Đổ lỗi
← Ch.401 | Ch.403 → |
Editor: Dế Mèn
Sự thật này, thật ra không cần người khác nhắc, trong lòng Tô Thần cũng rõ ràng.
Chỉ là Tô Thần chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng từ này để hình dung. Từ giới hạn mà cô có thể nghĩ đến, cùng lắm chỉ là "đời sống cá nhân loạn", những cô gái làm thư ký mà kiêm luôn cả những chuyện mà thư ký bình thường không phải làm, còn nữa, phụ nữ của Mục Thành Quân nhiều...
Cô muốn coi như không nghe thấy, nhưng trong lòng lại bị mấy chữ này châm vào.
Mục Thành Quân mang cô ra ngoài, xem ra trong mắt người khác, cũng là một chuyện hoang đường ấy nhỉ?
Tô Thần nắm chặt cái túi để trên đùi, mắt rũ xuống, có điều cô không thể làm người khác câm miệng, thế nên các loại âm thanh cứ truyền tới.
Người đàn ông ngồi ở dãy ghế đầu cũng không nói gì nữa, ông ta chỉ dẫn đề tài này ra, nhưng đề tài này cũng đã đủ hấp dẫn người, mọi người đang trong lúc chờ đợi, đều rôm rả với nhau.
"Anh ta bây giờ phách lối dẫn theo một phụ nữ tới như vậy, mà chuyện nhà họ Lăng vẫn chưa giải quyết đúng không nhỉ?"
"Chị suy nghĩ nhiều rồi, dù còn sống, Lăng Thời Ngâm quản được hắn hồi nào? Còn không phải ăn chơi đàng điếm như cũ..."
Người đàn ông trung niên nhìn về phía cách đó không xa, nhìn thấy con gái mình đang nói chuyện cùng một vị trưởng bối thân thuộc. Ông ta không tham dự vào đề tài, ông ta quay đầu lại nhìn Tô Thần.
"Người phụ nữ đó, mọi người có biết không?" Một người đàn ông tò mò hỏi.
"Không biết."
"Nhà nào vậy?"
"Mặc kệ nhà nào cũng đều là danh không chính ngôn không thuận, xuất thân tình nhân."
Tô Thần nhịn không được run lên. Trong phòng điều hòa có vẻ bật rất lớn, dù cô mặc bộ sườn xám như vậy, nhưng vẫn bị lạnh đến run bần bật.
Không riêng gì Mục Thành Quân bị công kích, cô cũng bị công kích.
Ánh mắt người đàn ông trung niên có ý cười. Người nhà họ Tân trên người đều mang theo tác phong Nho học, cái này liên quan tới việc bọn họ ngày thường quan tâm chú ý tới việc dạy dỗ, ông ta nhàn nhạt mở miệng: "Nghị luận loại chuyện này, đôi khi chỉ lãng phí miệng lưỡi, không chừng hứng thú của người ta còn chẳng lâu dài bằng thời gian tin đồn truyền đi."
"Cũng đúng, không chừng lần sau gặp lại, đã lại đổi phụ nữ khác..."
Mục Thành Quân nói chuyện điện thoại xong, từ ngoài đi vào. Mấy âm thanh thảo luận một cách không nể nang kia thình lình im bặt, trong hội trường rộng trở nên an tĩnh không hiểu được. Tô Thần ngẩng đầu nhìn, cô hẳn phải nên buông cơn giận, nhưng trong lòng như là bị cục bông bít lại, cô không cách nào ung dung như đang ở nhà được.
Bóng dáng cao gầy của người đàn ông đi từng bước về phía bên này; đám người kia yên yên ổn ổn ngồi trên ghế, lật xem cuốn sổ bán đấu giá trong tay. Có thể nhìn ra được bọn họ kiêng dè Mục Thành Quân, bằng không, bọn họ có giễu cợt cũng hoàn toàn không cần phải tránh hắn.
Khóe môi người đàn ông trung niên ngồi ở hàng phía trước tràn ra nụ cười lạnh, một đám chỉ dám nghị luận người khác sau lưng, thấy Mục Thành Quân, cả đám liền như rùa đen rút đầu. Chung quy, quyền thế của một người chính là toàn bộ sự tự tin của anh ta, ít nhất anh ta có thể làm kẻ khác câm miệng trước mặt mình!
Mục Thành Quân quay lại ngồi cạnh Tô Thần, cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Có phải sắp bắt đầu rồi không?"
"Ừm." Người đàn ông giơ đồng hồ lên xem."Còn chút nữa, có vẻ còn năm phút."
"Đợi lát nữa mua đại hai bức tranh, sau đó đi về trước đi."
"Làm sao vậy?" Mục Thành Quân hỏi.
