Đền bù
← Ch.13 | Ch.15 → |
SẮC HOA ANH ĐÀO
Chương 14: Đền bù
Nguồn: Yên Nhiên
Edit: Thanh Yên
Follow nhà để cập nhật truyện nhanh nhất nhé~
10/05/2021
- -----------
Sau khi về đến khách sạn, Đàm Anh Anh phát hiện dì cả của mình đến.
Cô vừa mừng rỡ lại có chút mất mác, cảm xúc rất phức tạp, chính cô cũng không hiểu rõ được, thế là cô đem cái vấn đề khó khăn này vứt cho Phó Hoài.
Người đàn ông đang ngồi trên bàn đọc sách nhìn máy tính, cô không thấy tai bên kia của anh đang đeo một cái tai nghe Bluetooth, anh đang họp.
Đàm Anh Anh hoàn toàn không biết, trên thực tế thì cô cũng không chen vào công việc của anh, cô chỉ là từ trong nhà vệ sinh chạy ù ra, vịn cửa kính, mặt mũi tràn đầy biểu cảm anh dũng hy sinh: "Dì cả của em tới rồi."
...
Phó Hoài nhìn thấy gương mặt tràn đầy hoảng sợ của mấy người giám đốc cấp cao trong công ty trên video trực tuyến, sau đó anh yên lặng khép laptop lại.
"Bụng khó chịu sao?" Anh hỏi.
Đàm Anh Anh: "... Không phải."
Phó Hoài: "Tâm tình không tốt hả?"
"... Hình như vẫn còn tốt."
Cô cũng không biết chính xác là mình muốn nói gì, nhưng nghe ra được phản ứng đầu tiên của anh không phải là "Không thể lên giường nên có chút tiếc nuối", làm cho lòng cô có chút vui vẻ.
Chắc đây là đáp án mà cô muốn rồi.
Lúc gần 11 giờ bị đạo diễn tiếp tục gọi đi ăn khuya, phòng tổng thống lớn như vậy, lãnh lãnh thanh thanh. [Mình cũng không biết diễn tả sao cho đúng, nó chỉ bốn chữ vậy thôi á]
Đàm Anh Anh vừa bước vào liền ồ lên: "Đạo diễn, chị cũng biết hưởng thụ quá rồi đó, chúng tôi chỉ ở phòng mấy chục mét vuông, còn một mình chị ở phòng tổng thống mấy trăm mét vuông? Gia đình gì vậy nha." Dừng một chút, sắc mặt cô khẽ biến: "Không phải là từ chi phí của đoàn làm phim đó chứ?"
Không phải là đoàn làm phim cũng không có tiền sao?
"Cái này không phải cho chị ở đâu." Nguyễn Vi nhướng lông mày lên: "Có người nhất định không chịu ở, chị chỉ trộm được thông tin nên đến đây ăn đồ nướng ké mà thôi."
Yết hầu Phó Hoài lăn lăn: "..."
Đàm Anh Anh đang định hỏi ai lại có tiền như vậy, có mà không chịu ở, đúng là phung phí của trời, kết quả một giây sau, cửa bị mở ra, nam diễn viên chính cũng đến: "Oa, nhiều người như vậy à?"
Đàm Anh Anh im lặng: "... Thêm anh nữa mới có bốn thôi."
Chủ đề cứ như vậy mà bị thay đổi, những gì cô định hỏi cũng được bỏ qua luôn.
Rất nhanh, mọi người đều đến đông đủ, tổng cộng là có mười mấy người, buổi ăn khuya cũng xem như là náo nhiệt.
Đoàn phim có rất nhiều tiểu thịt tươi được đào tạo từ học viện tới, dáng người cũng không tệ, nhìn cũng rất thích chơi, lúc kết thúc sớm còn vụng trộm thì thầm với ph: "Anh bạn, 30 lầu 7 mở tiệc hồ bơi, toàn là mỹ nữ, chúng tôi định sẽ đi qua có, cậu có muốn đi cùng không?"
Người đàn ông khẽ cau mày, đang định từ chối, đôi mắt của Đàm Anh Anh bên cạnh đã loé sáng: "Cái gì mỹ nữ? Chỗ nào có mỹ nữ?"
Phó Hoài: "..."
Cô vui vẻ đi về phía 30 lầu 7, mấy người đàn ông đành phải ở cùng một chỗ với cô.
Nói là nhiều mỹ nữ, nhưng nửa chân bước vào làng giải trí, khoảng thời gian trước còn có một đống người đến thử vai nên thẩm mỹ của Đàm Anh Anh cao hơn trước rất nhiều.
