← Ch.43 | Ch.45 → |
Edit: annhie
Beta: Đậu Xanh
"Ô...Bạch Đồng tới rồi sao?" Phó Hi nhìn trên tủ đầu giường có túi đồ, logo là một cửa hàng đồ nam, vẫn là tương hiệu đồ yêu thích của Bạch Đồng.
"Ừ." Tiếng hít thở nặng nề, xương hông đụng vào mông nữ sinh, phát ra thanh âm dâm mĩ: "Em còn ngủ nên anh không gọi dậy."
Âm đế mẫn cảm bị côn th*t cọ qua cọ lại, cô chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy quy đầu đang ra vào giữa hai chân.
dương v*t rút ra dính đầy d*m thủy, anh cố thẳng lưng, mấy lần suýt không kiềm chế được, dương v*t sút cắm vào tiểu huyệt.
Nhưng không thể được, tối qua Phó Hi đã rất mệt, lát nữa anh mà đi vào, anh sợ không khống chế được chính mình.
Nghĩ vậy, Lục Hoàn Thần đẩy nhanh tốc độ, tay vòng ra trước ngực cô, ngón trỏ ấn đầu v*, bàn tay xoa bóp bầu ngực mềm mại.
"A..." Phó Hi không nhịn được, cánh tay mềm nhũn, thân trên nằm bò vào gối đầu, cặp mông vểnh cao, càng thuận lợi cho động tác của Lục Hoàn Thần.
Anh cúi người, đầu lưỡi lưu luyến lên cái lưng bóng loáng của cô, hai ngón tay cũng cắm vào miệng nữ sinh, bắt chước tần suất dương v*t thọc vào rút ra.
Mũi chân Phó Hi dựng thẳng, sắp đạt cao trào, nhưng không ngờ Lục Hoàn Thần lại bắn tinh trước, chất lỏng ấm nóng bắn thẳng vào hai chân cô, trượt xuống đùi trắng nõn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tạm Biệt Hoàng Hôn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
4. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
=====================================
Lục Hoàn Thần duỗi thân dài đạt khoái cảm, thấy Phó Hi không cao trào nữa thì rút côn th*t ra, hai ngón tay nhanh chóng cọ xát âm đế.
Âm đạo rải rác ít dây thần kinh, phải ở điều kiện nhất định mới giúp người phụ nữ đạt cao trào, nhưng âm đế thì có nhiều dây thần kinh hơn âm đ*o, cũng dễ đạt cao trào hơn.
Tay kia của Lục Hoàn Thần cũng cắm vào tiểu huyệt, liên tục thọc vào rút ra khiến dâm thuỷ chảy ra không ngừng.
"Ưm..." Nữ sinh phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, chỉ chốc lát cả cơ thể lại run rẩy đạt đến cao trào.
Lục Hoàn Thần lại xoa nhẹ vài cái, đứng dậy ôm Phó Hi vào phòng tắm.
Cô vừa đạt cao trào nên cả người mềm nhũn, Lục Hoàn Thần rửa sạch tinh dịch ở hai chân cô, rồi mặc quần áo bế cô lên giường, làm xong tất cả chính mình mới vọt vào tắm nước lạnh.
Phó Hi cầm điện thoại xem giờ, 8 giờ rưỡi, trong nhà bây giờ chắc hẳn không còn ai, người làm 9 giờ mới bắt đầu làm việc.
Lục Hoàn Thần sửa soạn tốt, cùng cô ra cửa.
Lúc Bạch Đồng tới còn rất quan tâm mang cả bánh mì và sữa đậu nành đến, Phó Hi tùy tiện ăn chúng, Lục Hoàn Thần lái xe nên không tiện, cô liền xé bánh mì đưa lên miệng anh.
Đến trường học thì đã hơn 9 giờ, hai người đến lớp học, tìm chỗ ít người để ngồi.
Trên sân vận động đang tiến hành cuộc thi chạy 400m cho nữ, mấy ngày trước Phó Tuyết còn nhắc đến chuyện này với ba Phó, khoa trương nói mình chạy rất lợi hại, còn nói sẽ cố gắng để giành được giải thưởng.
Ba Phó trọng sĩ diện đối với con gái riêng, cố làm ra vẻ cao hứng, cho dù nghe cô ta nói linh tinh nhiều nhưng vẫn đáp ứng vài yêu cầu của cô ta.
"Phó Tuyết cũng tham gia thi đấu." Lục Hoàn Thần nhìn bên kia thấy người quen mắt, ngữ khí không chút để ý: "Mấy tuần trước, khi báo danh tham gia hội thể thao cô ta rất quyết tâm, còn kêu gọi mọi người nhớ đến xem thi đấu."
"Thể lực của chị ta khá tốt, gọi người cổ vũ thì sao, lúc trước anh không phải bắt em tới cổ vũ đó sao." Phó Hi duỗi thắt lưng nói.
"Anh cũng không bắt em đến."
Ngoài miệng nói không cần.
"Thôi, em đi là được!" Phó Hi đứng dậy, Lục Hoàn Thần cũng không giữ cô lại, còn đem chân thu lại cho cô đi ra.
Phó Hi không chớp mắt đi qua người anh.
"Fuck!" Lục Hoàn Thần nhìn bóng dáng cô trong lòng khó chịu, nói đi là đi, thật nhẫn tâm!
Lục Hoàn Thần??????
"Cũng không biết ai vừa mới nói không cần tôi đến, bây giờ lại vội vàng chạy xuống tìm nha!"
"Ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật." Phó Hi bỏ điện thoại xuống, cười giảo hoạt với anh.
"Shit! Em cũng thật nhàm chán, còn quay video nữa!" Lục Hoàn Thần đi đến giành điện thoại của cô, Phó Hi nhanh tay để vào balo rồi chạy ra ngoài.
"Em cũng không cần anh đến tìm đâu!" Phó Hi chen vào đám người, người cao mét tám năm như Lục Hoàn Thần khó có thể chen lấn được, dứt khoát đứng lại nhìn phương hướng của cô.
← Ch. 43 | Ch. 45 → |