo giác mình sắp bị... Bị hút khô. Đây có thể là sự nhẹ nhõm lớn nhất của Giang Ninh. Trong cơ thể nổi lên 𝖐♓*🅾️*á*𝐢 𝖈*ả*ɱ mãnh liệt như sóng biển ào ào tràn về.

Giang Ninh biết Chu Liệt ở trên giường luôn luôn rất hung dữ."A..."Cùng với tiếng hét của Giang Ninh, vang lên tiếng tát vang dội.

Thô bạo. Thật xấu hổ...

Mạnh mẽ. Cô không chỉ đỏ mặt mà cả cổ nữa, xương quai xanh, cặp vú... Tất cả đều là một mảnh đỏ bừng.

Thậm chí có chút bạo lựcĐôi môi đỏ mọng ⓗ·é m·ở, theo khuôn п-🌀ự-𝖈 phập phồng, từng chút hô hấp lên xuống. Ở giữa đôi chân trắng nõn là một cái đầu đen như mực

Điều này không liên quan một chút nào tới hình tượng bình tĩnh, thành thục của anh. Tất cả là nhờ cái lưỡi và lòng bàn tay của Chu Liệt. Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến Giang Ninh vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hận không thể tìm một khe hở để chui xuống.

Cô đã từng... Đã từng... Ba ngày không xuống được giường. Thật bẩn...

Ăn cơm là Chu Liệt bưng tới. Ngón chân trắng như tuyết dùng sức siế*✝️ ⓒⓗặ*𝖙 lại với nhau, yếu ớt lắc lư trong không trung.

Đi toilet cũng là Chu Liệt ôm cô đi."A... Đừng... Đau..."

Lúc đó, nhà còn chưa được xây xong, bọn họ sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ. Anh còn không kịp ⓛ❗●ế●Ⓜ️ thì tiểu huyệt lại phun nước ào ạt.

Mỗi lần đi vệ sinh, cô phải đi ra ngoài. Hai mép hoa bên ngoài bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi nóп-ɢ 🅱️-ỏ-𝖓-ⓖ, 🦵_ℹ️ế_𝖒 𝖒ú-𝖙 từng nếp gấp.

Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến Giang Ninh vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hận không thể tìm một khe hở để chui xuống. Chu Liệt đang hăng say 𝐥.ⓘ.ế.〽️ 〽️ú*𝖙.

"A..."Giang Ninh đỏ mặt cầu xin, tiếng гê·ⓝ 𝖗·ỉ mềm nhũn, như mang theo đường mật.

Hột le... Hột le bị cắn!!!

Người đàn ông dường như nhận ra sự phân tâm của cô, môi lưỡi của anh ⓡú*✞ г*𝖆 khỏi vách thịt của tiểu huyệt. Ngay sau đó.

Hàm răng cắn vào thịt nhỏ nhô lên trên đó.

Giống như lúc anh cắn núm vú, nhẹ nhàng 𝖈·ọ 🔀·á·ⓣ.

Nhưng dù sực lực nhẹ nhàng đến đâu cô cũng không chịu nổi!

Đau đớn, chua xót, tê dại. Hột le nhỏ sưng to nhô lên, ⓒ·ọ 𝖝·á·𝖙 vào quần lót trên người, đúng là một trận 𝐭*𝐫*🔼 𝐭ấ*ⓝ. Thậm chí có chút bạo lựcCô khẽ nhìn xuống, thì thấy một cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Tất cả kh·ⓞá·ı 𝖈·ả·ɱ trộn lẫn với nhau, trong nháy mắt vọt lên ռgự●🌜 Giang Ninh. Khiến cô không có gì để che giấu.

Cặp vú tròn trịa đầy đặn 𝓇⛎.𝐧 ⓡẩ.ⓨ lấp ló dưới bộ đồ ngủ ẩm ướtĂn cơm là Chu Liệt bưng tới.

Hai chân cô yếu ớt, tiểu huyệt vừa đóng vừa mở, một dòng nước ⓓâ*ɱ chảy ra ngoài.

"A Liệt..."Thô bạo. Trong lúc 🦵ê*ⓝ đ*ỉ𝖓*♓.

"Đau..."

"Xin anh...." "Ưm..."Giang Ninh thực sự không thể...

Giang Ninh đỏ mặt cầu xin, tiếng 𝐫-ê-ռ 𝓇-ỉ mềm nhũn, như mang theo đường mật.

Đôi môi đỏ mọng ♓.é 〽️.ở, theo khuôn 𝓃ɢ●ự●🌜 phập phồng, từng chút hô hấp lên xuống. Tất cả 𝖐*𝖍*𝐨á*i 𝒸*ả*Ⓜ️ trộn lẫn với nhau, trong nháy mắt vọt lên ⓝ-ℊự-🌜 Giang Ninh.

Đầu lưỡi xuất hiện giữa hai mép hoa, như có như không hiện lên."A Liệt....... A———""Còn có."

A a a a a...

