Hẹn nhau
← Ch.16 | Ch.18 → |
Editor: TLinh + Chang - Beta: Amouriel, Linh
Kể từ ngày hôm đó. Cuối cùng. Anh quét đôi mắt đen láy xung quanh, nhìn cảnh tượng trong phòng rồi hỏi: "Em muốn đi ra ngoài sao?"
Lúa trên ruộng còn chưa cắt xong, Chu Liệt không cần ra ngoài nữa. Lúc Giang Ninh đi ra ngoài, đeo giày ở cửa ra vào.
Giang Ninh hỏi anh tại sao. Nghĩ đến điều này.
Chu Liệt nói, anh mệt mỏi, những người khác cũng biết mở máy cắt lúa, không nhất định lúc nào phải có anh. Trong tay cô cầm hai chiếc váy so sánh, nhìn vào gương, đầu cũng không quay đầu lại nói. Chu Liệt nghe xong, ánh mắt trầm xuống, rồi nhìn chằm chằm Giang Ninh một lúc. Chỉ gửi một câu.
Giang Ninh như suy nghĩ gì đó gật đầu, cũng không nói gì. Người phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh gợn sóng nhuộm màu đỏ hạt dẻ rất sang chảnh và quyến rũ. Đồng thời cũng toát lên khí chất của một người phụ nữ thành đạt. Mặt mũi cũng trang điểm tinh xảo, một đôi môi đỏ mọng câu hồn người. Cô dặn dò Chu Liệt một lần nữa, buổi trưa không cần chờ cô ăn cơm.
Gần đây Chu Liệt làm việc rất vất vả, cả người đều gầy đi, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt. [ Không phải tiểu tam, sẽ có vài đoạn hơi cẩu huyết nhưng mà không có tiểu tam nhé ] Trong một tin nhắn riêng tư. Giang Ninh đang đánh cược.
Nghĩ đến điều này. Chờ tầm mắt Chu Liệt biến mất, Giang Ninh thở dài một hơi, ngón tay dùng sức nắm lấy quần áo. Mùa thu trôi qua, thời tiết trở lạnh rất nhanh. Giang Ninh thì...
Người vui vẻ nhất không ai khác đó là Chu Điềm. Giống như... Có thêm một người trong gia đình này. Sau cơn mưa một thời gian, nhiệt độ trời giảm đột ngột.
Chỉ cần Chu Điềm không cần thời gian đi học mẫu giáo, hận không thể dính vào người Chu Liệt."Em muốn đi dạo phố với A Thanh, có thể ở bên ngoài ăn cơm trưa nữa, buổi trưa anh không cần chờ em về."
Ngay cả sau giờ tan học, cô bé cũng phải ngồi trên vai Chu Liệt. Cuối cùng im lặng rời đi.
Giang Hành cũng rất vui vẻ. Giang Ninh nghe thấy tiếng anh bước vào cửa. Một vị trí hẻo lánh ở góc.
Bởi vì không bị Chu Điềm theo đuôi, cậu bé có thể ra ngoài chơi cùng mấy thằng nhóc hàng xóm đánh bi, ai bảo bé gái đều không thích chơi cái này chứ.
Giang Ninh thì...Trên khuôn mặt trắng nõn, khẽ cau mày.
Cũng rất vui vẻ. Vẻ đẹp này không có nghĩa là ưa nhìn, là bởi sự tự tin bên trong và bên ngoài.
Dù sao giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, sửa sang việc nhà, tất cả đều là Chu Liệt lo hết. Áo khoác dán sát vào đường cong ngực, làm nổi bật khuôn ngực tròn trịa.
Ngay cả đứa trẻ cũng không cần cô trông nom nữa. Giang Ninh đã chọn một quán trà sữa ít người nhất vào chiều thứ Năm. Một cửa hàng trà sữa trong thị trấn.
Cô có một thời gian rảnh rỗi, sao cô có thể không hạnh phúc chứ?Giang Ninh hỏi anh tại sao. Chân váy chữ A phía dưới càng khiến đôi chân dài trắng tuyết được phô ra.
Giống như... Có thêm một người trong gia đình này. Nhưng khi cô ta nhìn Giang Ninh, rồi cảm thấy Giang Ninh so với mười năm trước không thay đổi nhiều lắm, ngoại trừ cô còn quyến rũ hơn mấy người phụ nữ khác.
...Giang Ninh nhận được câu trả lời của Tần Niệm. Trong lòng Giang Ninh cũng cảm thấy như vậy.
