Nói tôi "không được"? Thử xem biết liền!
← Ch.395 | Ch.397 → |
Editor: Dế Mèn
"Một câu 'không' của cô thì hữu dụng sao?"
Người phụ nữ sợ tới mức sắp khóc đến nơi. Trong lòng cô ta rõ hơn ai hết, chỉ cần rơi vào tay Mục Thành Quân, chuyện này chỉ cần bị Mục Thành Quân biết, cô ta sẽ "xong" liền.
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta, vẻ sợ hãi trên mặt hoàn toàn lộ ra ngoài.
"Đè cô ta lại."
Hai người đàng sau nghe vậy, tiến lên đè bả vai người phụ nữ lại. Mục Thành Quân kéo tay phải cô ta lại, "Ngón nào đây?"
"Mục tiên sinh, tôi thật sự chưa làm gì cả, anh tin tôi đi."
Thấy tay cô ta nắm thành nắm tay, Mục Thành Quân dùng sức bẻ ngón tay cô ta ra, người phụ nữ hoảng sợ lắc đầu, "Không, đừng!"
Cô ta lại muốn nắm tay lại. Mục Thành Quân không có kiên nhẫn, hắn dùng sức bẻ ngón trỏ của cô ta ra sau; cô ta kêu thảm thiết một tiếng, đau đến tay cũng không động đậy nổi.
Mục Thành Quân thuận lợi mở khóa được di động của cô ta, sau đó hất tay cô ta ra, "Hà tất tự mình chuốc khổ chứ?"
"A, a!!!!"
Hai người kia thả lỏng tay giữ cô ta ra. Người phụ nữ nhìn ngón tay mình, cuối ngón tay đã sưng lên, cô ta đau đến nỗi chạm vào cũng không dám, vẻ hoảng sợ trong mắt càng lúc càng rõ ràng.
Mục Thành Quân click mở nhật ký điện thoại, hiện ra đầu tiên là số di động của Tô Thần, có điều cuộc gọi không được nhận.
Hôm qua cô ta cũng gọi cho Tô Thần. Mục Thành Quân xem tin nhắn, nhìn thấy tin người phụ nữ gửi sáng nay, "Thế nào? Có xem được không?"
Ánh mắt Mục Thành Quân hơi rùng mình, đọc tin nhắn của cô ta một lần nữa, "Cô cảm thấy Tô Thần nên xem cái gì?"
"Không... Tôi không biết anh đang nói gì."
"Đây chẳng lẽ không phải số di động của Tô Thần?"
Người phụ nữ cuống quít lắc đầu, "Có thể là tôi gọi lộn chăng, tôi không quen... Á!!!"
Mục Thành Quân liền đè cổ người phụ nữ xuống, dùng sức mà ấn xuống mặt đất. Cô ta hét lên, phần eo uốn cong, cả người còn ngồi trên ghế, nhưng khuôn mặt cô ta đều sắp bị Mục Thành Quân ấn xuống đất rồi.
Động tác này khiến cô ta phải cố hết sức há to miệng thở phì phò, cũng chật vật đến cực điểm. Mục Thành Quân không có chút nương tay nào với cô ta, "Nói!"
"Mục tiên sinh, vì sao anh tìm được tôi?"
Mục Thành Quân cười lạnh, "Cô nói xem?"
Cô ta như thình lình phản ứng lại được, "Tô Thần nói với anh? Cô ta nói hết cho anh?"
Cô ta nên sớm nghĩ đến, nếu Tô Thần không chịu để bị uy hiếp, cô nhất định cũng sẽ không muốn chuyện như vậy truyền rao ra ngoài, biện pháp tốt nhất chính là nói cho Mục Thành Quân, để hắn tới giải quyết. Vậy cô nói cho cô hai ngày, hóa ra đều là đang kéo dài thời gian!
Người phụ nữ nghĩ vậy, không khỏi rùng mình một cái; mà Mục Thành Quân nghe thế, vẻ lạnh lẽo u ám trên mặt càng lạnh hơn một chút. Quả nhiên mà, chuyện này không thoát khỏi có quan hệ với Tô Thần!
Mục Thành Quân cười lạnh, "Cô ta là người phụ nữ của tôi, có chuyện gì, đương nhiên đều phải nói cho tôi."
"Cô ta nói thế nào? Cô ta nói gì vậy?"
Mục Thành Quân buông tay ra; người phụ nữ muốn đứng dậy, nhưng vừa rồi bị hắn dùng quá sức mà ấn xuống, cô ta có chút không dậy được.
Mục Thành Quân hiện tại đã xác định giữa hai người họ có chuyện, hắn ngồi bất động trên ghế, nhìn chằm chằm lưng người phụ nữ, "Lời cô ta nói, đương nhiên có liên quan tới cô."
Cô ta sợ tới mức không khỏi nuốt nước miếng, Mục Thành Quân lướt xem di động của cô ta, nội dung WeChat đều đã được xóa, giá trị duy nhất là đã chứng minh được cô ta từng liên lạc với Tô Thần.
Còn các cô vì sao mà gặp mặt, gặp mặt vì chuyện gì, Tô Thần lén lút đang làm những chuyện gì, hắn không thể biết hết.
Nhưng Mục Thành Quân không nôn nóng, hiện tại người cũng tìm được rồi, hắn có rất nhiều cách để cô ta mở miệng.
Người phụ nữ ngồi thẳng dậy, cánh môi run rẩy, mắt nhìn về phía Mục Thành Quân, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, lại sợ tới mức vội dời mắt.
"Tôi, tôi chỉ là thấy Tô Thần được vào nhà họ Mục, tôi rất ghen tỵ với cô ta..."
"Sau đó thì sao?"
Người phụ nữ sợ đến không kìm được, hoàn toàn không có tí khí thế khi uy hiếp Tô Thần, "Tôi có gặp cô ta một lần, nhưng tôi cũng không làm gì cả."
"Suy nghĩ đến đâu rồi? Thấy được chưa? Những lời này lại đều là cô gửi cho Tô Thần. Bây giờ cô nói với tôi, cô cũng chưa làm gì cả, cô cho tôi là thằng ngốc mà gạt phải không?"
"Mục tiên sinh, tôi không dám mà!"
Mục Thành Quân thình lình nhấc một chân đá vào chiếc ghế cô ta đang ngồi, lực đạo rất mạnh, chiếc ghế kia bị trượt ra sau, chỉ thiếu chút nữa là bị lật. Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, khó khăn lắm mới ngồi yên lại được, cô ta ngơ ngác nhìn về phía Mục Thành Quân. Người đàn ông đứng dậy, "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, tôi chỉ muốn nghe lời nói thật."