Tay Tô Thần vô thức dừng trên chỗ xương quai xanh, "Không có gì, chỉ muốn về sớm một chút."
Mục Thành Quân duỗi tay nắm bàn tay cô, lòng bàn tay hắn ấm áp thật sự, "Có phải căng thẳng không?"
Cô vội muốn rút tay mình về, nhưng Mục Thành Quân lại càng dùng sức nắm chặt. Cô không quen với hành động như vậy của hắn, cứ cảm thấy không giống Mục Thành Quân, "Trời nóng, anh buông ra."
"Tay cô lạnh như vậy, tôi ủ cho cô."
Một người đàn ông ngồi đàng trước quay đầu lại nhìn, ánh mắt Mục Thành Quân lạnh lùng liếc qua, đối phương vội quay đầu lại.
Gần tới lúc mở màn, Tô Thần nhìn thấy có người từ cửa đi vào, cô nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp. Có vẻ cô cũng chỉ có thể miêu tả như vậy, bởi vì trừ "xinh đẹp" ra, hình như cô cũng không tìm được từ khác.
Có mấy người lần lượt đứng dậy, cung cung kính kính chào hỏi, "Anh Tưởng, chị Tưởng."
Tưởng Viễn Chu gật đầu ra hiệu ngồi xuống, sau đó dẫn người phụ nữ bên mình ngồi xuống.
Hứa Tình Thâm lại mặc cái đầm vô cùng đơn giản, xương quai xanh lộ ra, dáng người lả lướt hấp dẫn, khuôn mặt đánh phấn nhẹ nhưng là gương mặt nghiêng quốc nghiêng thành. Cô ngồi xuống, xem giờ, "Kịp không?"
"Sao không kịp?"
Hứa Tình Thâm hơi nhíu mày, "Buổi tối em còn ca giải phẫu."
"Không cần qua đó, anh đã sắp xếp cho người khác làm rồi."
"Vì sao?"
Cánh tay Tưởng Viễn Chu với qua, ôm vòng eo mảnh khảnh của Hứa Tình Thâm, bàn tay anh ở bên hông cô vuốt ve, "Đã là người sắp kết hôn mà cả ngày còn phẫu thuật, ngày mai bắt đầu nghỉ phép ngay."
"Cho nên đó, đêm nay là ca cuối cùng."
"Anh thấy thật sự nếu không ai quản em, có phải em tính ngày kết hôn còn ở trên bàn phẫu thuật?"
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra, "Lần sau đừng có tùy ý đổi mấy ca phẫu thuật của em nữa..."
Tô Thần thu hồi ánh mắt, buổi từ thiện bán đấu giá bắt đầu rồi. Cô ý thức được Mục Thành Quân vẫn còn kéo kéo tay mình, cô dùng sức thoát ra, hai tay sau đó cầm lấy túi xách trước người. Người đàn ông nhìn cô một cái, tầm mắt tiện đó nhìn về phía trước.
Buổi bán đấu giá mau chóng nhập quỹ đạo, tác phẩm đầu tiên là đồ thủ công. Tô Thần nhìn về phía màn hình, quả nhiên đều là tác phẩm của trẻ em, chong chóng làm thủ công đủ mọi màu sắc được cắm trong một cái thùng giấy, giá khởi điểm là năm ngàn.
Tất cả mọi người đều là quyên tiền mà đến, cho nên dù đồ mua được là gì, cũng sẽ không ai quan tâm.
Có vài người thật sự muốn làm từ thiện, còn mấy người nữa thì sao, muốn tạo một hình tượng tốt quan trọng hơn cả; nhưng bất luận là loại mục đích nào, kết quả đều tốt.
Có người bắt đầu đấu giá, từ năm ngàn lên sáu ngàn, lại lên mười ngàn.
Hứa Tình Thâm nhấc bảng lên, "Năm trăm ngàn."
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu động đậy, trong một năm anh mua được không ít đồ, năm mươi ngàn xem như là con số nhỏ nhất; có điều ở trường hợp như thế này, nó tuyệt đối là một con số khả quan.
Người đàn ông trẻ tuổi chủ trì cuộc đấu giá giọng cao vút: "Năm trăm ngàn, năm trăm ngàn! Còn ai muốn tăng giá không ạ? Năm trăm ngàn lần thứ nhất!!!"
Cũng không ai giơ bảng nữa, mọi người đầu óc đều rất bình thường, không có hố trũng. Đây cũng không phải thứ chắc chắn không thể có, dù có là một hai phải có, nhưng không có tài lực hùng hậu và sự quyết đoán kia, ai dám giành với Tưởng Viễn Chu đây?
"Năm trăm ngàn lần thứ ba, xong!"
Không hề hồi hộp.