Mùa thu trôi qua, thời tiết trở lạnh rất nhanh. Giang Ninh không phải fan của Tần Niệm, nhưng cô chú ý đến cô ta. Ôm một chờ mong không có khả năng, cô gửi tin nhắn riêng cho Tần NiệmNgay cả đứa trẻ cũng không cần cô trông nom nữa.
Sau cơn mưa một thời gian, nhiệt độ trời giảm đột ngột. Tần Niệm là một nhân vật nổi tiếng, cô ta có weibo cá nhân, hàng trăm nghìn fan hâm mộ.
Giang Ninh rảnh rỗi ở nhà mấy ngày, cuối cùng dự định đi ra ngoài."Xin chào, tôi là Giang Ninh, tôi muốn gặp mặt với cô."
Cô đứng trước tủ quần áo, nhìn quần áo chất đầy trong tủ, lấy ra vài bộ đặt lên giường bên cạnh. Giang Ninh như suy nghĩ gì đó gật đầu, cũng không nói gì.
Trên khuôn mặt trắng nõn, khẽ cau mày. Nhưng quán trà sữa này là nơi được trang trí đẹp nhất trong thị trấn của họ.
Nhìn quần áo chất đống như một ngọn núi, cô không chọn được bộ nào hợp. Người vui vẻ nhất không ai khác đó là Chu Điềm. Chỉ cần Chu Điềm không cần thời gian đi học mẫu giáo, hận không thể dính vào người Chu Liệt.
Chu Liệt từ bên ngoài về nhà, vừa vặn nhìn thấy một màn này. Mà người phụ nữ này là người Giang Ninh hẹn hôm nay —— Tần Niệm.
Anh quét đôi mắt đen láy xung quanh, nhìn cảnh tượng trong phòng rồi hỏi: "Em muốn đi ra ngoài sao?"Kể từ ngày hôm đó.
Giang Ninh nghe thấy tiếng anh bước vào cửa. Cô ta không hợp với quán trà sữa khiêm tốn này.
Trong tay cô cầm hai chiếc váy so sánh, nhìn vào gương, đầu cũng không quay đầu lại nói. Cô có một thời gian rảnh rỗi, sao cô có thể không hạnh phúc chứ?
"Em muốn đi dạo phố với A Thanh, có thể ở bên ngoài ăn cơm trưa nữa, buổi trưa anh không cần chờ em về." Người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, kết hợp với một chiếc quần ống rộng gọn gàng, đi giày cao gót màu đen tinh tế.
A Thanh là chị em cùng thôn của Giang Ninh, cũng là một trong số ít những người bạn tốt. Giang Ninh chọn một bộ trang phục đơn giản, áo dài tay kết hợp với váy chữ A.
Chu Liệt nghe xong, ánh mắt trầm xuống, rồi nhìn chằm chằm Giang Ninh một lúc. Cũng rất vui vẻ.
Cuối cùng im lặng rời đi. Gần đây Chu Liệt làm việc rất vất vả, cả người đều gầy đi, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt.
Chờ tầm mắt Chu Liệt biến mất, Giang Ninh thở dài một hơi, ngón tay dùng sức nắm lấy quần áo. Trong trí nhớ Giang Ninh, Tần Niệm là một phụ nữ rất đặc biệt, luôn làm cho người ta sáng mắt.
Cô nhìn vào căn phòng lộn xộn, đột nhiên mất tâm trạng. Chu Liệt từ bên ngoài về nhà, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Cuối cùng. Bởi vì không bị Chu Điềm theo đuôi, cậu bé có thể ra ngoài chơi cùng mấy thằng nhóc hàng xóm đánh bi, ai bảo bé gái đều không thích chơi cái này chứ.
Giang Ninh chọn một bộ trang phục đơn giản, áo dài tay kết hợp với váy chữ A.
Dáng người cô tốt, ngực nở eo thon, một tay có thể ôm trọn, hai chân càng dài càng thon thả. Tần Niệm cũng nhớ rõ Giang Ninh.
Áo khoác dán sát vào đường cong ngực, làm nổi bật khuôn ngực tròn trịa.
Chân váy chữ A phía dưới càng khiến đôi chân dài trắng tuyết được phô ra. Bây giờ, Tần Niệm càng trở nên xinh đẹp hơn xưa.
Lúc Giang Ninh đi ra ngoài, đeo giày ở cửa ra vào.
Cô đưa lưng về phía Chu Liệt, khẽ khom lưng.