Người phụ nữ đã quá hiểu tính nết Mục Thành Quân. Thật ra từ lúc Mục Thành Quân đi vào, cô ta đã bắt đầu tuyệt vọng, có điều không cam lòng, trong lòng vẫn ôm may. Cô ta hy vọng Mục Thành Quân chưa biết gì, Tô Thần cũng chưa nói gì; nhưng mà chuyện tới lúc này, khả năng như vậy gần như bằng không.
Tô Thần không có nhận điện thoại của cô ta, mà Mục Thành Quân hiện giờ đã tìm được tới cô ta, hết thảy hết thảy, không phải đều đã nói lên: lúc cô ta đang nôn nóng chờ đợi, Tô Thần thật ra đã bán đứng cô ta rồi ư?
Người phụ nữ nghĩ vậy, sợ tới mức bịch một tiếng xụi lơ xuống đất, cô ta duỗi tay ôm lấy hai chân Mục Thành Quân, "Mục tiên sinh, việc này không liên quan tới tôi, không phải tôi tìm Tô Thần, là cô ta tìm tôi... Cô ta... Cô ta nói vào nhà họ Mục không có cảm giác an toàn, muốn vớt một số tiền, cô ta bảo tôi dọa dẫm anh."
Mục Thành Quân từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu người phụ nữ, "Dọa tôi? Dùng cái gì để dọa tôi?"
Cả người người phụ nữ căng thẳng, đưa mắt nhìn xung quanh. Sự tình đã tới nước này rồi, cô ta chỉ có thể đẩy lên người Tô Thần trước rồi nói sau, dù sao vài tin quan trọng cô ta toàn nói qua điện thoại với Tô Thần, cô ta cũng không tin lúc ấy cô còn có thể nghĩ đến chuyện ghi âm?
Mục Thành Quân đưa mắt ra hiệu mấy người kia ra ngoài, "Các cậu ra ngoài trước đi."
"Dạ."
Mấy người lần lượt đi ra ngoài, đứng ở ngoài phòng, tiếng nói chuyện bên trong rất nhẹ, gần như không nghe được đang nói cái gì.
Sau một lúc lâu, trong phòng truyền ra tiếng nổi xung thiên của Mục Thành Quân, ngay sau đó, chính là tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ.
Tiếng bước chân nhanh đi tới cửa, cửa bị kéo ra một cái, người đàn ông đứng ở ngoài nhìn vào trong, người phụ nữ đang nằm ngửa trên mặt đất, hai tay ôm bụng mình không ngừng lăn qua lăn lại. Mục Thành Quân sắc mặt xanh mét, cả người như vừa lăn qua một quả cầu lửa, hắn đi ra ngoài, trong lời nói mang theo tiếng nghiến răng, "Coi người cẩn thận cho tôi."
"Dạ."
Thấy Mục Thành Quân đi ra ngoài, một người đàn ông liền hỏi: "Sếp Mục, anh đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Mục Thành Quân đi ra ngoài, lên xe. Tài xế bỏ di động xuống, "Mục tiên sinh..."
"Về nhà."
"Dạ."
Tài xế khởi động xe, thấy sắc mặt Mục Thành Quân thật sự khó coi. Đã lâu rồi không thấy hắn có thần sắc như vậy, tài xế cũng không dám hỏi, chỉ có thể chuyên chú lái xe.
Lồng ngực Mục Thành Quân như muốn nổ tung, lửa từ trong lòng từng chút đốt ra. Hắn nắm chặt nắm tay, tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đáy mắt u ám, hung ác nham hiểm khiến người ta nhìn mà không khỏi sợ hãi.
Tô Thần người phụ nữ này, thật sự là quá ngoài dự kiến của hắn. Từ lúc bắt đầu tính kế hắn, muốn kiện, cho tới bây giờ muốn dùng vết sẹo của hắn ra uy hiếp hắn; mỗi một chuyện mỗi một việc đều gắng đạt tới cùng; hắn lần lượt tha cho cô, đổi lấy kết quả là gì đây?
Người phụ nữ này, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ an an ổn ổn ở lại nhà họ Mục. Mục Thành Quân cuối cùng nghĩ ra rồi, ngày đó ở khách sạn đụng mặt cô, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Phải, cô chính là muốn đi tìm chứng cứ. Tìm chứng cứ có thể chứng minh hắn biến thái, đến lúc đó cộng thêm bức ảnh thương tích của hắn, tiền cô lấy được, cũng đủ cho cô có thể dùng cả đời nhỉ?
Còn biết nội ứng ngoại hợp, giỏi lắm!
Mục Thành Quân cảm giác trong lòng nói không nên lời. Sáng nay lúc thức dậy, hắn đã cảm thấy khôngđúng, thắt lưng bị cởi; nghĩ vậy, sắc mặt hắn càng khó coi cực kỳ.
Ngoại trừ sự phẫn nộ trong lòng ra, hình như trái tim còn băng giá hơn, hoặc có thể nói, là thất vọng.
Nếu không phải chính miệng cô ả kia nói, hắn hoàn toàn không nghĩ Tô Thần sẽ dùng cách đê tiện như vậy đối phó hắn. Dù chính hắn cũng là kẻ đê tiện đến cực điểm, nhưng chung quy hắn không muốn dùng hai chữ đó để hình dung Tô Thần.
Cho nên...
Khả năng đó, hắn cả nghĩ cũng không nghĩ tới.
Sau khi bị thương, đó là vết sẹo Mục Thành Quân đã giấu sâu nhất kỹ nhất, cũng không cho phép người nào chạm khẽ vào. Cho nên mặc dù số phụ nữ của hắn không ngừng, lúc ngủ hắn vẫn đều duy trì độ cảnh giác cao; nhưng hắn phòng tới phòng lui, lại không phòng được Tô Thần!
Bàn tay Mục Thành Quân ấn chỗ trán, đầu đau muốn nứt ra, loại đau này kéo dài tới trong lòng.
Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Mục Thành Quân thật cẩn thận, ông ta quan tâm hỏi: "Mục tiên sinh, ngài không sao chứ ạ?"
"Không sao."
Rất nhanh sẽ không sao nữa.
Ngón tay thon dài của Mục Thành Quân hơi nắm lại. Nếu Tô Thần đã đánh chủ ý lên người hắn, vậy hắn cũng sẽ không khách khí với cô, hắn từ trước đến nay là người thủ đoạn cứng rằn tàn nhẫn. Chuyện này chưa bị phơi ra ngoài, cho nên vẫn có thể thu về; còn Tô Thần, hắn sẽ cho cô nhớ rõ cái gì gọi là hậu quả việc tính kế hắn.
—
Nhà họ Mục.
Bà Mục và Tô Thần không thốt một tiếng, ngồi trên sô pha. Tô Thần nhìn về phía bà Mục.