Hội trường vỗ tay như kêu, Hứa Tình Thâm nhìn sang Tưởng Viễn Chu, "Đau lòng không?"
"Em mà cũng xem anh cơ đấy."
"Giờ lần sau em sẽ tăng giá, em sẽ hô năm triệu."
Người đàn ông bật cười, "Không, em sẽ không cam lòng."
"Bây giờ xin mời người mua được lên sân khấu, và xin mời em học sinh đã làm tác phẩm này, mang tặng phẩm ra trao được không ạ?"
Thấy ánh mắt những người khác ngó qua đây, Hứa Tình Thâm duỗi tay cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu xin giúp đỡ, "Anh lên đi."
"Em hô, vì sao lại bảo anh lên."
"Nhiều người như vậy..."
Tưởng Viễn Chu cầm đầu, lần thứ hai vỗ tay lên, "Phu nhân của tôi có chút ngượng ngùng, mọi người cổ vũ cổ vũ nào."
Anh vừa nói xong, tiếng vỗ tay ở hội trường lần thứ hai vang lên. Khuôn mặt Hứa Tình Thâm nóng cả lên, Tưởng Viễn Chu khẽ nhướng mày với cô, "Lên đi."
Hứa Tình Thâm kéo làn váy xuống, đứng dậy rồi đi lên phía trước. Lên sân khấu, có cậu bé đang ôm thùng giấy kia đợi cô; khuôn mặt Hứa Tình Thâm hiền hòa, cô ngồi xổm xuống, nhận lấy cái thùng.
Cậu bé nhanh chóng đi xuống, Hứa Tình Thâm đứng lên. Người đàn ông chủ trì cuộc đấu giá đưa micro về phía Hứa Tình Thâm, "Tưởng phu nhân, chị nói vài câu đi."
Hứa Tình Thâm nhận micro, một tay ôm thùng giấy, "Tôi có hai con nhỏ, một trai, một gái, bọn chúng sẽ thích chong chóng như này lắm. Tôi hy vọng tất cả mọi trẻ em đều được đi học, dưới cùng một bầu trời, dù là vận mệnh vứt bỏ các em, nhưng vẫn sẽ có người nguyện ý giúp đỡ các em."
Cô không nói nhiều, nói xong những lời này, cô chuẩn bị đi xuống.
Hứa Tình Thâm nhìn xuống dưới sân khấu, lại nói một câu: "Và cám ơn bạn nhỏ vừa rồi, chong chóng con làm vô cùng đẹp."
Cô trả micro lại cho người đàn ông bên cạnh, sau đó ôm thùng giấy đi xuống.
Quay lại chỗ ngồi, Tưởng Viễn Chu nhận lấy thùng giấy. Hứa Tình Thâm cầm một cái chong chóng ra, thổi hơi nhẹ, nhìn cánh chong chóng chuyển động.
Cuộc bán đấu giá vẫn tiếp tục, Mục Thành Quân để tấm bảng lên đùi Tô Thần, "Cô đi."
"Không, tôi không làm được."
"Hô giá thôi, có gì không được?"
Lần lượt cũng đã có người mua mấy món đồ. Trên màn hình lớn xuất hiện một bức tranh sơn dầu, bức vẽ vô cùng giỏi, những cành đào mật được phác hoạ vừa đúng, còn có ngôi nhà ẩn dưới ánh nắng, và dáng vẻ bất động của mấy nhân vật.
Mục Thành Quân tiến đến bên tai cô, nói: "Hôm nay nhất định phải thu hoạch, đừng để cuối cùng không mua được cái nào."
Tô Thần nhìn nhìn, cầm lấy tấm bảng trên đùi giơ cao, cô dùng mắt ý bảo Mục Thành Quân, "Tôi nên ra giá bao nhiêu?"
"Tùy cô."
Giá quy định là năm ngàn, nâng lên ra sao tùy, lần lượt nâng lên cũng được, đúng lúc hô giá cao một phát cũng được.
Tô Thần hô một trăm ngàn, hơn nữa còn thuận lợi mua được.
Mục Thành Quân bảo cô lên sân khấu. Cô cảm thấy khó xử vô cùng, nhưng cô chỉ có thể an ủi bản thân, đêm nay cũng coi như có chút thành tích, trở về có thể có cái giải thích.
Đi lên sân khấu, người đàn ông chủ trì bán đấu giá mời tác giả bức tranh lên sân khấu. Tô Thần thấy một cô bé dáng vẻ ngoan ngoãn, cô bé cầm bức tranh kia đi từng bước đến trước mặt Tô Thần.
Ánh mắt Mục Thành Quân vọng tới, có chút âm u lạnh lẽo. Mới vừa rồi hắn rõ ràng thấy, cô bé kia đứng dậy từ vị trí nào, mà chỗ ngồi bên cạnh cô bé, là người nào đang ngồi.