Huống chi hứng thú với mỹ nữ đối với cô cùng lắm cũng chỉ là ngắm nghía vài cái mà thôi, thế là cô đưa mắt quét một vòng, cũng không gợi lên một chút vui vẻ gì.
Cô quay đầu lại, đang định nói với Phó Hoài là bọn họ đi trước đi, vừa đưa mắt tìm kiếm, thế nhưng tình huống của người đàn ông kia lại hoàn toàn khác với cô.
Người đàn ông đó vừa nhìn sơ qua thì có vẻ không hứng thú gì, nửa người tựa vào quầy rượu, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên một cô gái trẻ trang điểm đậm mặc áo tắm dây.
Đàm Anh Anh nhìn theo ánh mắt anh.
Đúng là vóc dáng không tệ, mặc dù trang điểm hơi đậm, nhưng có thể nhìn ra các đường nét trên gương mặt cũng không tầm thường, sống mũi cao thẳng, cái cằm rất căng và mềm.
... Anh thích cái loại vểnh lên như vậy phải không?
Đầu lưỡi Đàm Anh Anh chống lên hàm, nhẹ nhàng trượt qua lại, nhìn thấy người đàn ông kia vậy mà còn giơ điện thoại lên nữa chứ.
Ban đầu định đi qua chen ngang nhưng cô quyết định không làm vậy nữa, cứ như vậy mà nhìn anh, xem thử đến cùng anh muốn làm gì.
Người đàn ông dùng hai ngón tay phóng to màn hình, nhìn người phụ nữ trên tấm hình, gửi vào nhóm chat: [Viền xanh của vòng đeo tay thông minh lần trước có nhắc đến, tương tự mẫu này. ]
Trong nhóm chat bắt đầu phản hồi lại:
[Kiểu dáng này nhìn cũng được đấy. ]
[Nhìn đẹp thật, là của hãng nào vậy, lần sau mua về xài. ]
[Phó tổng, bây giờ anh đang ở sảnh triển lãm à?]
[Không. ] Chắc là không ai có thể nghĩ đến anh đang ở trong bữa tiệc bể bơi lại tập trung thảo luận công việc, người đàn ông dừng lại, khoanh tròn một ngày: [Gửi sản phẩm cạnh tranh cho tôi trước ngày 8. ]
...
Trò chuyện xong, anh thu khung chat lại, muốn nhìn xem thử Đàm Anh Anh đang ở đâu, vừa mới ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt không chút biểu cảm của cô đang nhìn anh.
"..."
Phó Hoài: "Không đi chơi à?"
Lúc mới đến đây cô thế mà lại tràn đầy hào hứng, còn muốn đi uống chút rượu nữa, anh còn tưởng rằng phải ở lại đây rất lâu, nên đưa mắt nhìn xung quanh xem tình huống như thế nào, không ngờ vừa nhìn qua lại thấy có thứ để bàn chuyện công việc.
Đàm Anh Anh cúi đầu chỉ chỉ vào điện thoại của anh, sau đó nói: "Thấy được không?"
Người đàn ông còn tưởng rằng cô đã thấy tấm ảnh mình đã chụp nên cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm."
Đúng là không tệ lắm, bốn phía mượt mà, không góc cạnh, phối màu lại cao cấp, màn hình cảm ứng cũng nhạy.
Sản nghiệp của Phó gia trải rộng, gần đây nhất là đang nghiên cứu về các tính năng của vòng tay thông minh.
Trên sàn nhảy lại đổi bài hát mới, nhịp trống cùng tạp âm đinh tai nhức óc, Đàm Anh Anh đáp lại: "Không tệ sao được, gương mặt xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, cái mông cũng rất căng mềm... Anh thích cái loại mông vểnh lên như vậy sao?"
... Âm thanh trong buổi tiệc thật sự quá ồn, căn bản là nghe không rõ, cũng không cách nào nhìn được khẩu hình miệng xem cô đang nói gì, người đàn ông hơi nhíu mày lại: "Hả?"
Cô chỉ xem là anh đang giả vờ không hiểu, yêu thích cái đẹp vốn là bản chất của con người, cô phất phất tay, cũng không thèm tính toán với anh.
Mười phút sau, cô vui vẻ rời khỏi buổi tiệc.
Nhưng tin nhắn trong Wechat cũng không tha cho cô.