Bà Mục đột nhiên đứng dậy, "Mẹ lên lầu gọi điện thoại."
"Dạ."
Bà Mục đi được mấy bước, xoay người nhìn về phía Tô Thần, "Thần Thần, tuy Lão Đại từng hồ đồ, nhưng mẹ tin nó có thể sống trầm tĩnh lại."
"Mẹ, con biết rồi ạ."
"Thần Thần, con thích cái gia đình này không?"
Tô Thần không trả lời ngay, tựa như cũng nghiêm túc mà suy nghĩ."Mẹ, Khoai Tây Nhỏ ở đâu, nơi đó chính là nhà của con."
"Tốt." Bà Mục gật đầu. Bà đặc biệt muốn kéo Tô Thần từ từ nói chuyện, nhưng không có thời gian, trước hết bà cần đi xử lí một chút chuyện.
Bà Mục bước nhanh lên lầu hai. Thấy bóng dáng bà biến mất ở khúc ngoặt cầu thang, Tô Thần đứng dậy, muốn lên lầu với Khoai Tây Nhỏ.
Ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, Tô Thần theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy Mục Thành Quân bước nhanh tới cô.
"Sao anh..." Tô Thần nói được một nửa, cổ tay đã bị Mục Thành Quân nắm lấy."Anh làm gì?"
"Đi theo tôi."
"Không, tôi không đi."
Mục Thành Quân túm mạnh lấy cánh tay cô, trong nháy mắt cô cảm thấy cánh tay như bị tháo xuống vậy. Tô Thần bị hắn kéo ra ngoài. Tới cửa, giày cũng không cho cô đổi, cô đi luôn dép lê mà ra ngoài.
"Mục Thành Quân, anh buông tay, tôi không đi."
"Buông tôi ra, anh làm gì vậy?"
"Mẹ!!!"
Mục Thành Quân đột nhiên dừng chân, quay đầu lại trừng mắt nhìn cô một cái, "Cô mà dám kéo mẹ vào, có tin tôi dán miệng cô lại?"
Tô Thần rõ ràng cảm thấy có điều không thích hợp. Trong mắt Mục Thành Quân ngoại trừ vẻ lạnh lẽo hiện ra ngoài, còn có vẻ hung hãn, như thể sói bất cứ lúc nào cũng có thể xé người ta thành mảnh nhỏ.
"Mục Thành Quân, anh làm sao vậy?" Lời cô nói nghe vô tội, Mục Thành Quân cười lạnh, túm cô đi tới.
Tới bên xe, Mục Thành Quân mở cửa nhét Tô Thần vào. Bà Mục ở trên lầu nghe được động tĩnh, chạy xuống dưới, đứng ở cửa gọi: "Thành Quân, Thành Quân!!!"
Mục Thành Quân phân phó một tiếng, "Lái xe!"
"Dạ."
Tô Thần nhìn ra sau, thấy bà Mục đuổi theo, "Thành Quân!"
Người đàn ông đầu cũng không quay lại, bầu không khí băng sau xe trong nháy mắt ngưng lại. Tô Thần ngồi thẳng người, hỏi một cách thật cẩn thận: "Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Mục Thành Quân không thốt một tiếng, trong lòng Tô Thần có chút hoảng loạn, "Anh..."
"Câm miệng." Mục Thành Quân hiện tại không muốn nghe cô mở miệng, cho dù là một chữ, hắn cũng không nghe vào. Đôi mắt đẹp của người đàn ông liếc xéo Tô Thần, "Không được nói nữa."
Cô ngoan ngoãn đóng miệng lại. Mục Thành Quân dựa người ra sau, trong lòng dù tức giận, nhưng vẻ mặt lúc này lại càng lúc càng dần bình tĩnh.
Đi tới hồ Hoằng Dương, tài xế dừng xe, giúp Mục Thành Quân mở cửa xe ra. Người đàn ông đi xuống, Tô Thần cũng chỉ biết cùng đi ra ngoài.
Hai người vào nhà, Tô Thần nhìn quanh bốn phía. Mục Thành Quân nghĩ cô đi chậm, kéo bả vai cô một cái.
Tô Thần không theo kịp bước chân hắn, dép trên chân cũng rớt. Lên lầu, Tô Thần nhìn thấy hai người đàn ông khỏe mạnh đứng trước một trong mấy căn phòng.
Bàn tay Mục Thành Quân đổi qua túm cánh tay cô. Tới cửa, Mục Thành Quân khuôn mặt không có thần sắc, nói: "Mở cửa."
Người đàn ông vươn tay mở cửa ra. Tô Thần nhìn sàn nhà trong phòng, đây hẳn không phải phòng ngủ, bởi vì không có thấy giường, theo cánh cửa đẩy ra, trong tầm mắt cô xuất hiện chân người phụ nữ. Tô Thần còn chưa thấy rõ sao lại thế này thì cả người đã bị Mục Thành Quân đẩy vào.
Cô lảo đảo đi về phía trước, Mục Thành Quân cũng theo phía sau, cửa đóng rầm lại một tiếng.
Tô Thần khó khăn lắm mới dừng được bước chân. Người phụ nữ còn cuộn tròn trên mặt đất, khi thấy Tô Thần thì trong lòng cả kinh, hai tay cô ta ôm chặt bụng mình. Nhìn thấy rõ ràng cảnh trước mặt, Tô Thần lùi ra sau theo bản năng. Mục Thành Quân giơ tay đè vai cô lại, "Chạy cái gì chứ, thấy bạn mình không nên cất tiếng chào sao?"
Nói xong lời này, tay người đàn ông lại dùng sức, Tô Thần lần thứ hai bị đẩy về phía trước, chân thiếu chút nữa đá phải người phụ nữ trên mặt đất. Cô cuống quýnh tránh ra, lại hại mình ngã quỵ xuống đất.
Tô Thần nhìn bàn tay mình, cô bò dậy, trong lòng đã biết sao lại thế này."Mục Thành Quân, anh đem tôi tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là cho hai người các cô đối chất."
"Đối chất?" Tô Thần quét mắt về phía người phụ nữ kia."Có gì để đối chất."
"Trước tiên nói đi, các cô làm sao mà biết nhau? Hoặc là nên nói như vầy, cô làm thế nào tìm được cô ta?"
Tô Thần nghe không rõ, "Anh nói tôi tìm cô ta? Anh lầm chăng."
Người phụ nữ biết lúc này nếu cô ta không tự cứu mình, cô ta thật sự xong rồi.
Cô ta lập tức tiếp lời: "Đúng, là cô tìm tôi. Cô bảo tôi phối hợp với cô, xong việc cầm được tiền, cô có thể chia cho tôi một phần..."