"Chị ơi, cám ơn lòng tốt của chị. Người tốt sẽ được báo đáp, em đại diện cho các bọn nhỏ vùng núi nói lời cám ơn chị ạ."
Tô Thần không ngờ cô bé có thể nói những lời như vậy, gương mặt cô không khỏi giãn ra, nhận lấy bức tranh từ trong tay cô bé, "Cũng cám ơn em, có một nửa công lao của em. Em vẽ tranh đẹp lắm."
Tô Thần nghĩ mình đi được rồi, nhưng rõ ràng người đàn ông bên cạnh cố tình dành chút thời gian cho bọn họ, "Bạn nhỏ này, nói cho cô chú em tên gì đi?"
"Con tên Tân Tư Niệm ạ."
"Vậy em vẽ bức tranh này, có hàm nghĩa gì không?"
"Có ạ!" Cô bé nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía bức tranh kia. Tô Thần thấy thế, đưa bức tranh trong tay về phía cô bé. Cô bé chỉ vào một chỗ bên trong bức tranh, "Đây là nhà của em, đây là cây đào em, đây là ba và mẹ em, còn có chị của em ạ."
Tô Thần chú ý thấy nổi bật trong tranh là một cô gái trẻ, cô nhìn xuống sân khấu, "Chị em có tới không?"
Bàn tay Mục Thành Quân để bên người không khỏi nắm chặt. Trong đại sảnh rộng lớn, không khí càng lúc càng loãng, giống như bất cứ lúc nào có thể khiến người ta hít thở không thông. Người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước vẫn không nhúc nhích, vành mắt lại hơi đỏ lên, ánh mắt ông ta nhìn gắt gao chăm chăm lên sân khấu, ông ta thấy con gái mình lắc lắc đầu.
"Không ạ, chị em sẽ không tới đây, anh chị cũng không gặp được chị ấy."
"Vì sao thế?" Người đàn ông chủ trì cuộc đấu giá ngồi xổm xuống hỏi.
Chóp mũi cô bé cay cay, đôi mắt hồng hồng, "Thật ra ngay cả em cũng chưa từng gặp chị em, mẹ nói chị đang ở thiên đường, chị là một thiên thần. Trong nhà có ảnh chụp của chị, thật sự rất đẹp. Em nghĩ mẹ nói dối, vì em thấy thiên thần trong TV cũng không đẹp bằng chị em. Ba mẹ bảo không giống nhau, mẹ nói thượng đế yêu thương chị, nên đã đem chị đi; nhưng ba nói, chị là bị người hại chết."
Tình huống diễn ra như vậy, ai cũng không thể tưởng được cô bé sẽ nói ra những lời thế này, cả hội trường ồ lên, rất nhanh, cô bé òa khóc thành tiếng.
Tô Thần ngơ ngẩn nhìn, không biết làm sao, cô kéo cô bé lại, ôm lấy, "Ngoan, đừng khóc."
"Chị, trên đời tại sao phải có người xấu hở chị? Tại sao phải hại chết chị em?"
Mục Thành Quân cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt lại, mỗi một tấc ánh mắt bắn ra đều toát sự lạnh băng. Hắn cảm giác được bả vai mình đang bị bấu lấy, đang muốn dùng sức ấn hắn vào trong nước đá. Trong tai hắn tràn ngập tiếng khóc, càng lúc càng bén nhọn, càng lúc càng khiến người ta đau đớn.
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước chợt đứng dậy, ông ta đi nhanh lên sân khấu.
Đi tới bên cạnh cô bé, ông ta giơ tay đỡ Tô Thần đang ngồi xổm dậy, sau đó ngồi xổm xuống cạnh con gái mình, "Tư Niệm, không khóc. Chuyện của chị đã sớm qua rồi, không khóc."
"Ba, con chỉ là nghĩ tới chị, con thấy đau lòng."
Người đàn ông rút bức tranh từ tay con gái ra, đưa về phía Tô Thần, Tô Thần do dự nhận lấy.
"Xin lỗi!" Người đàn ông nói với cô."Con gái tôi ngày thường đặc biệt hiểu chuyện, hôm nay cũng không biết sao lại vậy."
"Không, em ấy hôm nay vẫn rất hiểu chuyện, tôi không sao." Tô Thần nói.
Đôi chân cứng đờ của Mục Thành Quân cử động, hắn đứng dậy, đi từng bước một về phía trước. Hắn cảm giác mỗi một bước của mình đều như đạp trên dao nhọn, từng vết lăng trì hắn, làm hắn đau đớn muốn chết. Hắn đi lên sân khấu, về phía Tô Thần. Hắn không còn nhớ rõ hắn và người nhà họ Tân đã bao lâu không gặp mặt, không ngờ đêm nay lại gặp ở đây.