Không phải cô đầu hàng quá nhanh, mà là cô thật sự không phải là đối thủ của người đàn ông này. Hai mép hoa bị kéo kéo, đau rát không chịu được.

Nếu cô không mở miệng cầu xin, chỉ sợ Chu Liệt sẽ cắn hột le của cô, buộc cô phải dùng cách này để 𝖑ê·ռ đỉⓝ·𝒽. Còn đang 🎋·í·𝖈·ⓗ 𝖙·♓í·𝐜·h cô, chảy ra càng nhiều hơn nữa...

Đến lúc đó..."Ưm... Aaaa... A Liệt——-."

Hột le nhỏ sưng to nhô lên, c●ọ ❎á●† vào quần lót trên người, đúng là một trận t.г.🅰️ ✞.ấ.п.

Lý trí Giang Ninh vứt bỏ rất nhanh, giống như lúc này vậy, lòng bàn tay cô đang cố gắng nắm lấy bả vai của Chu Liệt, yếu ớt sờ xuống. Chiếc lưỡi to lớn linh hoạt men theo vách thịt bên trong tiếp tục tiến sâu vào tiểu huyệt."Anh vẫn muốn lℹ️ế.𝐦 nữa."

Mà Chu Liệt.

Lúc anh nghe được một tiếng "A Liệt" đầu tiên, đã buông lỏng hàm răng. Người đàn ông dường như nhận ra sự phân tâm của cô, môi lưỡi của anh 𝓇ú_𝖙 r_🔼 khỏi vách thịt của tiểu huyệt.

Thế nhưng dòng điện tê dại vẫn còn chạy tán loạn trong †●♓â●n ⓣ●𝖍●ể Giang Ninh, mà cô không để ý. Mà Chu Liệt.

Chu Liệt nhìn tiểu huyệt đỏ bừng rồi cúi đầu hút xuốngHai chân bị mở ra, một chân đặt trên lưng ghế sofa, chân còn lại bị người đàn ông vác lên vai.

Nước dâ●〽️ phun ra, vừa vặn dính vào cằm dưới cương quyết của anh.

Anh còn không kịp 𝐥*𝖎ế*ⓜ thì tiểu huyệt lại phun nước ào ạt.

Ừng ực một tiếng. Như vậy, ⓚ𝒽·oá·ℹ️ 𝒸·ả·m tích lũy thành từng đợi. Bẩn...Sống mũi cao thẳng của người đàn ông, đặt ở giữa rừng rậm thơm ngát.

Bị anh hút mạnh vào trong cổ họngMỗi lần đi vệ sinh, cô phải đi ra ngoài. Trong lúc 🦵ê*п đ*ỉ*n*𝖍, 𝐭*𝐡*â*𝐧 тⓗ*ể trắng như tuyết run lên bần bật, bụng nằm thẳng cấp tốc phập phồng, tiểu huyệt co thắt dữ dội

Tiếng nước đó... Giang Ninh cũng nghe thấy. Nặng nề như đang ♓-ô-п lên tiểu huyệt của cô

Cô không chỉ đỏ mặt mà cả cổ nữa, xương quai xanh, cặp vú... Tất cả đều là một mảnh đỏ bừng. Từng câu từng chữ.

Thậm chí ngay cả đùi cũng nổi lên màu hồng nhạt mỏng manh. Lý trí Giang Ninh vứt bỏ rất nhanh, giống như lúc này vậy, lòng bàn tay cô đang cố gắng nắm lấy bả vai của Chu Liệt, yếu ớt sờ xuống.

Bẩn...Cùng lúc đánh vào, Giang Ninh không nhịn được mà cảm thấy thẹn trong lòng

Thật bẩn...Môi lưỡi đang hoạt động cũng không dừng lại, dùng sức 𝖒·ú·🌴 mạnh một cái.

Nhưng bụng người đàn ông đang kêu cuồn cuộn giống như đói bụng, vừa ⅼ*ⓘ*ế*Ⓜ️, vừa hút, và...

Hai mép hoa bên ngoài bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi nó·𝖓·🌀 🅱·ỏ·n·ⓖ, 𝐥ı_ế_Ⓜ️ 𝐦ú-🌴 từng nếp gấp. Hàm răng cắn vào thịt nhỏ nhô lên trên đó. Kèm theo tên của Chu Liệt.

Chiếc lưỡi to lớn linh hoạt men theo vách thịt bên trong tiếp tục tiến sâu vào tiểu huyệt.

Còn đang kíc·ⓗ ⓣ𝖍·í𝒸·♓ cô, chảy ra càng nhiều hơn nữa...

Sống mũi cao thẳng của người đàn ông, đặt ở giữa rừng rậm thơm ngát."Đừng... Đừng mà... A aa...aaaa..."

Thỉnh thoảng, sẽ 𝐜●ọ ❌á●🌴 đến hột le nhô ra..."Xin anh...."

May mắn thay... cô đã tắm rồi...

Đây có thể là sự nhẹ nhõm lớn nhất của Giang Ninh. Lúc anh nghe được một tiếng "A Liệt" đầu tiên, đã buông lỏng hàm răng.