Tô Thần không ngờ cô ta thế mà có thể cắn bậy như vậy, cô nhìn về phía Mục Thành Quân. Người đàn ông kéo ghế tới, ngồi trước mặt hai người, thần sắc lãnh đạm hời hợt, hoàn toàn không có ý sẽ tin ai. Tô Thần vội vàng lắc đầu, "Không có việc này, rõ ràng là cô tìm tôi, uy hiếp tôi..."
Mục Thành Quân động đậy khóe miệng, ngữ khí cũng lạnh như băng, "Cô ta uy hiếp cô cái gì? Dùng cái gì uy hiếp cô?"
Đối diện với tầm mắt Mục Thành Quân tầm mắt, lời nói sắp lên khỏi cổ họng, Tô Thần lại không biết nên nói thế nào.
"Mục tiên sinh, anh xem, cô ta cũng không nói được!"
Tô Thần đương nhiên không muốn dẫn lửa thiêu thân, sự tình đã tới nước này, nên thế nào thì cứ thế ấy đi, "Cô ta dùng chuyện của anh ra uy hiếp tôi, đòi tôi hai triệu, nếu tôi không cho, cô ta sẽ nói Khoai Tây Nhỏ không phải con anh, là con của tôi với người khác."
"Chuyện của tôi, chuyện gì của tôi?" Mục Thành Quân tiếp tục hỏi.
Người phụ nữ co rúc trên mặt đất, không dám lộn xộn. Cánh tay trái của Tô Thần đau kinh khủng, Mục Thành Quân vừa rồi thật sự là dùng sức mà nắm, sợ là muốn bầm luôn rồi, "Cô ta nói anh 'không làm được', cho nên một mực chắc chắn con không phải của anh, là tôi mang thai với người khác để giả mạo, thế nên cô ta muốn tiền."
Vẻ mặt Mục Thành Quân u tối không đoán được, ba chữ "không làm được" qua miệng Tô Thần được nói ra.
Người phụ nữ trên mặt đất sợ tới mức bò tới mấy bước, vươn tay bắt lấy chân Mục Thành Quân, "Mục tiên sinh, anh đừng nghe cô ta nói bừa, sao tôi có thể làm chuyện như vậy. Rõ ràng là cô ta tìm tới tôi, hết thảy đều là kế hoạch của cô ta, không quan hệ tới tôi."
Hai người tựa như đang đánh cờ, đều dùng hết toàn lực muốn mình thắng.
Tô Thần trả lời lại một cách mỉa mai: "Tôi vì sao phải tìm cô? Nếu tôi thật sự muốn bắt dí Mục Thành Quân, tôi cần dựa vào cô sao? Dựa vào cái gì đã có cái tốt như vậy mà tôi còn phải chia cho cô một nửa."
Tầm mắt Mục Thành Quân quét về phía người phụ nữ trên mặt đất, "Cô ta nói có vẻ như cũng có lý, bây giờ cô ta đi theo tôi rồi, hình như thật sự không cần thiết tìm cô giúp đỡ như thế."
"Không phải, không phải như thế!" Người phụ nữ kéo kéo quần Mục Thành Quân. Mới vừa rồi khi Mục Thành Quân đi rồi, cô ta đã nghĩ tới khả năng tệ nhất, cũng nghĩ ra đủ loại cách ứng đối."Cô ta không biết nhược điểm của anh, cô ta bảo tôi tìm người nữa, tôi... Tôi đã tìm được Tiền Giai, là cô ta nói, nói anh 'không làm được'. Tôi liền đem chuyện này nói cho Tô Thần, cô ta nói cô ta muốn xác minh lại, còn nói một khi chứng thực được lời tôi nói là thật, cô ta sẽ liền có cách đối phó anh."
Tô Thần cuối cùng đã biết bốn chữ "ăn quàng nói bậy" viết thế nào. Nhìn sắc mặt Mục Thành Quân càng lúc càng khó coi, cô không chút nghĩ ngợi lên tiếng phản bác: "Việc này rõ ràng là cô khơi mào, sao còn quật ngược lại? Điện thoại là cô gọi cho tôi. Đúng rồi, mợ tôi có thể chứng minh."
"Mợ cô? Đã là mợ cô, bà ta sẽ giúp tôi sao?"
Tô Thần khẽ cắn răng. Mục Thành Quân cười cười, như thể chỉ là người đứng xem. Người phụ nữ ôm chặt chân hắn không chịu buông. Mục Thành Quân giơ tay, sờ đầu người phụ nữ như sờ một con chó, "Không cần sợ, có vài lời nói ra với nhau là được rồi, run bần bật vậy làm gì? Chẳng ai ăn cô."
Người phụ nữ nghe vậy, nghe lời dựa đầu vào đùi Mục Thành Quân. Người đàn ông hơi ngẩng cằm lên, nhìn về phía Tô Thần.
"Tôi có thể chỉ cô một cách, để cô rửa sạch cái gọi là oan ức của cô. Các cô ngày thường nhất định có tin nhắn tới lui, cô đưa tin cô ta nhắn ra không phải là được rồi sao?"
Mắt Tô Thần hơi sáng lên, "Phải, hôm qua tin anh nhìn thấy kia chính là cô ta gửi. Cô ta hỏi tôi suy nghĩ đến đâu rồi."
"Một cái này không thể nói lên gì." Mục Thành Quân trả lời thay người phụ nữ bên cạnh."Nói không chừng cô ta hỏi cô việc chia tiền, mà cô lại nói không giữ lời. Tôi muốn xem tin nhắn khác."
Tô Thần nắm chặt bàn tay, cô không đưa được tin nhắn ra, "Không có, tôi xóa rồi."
"Xóa? Vì sao?" Mục Thành Quân hỏi.
Lúc cô xóa, dĩ nhiên là bởi vì không muốn Mục Thành Quân nhìn thấy. Người phụ nữ nghe thấy lời này, hoàn toàn thở ra nhẹ nhõm, "Mục tiên sinh, không phải cô ta xóa, cô ta là không đưa ra được."
"Bây giờ không bảo cô nói chuyện." Mục Thành Quân dựa người ra sau, ánh mắt nhìn thẳng dồn ép Tô Thần, "Nếu theo lời cô nói, cô ta uy hiếp cô, vậy mấy tin nhắn kia chẳng lẽ không phải chứng cứ sao? Vì sao phải xóa?"
Tô Thần á khẩu không trả lời được. Cô có nên nói, cô ngay từ đầu không phải nghĩ như vậy, cô thậm chí có động qua suy nghĩ muốn lấy việc này ra uy hiếp Mục Thành Quân?
Di động Mục Thành Quân reo lên. Hắn nhìn màn hình hiển thị, là bà Mục gọi tới.