Toàn bộ sỉ nhục và bi phẫn trong lòng Mục Thành Quân nảy lên. Người đàn ông ở cạnh cô bé đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, "Hóa ra người chị này, là anh Mục dẫn tới."
Mục Thành Quân nắm chặt bàn tay, khớp xương ngon tay kêu răng rắc. Tô Thần hoàn toàn không biết ân oán của hai người, tầm mắt cô đảo qua gương mặt Mục Thành Quân, lại suy nghĩ một chút.
Cô thấy đáy mắt của người đàn ông dâng lên vẻ không thích hợp, như có sóng to gió lớn đang đập, lại như có bi thương và đau khổ hỗn loạn, nhiều hơn nữa, còn là phẫn nộ, đủ loại cảm xúc lăn qua lộn lại.
Tô Thần hơi giật mình, "Thành Quân?"
Cô bé ngừng khóc, rúc vào người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Mục Thành Quân, trên mặt lạnh nhạt như lúc ban đầu, chỗ khóe miệng cong lên mấy phần trào phúng. Mục Thành Quân không thể nhìn nổi cái nhìn chăm chăm như vậy. Đời này của hắn từng bị nhục nhã một lần duy nhất, chính là bởi ông ta, hơn nữa là một tay ông ta sai khiến...
Mục Thành Quân kéo cánh tay Tô Thần, tầm mắt theo đó hướng về phía đứa bé kia.
Đây hẳn là đứa con nhà họ Tân nhận nuôi, hôm nay ở trên sân khấu làm như vậy, rốt cuộc là thật sự nhớ tới chị mình, hay là được người lớn dẫn đường?
Mục Thành Quân cười lạnh, "Nhớ chị mình vậy à?"
Cô bé gật đầu, "Dạ."
Mục Thành Quân đè thấp giọng, nói với cô bé kia: "Vậy muốn chú đưa cháu đi gặp chị ấy không?"
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt xanh mét, cố nén xúc động bế con gái lên. Tô Thần cũng bị một phen kinh hãi, không ngờ Mục Thành Quân sẽ nói như vậy. Mục Thành Quân kéo tay cô lại, đi xuống sân khấu.
Hai người quay lại chỗ ngồi, cuộc bán đấu giá vẫn tiếp tục. Mục Thành Quân gầm mặt nhìn về phía trước.
Người đàn ông trung niên dẫn con gái cũng quay xuống chỗ ngồi lúc đầu. Cô bé dựa vào bên người ông ta.
Một người đàn ông khác ở bên cạnh thấy thế, khẽ giọng hỏi: "Ông và cậu Mục có phải có thù oán không?"
Mi mắt người đàn ông khẽ động đậy, quay đầu nhìn về phía ông ta, "Vì sao hỏi vậy?"
"Tôi vừa nãy có nghe, nghe thấy có phải cậu Mục muốn đưa con gái ông đi gặp..."
Vẻ sâu xa trong mắt người đàn ông dày đặc hơn một chút, ông ta động đậy môi dưới, "Cậu ta nói giỡn."
"Xem vẻ mặt cậu ta, không giống như nói giỡn đâu!"
"Bọn họ mua tranh của con tôi; với lại, con gái tôi mới mấy tuổi chứ, có thể đắc tội cậu ta sao?"
"Cũng phải."
Ánh mắt người đàn ông quay lại lên sân khấu, "Đừng có tùy ý suy đoán, nhà họ Tân với nhà họ Mục lại chẳng lui tới gì, càng không có thù gì."
Mặc dù có thù oán, cũng đã loại đến không còn một mảnh, hai nhà đã xóa bỏ hết toàn bộ, ai cũng không thể phá vỡ quy tắc này trước.
Tô Thần nghe thấy giọng người chủ trì cuộc đấu giá cao vút, đêm nay quả thật thu hoạch không tồi. Một trăm ngàn này của Mục Thành Quân cũng coi như là phần chính, chỉ cần những món đấu giá tiếp theo thuận lợi, sẽ có thể nâng được không ít tiền quyên góp.
Tô Thần nhìn bức tranh trong tay, đuôi mắt nhìn thấy hai tay Mục Thành Quân để trên đầu gối, ngón tay hơi run lên, muốn nắm chặt, nhưng lại như không lấy ra được chút sức nào để nắm lại.
Cô căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Tô Thần theo đó dừng trên khuôn mặt Mục Thành Quân, đường cong sườn mặt hắn gồng cứng. Tô Thần mở miệng, "Mục Thành Quân?"
Người đàn ông đang nhìn chằm chằm về phía trước, vẫn không nhúc nhích. Cô đặt tay lên mu bàn tay hắn, "Mục Thành Quân?"