Cặp mông được bao bọc bởi váy chữ A, vừa tròn trịa vừa cong vểnh.
Cô dặn dò Chu Liệt một lần nữa, buổi trưa không cần chờ cô ăn cơm.
...
Một cửa hàng trà sữa trong thị trấn.
Cửa tiệm trang trí theo phong cách đang thịnh hành trên mạng hiện nay, nhưng bởi vì thị trấn xung quanh ảm đạm, có vẻ hơi đơn sơ thô ráp.
Một vị trí hẻo lánh ở góc.
Có một người phụ nữ tuyệt đẹp đang ngồi ở đó. Giang Ninh có thể liên lạc với Tần Niệm, nói đến cũng buồn cười.
Người phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh gợn sóng nhuộm màu đỏ hạt dẻ rất sang chảnh và quyến rũ. Đồng thời cũng toát lên khí chất của một người phụ nữ thành đạt. Mặt mũi cũng trang điểm tinh xảo, một đôi môi đỏ mọng câu hồn người. Ngay cả sau giờ tan học, cô bé cũng phải ngồi trên vai Chu Liệt. Giang Ninh và Tần Niệm từng gặp nhau mười năm trước. Dù sao giặt quần áo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, sửa sang việc nhà, tất cả đều là Chu Liệt lo hết.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, kết hợp với một chiếc quần ống rộng gọn gàng, đi giày cao gót màu đen tinh tế....
Toàn thân lộ ra một cảm giác giỏi giang hơn người. Giống như tinh anh bước ra từ bộ phim truyền hình công sở.
Cô ta không hợp với quán trà sữa khiêm tốn này. Đánh cược Tần Niệm nhất định nhớ rõ tên của cô.
Trong lòng Giang Ninh cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng quán trà sữa này là nơi được trang trí đẹp nhất trong thị trấn của họ.
Mà người phụ nữ này là người Giang Ninh hẹn hôm nay —— Tần Niệm.
Giang Ninh và Tần Niệm từng gặp nhau mười năm trước.
Trong trí nhớ Giang Ninh, Tần Niệm là một phụ nữ rất đặc biệt, luôn làm cho người ta sáng mắt.
Bây giờ, Tần Niệm càng trở nên xinh đẹp hơn xưa.
Vẻ đẹp này không có nghĩa là ưa nhìn, là bởi sự tự tin bên trong và bên ngoài.
Tần Niệm cũng nhớ rõ Giang Ninh.
Nhưng khi cô ta nhìn Giang Ninh, rồi cảm thấy Giang Ninh so với mười năm trước không thay đổi nhiều lắm, ngoại trừ cô còn quyến rũ hơn mấy người phụ nữ khác.
Cô được chăm sóc rất tốt. Chu Liệt nói, anh mệt mỏi, những người khác cũng biết mở máy cắt lúa, không nhất định lúc nào phải có anh.
Hai người như vậy ngồi đối mặt với nhau, trước mặt là cốc trà sữa Giang Ninh đã gọi, nhưng không ai nói gì.
Giang Ninh có thể liên lạc với Tần Niệm, nói đến cũng buồn cười.
Tần Niệm là một nhân vật nổi tiếng, cô ta có weibo cá nhân, hàng trăm nghìn fan hâm mộ.
Giang Ninh không phải fan của Tần Niệm, nhưng cô chú ý đến cô ta. Ôm một chờ mong không có khả năng, cô gửi tin nhắn riêng cho Tần Niệm
Trong một tin nhắn riêng tư. Toàn thân lộ ra một cảm giác giỏi giang hơn người. Giống như tinh anh bước ra từ bộ phim truyền hình công sở.
Chỉ gửi một câu.
"Xin chào, tôi là Giang Ninh, tôi muốn gặp mặt với cô."
Giang Ninh đang đánh cược.
Đánh cược Tần Niệm nhất định nhớ rõ tên của cô.
Vài ngày sau.
Giang Ninh nhận được câu trả lời của Tần Niệm.
"Thời gian, địa điểm."Có một người phụ nữ tuyệt đẹp đang ngồi ở đó.
Giang Ninh đã chọn một quán trà sữa ít người nhất vào chiều thứ Năm.
Tần Niệm một mình lái xe, từ xa đi tới.
[ Không phải tiểu tam, sẽ có vài đoạn hơi cẩu huyết nhưng mà không có tiểu tam nhé ]
← Ch. 16 | Ch. 18 → |