Người đàn ông giơ giơ di động lên, "Cô xem, thấy tôi đem cô đi, mẹ lại lo lắng; còn cô thì sao, cô đối với chúng tôi thế nào?"
"Mục Thành Quân, anh không thể tin lời nói một phía của cô ta."
Mục Thành Quân để di động qua bên cạnh, không để ý tới."Vậy cô phản bác vài tiếng nghe thử chút?"
Vẻ trào phúng trong khẩu khí người đàn ông giấu cũng giấu không được. Xem ra, hắn đã nhận định rồi, nhưng Tô Thần vẫn muốn đấu tranh lần cuối, "Anh có thể hỏi một người phụ nữ khác thử, không phải cô ta cũng nói đó sao?" Tô Thần chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất."Chuyện anh 'không làm được'... Cô Tiền Giai kia cũng biết, tin tức cũng là cô ta cung cấp; rốt cuộc ai bắ tay với cô ta, trong lòng cô ta rõ nhất!"
Người phụ nữ nghe nói thế, trái tim lần thứ hai bị treo lên, cô ta ôm chặt chân Mục Thành Quân, "Mục tiên sinh, cô ta quá giảo hoạt, nói không chừng cô ta đã mua chuộc được Tiền Giai..."
"Tôi với Tiền Giai căn bản không quen biết; không tin, anh có thể tra nhật ký điện thoại."
Miệng Mục Thành Quân khẽ nhẩm thành tiếng, "Tiền Giai?"
Hắn nhớ rõ người phụ nữ này, con ngươi của Mục Thành Quân ảm đạm xuống chút. Trước đây lúc hắn xảy ra chuyện, cũng là lúc trong lòng yếu ớt nhất, hắn không đá Tiền Giai ngay, mà để cô ta ở bên mình một thời gian, không ngờ...
Tô Thần thấy hắn không nói lời nào, lại vội vàng mở miệng: "Người phụ nữ này trong điện thoại nói với tôi, Tiền Giai có một số ảnh chụp của anh."
Mục Thành Quân cử động chân, đứng dậy, người phụ nữ trên mặt đất không buông tay ra. Mục Thành Quân nâng đùi phải lên, đá một cái về phía trước. Tô Thần nghe được tiếng người phụ nữ kêu rên. Hai chân Mục Thành Quân được tự do, hắn đi mấy bước tới cửa, mở cửa ra.
Mục Thành Quân vẫn chưa ra ngoài, mà đứng ở cửa phân phó: "Đi mang Tiền Giai đến, càng nhanh càng tốt."
"Dạ."
Người phụ nữ nằm trên mặt đất, ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm về phía Tô Thần, Mục Thành Quân đặt trên đùi, hắn đi từng bước đến gần trước hai người.
"Tô Thần, cô trước sau vẫn quá khả nghi." Hắn tới gần, giơ tay giữ mặt Tô Thần."Cái mặt nạ dán trên khuôn mặt này, sao xé cũng chưa xé xong nhỉ?"
"Bởi vì nó là thật."
"Ha ha ha!!!" Mục Thành Quân hất tay ra."Đợi lát nữa nếu Tiền Giai khăng khăng là cô, tôi xem cái miệng này của cô còn cơ hội mở miệng nữa không?"
Người phụ nữ từ từ ngồi dậy, có chút tuyệt vọng, cô ta cũng đã nói Tiền Giai ra, Tiền Giai trăm triệu lần không có khả năng giúp cô ta.
—
Di động của Mục Thành Quân vẫn luôn reo, bà Mục sốt ruột đi lại, "Sao lại không nhận điện thoại chứ?"
Quản gia Tào ở cạnh hỏi: "Phu nhân có việc gấp muốn tìm Mục tiên sinh ạ?"
Bà Mục cúp điện thoại, "Ông không thấy dáng vẻ kia của Thành Quân, nó đưa Tô Thần đi, tôi cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi."
"Cậu ấy vẫn không nhận điện thoại ạ?"
Bà Mục đau đầu nhìn về phía quản gia Tào, "Gọi cho tài xế, còn nữa, hỏi cấp dưới của Thành Quân thử, mau hỏi xem rốt cuộc nó ở đâu."
"Dạ."
—
Mục Thành Quân chỉnh di động thành chế độ im lặng, màn hình vẫn luôn nhấp nháy, nhưng loạt âm thanh phiền phức kia không còn nghe nữa.
Người đàn ông nhìn vào mắt Tô Thần chằm chặp, thấy trong mắt cô có hoảng loạn. Hắn ngồi lại lên ghế, "Hôm nay ai tới cũng vô dụng. Tô Thần, mẹ cũng không có khả năng tìm được cô, cô chết tâm đi."
"Tôi không thẹn với lương tâm, tôi hết hy vọng làm gì?"
Miệng thế mà thật sự rất cứng. Tầm mắt Mục Thành Quân đảo qua hai người, lửa giận trong lồng ngực vẫn luôn nhảy lên trên, nhưng hắn đè lại rất khá. Tô Thần đứng bên cạnh. Phòng này chỉ có hai cái ghế, còn có một hàng cửa, hẳn là phòng cất quần áo riêng biệt, chẳng qua tạm thời trở thành nơi "thẩm vấn".
Mục Thành Quân đã xuống lời phân phó, Tiền Giai kia nhất định sẽ bị tìm tới rất nhanh thôi. Nếu cô ta từng ở bên Mục Thành Quân, mà Mục Thành Quân còn nhớ rõ cô ta, vậy sẽ không khó tìm.
Trong đầu Tô Thần suy nghĩ miên man, người phụ nữ trên mặt đất thấy sự tình đã bại lộ, cũng chỉ còn cách đẩy lên người cô, với cô ta mà nói mới xem như là đường sống.
Mà Tô Thần thì sao, cô cần phải nghĩ mọi cách thoát ra khỏi chuyện này, mà biện pháp duy nhất của cô, có vẻ chỉ có ăn ngay nói thật.
Mục Thành Quân nhìn cô chằm chằm. Tô Thần mặt đầy tâm tư, hắn bắt chéo chân dài, buồn cười hỏi cô: "Tô Thần, cô suy nghĩ gì thế?"
Lời người đàn ông nói, nghe vào tai khiến người ta cảm thấy có vài phần sởn tóc gáy. Tô Thần lấy lại tinh thần, "Chẳng nghĩ gì cả."
"Có phải nghĩ, còn cớ gì chưa dùng đến, còn người nào có thể lôi ra làm lá chắn?"
Tô Thần sờ sờ cánh tay mình, "Anh thế này xem như định tội tôi rồi nhỉ."
"Tôi đâu có, tôi còn cho cô cơ hội."