Mục Thành Quân nhìn cô một cái, "Tôi không sao."
Dãy ghế phía trước, Hứa Tình Thâm đang nghịch chong chóng trong tay, "Màn vừa nãy, có phải có chút kỳ quái không?"
"Kỳ quái chỗ nào?" Tưởng Viễn Chu tỉnh bơ thản nhiên, nói.
"Em không tin anh không nhìn ra."
"Anh thật sự là không nhìn ra." Chuyện không liên quan, Tưởng Viễn Chu đều không muốn quản, cho nên dĩ nhiên không nhìn ra ai ai không thích hợp.
Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, còn có tiệc cảm ơn, là người ban tổ chức chuẩn bị. Tuy cũng mời đầu bếp tới, nhưng nguyên liệu nấu ăn đều là người khác đưa. Rau quả, gạo, dầu, khoai lang, v. v... được ủng hộ đem từ nhà tới, chầu cơm tối này có thể nói là đơn giản hết mức.
Tô Thần theo Mục Thành Quân đi vào hội trường. Người đàn ông cả người thật sự cứng đờ, cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Tô Thần vội vàng kéo cánh tay Mục Thành Quân, "Chúng ta về nhà đi, hoặc ra ngoài ăn một chút gì cũng được."
"Cô muốn chạy?"
"Tôi thấy anh có chút không đúng, không thoải mái ở đâu sao?"
Mục Thành Quân lắc đầu, "Không có, tôi khá ổn."
Tầm mắt hắn hướng về phía xa, nhìn thấy người đàn ông vừa nãy dẫn con gái đi qua đám người, cha con nắm tay, có người chúc mừng ông ta."Chúc mừng nhé! Một bức tranh của Tư Niệm bán được trăm ngàn, là hạt giống tốt đó, sau này nhất định có tiền đồ!"
"Cám ơn."
Mục Thành Quân không cần phải chạy trối chết, mọi người đều ở Đông Thành, trường hợp đụng nhau là không thể tránh được, hắn không đáng phải xoay người bỏ đi.
Hắn nhìn Tô Thần ở bên cạnh, "Đói bụng phải không? Hôm nay dẫn cô đi ăn chay."
"Anh không sao?"
"Tôi vẫn luôn không sao."
Tô Thần cười cười, theo Mục Thành Quân đi về phía trước.
Trên bàn tròn trong hội trường có danh sách sắp xếp đâu vào đó, Mục Thành Quân dẫn Tô Thần ngồi xuống. Bữa cơm tối này rất đơn giản, nhưng qua tay của đầu bếp gia công, hương vị cũng là hạng nhất. Ăn được một nửa, Tô Thần muốn đi toilet. Mục Thành Quân thấy cô muốn đứng dậy, hỏi câu: "Đi đâu?"
"Đi toilet."
"Tôi đi với cô."
Người đàn ông đứng thẳng đứng, Tô Thần cầm túi xách theo bên cạnh hắn. Tới cửa toilet, Mục Thành Quân dựa vào một bên, móc điếu thuốc ra, "Vào đi, tôi ở ngoài chờ cô."
"Anh không vào?"
"Ừm."
Tô Thần cảm thấy kỳ quái, vậy hắn đi cùng làm gì? Cô đi vào, Mục Thành Quân ở ngoài hút thuốc. Hắn chỉ là không muốn để Tô Thần một mình; lỡ có kẻ có ý định muốn nói chút gì đó, làm chút gì đó với cô, hắn sợ cô ứng phó không lại.
Hút xong một điếu, Tô Thần từ trong đi ra. Mục Thành Quân dụi tàn thuốc, "Xong?"
"Ừm, xong rồi."
"Đi thôi."
Tô Thần cảm thấy có chút buồn cười, "Anh hẳn đâu phải sợ tôi lạc đường nhỉ?"
"Cô lạc mới là hay nhất!" Mục Thành Quân đi ở đàng trước, nói."Như vậy cũng tiết kiệm cho tôi chút sức lực đá cô đi."
"Nói chuyện với anh thật tốn công." Tô Thần bất mãn lên tiếng.
Người đàn ông ở phía trước đứng lại, quay đầu nhìn cô, "Nói giỡn với cô."
"Giải thích cũng vô ích, tôi biết anh muốn tôi đi khỏi nhà họ Mục mà!"
Tô Thần bước ngang qua hắn, Mục Thành Quân đi tới, "Cô cái người này, càng lúc càng không biết đùa."
Tô Thần đi ở phía trước. Cửa phòng tiệc mở, cô đi tới cửa, bỗng nhiên một bóng người lao tới, va vào lòng cô. Mục Thành Quân xa xa nhìn thấy cô dừng chân lại, cũng không thấy rõ chuyện là thế nào.