Nam diễn viên số năm lần đầu tiên gửi tin nhắn Wechat cho cô:
[Anh Anh lão sư, cô đang ở đâu vậy? Tôi còn đang trong buổi tiệc đây, có một chị gái nhỏ nói là rất hứng thú với nam hai trong đoàn của chúng ta, cô gửi Wechat của anh ấy cho tôi được không nha~]
Đàm Anh Anh nghĩ nghĩ: [Lỡ như anh ấy không vui thì sao?"]
Nam số năm: [Chắc là sẽ không đâu, em gái nhỏ này nói chắc là anh ta cũng có hứng thú với cô ấy. ]
Đàm Anh Anh hơi đăm chiêu: [Anh gửi ảnh chụp của cô ấy qua cho tôi. ]
Rất nhanh bên kia đã gửi ảnh chụp qua, quả nhiên chính là cô gái mà Phó Hoài đã chụp ảnh kia.
Đàm Anh Anh cười lạnh một tiếng, chạm vào danh thiếp của Phó Hoài, vốn còn đang đắn đo thì đã lỡ tay chạm vào mục gửi đi.
Thôi quên đi. Cô lướt giao diện một lúc rồi đi tắm rửa.
Tâm tình của cô hôm nay không được tốt nên thời gian tắm cũng đặc biệt dài, vừa mới bước ra lại nghe thấy điện thoại của Phó Hoài không ngừng vang lên, thầm nghĩ, cái này là thông báo tin nhắn thì phải?
Tiếng dép lê lép xép vang lên, soạt một tiếng, cô ôm hết mỹ phẩm dưỡng da vào trong ngực, vừa đi vừa tức mà bước vào phòng tắm.
Phó Hoài quay đầu nhìn:?
Cô ở trong phòng tắm dưỡng da chậm rì rì, hàm răng cắn chặt, không bao lâu sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Phó Hoài: "Sao còn chưa đi ngủ?"
Đàm Anh Anh tức giận: "Bây giờ em muốn ngủ trễ."
"..."
"Làm sao vậy." Anh nói: "Không vui à?"
"Thì sao nào." Cô giương mắt: "Hối em đi ngủ sớm để anh đi qua phòng người khác có đúng không."
Phó Hoài nhíu mày: "Anh đi vào phòng ai chứ?"
"Là cái người ở trên lầu kia, anh đừng cho là em không nhìn thấy, ánh mắt anh nhìn người ta chăm chăm, còn chụp hình của người ta giữ làm kỷ niệm nữa, có phải anh vừa chấp nhận kết bạn Wechat với người ta rồi không? Nói chuyện phiếm với nhau vui quá đúng không?"
...
Mất một lúc lâu người đàn ông mới hiểu được, chợt nở nụ cười.
Đàm Anh Anh: "Anh cười cái gì?"
"Anh chụp tay của cô ta." Phó Hoài mở album ảnh ra, mở giao diện tin nhắn Wechat cho cô xem: "Cũng không có thêm bạn bè với cô ta, anh chỉ trò chuyện công việc mà thôi."
Bên trong giao diện Wechat, có bảy tám cái tin nhắn xin được thêm bạn bè, còn nói rõ mình là cô gái ở lầu trên kia, nhưng đều bị anh bấm từ chối, cuối cùng cô ta cũng từ bỏ, không nhắn thêm tin nào nữa.
Đàm Anh Anh im lặng.
Người đàn ông đi lên kê mặt mình sát vào Đàm Anh Anh, phả hơi thở lên cổ của cô, trong ngực vẫn còn rung động vì cười: "Đừng có giận nữa, hả?"
Vừa cười vừa đi lên chạm vào chóp mũi của cô, thấp giọng nỉ non.
"Tức giận cũng được, rất đáng yêu."
Cô cảm thấy có chút mất mặt, mặt lạnh đẩy anh hai cái, nhưng cũng không thể làm anh nhúc nhích còn bị anh hôn lên chóp mũi, bắt được tay cô, chậm rãi trượt từ trên mặt xuống.
Ánh mắt Đàm Anh Anh hiện lên một dấu chấm hỏi.
Người đàn ông có lý có cứ: "Em đã hiểu lầm anh như vậy, không nên đền bù cho anh một chút sao?"
Lời tác giả:
Viết nữ chính đến dì xong tôi cũng đến dì.
Tôi viết ngay rằng nhân vật nữ chính trở nên giàu có chỉ sau một đêm và trở thành người giàu nhất thế giới, bán bản quyền và bán chuột rút. [ggdich hân hạnh tài trợ đoạn này]
Trời cao ơi, ông có nghe tôi nói không?
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nguồn: Yên Nhiên
13:00 10/05/2021
← Ch. 13 | Ch. 15 → |