Tô Thần không nói nữa. Qua một lúc lâu, người phụ nữ nhìn về phía Mục Thành Quân một cách thật cẩn thận, cô ta dịch đến cạnh người đàn ông, kéo tay Mục Thành Quân, "Mục tiên sinh, lúc trước chúng ta gặp gỡ được chia tay được, ngài cũng cho tôi một số tiền, hơn nữa đã cảnh cáo tôi, không được đem chuyện của chúng ta nói khắp nơi. Tôi vẫn luôn nhớ kỹ mà, tôi thật sự không dám có tư tưởng không an phận, lần này thật sự là cô ta tìm tôi..."
"Sốt ruột cái gì!" Mục Thành Quân nhìn cô ta. Người đàn ông nắm tay cô ta lại, ngón tay người phụ nữ sơn móng tay, loại màu đỏ diễm lệ nhất. Mục Thành Quân đùa giỡn với ngón tay cô ta, không cẩn thận đụng phải ngón trỏ vừa rồi bị hắn bẻ mạnh. Người phụ nữ đau đến muốn rút tay lại, Mục Thành Quân thay cô ta xoa nhẹ vài cái, "Đợi lát nữa chờ Tiền Giai lại đây, chuyện gì cũng có thể "nước chảy hết còn lại đá", phải không?"
"Dạ... Mục tiên sinh, nếu Tô Thần là chủ mưu, ngài sẽ thả tôi sao?"
Mục Thành Quân xoa ngón trỏ người phụ nữ, chợt lại dùng sức gập lại, người phụ nữ kêu a thảm thiết. Mục Thành Quân ấn tay cô ta về lại, thấy trong mắt đối phương giấu ngập vẻ hoảng sợ, "Chớ có sợ, chớ có sợ, đau xong là hết thôi."
"Mục tiên sinh..." Người phụ nữ chịu không nổi bộ dạng u ám nham hiểm này của Mục Thành Quân.
"Nếu Tô Thần là chủ mưu, là cô ta tìm cô, vậy còn cô? Cô vì cái gì cam tâm tình nguyện làm việc cho cô ta?"
"Tôi..." Người phụ nữ đáp không ra lời.
"Tiền lúc trước tôi cho cô, không đủ cô xài có phải không?"
"Không, không phải."
Mục Thành Quân đứng dậy, "Bỏ đi, có khẩu cung nào không cần móc nối cho đúng. Bây giờ tôi cho các cô thời gian, tôi đi hút điếu thuốc, các cô từ từ mà tán dóc."
Người đàn ông vứt lại câu nói rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hắn mở cửa đi ra ngoài, cửa lần thứ hai bị đóng lại. Tô Thần nhìn về phía người phụ nữ nằm cạnh cái ghế, "Tại sao cô muốn hại tôi?"
"Lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng, nếu không phải cô nói cho hắn, hắn sẽ dễ dàng tìm được tôi vậy sao? Hắn dựa vào cái gì nhận định những việc này là tôi làm?"
Tô Thần cảm thấy buồn cười, "Mục Thành Quân nếu đã muốn tra, chuyện gì tra mà không được. Bây giờ đem sự tình đẩy hết lên người tôi, cô cảm thấy có ích sao?"
Người phụ nữ nhìn cánh cửa, cũng có thể ý thức được tai vách mạch rừng, cô ta ngồi thẳng dậy, không có ý nhè ra, "Tôi không rõ cô đang nói gì, rõ ràng là cô bảo tôi làm, cô lại nói tôi là chủ mưu?"
Tô Thần dựa vào tường, không nhiều lời với cô ta.
Một điếu thuốc, Mục Thành Quân hút hồi lâu, lúc quay lại, Tô Thần đã ngồi xuống đất.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, "Anh Mục, cô Tiền tới rồi ạ."
Cửa bị mở ra, lúc bị đẩy mạnh vào, Tiền Giai hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi nghe thấy một tiếng "anh Mục", thấy được Mục Thành Quân, lúc này trong lòng cô ta mới hiểu được.
Lưu Tư Mịch cúi đầu, ánh mắt Tiền Giai dừng thẳng tắp trên người Mục Thành Quân.
Người đàn ông ngồi ở ghế dựa, ngẩng đầu nhìn cô ta, "Tiền Giai, lâu rồi không gặp."
Vành mắt Tiền Giai có chút đỏ lên, "Khó khi vẫn được anh nhớ rõ."
"Đương nhiên nhớ rõ."
Tầm mắt Tiền Giai dời khỏi mặt hắn, thấy Tô Thần. Lưu Tư Mịch mở miệng trước một bước, "Tiền Giai, cô mau nói đi, làm việc có phải do Tô Thần sai bảo không? Là cô ta bảo tôi nghĩ mọi cách tìm cho được cô..."
Tô Thần ngắt lời Lưu Tư Mịch, nói: "Cô biết vì sao Mục Thành Quân tìm được cô không? Là cô ta!" Tô Thần chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất."Cô ta khai ra cô, nói toàn bộ việc này cô cũng tham dự, cũng là cô ta nói Mục Thành Quân chỉ cần tìm được cô, chân tướng việc này sẽ được phơi bày."
Tiền Giai đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lưu Tư Mịch trên mặt không có tí huyết sắc, "Cô nói bậy gì đó!"
Nụ cười lạnh bên khóe miệng Mục Thành Quân càng lúc càng rõ ràng, "Giờ náo nhiệt! Ba người phụ nữ một đài diễn, người cũng đã đến đông đủ, nói xem đi, rốt cuộc sao thế này?"
Tiền Giai mím chặt cánh môi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Tô Thần, hóa ra người phụ nữ "sinh con" cho Mục Thành Quân là dáng vẻ này.
"Tiền Giai, cô nói đi chứ!" Lưu Tư Mịch sốt ruột đứng lên."Cô nói... Có phải Tô Thần..."
Mục Thành Quân đi trước mặt Tiền Giai, "Nghe nói, bên cô còn có ảnh chụp của tôi phải không?"
Cô ta cuống quít lắc đầu, "Không có."
"Mục tiên sinh, việc này muốn trách chỉ có thể trách Tô Thần..."
Mục Thành Quân đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Với hắn mà nói, chuyện này là nỗi nhục nhã vô cùng của hắn; nếu có thể, hắn hy vọng cả đời cũng không cần phải nhớ. Lúc đặc biệt thống khổ, hắn thậm chí muốn làm mình mất trí nhớ cho xong.
Mà hiện giờ ba người phụ nữ trong phòng thế nào, họ ăn gan hùm mật gấu, thế mà muốn đem chuyện này viết kịch bản. Bọn họ chắc chắn biết hậu quả sau khi việc này truyền ra, nhưng bọn họ ai cũng không bận tâm đến hắn, ngay cả Tô Thần cũng thế.