Tô Thần nghe thấy một tiếng loảng xoảng truyền vào tai. Cô cúi đầu nhìn thấy cô bé trên sân khấu lúc nãy, trong tay cô bé ôm chén trà, có điều nắp chén trà đã mặt đất, bể rồi.
Cô bé bối rối, ngồi xổm xuống nhặt. Tô Thần thấy thế, vội cúi xuống theo, "Đừng nhặt, kẻo đứt tay."
"Không được, không thể hỏng được." Cô bé nâng cái nắp vỡ vụn, gần như muốn khóc lên."Cái này không phải của em, quý lắm, không thể hỏng được."
"Chính là cái nắp thôi, vỡ thì có thể mua lại." Tô Thần giữ chặt tay con bé."Đứng lên đi."
"Không, không được!" Cô bé hoảng đến độ mắt đục đỏ ngầu, nước mắt lã chã tí tách rớt xuống."Em giúp mọi người đổ nước, cái này không thể hỏng được. Ba đã dặn em phải cẩn thận, là đồ quý của bác kia..."
Tô Thần nghe vậy, cũng không biết nên khuyên con bé thế nào."Dù muốn rót nước, em tìm chị phục vụ là được rồi, em con nít như vầy..."
"Sao vậy?" Mục Thành Quân bước tới hỏi.
Tô Thần ngẩng lên nhìn hắn, "Nắp chén trà bị rớt vỡ rồi, giờ đang lo ấy mà!"
Mục Thành Quân vẻ mặt không có biểu tình gì khi nhìn xuống đất. Cô bé ngồi xổm ở đó không nhịn được mà lau nước mắt. Hắn khom lưng kéo tay Tô Thần, "Chuyện liên quan gì tới cô."
Là chuyện không liên quan tới cô, lúc cô đi vào, cũng chính cô bé đã đâm vào người cô; nhưng nghe giọng điệu Mục Thành Quân như vậy, Tô Thần nhịn không được mở miệng nói: "Con bé khóc thành như vậy, chỉ vì cái chén trà."
"Em phải ngoan." Cô bé không ngừng lau nước mắt."Ba nếu biết, nhất định sẽ lại dạy dỗ em, em không muốn mình không ngoan."
"Em ngoan hay không ngoan không liên quan tới việc này!" Tô Thần khuyên nhủ."Đây là không cẩn thận, là ngoài ý muốn."
"Hu hu hu!!!" Cô bé lấy tay lau đôi mắt, khóc thương tâm không thôi.
Cách đó không xa, vài người đã đi tới. Tân Thế Huân đi nhanh tới, thấy Tô Thần và Mục Thành Quân, ánh mắt sau đó nhìn xuống mặt đất."Sao lại thế này?"
Cô bé co rúm lại, từ từ ngẩng đầu lên, "Ba, ba!!!"
"Sao làm vỡ cái chén?" Tân Thế Huân khom lưng giữ chặt cánh tay cô bé, cô bé ôm cái chén trà thật cẩn thận. Người bên cạnh Tân Thế Huân sắc mặt khẽ thay đổi, "Ai da, bác đã bảo không cần châm trà cho bác, con đứa nhỏ này một hai muốn giành, giờ hay rồi..."
Cô bé suy nghĩ đặc biệt đơn giản, con bé chỉ muốn thể hiện thật tốt, để tất cả mọi người khen mình một câu trước mặt ba. Con bé không ngờ lúc mình đi qua bên này, lại không cẩn thận trượt chân, càng không ngờ làm rớt bể cái chén.
"Bỏ đi." Người đàn ông dù mặt đầy không vui, nhưng cũng chỉ có thể vậy.
"Xin lỗi, hôm nào tôi đền anh một cái."
"Đền thì không cần đền đâu!" Người đàn ông nói với Tân Thế Huân."Đây là khó khăn lắm tôi mới có được, cũng không mua được cái giống như đúc."
Cô bé nghe thế, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Mục Thành Quân kéo tay Tô Thần định đi; cô bé thấy thế, dựa vào Tân Thế Huân, "Là... Là chị này, chị ấy đụng phải con, lúc đó cái chén mới bị văng bể, con không giữ cái nắp được..."
Tô Thần hơi kinh ngạc. Đôi mắt hẹp dài của Mục Thành Quân nheo lại, "Nói lại lần nữa?"
"Là sự thật, ba, chính cái chị này đụng phải con."
Tô Thần thấy vẻ hoảng sợ trên mặt cô bé còn chưa rút đi. Chung quy, con bé vẫn là con nít, vẫn là một đứa trẻ nỗ lực muốn được người lớn công nhận. Cô tựa như không nói chuyện, nhưng chẳng lẽ cô lại đi cãi với đứa con nít sao?