"A... Đừng... Đau..."Điều này không liên quan một chút nào tới hình tượng bình tĩnh, thành thục của anh.

"Đau.... A Liệt... Em đau..."Giống như lúc anh cắn núm vú, nhẹ nhàng ↪️·ọ 𝖝·á·𝐭.

"Đừng... Đừng mà... A aa...aaaa..."

Hai mép hoa bị kéo kéo, đau rát không chịu được.

Vách thịt bên trong bị hút khô vào nhau, từng cái từng chút khiến cô tê dại.

Giang Ninh thực sự không thể...𝐃-â-ɱ thủy ư*ớ*t á*✝️ chảy xuống, cô có ảo giác mình sắp bị... Bị hút khô. Bang!

Nhưng dưới thân, truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông

"Em nói dối."

"Còn có."Thế nhưng dòng điện tê dại vẫn còn chạy tán loạn trong ✝️𝐡●â●ⓝ †ⓗ●ể Giang Ninh, mà cô không để ý.

"Anh vẫn muốn ⅼ·𝖎ế·𝖒 nữa."

Từng câu từng chữ. A a a a a...Cặp vú tròn trịa đầy đặn 𝖗-υ-𝐧 𝖗ẩ-γ lấp ló dưới bộ đồ ngủ ẩm ướt

Đánh vào trái tim của Giang Ninh một cách nặng nề.

Khiến cô không có gì để che giấu. Đến lúc đó...

"A Liệt....... A———"

Bang!Áo của Giang Ninh ẩm ướt, đã không phân biệt được là nước từ sợi tóc, hay là nước miếng của Chu Liệt.

Cùng với tiếng hét của Giang Ninh, vang lên tiếng tát vang dội. Lòng bàn tay Chu Liệt ռón.g ⓑ.ỏ.ⓝ.🌀, vừa đánh vừa xoa.

Người đàn ông giống như một cái quạt, lòng bàn tay thô ráp của anh tát vào cặp Ⓜ️·ô·ռ·ⓖ 〽️·ề·ⓜ 𝖒·ạ·i.

Cặp 〽️ô𝐧.𝖌 vểnh lên, giống như gió thổi qua cánh đồng lúa vàng.

Từng trận lắc lư.

Cùng lúc đánh vào, Giang Ninh không nhịn được mà cảm thấy thẹn trong lòng

Cho dù đã kết h*ô*n bao nhiêu năm, bị Chu Liệt đánh vào 𝐦_ôⓝ_ɢ, cô vẫn nhịn không được toàn thân căng thẳng.

Ngón chân trắng như tuyết dùng sức ş●ⓘế●✝️ ↪️♓●ặ●🌴 lại với nhau, yếu ớt lắc lư trong không trung. Giang Ninh nhắm chặt hai mắt lại, lông mi dài khẽ г·ⓤ·ⓝ 𝓇·ẩ·y.

Lòng bàn tay Chu Liệt ⓝ●ó●ⓝ●ℊ ⓑỏ●n●🌀, vừa đánh vừa xoa.

Môi lưỡi đang hoạt động cũng không dừng lại, dùng sức 〽️ú*𝐭 mạnh một cái.

Như muốn hút đi l❗ⓝ_𝖍 𝒽ồ_ⓝ của Giang Ninh vậy.

Như vậy, 🎋.𝖍.𝖔á.1 c.ả.m tích lũy thành từng đợi. Đau đớn, chua xót, tê dại.

"Ưm... Aaaa... A Liệt——-.""Đau.... A Liệt... Em đau..."

Kèm theo tên của Chu Liệt.

Giang Ninh nhắm chặt hai mắt lại, lông mi dài khẽ 𝐫●ⓤ●𝖓 𝖗ẩ●🍸.

Trong cơ thể nổi lên 🎋ⓗ🅾️-á-𝖎 🌜ả-m mãnh liệt như sóng biển ào ào tràn về. Lúc đó, nhà còn chưa được xây xong, bọn họ sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Cô... Cô... Cô... Bị 𝐥𝐢.ế.ɱ đến cao trào.

Tất cả là nhờ cái lưỡi và lòng bàn tay của Chu Liệt. Phun ra nước 🅓●â●𝖒 nhiều hơn, nước 𝖉_â_〽️ chảy giàn giụa.

Trong lúc ⓛ●ê●ռ đỉ●п●♓. Từng trận lắc lư.

Trong lúc ⓛê_n đ_ỉ_ռ_♓, 🌴.ⓗ.â.𝖓 ✞.𝖍.ể trắng như tuyết run lên bần bật, bụng nằm thẳng cấp tốc phập phồng, tiểu huyệt co thắt dữ dội

Ngay sau đó.

Phun ra nước ◗.â.𝐦 nhiều hơn, nước 𝒹.â.〽️ chảy giàn giụa. Rồi nhìn xuống nữa...

Ánh mắt Chu Liệt sáng lên, từng tiếng 〽️●ú●✞ càng thêm vang dội.

Chương (1-76)