Vết sẹo này của hắn, thành bằng chứng bọn họ có thể uy hiếp hắn. Mục Thành Quân đặt tay lên cửa sổ; Tô Thần ở gần phía hắn nhất, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình trên mặt người đàn ông.
Mắt hắn lộ ra tia hung dữ, vẻ như mơ hồ còn mang theo sát khí.
Tô Thần bước đến cạnh hắn, "Mục Thành Quân, anh có thể gọi điện thoại cho mẹ, bà sẽ chứng minh cho tôi."
"Chứng minh cái gì?" Ánh mắt Mục Thành Quân quay qua cô, lời nói hùng hổ doạ người.
"Chứng minh tôi và chuyện này không hề liên quan. Trước khi anh mang tôi qua bên này, tôi đã nói qua với mẹ. Tôi nói tôi bị người uy hiếp, tôi không lấy đâu ra được số tiền tiền. Nhưng tôi còn sợ mấy cô ta chó cùng rứt giậu hơn, đem chuyện này công bố ra ngoài, tôi nói mẹ nghĩ biện pháp, nhất định phải ngăn cản..."
Trong miệng Mục Thành Quân tràn ra tiếng cười lạnh rất rõ ràng, "Cho nên, cô muốn nói cô trong sạch?"
"Tôi thật sự trong sạch, anh chỉ cần gọi cho mẹ là biết liền thôi." Tô Thần sốt ruột giải thích."Lúc ấy mẹ lên lầu gọi điện thoại, mẹ nói chuyện này mẹ sẽ xử lý."
"Nếu như vậy, sao cô không trực tiếp nói với tôi? Cô có đống lớn cơ hội nói cho tôi."
"Đó còn không phải bởi vì..."
"Vì gì?" Mục Thành Quân hỏi dồn.
Tô Thần hai tay nắm vào nhau, "Chuyện này rốt cuộc liên quan đến anh. Với anh mà nói, cũng là chuyện không muốn nhắc tới nhất, tôi không muốn để anh biết tôi đã biết được chuyện này..."
"Ha ha!!!" Mục Thành Quân nhịn không được cười ra tiếng."Nghe thử xem, suy xét cho tôi biết bao! Tô Thần, tôi sẽ tin cô sao?"
"Anh vì sao không tin tôi?" Tô Thần hỏi lại."Chuyện này, mẹ đã rõ, hỏi là biết liền."
Mục Thành Quân nghiêng người nhìn về phía cô, "Cùng một chuyện, còn muốn có lần thứ hai phải không? Bảo tôi gọi điện thoại xác nhận với mẹ, trên thực tế là để tùy thời cầu cứu mẹ đúng không? Tô Thần, cô ỷ vào việc sinh được Khoai Tây Nhỏ mà không sợ. Mẹ không phải bùa hộ mệnh của cô. Tôi nói, hôm nay ai cũng không cứu được cô."
Hai người mặc dù đang là lúc cãi nhau, nhưng xưng hô với bà Mục lại đều giống nhau.
Một tiếng mẹ của Tô Thần chui thẳng vào lòng Tiền Giai. Lúc trước cô ta cũng tưởng sẽ vui vẻ cạnh Mục Thành Quân; nhưng sau đó, cô ta bị vứt bỏ không nói, còn phải lần lượt nhìn hắn ăn chơi đàng điếm, trêu chọc vô số phụ nữ.
Nếu Mục Thành Quân vẫn cứ tiếp tục khốn nạn như vậy thì cô ta có thể đã thấy an ủi chút, nhưng hôm nay hắn muốn ổn định tính nết sao? Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà vào nhà họ Mục, dựa vào cái gì mà gọi bà Mục là "mẹ"?
Tiền Giai nắm chặt hai tay, đột nhiên đánh bạo lên tiếng, "Là cô ta, là cô ta bảo em nói ra điểm yếu của anh ở đâu, là cô ta muốn tống tiền anh..."
Tô Thần thực sự là trước sau có địch. Cô nhăn chặt mày nhìn về phía Tiền Giai, "Tôi? Nếu tôi thật muốn biết điểm yếu của Mục Thành Quân ở đâu, tôi hà tất tìm cô, tôi với anh ta đâu phải chưa từng phát sinh quan hệ!" "Phải, sau khi bọn tôi nói cho cô tin này, cô muốn một chân đá văng bọn tôi ra. Cô đắc chí nói Mục tiên sinh 'được' với cô, cho nên điện thoại cũng không nhận. Cô nói chờ cô có chứng cứ chứng minh thương tích của Mục tiên sinh rồi..."
Tô Thần nhìn bọn họ phối hợp tốt như vậy, hoàn toàn cắn gắt chặt lấy cô.
Cô muốn giải thích với Mục Thành Quân, nhưng trong mắt người đàn ông lửa giận đã như lửa cháy lan trên đồng cỏ!
Mục Thành Quân xoay người đi đến trước tủ quần áo, hắn kéo hàng cửa ra, đưa tay lấy một cái roi ra.
Tô Thần theo bản năng lùi ra sau. Hai người phụ nữ kia thấy thế, cũng không khỏi lui về phía sau.
Người đàn ông dùng roi nhịp nhè nhẹ vào lòng bàn tay, "Tô Thần, còn nhớ tôi đã nói với cô không? Chọn roi, phải chọn cái mảnh nhất."
"Mục Thành Quân, anh không thể đánh tôi."
"Cô tính kế tôi như vậy, tôi còn không thể đánh cô?"
Tô Thần sợ hắn thật sự, giọng cô có chút run rẩy, "Chuyện này vẫn chưa rõ, anh thế này là đang vu oan tôi, tại sao anh không chịu cho tôi chút thời gian chứ?"
"Tôi chỉ hỏi cô một câu, nếu thật là bọn họ uy hiếp cô, vì sao không nói cho tôi trước tiên? Vì sao phải tới khách sạn, vì sao rõ ràng có thời gian hai ngày mà cô không nói với tôi?"
Tô Thần nhìn người đàn ông lại gần, cô thấy toi trong tay hắn, "Tôi..."
"Cô thế nào?"
"Tôi..." Tô Thần gian nan mở miệng."Thực sự xin lỗi, ngay từ đầu nghe thấy cái tin này, tôi đã có tư tâm..."
Còn chưa nói xong, cô đã thấy Mục Thành Quân giơ cánh tay lên. Tô Thần nghe được một tiếng "chát" mang theo âm cuối truyền tới lỗ tai mình, ngay sau đó, chính là cái đau nóng rát, đau đến như muốn chết. Tô Thần không dám cúi đầu nhìn, cô cũng không đứng thẳng người nổi, cô khó tin mà nhìn chằm chằm Mục Thành Quân. Roi này, hắn thật sự đã quất xuống.