Tân Thế Huân nhìn Mục Thành Quân, cánh tay đặt trên vai con gái, "Đừng sợ."
Chủ nhân cái chén đương nhiên cũng nhận ra Mục Thành Quân, vừa nghe lời này, lập tức thay đổi sắc mặt, "Hóa ra là cậu Mục, không sao, chỉ là cái chén thôi, bỏ đi."
Mục Thành Quân khuôn mặt không có vẻ gì, "Cái gì mà nói hóa ra là cậu Mục? Chẳng lẽ cái chén này của ông, là tôi làm rớt?"
"Tôi không phải ý này, chỉ là cái chén thôi, không đáng..." Đang lúc nói, người đàn ông liếc nhìn Tô Thần. Ông ta biết Tô Thần là bạn gái Mục Thành Quân đưa đến, cho nên cho cô cái mặt mũi này; nhưng một cái liếc mắt của ông ta cũng tương đương tin lời cô bé nói.
"Không đáng để nói đúng không?" Mục Thành Quân tiếp lời.
"Phải, phải."
Mục Thành Quân cười lạnh, "Có điều chuyện không làm, dựa vào cái gì chúng tôi phải nhận, muốn hắt nước bẩn cũng không phải hắt như vậy."
"Cái này..."
Tân Thế Huân ôm lấy bả vai con gái, "Tưởng Niệm, rốt cuộc sao lại thế này? Không phải sợ, nói thật, sẽ không ai làm gì con."
"Ba, con là nói thật, thật sự là chị này đụng vào con." Tô Thần nhíu mày. Mục Thành Quân lại không vừa lòng đáp án này, "Cô bé, nói dối không hay đâu."
Tân Thế Huân nghe lời này, trên mặt cũng thấp thoáng tỏ ra không vui, "Cậu Mục, nếu thật là con gái tôi sai, tôi sẽ dạy dỗ nó, nhưng cậu dựa vào cái gì nói con bé nói dối? Còn trước mặt nhiều người như vậy."
"Bởi vì người tôi đưa đến, cũng sẽ không nói dối."
"Vậy kỳ lạ, hai bên bên nào cũng cho là mình phải, phải có một người không nói thật."
Người đàn ông có cái chén bị vỡ trái lại muốn đứng ra hòa giải, "Là cái nắp thôi, lại chẳng đáng chúng ta so đo nhiều như vậy. Nào! Dùng bữa thôi!"
Tô Thần nhìn về phía cô bé. Con bé không dám ngẩng mắt lên, cúi gằm đầu, vừa nhìn chính là khuôn mặt đầy vẻ chột dạ.
Cô duỗi tay kéo cánh tay Mục Thành Quân cánh tay, "Thôi bỏ đi, chúng ta về nhà."
Người đàn ông gật đầu, cũng không muốn dây dưa.
Hắn lật tay nắm lấy bàn tay Tô Thần, chuẩn bị đi về thẳng. Tân Thế Huân nhìn mặt đất hỗn độn, nói với người đàn ông bên cạnh: "Cái chén này của anh mua bao nhiêu tiền? Tôi đền."
"Không cần, không cần đâu."
"Đồ bị vỡ, đương nhiên phải đền, trách nhiệm luôn phải chịu, chẳng lẽ tôi đi luôn sao?"
Mục Thành Quân dừng chân lại, quay đầu lại liếc về phía Tân Thế Huân, "Lời này được đấy, chuyện mình làm, thì chính mình phải gánh trách nhiệm."
"Không, là cậu Mục không chịu thừa nhận; mà tôi thì sao, nguyên tắc giáo dục con gái của tôi có nguyên tắc, tôi sẵn lòng trả thay nó."
Mục Thành Quân chỉ chỉ vào cô bé kia, "Ông hỏi con gái ông thử xem, tuổi như vậy đã không thành thật, lớn lên cũng là mối tai họa!"
"Cậu!!!"
"Hu hu hu!!!" Cô bé đột nhiên cất tiếng khóc, giọng vang dội, lập tức liền bùng nổ.
"Con không có, con không nói dối, không phải con làm, thật sự không liên quan đến con!!!" Cảm xúc của con bé kích động không thôi, khuôn mặt đỏ bừng lên, cả người bỗng nhiên ngồi xuống đất.
Tô Thần thấy không thích hợp, cô bé này sao sắc mặt chớp mắt đã trắng bệch, tiếng khóc cũng dừng.
Tân Thế Huân nôn nóng vạn phần, ngồi xổm xuống ôm lấy con gái mình, "Con bé có bệnh tim bẩm sinh, không thể chịu kích động!"
← Ch. 401 | Ch. 403 → |