Hai người phụ nữ bên cạnh dựa vào nhau, Lưu Tư Mịch bịt lỗ tai lại, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Thần hiển nhiên có vẻ đắc ý.
Tiền Giai chỉ nhàn nhạt nhìn chăm chú, xem ra Mục Thành Quân đối với Tô Thần cũng chỉ vậy, bằng không, sao có thể xuống tay vậy được?
Tô Thần đau đến nỗi mồ hôi lạnh xông ra, cô dựa lên bờ tường bên cạnh. Cô thấy Mục Thành Quân lần thứ hai giơ cánh tay lên.
Cô buông bàn tay che trước ngực ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn. Cô không hề giải thích, không hề cãi cọ, dứt khoát để hắn tùy ý đánh.
Người đàn ông cũng không biết roi này, hắn đã giáng xuống thế nào.
Nhìn biểu tình này của Tô Thần, trong lòng hắn không đánh được nữa, cánh tay hắn hạ nhẹ xuống, dán bên người. Hai chân Tô Thần nhũn ra. Mục Thành Quân nhìn thấy chỗ cổ cô có một vệt đỏ. Cô ngồi trên mặt đất, không thốt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cây roi trong tay Mục Thành Quân.
Bàn tay người đàn ông nắm chặt, xương ngón tay lộ ra, đột nhiên hắn đi qua phía hai người phụ nữ kia.
Tiền Giai và Lưu Tư Mịch cuống quýt lùi ra sau. Tiền Giai sợ hãi nói: "Thành Quân, việc này không liên quan tới bọn em."
Mục Thành Quân quất một roi tới, roi này dùng gấp đôi sức lực vừa nãy. Roi quất vào vai người phụ nữ, đau đến mức cô ta liên tục thét chói tai.
"Bắt được nhược điểm của tôi phải không? Có ảnh chụp tôi phải không?"
Tô Thần nghe được tiếng roi rơi vào lỗ tai, cô không có tâm tư đi xem người khác, cô chỉ có thể cầu nguyện chờ Mục Thành Quân bình tĩnh lại, đừng đánh cô nữa là được.
Bàn tay cô ấn lên ngực, không được rồi, đau khủng khiếp. Xem ra roi này đã quất thẳng từ cổ xuống, ngực bên kia cũng bị thương, không đụng vào được.
Lưu Tư Mịch chạy đến cửa, muốn mở cửa chạy, nhưng cô ta mở cửa không được, "Cứu mạng, cứu mạng!!!"
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm về phía Tiền Giai, cô ta đã sớm khóc. Người đàn ông cười lạnh, "Bây giờ mới biết khóc, có phải đã quá muộn rồi?"
"Thành Quân, chuyện này không liên quan tới em..."
Tô Thần nghe thấy tiếng khóc rống của mấy cô gái, còn có tiếng roi. Cô không thể nhìn mấy cảnh máu me kiểu này, cho nên dứt khoát không ngẩng đầu lên.
Lưu Tư Mịch khóc kêu: "Mục tiên sinh, lần sau tôi cũng không dám nữa. A!!! Cứu mạng!"
Trong con ngươi Mục Thành Quân lập loè vẻ âm u lạnh lẽo, quất một vào trước người cô ta.
Người đàn ông có lẽ thấy mệt, tạm thời ngừng lại. Hắn xoay người nhìn về phía Tô Thần, Tô Thần cúi đầu, vết đỏ trên cổ kia càng tươi đẹp hơn chút.
Chỉ có cô là không khóc không la, như đứa trẻ oan ức.
Mục Thành Quân tiến lên hai bước. Thấy cây roi chỉ xuống, Tô Thần theo bản năng muốn rúc ra sau, nhưng phía sau là vách tường, cô không cách nào lui.
Tô Thần miễn cưỡng hơi ngẩng mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông, "Còn muốn đánh sao?"
"Tô Thần, nếu cô đàng hoàng, tôi cần gì phải vậy với cô."
"Đánh đi!" Tô Thần nói."Đừng nói nhảm."
Lỗ tai Mục Thành Quân tràn ngập tiếng khóc, từng trận thê thảm này tới trận khác. Người đàn ông tiến lên một bước, đột nhiên túm Tô Thần dậy, "Tô Thần, tôi 'được' hay không, không phải cô rõ nhất sao?"
Sắc mặt Tô Thần vẫn luôn trắng bệch, nghe được lời này của Mục Thành Quân, trong lòng dâng lên bất an, "Mục Thành Quân, anh muốn làm gì?"
"Nếu không, tôi chứng minh cho bọn họ, xem tôi rốt cuộc 'được' hay không?"
Tô Thần muốn rút cánh tay mình ra, nhưng người đàn ông lại giữ rất chặt. Cô vùng vẫy kịch liệt, "Buông tôi ra!"
Mục Thành Quân vặn bả vai cô, để cô xoay người lại, hắn đè Tô Thần vào tường. Mục Thành Quân bỏ roi trong tay ra, duỗi tay bắt đầu xé quần cô.
Trong phòng còn có hai người khác, Tô Thần xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, dùng sức giãy ra, "Mục Thành Quân, anh cút ngay, buông tôi ra!" "Đừng có như vậy, xin anh đấy, buông tôi ra..."
Mục Thành Quân cười lạnh, "Các cô một đám mong tôi 'không được', phải không? Còn vất vả xác minh như vậy làm gì? Ảnh chụp? Ảnh chụp thì có thể nói được gì? Tô Thần, nếu tôi nằm lên người cô tại đây, sau này mấy đồn đãi vớ vẩn đó sẽ liền không còn nữa, chính trong lòng cô cũng được yên không phải sao?"
Việc này quá hoang đường! Tô Thần bị hắn đè trên vách tường, vết thương vì bị dùng sức mà rách ra. Mục Thành Quân dùng tay cởi nút quần cô ra. Tô Thần muốn lùi ra sau; Mục Thành Quân thấy thế, dùng sức đè tới, chặn cả người cô lại.
Hắn nhẹ giọng mở miệng bên tai cô, "Không cần hao hết tâm tư để xem, thử một lần mới là chuẩn nhất, có phải không?"
"Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới tôi, buông tôi ra."
"Ai tin cô!" Mục Thành Quân giữ chặt quần Tô Thần, vừa sắp có động tác, ngoài cửa liền truyền đến một loạt âm thanh.
Ngay sau đó, tiếng đập cửa rầm rầm truyền tới lỗ tai Mục Thành Quân. Bà Mục ở ngoài nôn nóng nói: "Thành Quân, mở cửa!"
← Ch. 395 | Ch. 397 → |